| ← Ch.033 | Ch.035 → |
Khi Cận Châu trở lại tầng trên, An Chi Dư đang đứng giữa hai bồn rửa mặt đôi trong phòng tắm.
Cận Châu cầm lấy lọ kem dưỡng da màu đỏ trên tay cô, đặt sang một bên: "Đang nghĩ gì vậy?"
An Chi Dư ngẩng đầu nhìn về phía người trong gương, ánh mắt chỉ chạm nhau một giây, cô lại cúi xuống: "Không nghĩ gì cả."
Trên kệ vốn chỉ có đồ dùng cá nhân của nam, giờ đã có thêm những vật dụng riêng của cô, điều này khiến trái tim treo lơ lửng của Cận Châu bỗng nhiên cảm thấy an yên một cách lạ thường.
Anh kéo lấy cổ tay của An Chi Dư đang buông thõng trước người, xoay cô lại đối diện với mình.
"Những gì anh nói dưới lầu, em có thể nghĩ, nhưng đừng nghĩ quá nhiều, em chỉ cần ở bên anh theo cách mà em thấy thoải mái nhất là được."
Cách thoải mái nhất...
An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu sự thoải mái của em khiến anh không vui thì sao?"
"Không sao đâu, " anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt như khắc sâu hình bóng anh trong mắt cô: "Có lẽ em không biết, sự tồn tại của em với anh vốn dĩ đã là một điều đẹp đẽ."
Hôm nay anh khác hẳn mọi ngày, từ lời nói đến cách chạm vào cô.
Bị anh nắm nhẹ lấy cổ tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ anh, xuyên qua lớp da mỏng mà lan vào trong cô.
Cảm nhận được hơi nóng lan trên mặt mình, An Chi Dư như chạm phải điện, vội vã rút tay về giấu ra sau.
"Bác gái, bác gái có hỏi em sao tự nhiên lại lên lầu không?" Cô chuyển đề tài, cố gắng kiểm soát trái tim đang đập nhanh của mình.
Nhìn vào hàng mi khẽ run của cô, Cận Châu bật cười: "Anh nói anh đã làm em giận, còn bị bà mắng một trận."
An Chi Dư tức giận, nhíu mày: "Anh, anh nói vậy làm gì!"
Mỗi khi tức giận, cô sẽ vô thức chu môi.
Cận Châu không phải lần đầu thấy cảnh này, một người vốn lạnh lùng như cô, khi chu môi lại mang chút ngây thơ đáng yêu.
Anh nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.
Bắt gặp nụ cười trên mặt anh, An Chi Dư lúc này mới nhận ra anh đang đùa.
"Anh làm em sợ muốn ⓒ_♓ế_🌴!" Cô nói với giọng trách yêu vô tình, bàn tay giấu sau lưng cũng vì cảm giác nhẹ nhõm mà đánh nhẹ vào cánh tay anh.
"Gan em nhỏ vậy à?" Cận Châu cười, nắm tay cô dắt về phía cửa: "Đói chưa?"
"Hơi đói."
Khi hai người xuống lại tầng dưới, nồi lẩu và các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
"Cận Châu này, trưa nay cha con mình uống chút nhé?"
Cận Châu không thường uống rượu, nhưng hôm nay cũng coi như là ngày đặc biệt, anh gật đầu: "Vâng, con uống cùng cha một chút."
Kiều Mộng và Cận Triệu Kỳ chia nhau ngồi cạnh An Chi Dư và Cận Châu.
"Phòng trên lầu ổn chứ?" Kiều Mộng vừa rót nước ép cho cô, vừa hỏi.
An Chi Dư mỉm cười gật đầu: "Rất trẻ trung, nữ tính."
"Nữ tính?" Kiều Mộng vẫn chưa lên lầu xem qua, nghe vậy, sự tò mò trỗi dậy: "Chẳng lẽ toàn bộ phòng đều là màu hồng?"
"Có một tí màu hồng---"
"Em có muốn uống chút rượu vang không?" Cận Châu nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.
Lần đầu tiên ăn cơm cùng cha mẹ anh, uống cùng chút rượu vang cũng coi như là phép lịch sự, An Chi Dư gật đầu: "Rót chút thôi ạ."
Kiều Mộng cũng đẩy ly rượu trước mặt mình về phía trước: "Rót cho mẹ một ít nữa nhé."
Thấy vậy, Cận Châu bật cười lớn: "Chi Dư, đừng uống cùng mẹ nhé, khả năng của mẹ mà đối với rượu vang thì như cái giếng không đáy đấy."
Kiều Mộng quả thực rất giỏi uống, nhưng bà ấy lại nói: "Mẹ uống say nhưng không gây phiền phức đâu."
An Chi Dư tự nhiên nhớ lại lần mình say rượu được Cận Châu đưa về, đến bây giờ, cô vẫn chưa nhớ lại được những gì đã xảy ra đêm đó.
Nhưng qua vài lời của Cận Châu, cô cũng đoán ra được rằng mình chắc cũng đã gây phiền cho anh.
Nghĩ vậy, má cô hơi nóng lên.
Cận Châu không thường uống rượu, nhưng thật ra tửu lượng của anh cũng không tệ, chỉ là dễ đỏ mặt.
Uống xong ba ly rượu vang, quanh mắt anh đã xuất hiện một lớp đỏ nhạt.
Khi Cận Triệu Kỳ định rót thêm cho anh, anh giơ tay che nhẹ miệng ly: "Không uống được nữa ạ."
Dù vậy, Cận Triệu Kỳ vẫn rót thêm một chút: "Con nói xem, sao con lại không thừa hưởng được khả năng uống rượu của cha mẹ?"
Cận Châu chỉ mỉm cười, không nói gì.
Còn An Chi Dư ngồi bên cạnh anh cũng không khá hơn là bao, đôi mắt bị nhiễm chút men say, long lanh như có mưa hoa đào.
Thấy thế, Kiều Mộng bật cười khúc khích: "Người ta thường nói, những ai dễ đỏ mặt khi uống rượu thì mới thật sự có tửu lượng vô đáy đấy!"
An Chi Dư uống không nhiều, nhưng gương mặt đã sớm ửng hồng nhẹ: "Con thật sự không uống được nhiều."
"Không uống được rượu thì ăn nhiều vào nhé!" Kiều Mộng dùng đũa chung gắp cho cô mấy miếng thịt cừu nhúng lẩu.
Cửa sổ phòng khách mở nửa, làn gió ấm nhẹ nhàng thổi tản đi hơi nóng bốc lên.
Trên bàn đã trống ba chai rượu vang, người uống nhiều nhất đương nhiên là Kiều Mộng, nhưng bà ấy vẫn cười nói vui vẻ, không hề có dấu hiệu say, bà ấy rất tỉnh táo, thấy con trai có chút say, mắt bà ấy liền ánh lên ý tưởng: "Ông xã, ông vào trong xem có chai rượu nào khác không."
Cận Triệu Kỳ không hiểu ý của bà, sắc mặt hơi sa sầm: "Giữa ban ngày mà, em còn muốn tự chuốc mình say à?"
Lời vừa dứt, ông ấy nhận được ánh mắt nheo nheo của Kiều Mộng.
Lúc này Cận Triệu Kỳ mới hiểu ra ý của bà, dù không đồng tình nhưng nếu không phối hợp, ông ấy sợ sẽ làm vợ phật lòng.
"Được rồi, anh vào xem đây."
Cận Châu hoàn toàn không biết Kiều Mộng đang tính toán gì, quay đầu lại nhìn, tình cờ chạm phải đôi mắt ư_ớ_† á_† của An Chi Dư.
Lần cô say rượu lần trước cũng vậy, đôi mắt nhiễm chút men say mơ màng, ư·ớ·𝐭 á·† đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng anh cũng không hơn gì, đôi mắt đỏ lên rõ rệt, khi nhìn người khác trông như mang theo một sức hút khó cưỡng.
Cả hai gần như đồng thời quay đi hướng khác.
Tất cả những điều này đều bị Kiều Mộng quan sát thấy.
Nếu thật sự không có chút tình cảm nào với con trai bà, sao có thể khi cúi đầu, lông mi lại run lên không ngừng.
Còn ↪️ắ_ⓝ ɱô_𝒾, còn nắm lấy mép khăn trải bàn rủ xuống trước ⓝ_g_ự_c.
Có lẽ là đã động lòng mà không nhận ra!
Nếu đã như vậy thì không thể để say quá được!
Say sáu bảy phần, vừa đủ đẹp.
"Chi Dư à, hay là con và Cận Châu lên lầu nghỉ ngơi một chút đi!"
An Chi Dư vội lắc đầu nói không cần.
Không còn cách nào khác, Kiều Mộng đành lấy cớ, ghé sát tai An Chi Dư: "Lên lầu nghỉ một chút đi, Cận Châu uống nhiều rồi dạ dày sẽ khó chịu."
Cảm thấy cánh tay bị nhẹ nhàng chạm vào, Cận Châu quay lại nhìn cô: "Sao vậy?"
An Chi Dư che miệng hỏi nhỏ: "Anh say rồi à?"
Anh mím môi cười: "Cũng tạm."
Vậy là có chút say rồi.
An Chi Dư lại hỏi: "Có cần em dìu anh lên nghỉ ngơi chút không?"
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, đang định mở miệng, thì phía sau vang lên một giọng nói---
"Chai này thế nào?" Cận Triệu Kỳ cầm một chai rượu tequila trên tay.
Chai rượu này là người ta tặng, hương nồng đượm, uống vào lại càng mạnh.
Cận Châu cau mày, quay sang Kiều Mộng: "Giờ mẹ lại uống loại rượu mạnh như vậy sao?"
Kiều Mộng nhất thời nghẹn lời.
Cận Châu nắm lấy cổ tay An Chi Dư: "Cha mẹ uống từ từ thôi, loại rượu này rất mạnh đấy."
Khi uống rượu, nếu không đứng dậy, đôi khi sẽ không cảm nhận được mình đã say đến đâu, thật ra An Chi Dư không uống nhiều lắm, ngược lại là Cận Châu, khi lên cầu thang, anh phải vịn tay vào lan can để đứng vững.
An Chi Dư nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ổn không?"
Anh cúi đầu cười khẽ: "Lâu rồi không uống rượu."
An Chi Dư khoác tay quanh eo anh: "Vậy anh đi chậm thôi."
Người đang rình trộm ở góc tường bị ai đó kéo lại.
"Lớn rồi mà còn lén nhìn người khác!"
Kiều Mộng che miệng cười thầm: "Rượu đúng là thứ hay ho!"
- Rượu quả thật là một thứ tốt, có thể khơi dậy những khao khát sâu trong mắt, cũng có thể kéo ra những h*m m**n ẩn sâu trong lòng.
Sợ rằng anh sẽ trượt chân vì không vững, An Chi Dư đỡ cánh tay Cận Châu vòng qua vai mình.
Anh biết rõ tửu lượng của mình, thật ra anh chưa say đến mức cần người khác dìu, nhưng cô 𝖌*ầ*𝖓 ⓖũ*𝐢 đến vậy, sao anh có thể đẩy ra.
Say sáu bảy phần, đủ để làm người ta mơ màng.
Ánh mắt anh vô thức dừng lại trên đỉnh đầu cô, đến khi được cô dìu đến bên giường, anh vẫn chưa nhận ra.
Khi đầu gối đụng vào mép giường, cùng với một tiếng "Cẩn thận" anh ngồi xuống, nhưng cánh tay quàng quanh vai An Chi Dư vẫn không buông ra.
Bị anh kéo nhẹ, An Chi Dư khẽ chới với, mũi chân chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể, nhưng không thể giữ được thăng bằng, cả người ngã về phía anh.
Nệm giường 〽️●ề●𝖒 ⓜ●ạ●ℹ️, không có điểm tựa phía sau.
Cận Châu ở vào tư thế hoàn toàn bị động, bị cô đè lên.
Nụ cười nhẹ khẽ dừng lại trên môi, yết hầu khẽ n*ⓗ*ấ*🅿️ n*♓*ô, cảm xúc trong lòng anh bị kéo căng, tim đập như trống dồn.
Người đang luống cuống trong lòng anh, mặt v·ù·𝒾 ѵ·à·🔴 п𝐠.ự.𝒸 anh, mái tóc đen rủ xuống, vài sợi không ngoan ngoãn chui vào cổ anh, gây ra chút ngứa ngáy không yên.
Nhịp đập của tim vang dội trong lòng bàn tay cô, không chỉ của anh, mà còn của chính cô.
Nhịp tim càng lúc càng nhanh khiến cả hai không khỏi giảm nhẹ hơi thở.
Với khuôn mặt bị hơi rượu nhuộm đỏ khẽ ngẩng lên, đường nét gò má của anh hiện ra trong tầm mắt An Chi Dư. Ngước nhìn lên, đôi mắt thường ngày bình tĩnh của anh giờ đây lại lấp lánh ánh nhìn nửa say nửa tỉnh, đối diện với đôi mắt ư.ớ.† á.𝖙 của cô.
Nhìn thấy mình trong mắt anh, An Chi Dư khẽ 𝓇ⓤ.𝐧 𝖗.ẩ.🍸 hàng mi.
Tim cô 𝓃-ó𝐧-ⓖ bừ-𝐧-🌀 đến mức gần như không dám thở, cảm nhận được sự nóng rát nơi vành tai, cô chống tay vào ⓝ●𝖌ự●c anh định đứng dậy, nhưng cánh tay anh vòng quanh eo cô bỗng s.❗.ế.† ⓒ𝐡ặ.𝖙, với chút lực nhẹ, hông cô lại áp vào 𝐧●ℊ●ự●🌜 anh.
Cả hai người đều bị men rượu làm cho cơ thể пó_ռ_🌀 𝐫_🔼_𝖓, qua lớp vải không mỏng, những hơi ấm nhẹ nhàng len lỏi vào da thịt của nhau.
Vô cùng táo bạo, lại vô tận.
Muốn anh buông tay, nhưng lời nói lại nghẹn nơi cuống họng, dường như lúc này dù nói gì cũng sẽ làm lộ ra sự bối rối của mình.
Và cả sự rung động mà cô chưa từng nhận ra.
Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua khung cửa vòm, không biết từ đâu lại lùa vào chút gió, làm tấm rèm mỏng bay nhẹ, phản chiếu những bóng sáng đong đưa trên tấm thảm len trắng.
Im lặng một lúc lâu, thấy anh vẫn chưa có ý định buông mình ra, An Chi Dư vừa định mở lời thì một giọng nói say sưa lười biếng vang lên---
"Ôm một lát thôi."
--------------------
Tác giả muốn nói thêm:
Không chỉ ôm, mà còn muốn 𝒽ô-n nữa~
| ← Ch. 033 | Ch. 035 → |
