| ← Ch.080 | Ch.082 → |
An Chi Dư từng nói với Cận Châu rằng, khi anh xúc động, giọng nói trầm khàn của anh hơi bị զ𝐮.ÿ.ế.п г.ũ.
Thật ra không phải là "hơi bị" զ⛎y.ế.ռ 𝐫.ũ, mà là "cực kỳ" 🍳●⛎●🍸ế●𝓃 𝖗●ũ.
Là kiểu 🍳uγế·𝐧 r·ũ có thể mê hoặc lòng người.
An Chi Dư bị mê hoặc, mất đi khả năng suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ nữa. Cánh tay trắng mịn của cô ôm lấy vai anh, cô ngẩng đầu 𝐡ô·𝓃 anh. Trước khi mọi động tác trở nên 〽️●ấ●✞ k●iể●Ⓜ️ ş●ο●á●𝖙, cô nói: "Anh."
Dây áo bị anh dùng răng cắn rơi, nụ 𝐡.ô.n rơi xuống xương quai xanh của cô.
Giữa 𝐜ⓗ_ă_𝖓 g_ố_𝐢, là lúc Cận Châu không bao giờ che giấu bản thân.
Đối với cô, ngoài sự gắn bó về tình cảm, còn có sự khao khát về cơ thể.
Vì vậy anh luôn thả lỏng theo ý mình trong giới hạn mà cô có thể chịu đựng.
Anh giày vò cô, làm cô khóc.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng, bên trong căn phòng đầy những tiếng thì thào mệt mỏi.
Khi anh ở phía sau cô, nắm tay cô đưa lên cao quá đầu, đôi môi cắn vào vai cô, An Chi Dư lại nghe thấy giọng nói đầy q·ⓤ·ⓨ·ế·𝖓 𝓇·ũ của anh tràn ra từ cổ họng...
*
Kỳ nghỉ của tập đoàn Cận Thị luôn tuân theo lịch nghỉ chính thức.
Nhưng công ty của An Chi Dư thì không giống vậy, hai ngày trước năm mới đã bắt đầu nghỉ rồi.
Thời gian trước, Cận Châu đã hoàn thành công việc trong tay, nhưng anh quen làm gương cho mọi người, nên vẫn đến công ty, nhưng không xác định được giờ nào sẽ đến.
Lúc 10 giờ 30, Cận Châu đưa An Chi Dư đến Hoa viên Trường An, thấy anh đỗ xe vào chỗ đậu, An Chi Dư kéo tay áo anh: "Anh đừng lên nữa, mau quay lại công ty đi!"
Đã đến tận dưới lầu rồi, làm sao có lý do không lên chứ, huống hồ trong cốp xe còn có đồ.
"Không vội đâu, anh lên nói với mẹ vài chuyện về Tết luôn."
An Chi Dư ngạc nhiên: "Chẳng phải nói là tối nay mới nói sao?"
"Đã đến rồi, nói bây giờ luôn đi!"
Hơn nữa chuyện này, nói sớm vẫn hơn muộn.
Sau khi lấy hết các hộp quà lớn nhỏ trong cốp xe ra, Cận Châu đột nhiên cảm thấy không yên tâm: "Nếu lát nữa mẹ không đồng ý, em nhớ nói vài lời tốt giúp anh nhé."
An Chi Dư đồng ý ngay: "Vâng."
Lên đến tầng trên, An Chi Dư vừa định gõ cửa, Cận Châu đột nhiên gọi cô: "Đợi đã." Anh hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.
An Chi Dư không nhịn được cười: "Lần đầu tiên đến nhà, em cũng đâu thấy anh căng thẳng thế này."
Làm sao mà không căng thẳng được?
Năm nay là lần đầu tiên anh đến nhà với tư cách là con rể, mang quà Tết cho mẹ vợ. Thật ra chuyện quà cáp không quan trọng, chủ yếu là muốn mời Phòng Văn Mẫn đến nhà họ cùng đón Tết. Nếu mời không được, để mẹ vợ ở nhà một mình đón Tết, anh sợ An Chi Dư sẽ buồn.
"Vậy em gõ cửa nhé?"
Cận Châu gật đầu.
Kết quả là vừa khi An Chi Dư giơ tay lên, cửa đã mở ra từ bên trong.
"Ôi, Chi Dư về rồi à!" Là Trường Kỳ Phân ở tầng trên.
"Dì Trường ạ."
"Cháu chào dì Trường."
An Chi Dư và Cận Châu lần lượt chào một tiếng.
Đôi mắt của Trường Kỳ Phân sáng lên, vội quay đầu vào phòng khách gọi: "Văn Mẫn, con rể của bà cũng đến rồi này!"
Phòng Văn Mẫn từ trong nhà chạy ra, biểu cảm có chút ngạc nhiên: "Sao các con lại đến vào giờ này?"
Trường Kỳ Phân tinh mắt, nhìn thấy hai tay Cận Châu đầy những món đồ: "Tất nhiên là đến tặng quà Tết cho mẹ vợ rồi!"
Phòng Văn Mẫn kéo Trường Kỳ Phân sang một bên: "Mau vào nhà đi."
Trường Kỳ Phân cũng không đi đâu, theo sau Cận Châu vào phòng khách, đôi mắt chăm chú nhìn vào những thứ anh đang cầm.
Con rể có tiền thật khác, quà mang tới toàn là những thứ bà ấy chỉ nghe qua chứ chưa thấy bao giờ.
Cận Châu đặt những món đồ mua cùng An Chi Dư tối qua ở bên cạnh tay vịn ghế sofa, cố gắng không chắn lối đi.
Có vẻ như thái độ không khoa trương của anh khiến Trường Kỳ Phân ngạc nhiên, bà ấy không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.
Thấy anh đứng bên ghế sofa cũng không ngồi, biểu cảm còn có chút rụt rè, Phòng Văn Mẫn bật cười: "Ngồi đi, về đến nhà rồi còn khách sáo gì nữa?"
Bà vừa nói, Cận Châu liền ngồi xuống.
Trường Kỳ Phân cũng ngồi xuống bên cạnh, Phòng Văn Mẫn "ừ" một tiếng: "Không phải bà nói muốn về nhà muối cá à?"
Câu nói này giống như đuổi khéo, Trường Kỳ Phân nhếch miệng: "Chi Dư lâu rồi không về, tôi ngắm thêm chút không được à!"
Thật biết cách viện lý do.
Phòng Văn Mẫn và bà ấy rất thân thiết, đi hay không đi cũng tùy bà ấy.
Trước đây Cận Châu đến, dáng ngồi rất thoải mái, có lúc tựa lưng, có lúc chống hai khuỷu tay lên đầu gối, còn ngồi thẳng lưng như hôm nay thì hiếm lắm.
Phòng Văn Mẫn tinh tế, nhìn ra anh chắc là có chuyện muốn nói.
Nhưng bà lại không hỏi thẳng: "Chi Dư bảo là công ty các con nghỉ trước một ngày, hôm nay không cần đi làm à?"
Chưa kịp để Cận Châu trả lời, Trường Kỳ Phân đã chen vào: "Người ta là chủ tịch, đâu cần điểm danh chấm công, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó chứ!"
Câu nói này khiến Cận Châu có chút ngại ngùng.
Anh cười: "Cũng không phải là không có ràng buộc gì."
Trường Kỳ Phân nghe vậy, cũng cười phụ họa: "Cũng đúng, lãnh đạo làm gương thì công ty mới phát triển được chứ!"
Nói xong, bà ấy quay sang An Chi Dư: "Chi Dư à, con gái đi lấy chồng như nước đổ đi, năm nay mẹ con chắc phải tự đón Tết rồi!"
Phòng Văn Mẫn lườm bà ấy: "Nói gì vậy, con bé cũng đâu phải lấy chồng xa."
Khi bà vừa dứt lời, Cận Châu lên tiếng: "Mẹ, năm nay con muốn mời mẹ cùng đón Tết với chúng con."
Phòng Văn Mẫn ngẩn ra, rồi vội xua tay: "Không cần đâu, mẹ không qua đâu!"
Những lo lắng của bà, Cận Châu đều hiểu rõ.
Dù bên ngoài nhìn vào, đúng là gia thế nhà anh không tầm thường, nhưng cha mẹ anh rất dễ gần, đặc biệt là mẹ anh, Kiều Mộng, bà ấy chưa từng hỏi về gia cảnh của An Chi Dư. Dĩ nhiên, không hỏi không có nghĩa là không biết, nhưng biết rồi mà chưa từng nói một lời không hài lòng, điều đó đã thể hiện rõ thái độ của bà ấy.
Chưa kể đến ông bà nội, sau khi xem ảnh An Chi Dư, hai người đã vô cùng hài lòng, còn nói cuối cùng cũng có người chịu lấy cháu trai của họ.
Lúc đó, Kiều Mộng đã truyền đạt lại nguyên văn, khiến Cận Châu không nhịn được cười.
"Mẹ, việc mời mẹ cùng đón Tết với chúng con không phải là con nói cho vui. Dĩ nhiên, con cũng tôn trọng mẹ. Nếu mẹ thật sự không muốn qua, vậy con và Chi Dư sẽ về đây đón Tết cùng mẹ."
Phòng Văn Mẫn cau mày: "Sao lại nói thế!"
Cận Châu mỉm cười: "Không sao đâu mẹ, dù sao cũng ở gần mà. Tối 30, con và Chi Dư sẽ qua đây, sáng mùng Một chúng con lại về."
Điều này chẳng phải đảo lộn hoàn toàn lễ nghĩa giữa nhà nội và nhà ngoại hay sao?
Phòng Văn Mẫn bị lời nói của anh làm cho lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.
Cận Châu ngồi lui lại một chút, ✞·𝖆·y ⓚⓗ·ẽ 𝐜𝖍·ạ·ⓜ vào lưng An Chi Dư, ra hiệu cho cô giúp anh khuyên nhủ.
Dù An Chi Dư cũng muốn đón Tết cùng mẹ, nhưng cô hiểu rằng mẹ mình là người rất kiêu hãnh.
Cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, chỉ điều này thôi đã khiến Phòng Văn Mẫn cảm thấy áy náy với cô.
Dù bản thân cô chưa từng bận tâm đến điều đó.
Nhưng sau khi ở bên Cận Châu, nhiều chuyện trước đây cô không để ý lại trở thành nguồn gốc của sự tự ti.
Cô còn cảm thấy như vậy, huống chi là mẹ cô.
Vì thế, An Chi Dư không muốn mẹ mình cảm thấy khó xử hay miễn cưỡng chút nào.
"Mẹ, " An Chi Dư khẽ chạm vào cánh tay bà: "Nếu mẹ không muốn thì thôi, không sao đâu. Đến lúc đó mẹ nấu cơm muộn một chút, con ăn xong sẽ qua với mẹ."
Phòng Văn Mẫn không muốn cô bị nhà chồng chê trách vì chuyện này. Dù lần gặp trước với cha mẹ Cận Châu rất vui vẻ, nhưng...
Bà nhìn sang Cận Châu: "Hay là thế này, tối ba mươi các con ở bên bố mẹ con và ông bà, trưa mùng Một hãy qua đây ăn cơm."
Bà tưởng rằng nhượng bộ như vậy sẽ khiến Cận Châu đồng ý, nhưng lại nghe anh nói...
"Không sao đâu, cứ làm theo những gì con đã nói trước đó. Đêm 30 Tết con và Chi Dư sẽ đến thăm mẹ, sáng mùng Một chúng con sẽ quay về."
Đã gặp người cứng đầu rồi, nhưng chưa thấy ai cứng đầu như anh, còn hơn cả bà nữa.
Lúc này, Trường Kỳ Phân từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, bỗng nói: "Thôi, đừng làm khó hai đứa nhỏ nữa, muốn đi thì cứ đi thôi. Bà xem vợ chồng Giang Phượng Hoa ở tầng một đấy, muốn được về nhà con rể ăn Tết đến phát cuồng, kết quả thì sao?"
Kết quả là con rể chẳng bao giờ nhắc đến chuyện đó.
Nhưng người ta là người ta.
Phòng Văn Mẫn không tán đồng.
Phòng khách trở nên yên tĩnh vì sự im lặng của Phòng Văn Mẫn khi bà cúi mặt, lông mày nhíu chặt.
Trong sự yên tĩnh đó, Cận Châu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Kiều Mộng: [Mẹ của Chi Dư không đồng ý. ]
Bên Anh lúc này đang là đêm khuya.
Cận Châu chỉ vì bí quá mới cầu cứu bà ấy, không ngờ tin nhắn vừa gửi đi chưa đến nửa phút, Kiều Mộng đã hồi âm.
[Đợi mẹ năm phút, mẹ xuống gọi ông nội con dậy!]
Có lẽ vì ông cụ cần thời gian để mặc đồ và tỉnh dậy, Cận Châu đợi mười phút. Khi Phòng Văn Mẫn vẫn chưa đồng ý, Kiều Mộng gọi video tới.
Trên màn hình là gương mặt của một ông cụ, dù quanh mắt đã in hằn dấu vết thời gian, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn.
"Châu Châu à!"
Cái tên "Châu Châu" này chỉ có ông nội gọi như thế, độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Nhưng vì có người ngoài, Cận Châu hơi ngượng: "Ông, sao ông vẫn chưa ngủ ạ?"
Trong vài phút ngắn ngủi đó, ông cụ đã nghe con dâu kể rõ ngọn ngành câu chuyện khiến cháu trai yêu quý của mình phải khó xử.
"Ông vừa chợp mắt, nhưng chợt nhớ ra một chuyện."
Phòng khách im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía Cận Châu.
Cận Châu điềm tĩnh: "Chuyện gì ạ, ông nói đi."
Ông cụ thở dài một hơi: "Cháu dâu là con một, Tết năm nay cháu không thể để mẹ con bé cô đơn được, nghe rõ chưa?"
Cận Châu gật đầu: "Cháu biết rồi, đến lúc đó cháu và Chi Dư sẽ---"
Chưa kịp nói hết câu, Phòng Văn Mẫn đã vội vàng nói: "Cận Châu!"
Cận Châu ngước lên nhìn bà.
Phòng Văn Mẫn bất lực nhưng không có cách nào khác: "Mẹ đi, mẹ sẽ đi mà!"
Cận Châu mỉm cười, nhìn vào màn hình: "Vâng, vậy chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết ạ!"
Không uổng công ông cụ thức dậy giữa đêm!
Xem ra vào thời khắc quan trọng, vẫn phải nhờ đến ông cụ ra mặt.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, " ông cụ cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu hơn: "Nghĩ đến việc sắp được gặp cháu dâu là vui rồi!" Nói xong, ông cụ lại vội vàng thêm vào: "Còn cả mẹ của cháu dâu nữa!"
Ông cụ tặc lưỡi một tiếng: "Người mẹ phải như thế nào mới có thể dạy ra được cô con gái đáng yêu như vậy chứ!"
Trên đường về, An Chi Dư không nhịn được mà "trách" anh: "Anh giỏi thật đấy, nửa đêm cũng có thể kéo ông ra giúp!"
"Ông mà, nói chuyện luôn có trọng lượng hơn vai vế nhỏ như anh."
An Chi Dư liếc nhìn anh: "Vậy chuyện này, anh đã nói với ông từ trước rồi à?"
"Không phải đâu." Cận Châu cũng không giấu cô: "Anh chỉ nói với cha mẹ thôi."
Nhưng khi anh nói chuyện này với Kiều Mộng, bà ấy đã hai tay tán thành.
*
| ← Ch. 080 | Ch. 082 → |
