| ← Ch.083 | Ch.085 → |
Trong khi người lớn nói chuyện lịch sự, Cận Châu không xen vào được.
Anh quay sang nhìn An Chi Dư.
Lúc mới thấy anh, ánh mắt cô chỉ lướt qua rồi né tránh.
Cận Châu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lại tại chỗ: "Em đã ăn sáng chưa?"
"Em ăn rồi."
Đêm qua trước khi ngủ, cô đã khóc rất nhiều, đến giờ Cận Châu vẫn còn cảm giác lo lắng.
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
Mặc dù anh hỏi rất khéo léo, nhưng An Chi Dư vẫn hiểu ngay ý của anh, cô cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, lắc đầu.
Mỗi lần sau chuyện đó, cô thường ít nói hơn bình thường, vì vậy Cận Châu không nghĩ nhiều, anh chuyển đề tài hỏi cô: "Ông nội và cha đã về chưa?"
An Chi Dư lắc đầu: "Chưa."
Cận Châu nhíu mày nhẹ, lấy điện thoại gọi cho Cận Triệu Kỳ.
Hai người mới vào phòng khách được một lúc thì nghe tiếng gậy gõ xuống sàn, âm thanh dồn dập.
Phòng Văn Mẫn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, khi ông cụ đi vòng qua tấm bình phong, bà cũng bước tới.
An Chi Dư chậm một nhịp, đi sau bà một bước.
"Ông nội Cận Châu."
"Ông nội."
Ông cụ trông rất khỏe mạnh, cũng giống như bà nội, ông cụ cười nhiệt tình và lịch sự: "Mẹ Chi Dư, xin lỗi vì nãy giờ tôi ra ngoài đi dạo trong khu, về trễ một chút, bà ngồi đi, ngồi đi."
Dù cửa bếp kiểu Trung đã đóng chặt, nhưng vẫn không thể che giấu mùi thơm của thức ăn.
Trong lúc người lớn trò chuyện, Cận Châu đã nhiều lần đi vào bếp, mỗi lần anh đi, An Chi Dư lại không kiềm được mà nhìn theo bóng lưng anh, mãi đến khi anh quay lại, tâm trạng bồn chồn của cô mới được bình ổn phần nào.
Đến 12 giờ 30, thấy Cận Châu bắt đầu mang thức ăn từ bếp ra, An Chi Dư vội đứng dậy muốn giúp đỡ, nhưng Cận Châu lại không cho cô động tay vào việc gì.
Kiều Mộng cười nói: "Chi Dư, con ngồi xuống đi, cứ kệ nó!"
Nhưng An Chi Dư vẫn đứng im, nhận ra ánh mắt cô có chút giận dỗi, Cận Châu vội kéo cô đi.
Đến cửa bếp, Cận Châu nhẹ nhàng chạm vào khóe môi đang trễ xuống của cô, giọng anh pha chút vui vẻ: "Sao thế?"
Anh còn hỏi sao, bình thường thì thôi, nhưng lúc này trong nhà toàn người lớn, mà anh không cho cô làm gì cả, làm như cô là tiểu thư quyền quý không biết làm việc.
An Chi Dư gạt tay anh ra: "Người lớn đều ở đây đấy!"
Cô nói với vẻ tức giận, trong mắt và biểu cảm đều lộ rõ sự khó chịu.
Nhưng cô không thể kiểm soát được cảm giác trong lòng, mỗi lần nghĩ đến việc anh đang giữ hình bóng người khác trong tim, sự ghen tuông trong lòng cô lại cuộn trào.
Thật ra từ sáng nay, Cận Châu đã cảm nhận được sự khác thường của cô, nhưng anh nghĩ đó là vì chuyện đêm qua. Giờ đây, khi cô nhắc khéo, anh nhận ra có lẽ cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Nhưng bình thường anh cũng chẳng để cô làm gì, chẳng lẽ chỉ vì có người lớn mà phải cố tình tạo cơ hội cho cô "thể hiện" sao?
Cận Châu trong lòng không vui, nhưng chẳng còn cách nào, Tết nhất mà, ai không vui cũng không thể để cô không vui.
"Vậy em đi lấy đũa đi." nói xong câu này, anh còn hỏi dò: "Được không?"
An Chi Dư không đáp lại, thẳng tiến vào bếp kiểu Tây, lấy đũa và bát, cuối cùng đứng trước tủ rượu, bắt đầu chọn rượu.
Cô đâu hiểu nhiều về rượu, nhưng không sao, rượu được anh chọn để vào tủ chắc chắn đều là loại không tệ.
Bữa trưa rất thịnh soạn, bàn ăn dài mười chỗ ngồi, đầy ắp món ăn.
Cận Châu giữ đầu bếp Lưu ở lại, cùng với hai vợ chồng Kiều Mộng. Dưới sự mời mọc nhiệt tình và cảm giác bất ngờ, đầu bếp Lưu cũng ngồi vào bàn ăn.
Tất cả các món ăn hôm nay đều do Cận Châu lên danh sách và yêu cầu đầu bếp Lưu nấu, ngoài những món mà An Chi Dư thích, còn có cả cuốn chả đậu đỏ và sườn giòn mà Phòng Văn Mẫn ưa thích.
Dĩ nhiên, sở thích của cha mẹ anh cũng được chú ý, hơn nữa còn có không ít món phù hợp cho hai cụ già răng yếu.
Anh luôn chu đáo như vậy, có thể lặng lẽ quan tâm đến tất cả những người anh để ý.
Vì là đêm Giao thừa nên mọi người đều uống rượu.
Bà nội không uống được rượu, chỉ mới uống hai ly nhỏ đã cảm thấy không ngồi vững, An Chi Dư và Kiều Mộng đỡ bà vào sofa nghỉ ngơi.
Tiếp đó là Phòng Văn Mẫn, cũng chỉ mới uống một lúc mà đã ngồi cùng bà cụ.
"Mẹ Chi Dư à, bà cũng không uống được à?"
Phòng Văn Mẫn vừa uống xong mặt đã đỏ bừng, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt п_ó_n_ⓖ 𝐛_ừ𝓃_𝖌 của mình, có chút ngại ngùng: "Bình thường tôi hầu như không đụng tới rượu."
Trước đó bà cụ đã hỏi thăm từ Kiều Mộng về gia đình của An Chi Dư.
Bà cụ vỗ nhẹ tay Phòng Văn Mẫn: "Một mình bà nuôi dạy Chi Dư lớn khôn, lại dạy dỗ cháu ấy xuất sắc thế này, thật là vất vả."
Phòng Văn Mẫn bật cười, uống rượu vào, lời nói cũng không còn khách sáo và gò bó như trước: "Chi Dư từ bé đã hiểu chuyện, dù là học hành hay những việc khác, con bé chẳng làm mẹ phải lo lắng bao giờ."
Trên đời này có con cái khiến cha mẹ đỡ lo, nhưng không có cha mẹ nào không phải bận tâm.
"Bây giờ con bé cũng đã lớn rồi, sau này bà làm mẹ cũng chỉ cần lo cho cháu thôi!"
Nói đến cháu, đôi mắt của bà cụ ánh lên niềm vui: "Tôi còn không dám nghĩ, sau này hai đứa mà sinh con, chắc hẳn sẽ xinh xắn lắm đây!" Chỉ nghĩ đến thôi mà bà cụ đã cười không ngớt, quay đầu nhìn về phía bàn ăn, đúng lúc thấy An Chi Dư đang ngửa đầu uống rượu vang.
Bà cụ thầm giật mình: "Ⓒ♓-ế-✞ rồi!"
Phòng Văn Mẫn cũng lo lắng: "Sao vậy?"
Bà cụ không kịp giải thích, vội vàng gọi Cận Châu lại.
"Bà nội."
Bà cụ kéo tay áo anh: "Sao cháu lại để vợ cháu uống rượu vậy!"
Cận Châu không hiểu ý bà, chỉ cười nói: "Không sao đâu ạ, cô ấy uống không nhiều."
Bà cụ lo lắng ra mặt: "Uống không nhiều cũng là uống rồi, lỡ mà có em bé thì sao!"
Cận Châu: "..."
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn, rải vàng khắp phòng khách.
Cả gia đình ngồi trên sofa, ai nấy đều ửng đỏ cả mặt vì rượu, trong số đó, Kiều Mộng là người uống nhiều nhất, nhưng cũng tỉnh táo nhất.
Buổi trưa, An Chi Dư cũng uống không ít, dù sau đó bà nội đã ngăn lại, nhưng trước đó cô đã uống mấy ly rồi.
Cận Châu nhận ra sự say của cô, nhưng không có ý định đưa cô lên lầu nghỉ ngơi.
Đêm Giao thừa mà, quan trọng là sự náo nhiệt.
Cận Châu để cô tựa đầu vào vai mình: "Chợp mắt một chút nhé?"
An Chi Dư lắc đầu nói không buồn ngủ, nhưng tay đã vòng qua cánh tay anh, ôm chặt lấy.
Nghe tiếng cười nói của người lớn, An Chi Dư cũng khẽ mỉm cười.
Bao năm qua, mỗi dịp Tết đến cô và mẹ chỉ có hai người, dù nói chuyện hay cười đùa thế nào, cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong ngôi nhà. Cảnh tượng gia đình sum họp như bây giờ, trước đây chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô.
Nhưng đột nhiên, một ngày kia, tưởng tượng lại trở thành hiện thực, và tất cả đều nhờ vào anh.
Nhưng nếu một ngày nào đó anh rời đi thì sao?
Gương mặt đang dựa trên vai anh khẽ ngẩng lên.
Anh từng nói anh thích cô, nhưng không nói thích bao nhiêu, là thích cô nhiều hơn, hay thích người trong lòng anh nhiều hơn?
Câu nói đêm qua của anh như chiếc búa đập vào tim cô, khiến nó vừa tê dại, vừa đau đớn.
An Chi Dư vô thức 𝖘ⓘ.ế.𝖙 ⓒ♓.ặ.✝️ tay ôm lấy cánh tay anh, Cận Châu cúi đầu nhìn cô: "Em thấy khó chịu à?"
Cô lắc đầu.
Dù tâm trạng cô có phần lạ lùng, nhưng lại †.𝐡â.ռ Ⓜ️ậ.ⓣ hơn so với bình thường.
Cận Châu đưa tay chạm vào má cô, thấy hơi nóng.
Anh khẽ cau mày: "Có phải sốt không?"
Mặc dù giọng anh không lớn nhưng vẫn bị Kiều Mộng ngồi bên cạnh nghe thấy.
Bà ấy dùng cùi chỏ chạm nhẹ vào Cận Châu: "Con đưa Chi Dư lên lầu nghỉ ngơi đi, chắc là trưa uống nhiều quá."
Nhưng An Chi Dư không muốn lên lầu, trên đó quá vắng vẻ, sẽ khiến cô càng thêm nghĩ ngợi.
"Mẹ, con không sao." Nói xong, cô lại dựa đầu vào vai Cận Châu.
Bà nội ngồi bên cạnh Phòng Văn Mẫn, khẽ chạm vào tay bà: "Cặp đôi này tình cảm tốt thật."
Tốt thì có tốt, nhưng Phòng Văn Mẫn lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, dù gì thì con gái bà không phải kiểu người thường thể hiện tình cảm công khai, như cảnh tượng bây giờ, ôm chặt cánh tay Cận Châu không buông, thật sự mà nói, ngay cả mỗi thứ Bảy khi đến nhà bà ăn cơm, bà cũng chưa từng thấy cảnh này.
Nhưng bà cũng không nghĩ ra được còn có lý do nào khác, dù gì bà cũng thấy được rằng cha mẹ và ông bà của sếp Cận đều rất quý cô, còn tình cảm giữa cô và Cận Châu cũng không hề có dấu hiệu bất hòa.
Vậy thì còn điều gì khiến cô ở trong không gian đầy tiếng cười này mà lại có chút mất tập trung, ngẩn ngơ?
Đang suy nghĩ, bà cụ liền gọi bà: "Mẹ Chi Dư, chúng ta đi gói bánh chẻo đi!"
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Phòng Văn Mẫn nhanh chóng đáp lại: "Được, để tôi nhồi bột."
Bà cụ cũng gọi Kiều Mộng vào bếp.
An Chi Dư thấy mọi người đều vào bếp, cô cũng không tiện tiếp tục dựa vào Cận Châu: "Em vào bếp xem sao."
Cận Châu nắm tay cô, cười hỏi: "Em có biết gói bánh chẻo không?"
An Chi Dư gật đầu: "Trước đây mẹ cán vỏ, còn em gói."
Quá khứ của cô, Cận Châu biết không nhiều, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh hai mẹ con cô đón Tết trong sự quạnh quẽ.
Chỉ không biết, bỗng chốc có nhiều người cùng sum họp như vậy, liệu cô có thấy không quen hay không.
Nhưng anh không hỏi điều đó.
Điều anh hỏi là: "Em muốn dán câu đối với anh không?"
Khi lấy câu đối từ trên lầu xuống, An Chi Dư hỏi anh: "Tết năm ngoái, cha mẹ có về không?"
Anh lắc đầu nói không: "Năm ngoái chỉ có mình anh."
An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm rất ngạc nhiên.
"Năm nay là vì em, họ mới về, vì vậy, " anh dừng lại một chút: "Cảm ơn em."
[Cảm ơn] là từ mà Cận Châu thường nói nhất, có lẽ là phép lịch sự, cũng có thể là thật lòng cảm ơn, nhưng không thể phủ nhận, điều đó cũng tạo ra khoảng cách.
Mà An Chi Dư là người anh không muốn có khoảng cách.
Anh hy vọng có thể ⓣⓗâ_ռ 〽️ậ_𝖙 với cô đến mức chỉ cần bằng ánh mắt cũng có thể truyền tải được sự cảm ơn đó, chứ không cần phải dùng lời nói.
Thấy ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt anh, Cận Châu bật cười: "Có phải đang đau lòng cho anh không?"
Phải, cô đau lòng cho anh.
Đau lòng đến mức muốn xuất hiện trong thế giới của anh sớm hơn một chút.
Nhưng phải đến khi nào mới có thể sớm hơn được? Liệu có thể sớm hơn người mà anh trong lòng vẫn luôn nhớ mãi?
Những chiếc bánh chẻo vào lúc nửa đêm, An Chi Dư và Cận Châu đều ăn được những điều may mắn như "sớm sinh quý tử", bà nội thì ăn được "khỏe mạnh trường thọ", Kiều Mộng thì ăn được "trẻ trung mãi mãi"...
Quá trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng An Chi Dư lại đắm chìm trong nhìn tờ giấy nhỏ ẩm ướt ấy, còn gấp lại và nắm chặt trong tay.
Sau khi ăn xong bánh chẻo, Cận Châu dẫn An Chi Dư ra ngoài sân.
Cô không biết anh làm sao mà từ phía sau "biến" ra một que pháo hoa*: "Đây."
[*] 仙女棒: Đây là loại pháo hoa nhỏ, khi đốt sẽ phát ra các tia lửa lấp lánh, giống như cây đũa phép trong tay của một nàng tiên (仙女). Pháo que thường được sử dụng trong các buổi tiệc hoặc lễ hội để tạo không khí vui tươi và lung linh.
"Ở đâu ra vậy?" Ánh mắt cô rõ ràng đầy ngạc nhiên.
Ở Bắc Kinh không cho phép bắn pháo hoa, đến cả pháo hoa que cũng không thể mua được.
Tất nhiên, chỉ cần có tâm thì không có gì là không mua được.
"Trước đây đã chơi chưa?"
"Chơi rồi." Nhưng đó đều là hồi còn nhỏ, đã lâu đến nỗi cô không nhớ rõ cụ thể là năm nào.
"Em cầm, anh sẽ châm lửa."
An Chi Dư lấy một que pháo hoa trong mười mấy que và đưa đầu còn lại cho anh.
"Phụt!" Một tiếng, ngọn lửa vàng nhạt từ đầu bật lửa bùng lên, chạm vào đầu que pháo.
"Xì xì, " những tia lửa b*n r*, nhiều màu sắc ánh sáng chiếu vào đôi mắt đẹp của anh, An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh.
Ai đó từng nói rằng, khi nhìn pháo hoa, người ta sẽ nhớ đến người đang chôn sâu trong lòng mình.
Vậy giờ anh đang nghĩ về ai?
Người mà anh thầm thích, nhưng không thể ở bên nhau, rốt cuộc là ai?
Cận Châu đi vòng ra sau lưng cô, đặt cằm lên vai cô và cũng nắm lấy tay cô đang cầm que pháo.
Anh nắm tay cô, dùng tia lửa thay cho bút, vẽ vời trong không trung...
Khoảnh khắc tia lửa tắt ngúm, hai tay nắm chặt của họ cũng dừng lại.
Trái tim An Chi Dư "bùm" một tiếng.
"An Chi Dư." Anh gọi tên ba chữ mà anh vừa viết.
Anh nhìn vào đôi mắt cô đang hướng về phía mình, trong đó tràn đầy chân thành: "Năm sau chúng ta lại cùng nhau đón Tết, được không?"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Châu: Là em đó, bà Cận.
| ← Ch. 083 | Ch. 085 → |
