Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 043

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 043
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Dưới ánh nhìn của mọi người, An Chi Dư từ từ đứng lên.

Ban đầu, Cận Châu đứng cách cửa hai mét, nhưng khi An Chi Dư chỉ còn hai bước nữa là đến cửa, anh tiến lên trước.

Cửa phòng họp mở rộng, một người mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen, khoác chiếc áo dạ dài màu đen xuất hiện trước ánh nhìn của tất cả.

Cận Châu đưa túi giấy đen trong tay ra trước mặt cô, khi An Chi Dư đưa tay nhận, ánh mắt cô dừng lại ở cái bụng bia của ông chủ rồi ngước lên: "Sếp Phương."

Sếp Phương vội cúi người đáp lại: "Bà Cận."

Nói xong, sếp Phương lại nhìn về phía Cận Châu: "Sếp Cận, thật hiếm khi anh đến đây, mời qua văn phòng tôi ngồi chơi một lát nhé!"

Cận Châu mỉm cười lịch sự: "Không cần đâu, tôi còn có việc ở công ty."

Sau khi đáp ngắn gọn, Cận Châu nắm lấy cổ tay An Chi Dư, kéo cô về phía mình, thì thầm một câu bên tai cô, An Chi Dư ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ.

Cận Châu đặt tay lên sau đầu cô: "Vào đi, trưa anh qua đón em."

An Chi Dư không quên dặn dò: "Anh lái xe chậm một chút nhé."

Cận Châu mỉm cười gật đầu: "Ừm."

Họ thật là một cặp đôi mẫu mực khiến người khác phải ghen tị.

Khi An Chi Dư quay lại phòng họp, tiếng của ông chủ vẫn còn vang lên ở cửa: "Sếp Cận, bà Cận năm nào cũng đạt danh hiệu mười nhân viên xuất sắc của công ty chúng ta đấy!"

Cận Châu điềm đạm, giọng nói nhẹ nhàng: "Chi Dư thật sự rất nỗ lực."

Sếp Phương cứ nghĩ anh sẽ khách sáo một chút, không ngờ anh lại thẳng thắn khen ngợi theo lời mình.

Từ cửa vọng lại hai tiếng chào tạm biệt, đồng thời trong phòng họp cũng vang lên hai tiếng ho nhẹ, ánh nhìn tập trung vào An Chi Dư mới từ từ dời đi.

Cuộc họp tiếp tục, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng xì xào nhỏ.

An Chi Dư lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Cận Châu: [Giờ thì em nổi tiếng thật rồi!]

Cận Châu vừa bước vào thang máy đã lui lại một bước: [Rất vui được làm quen với em, bà Cận. ]

Một câu đùa khiến nụ cười hiện rõ trên gương mặt đang cúi xuống của An Chi Dư.

Chỉ là không ngờ, cuộc họp vừa kết thúc, đã nghe đồng nghiệp gọi: "An Chi Dư, có người tìm cô ở cửa."

Vạn Lệ Lệ đang dựa vào bàn của An Chi Dư, tám chuyện về vẻ đẹp của người chồng mới cưới của cô. Nghe tiếng gọi, cô quay đầu lại nhìn: "Chẳng lẽ chồng cô lại quay lại rồi?"

Người đến tìm An Chi Dư lần này không phải Cận Châu, mà là Từ Hoài Chính.

Phản ứng đầu tiên khi cô thấy anh ta là cau mày: "Anh đến đây làm gì?"

Câu này là cô vô thức thốt ra.

Thấy cô quay người định bỏ đi, Từ Hoài Chính bước nhanh lên phía trước, giữ lấy cánh tay cô.

An Chi Dư liền hất tay anh ra: "Có gì thì nói, đừng động tay động chân."

Từ Hoài Chính đứng dịch sang bên cạnh: "Vậy ra ngoài trước đã."

An Chi Dư liếc anh ta một cái, sau chút do dự, cô bước đến bên bức tường đối diện thang máy.

Không đợi Từ Hoài Chính lên tiếng, An Chi Dư đã bật cười bất lực: "Anh nghĩ giữa chúng ta còn cần gặp nhau?"

"Đúng là không cần." Từ Hoài Chính đ-ú-🌴 tay vào túi, đứng đối diện cô: "Nhưng ai bảo giờ cô là bà Cận chứ?"

Nghe thật buồn cười.

"Từ Hoài Chính, đã biết giờ tôi là bà Cận, thì anh nói chuyện với tôi cho cẩn thận một chút."

Đây là lần đầu tiên cô dùng danh xưng "bà Cận" để áp chế người khác, phải nói là cảm giác rất thoải mái.

"Nếu tôi không thì sao, chẳng lẽ cô định bảo sếp Cận đuổi việc tôi?"

Anh ta như thể đã đoán được cô sẽ không nói vậy, miệng cười nhếch nhẹ, nhưng lại nghe An Chi Dư bật cười.

"Điều đó cũng chưa chắc."

Nụ cười trên môi Từ Hoài Chính dần tắt: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi chia tay chúng ta lại thành kẻ thù, nhưng cũng không ngờ cô lại kết hô●п với Cận Châu chỉ để trả thù tôi."

Dù việc đăng ký kết 𝖍ô*п với Cận Châu có liên quan đến anh ta, nhưng khi nhìn lại cuộc 𝐡ô_п nhân này, An Chi Dư lại không cảm thấy hối tiếc chút nào.

Nếu có điều gì để hối tiếc...

"Tôi không định trả thù anh." An Chi Dư ngẩng lên nhìn anh ta: "Việc tôi kết 𝒽.ô.𝖓 với Cận Châu, không liên quan đến anh."

"Không liên quan đến tôi?" Từ Hoài Chính rõ ràng không tin: "Cô vừa chia tay tôi được mấy ngày đã trở thành bà Cận, ai nhìn vào mà không nghĩ cô đang trả thù tôi? Còn Cận Châu, cô có nghĩ đến việc anh ta sẽ bị người ta nói thế nào không?"

An Chi Dư cau mày: "Người ta nói gì anh ấy?"

"Anh ta là ai, tôi là ai, giờ cả công ty đều nói anh ta giành bạn gái của cấp dưới, danh tiếng trước kia của anh ta chắc cô cũng biết, giờ lại vì cô mà mang tiếng xấu này."

Giành bạn gái của cấp dưới...

An Chi Dư thầm nhẩm đi nhẩm lại câu này trong lòng.

Đột nhiên, cô cao giọng: "Tôi đã chia tay anh rồi mới quen anh ấy!"

Từ Hoài Chính giọng điệu đầy cảm thán: "Đó là điều cô nghĩ, nhưng những kẻ nhiều chuyện có quan tâm đến sự thật không?"

Đúng vậy, những kẻ nói xấu sau lưng chỉ chọn điều mình thích để thêu dệt, thêm thắt.

Vậy cô phải làm thế nào?

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Từ Hoài Chính, nhìn thẳng vào anh đến mức anh phải lảng tránh, rồi đột nhiên An Chi Dư cười.

"Từ Hoài Chính, không ngờ anh lại là một nhân viên biết nghĩ cho sếp như vậy."

Từ Hoài Chính: "..."

Đã bóc trần mục đích thật sự của Từ Hoài Chính, An Chi Dư cũng không còn kiên nhẫn đối đáp với anh ta nữa, cô lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi xin phép."

Đến cửa, cô lại dừng chân, nghiêng người nhìn lại, nụ cười trên môi hiện ra đầy ẩn ý: "Nếu thật sự để tôi nghe thấy những lời đồn như anh nói, tôi không ngại giải thích từng người một."

*

Đêm nay trăng rất sáng, như thể mây tan sương tan, trời quang đãng.

Sau khi ăn tối ở nhà mẹ, An Chi Dư quay về Khê Kiều và nhận được tin nhắn từ Phòng Văn Mẫn: [Sáng mai con có thể xin nghỉ nửa ngày không?]

An Chi Dư gọi lại: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Giọng của Phòng Văn Mẫn có chút rụt rè: "Cận Châu có ở cạnh con không?"

Cận Châu đang ngồi tựa phía sau cô, trước khi An Chi Dư gọi cuộc điện thoại này, anh đang cho cô xem thực đơn cho bữa tối ngày mai.

Nghe thấy sự lo lắng trong ống nghe, Cận Châu rút cánh tay đang ôm ngang eo cô về, rồi khẽ nói bên tai cô: "Anh có cần tránh đi không?"

An Chi Dư quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh vừa hỏi ý lại mang chút cười, cô trả lời người bên kia điện thoại: "Không có, mẹ nói đi."

Cánh tay 𝖗ú·ⓣ г·🔼 khỏi eo cô lại vòng qua lần nữa, không chỉ vậy, Cận Châu còn tựa cằm lên vai cô, rồi tiếp tục "chơi" với chiếc điện thoại của mình như không có gì.

An Chi Dư có chút mất tập trung khi nghe giọng nói trong điện thoại.

"Ngày mai đi gặp cha mẹ Cận Châu mà, mẹ muốn con đi cùng mua một bộ quần áo."

Người "chơi" điện thoại rất chăm chú bỗng ghé sát tai cô: "Anh cũng muốn đi."

Đôi môi khẽ động khi nói chuyện phớt nhẹ lên d** tai cô.

Cảm giác nhồn nhột thoáng qua khiến An Chi Dư khẽ rụt vai.

Cô vừa dùng khuỷu tay đẩy nhẹ về phía sau, vừa nói với người bên đầu dây điện thoại: "Chiều mai đi ạ, giờ muộn rồi, con xin nghỉ buổi sáng không dễ đâu."

Phòng Văn Mẫn đáp lại một tiếng đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, Cận Châu đưa tay lấy chiếc điện thoại từ tay cô, đặt sang một bên.

"Anh cũng muốn đi, " anh nhắc lại.

An Chi Dư nghiêng người nhìn anh: "Nếu anh đi, mẹ em sẽ rất ngại đấy."

"Anh nói là anh muốn đi, đó là suy nghĩ thật lòng của anh."

An Chi Dư bật cười: "Nhưng sẽ không thực hiện, đúng không?"

Anh nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Em không cho anh đi mà."

Giọng điệu nghe có chút đáng thương, An Chi Dư không nhịn được cười: "Anh có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không?"

Rồi cô thấy nét mặt anh nghiêm túc hơn.

"Ngày mai ăn trưa xong ở nhà anh, anh sẽ đưa hai mẹ con qua đó."

An Chi Dư lắc đầu từ chối: "Em đi tàu điện ngầm là được rồi, cũng tiện mà."

Cận Châu nhìn cô: "Không cho anh đi, cũng không cho anh đưa đón."

An Chi Dư cũng không hiểu sao mình lại không có cách nào từ chối anh: "Được rồi, anh đưa đi, được chưa?"

Lúc này trong mắt anh mới ánh lên niềm vui, anh lấy lại chiếc điện thoại mà vừa nãy đã đặt sang một bên: "Mật khẩu là gì?"

An Chi Dư không suy nghĩ nhiều, nói ra dãy số, rồi thò đầu qua: "Anh định làm gì thế?"

Kết quả là anh không nói, không chỉ không nói, còn giục cô đi tắm.

Dù trong điện thoại của mình không có gì phải giấu, nhưng cô vẫn rất tò mò: "Anh định làm gì thế?"

Cô vừa hỏi, vừa chui đầu từ dưới cánh tay Cận Châu đang nhấc lên: "Anh không nói thì em không cho anh xem đâu."

Thành công chui đầu vào lòng anh, vừa thấy được màn hình trắng trong chưa đầy một giây, người phía sau đột ngột đặt điện thoại xuống.

Ngay khi An Chi Dư ngẩng đầu lên, đôi môi mát lạnh của anh đã chạm lên môi cô, đặt một nụ ⓗôռ..

Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chạm rồi rời ngay.

Nhẹ nhàng, mát lạnh, như lông vũ lướt qua.

An Chi Dư sững sờ nhìn anh, đôi mắt long lanh ngập nước.

Ánh mắt anh chuyển từ đôi mắt cô sang đôi môi cô, tay ôm nhẹ lấy mặt cô, từ từ cúi đầu xuống gần hơn. Khi không thấy cô lùi lại, anh mới 𝐡-ô-𝓃 cô lần nữa.

Ban đầu chỉ là những cái m*t nhẹ, khi cảm nhận được đôi môi cô hơi 𝐡_é ⓜ_ở, anh mới cẩn thận đưa đầu lưỡi ra, như muốn vẽ lại từng nét trên làn môi cô.

Không giống như buổi trưa hôm say đó, vào khoảnh khắc cả hai đều tỉnh táo này, nụ h.ô.ⓝ của anh thật sự rất kiềm chế.

Nụ hô●ⓝ kết thúc, đôi môi n.ó.п.🌀 🅱ỏ.𝓃.g của anh hạ xuống trán cô, như một sự xoa dịu, như một nỗi lưu luyến.

Đôi mắt dưới làn môi anh, từ từ mở ra.

Trong mắt sau nụ h·ô·ⓝ còn đọng lại một lớp sương mờ mỏng, như một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, vừa trải qua một trận mưa phùn lãng mạn.

Rất muốn hỏi anh tại sao lại ♓·ô·𝐧 cô, nhưng lại e ngại rằng không nên hỏi ra câu đó.

Mặt đỏ bừng, cô bước ra khỏi vòng tay anh, đôi chân mang theo ý định trốn chạy, lẩn nhanh vào phòng tắm.

Nhìn theo bóng lưng cô, Cận Châu đưa tay chạm lên đôi môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, ánh mắt rũ xuống cùng lúc môi anh nở một nụ cười thật tươi.

Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Cận Châu khẽ quay đầu, cười nhẹ, rồi đứng dậy từ ghế sofa.

Trong phòng giặt tầng một có hai chiếc váy ngủ bằng cotton vừa mua sáng nay cũng đã được giặt sạch, ngoài ra còn có cả bộ ga trải giường buổi sáng.

Cận Châu mang hai chiếc váy ngủ màu nhạt lên lầu, gõ cửa phòng tắm.

Khi cửa mở, Cận Châu giơ tay lên: "Em thích màu nào?"

Lúc này An Chi Dư mới nhận ra mình vừa chạy vào mà không mang theo gì.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc váy màu hồng nhạt và màu tím nhạt trên tay anh, không giống với kiểu đồ hai mảnh trước đây anh chuẩn bị cho cô, lần này là váy.

An Chi Dư ngẩng lên nhìn anh: "Anh mới mua à?"

"Ừm, " Cận Châu không giấu giếm: "Sáng nay sau khi rời khỏi công ty em, anh đã đi mua."

Bảo sao.

Bộ ga giường cô giấu trong phòng tắm sáng nay cũng biến mất.

An Chi Dư chỉ vào chiếc màu tím nhạt: "Em chọn cái này."

Cận Châu đưa chiếc váy cho cô, rồi nói: "Những thứ em cần dùng, anh cũng chuẩn bị rồi, ở ngăn kéo dưới của tủ trong phòng tắm."

An Chi Dư chưa hiểu ngay những thứ anh nói là gì, chỉ vô thức gật đầu đồng ý, nhưng cô không ngờ, những thứ Cận Châu nói đến lại là băng vệ sinh.

Ngăn kéo đầy ắp, khiến mặt An Chi Dư đỏ bừng lên tận mang tai.

Mấy thứ này, chẳng lẽ là do anh tự đi mua sao?

Nghĩ lại, anh chắc sẽ không nhờ người khác làm việc này, nhưng mua một lúc nhiều như vậy, người thu ngân ở cửa hàng sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì đây?

An Chi Dư quay đầu nhìn về phía cửa.

Cảm xúc lúc này, thật khó để diễn tả.

Chương (1-151)