Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 006

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 006
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Sở Phi Phi tưởng màn "†ẩ*ⓨ п*ã*🔴" của mình sẽ khiến cô bạn thân động lòng, nhưng kết quả lại nghe thấy---

"Vừa chia tay được một tuần, giờ mình không có tâm trí nghĩ đến những chuyện đó!"

"Mình cũng không nghĩ đến việc trả thù, loại người như anh ta không đáng để mình tốn thời gian và công sức."

"Còn về người hàng xóm ở đối diện của mình---"

Nói đến đây, An Chi Dư bất chợt nghĩ đến đôi mắt như chứa cả bầu trời sao sâu thẳm của anh.

Dù anh không phải là mặt trăng thì cũng là một người mà với xuất thân bình thường như cô chỉ có thể ngẩng lên nhìn, có thể đưa tay ra với, nhưng chẳng thể nào chạm tới.

"Tiếp tục nói đi mà?"

Tiếng nói bên tai kéo An Chi Dư ra khỏi dòng suy nghĩ mơ màng.

"Để khi khác nói tiếp đi, mình phải đến thăm mẹ một tí."

Sở Phi Phi như bị cô bạn dội cho một gáo nước lạnh: "Cậu thật biết cách làm người khác cụt hứng!"

An Chi Dư giờ đây đến cả sức để dội nước lạnh cũng chẳng còn, trong lòng cô ngập tràn lo âu.

Từ công ty đến chỗ mẹ không xa lắm, An Chi Dư đứng dưới nhà, nhìn lên ban công tầng ba thấy tối om, cô cau mày, cúi xuống nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ bốn mươi, còn một lúc nữa mới đến giờ mẹ cô đi nhảy múa ở quảng trường.

An Chi Dư lấy điện thoại ra, mở danh bạ, nhưng ngón tay lại chần chừ không bấm gọi.

Cũng đúng lúc đó, cánh cửa tầng dưới lầu mở ra từ bên trong.

"Chi Dư về rồi đấy à!"

Trường Kỳ Phân sống ở tầng bốn.

An Chi Dư mỉm cười chào: "Dì Trường ạ."

"Mẹ cháu đâu, dì vừa gõ cửa nhà cháu mà không có ai ở nhà."

An Chi Dư buông điện thoại xuống: "Chắc mẹ cháu đi nhảy rồi ạ!"

Trường Kỳ Phân liền kêu lên: "Hôm nay dì Triệu nhà cháu quên sạc pin cho loa rồi, mẹ cháu biết chuyện đó mà!"

An Chi Dư khẽ cau mày, vậy thì mẹ cô đã đi đâu?

*

Cách đó hai mươi cây số, tại khu Bắc Ngự Minh Thành, một dãy nhà tầng kiểu biệt thự giống nhau, hoàn toàn khác với cảnh tượng ở Khu Trường An nơi Phòng Văn Mẫn đang sống.

Phòng Văn Mẫn đứng dưới gốc cây ngô đồng đối diện khu chung cư, ánh mắt chằm chằm dõi theo những chiếc xe và người ra vào cổng.

Bà đang đợi, đợi tên bội bạc rõ ràng đang đi công tác xa nhưng hôm qua lại có cử chỉ t·h·â·𝖓 Ⓜ️ậ·✞ với một người phụ nữ khác.

Từ sáu giờ chờ đến tám giờ, đôi chân của Phòng Văn Mẫn đã cứng đờ sau bao lần đi qua đi lại, nhưng bà vẫn chưa thấy anh ta, trong tay bà, điện thoại lại rung lên.

Lại là cô con gái ngốc nghếch của bà gọi đến.

Phòng Văn Mẫn vẫn không bắt máy, ánh mắt dời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía trước với sự oán hận dâng trào.

Đến chín giờ rưỡi, Phòng Văn Mẫn đột ngột đứng thẳng dậy.

Từ cổng người đi bộ của khu chung cư đối diện, có bốn người bước ra.

Từ Hoài Chính, cha mẹ của Từ Hoài Chính, và người phụ nữ hôm qua đã khoác tay anh ta.

Phòng Văn Mẫn nén ý định lao tới để chất vấn, ánh mắt khóa chặt vào cảnh tượng phía trước.

Bà nhìn thấy bốn người đứng lại trước cổng, nhìn thấy mẹ của Từ Hoài Chính vuốt đầu người phụ nữ kia, sau đó lại chạm vào bụng cô ta...

Là phụ nữ, lại là mẹ, khoảnh khắc đó, Phòng Văn Mẫn hiểu ra tất cả.

Nhưng điều bà không hiểu là làm sao một người đàn ông tử tế mà bà từng tin tưởng lại có thể trở thành một kẻ hoàn toàn khác chỉ trong nháy mắt.

Rõ ràng trước ngày hôm qua, bà còn nghĩ rằng người đàn ông này có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho con gái mình.

Kết quả là, tất cả những gì bà nghĩ đều là tự mình tưởng tượng mà thôi.

Những cơn ác mộng bà từng trải qua, giờ đây lại đang tái diễn trên người con gái mình.

Phòng Văn Mẫn giơ điện thoại lên, sau khi chuông reo ba lần, bà nhìn thấy Từ Hoài Chính đ*ú*🌴 tay vào túi quần.

Anh ta đã lặng lẽ tắt máy.

Phải chăng anh ta cũng từng tắt máy như vậy mỗi khi con gái bà gọi, lúc hắn đang ở bên người phụ nữ này!

Phòng Văn Mẫn cười tự giễu và mỉa mai.

An Chi Dư chờ đến gần mười một giờ mới thấy mẹ mình ở trước cổng.

Ánh đèn đường vàng vọt soi rõ gương mặt mất hồn của bà, An Chi Dư vội chạy đến: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy, con gọi mẹ mà sao mẹ không nghe máy!"

Phòng Văn Mẫn chăm chú nhìn cô, cơn gió đêm thổi qua rất lạnh, thổi vào mắt bà, làm đỏ cả viền mắt.

"Chi Dư à, " bà mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: "Chúng ta không cưới nữa."

An Chi Dư từng nghĩ đến rất nhiều phản ứng của mẹ mình sau khi biết sự thật.

Có thể mẹ sẽ khóc, sẽ mắng chửi, sẽ làm ầm lên...

Nhưng cô không ngờ lại là như lúc này, rất bình tĩnh, không một câu hỏi, chỉ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vừa cẩn thận vỗ về vừa nói: "Chi Dư à, chúng ta không cưới nữa... không cưới nữa..."

Vậy nên, từ tối qua đến giờ, mẹ cô rốt cuộc đã thấy gì, đã trải qua điều gì?

An Chi Dư không hỏi, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng: "Mẹ, muộn quá rồi, tối nay con ngủ lại với mẹ được không?"

"Được, được, " nước mắt đọng trong mắt Phòng Văn Mẫn, bà gắng gượng không để nó rơi xuống: "Chúng ta về nhà, về nhà thôi!"

Đêm hôm đó, hai mẹ con nằm đối diện nhau trên cùng một chiếc giường, như hồi nhỏ, An Chi Dư túm lấy nút áo ngủ của mẹ.

"Mẹ, chẳng phải nhà Từ Hoài Chính đã đưa cho chúng ta sính lễ 50 vạn sao?"

Phòng Văn Mẫn hiểu ý con gái: "Nhà mình không cần thứ đó. Chỉ cần họ dám mặt dày đến đòi, mẹ sẽ trả lại ngay!"

Nhưng đừng mong bà sẽ chủ động mang đến trả.

An Chi Dư rúc vào lòng mẹ: "Mẹ ơi, thật ra con không buồn lắm đâu."

"Loại đàn ông đó không đáng để buồn." Phòng Văn Mẫn vuốt lưng cô: "Cũng tốt, phát hiện bộ mặt thật của anh ta trước khi kết 𝐡ô_п_, vẫn chưa muộn." Hơn bà lúc trước, sinh con xong mới phát hiện mình đã lấy phải kẻ cặn bã, vô dụng.

"Mẹ à, " An Chi Dư cười nhẹ: "Con không thiếu người theo đuổi, mẹ đừng lo."

Đúng vậy, trước đây bà đã quá lo lắng. Con gái bà có ngoại hình, có công việc, bà sao lại phải gấp gáp thế chứ!

"Không gấp, sau này chúng ta từ từ chọn, không vội..." Phòng Văn Mẫn xoa đầu cô: "Ngày mai còn đi làm, ngủ sớm đi!"

Đêm đó, cả hai mẹ con không ai tức giận vì sự kiện bất ngờ đã làm thay đổi cuộc sống của họ.

Đối với An Chi Dư, chỉ cần mẹ không bận tâm, cô cũng chẳng để ý. Đàn ông hay tình yêu, trong cuộc sống của cô, vẫn chưa phải điều quan trọng.

Còn đối với Phòng Văn Mẫn, con gái bà đã bị tổn thương trong mối զ_⛎_🔼_ռ ⓗ_ệ sắp bước vào ⓗô.ⓝ nhân này. Bà là người từng trải, cũng hiểu tính cách con gái mình, nên chọn cách xử lý lạnh lùng.

Nhưng luôn có những kẻ lợi dụng sự tử tế của bạn để thử thách giới hạn của bạn.

Một buổi sáng một tuần sau, Phòng Văn Mẫn đi chợ về.

Một giọng nói ngọt ngào: "Dì ơi, " vang lên từ phía đối diện.

Phòng Văn Mẫn ngẩng đầu lên, khi đối diện với đôi mắt liễu q*ⓤy*ế*п 𝓇*ũ đó, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Chưa kịp để Tưởng Hân bước lại gần, Phòng Văn Mẫn đã bước nhanh đến trước mặt cô ta: "Cô đến đây làm gì?"

Tưởng Hân cười nhạt, trên gương mặt không có gì là hổ thẹn, tràn đầy sự bình thản: "Hoài Chính bảo tôi đến."

Phòng Văn Mẫn chẳng thèm che giấu vẻ khinh bỉ trên mặt: "Sao, thằng đó cũng cảm thấy mất mặt không dám đến?"

"Tất nhiên là không, " Tưởng Hân trả lại một nụ cười giả tạo nhưng không mất lịch sự: "Anh ấy bận việc, mấy chuyện nhỏ này không cần anh ấy đích thân ra mặt."

"Vậy nên anh ta để cô con giáp thứ mười ba trơ trẽn đến đây?" Phòng Văn Mẫn cũng không phải người dễ bị qua mặt: "Bây giờ bồ nhí đã không biết xấu hổ đến mức này rồi sao? Tôi sống đến từng này tuổi, thật sự mở rộng tầm mắt!"

Mặt nạ bị xé toạc, Tưởng Hân cắn răng đáp trả: "Bà giữ mồm sạch sẽ chút đi!"

"Cô đã làm chuyện bẩn thỉu ghê tởm như vậy, còn đòi tôi giữ miệng sạch à." Phòng Văn Mẫn nhìn cô ta từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ: "Cha mẹ dạy dỗ cô như vậy hả?"

Tưởng Hân cười lạnh: "Không giỏi dạy con như bà, mình bị giật chồng, còn dạy con gái nối gót theo bước mẹ!"

Phòng Văn Mẫn giơ tay, một cái tát vang lên trên mặt cô ta.

Tưởng Hân bị đánh bất ngờ, tay ôm mặt bị tát, đôi mắt trợn trừng nhìn Phòng Văn Mẫn.

Cái tát đó, Phòng Văn Mẫn ra tay rất mạnh, bà còn vung tay mấy cái: "Cái tát này là tôi thay con gái mình đánh cô." Bà tiến lên một bước: "Nếu cô còn đến nữa, tôi không chỉ đánh cô đâu. Từ Hoài Chính không phải bảo cô đến sao? Vậy cô nói với thằng đó, nếu cặp chó mèo hai người còn không biết điều mà sống, tôi sẽ đến công ty anh ta làm ầm lên, làm cho cả công ty biết chuyện xấu xa của hai người!"

Tưởng Hân không ngờ một người phụ nữ đã ngoài năm mươi lại khó đối phó như vậy. Trong mắt cô ta lóe lên sự lạnh lùng, như muốn biến thành một con dao, đ*â*〽️ thẳng vào người Phòng Văn Mẫn.

Cô ta mỉa mai: "Ý bà là sính lễ 50 vạn không định trả rồi chứ?"

Phòng Văn Mẫn vốn không muốn lấy cái sính lễ ghê tởm đó, nhưng cũng không phải ai đòi cũng trả.

"Muốn lấy lại sính lễ à, được thôi." Phòng Văn Mẫn không để lại chút thể diện nào: "Bảo nhà họ Từ đích thân đến xin lỗi con gái tôi, tôi sẽ ngay lập tức ném tiền vào mặt họ!"

*

Chuyện Tưởng Hân đến tìm mẹ, An Chi Dư không biết.

Chỉ là không ngờ, sau một tuần không liên lạc, Từ Hoài Chính gọi điện tới, mở miệng đã chất vấn: "Cô nói với mẹ cô là tôi ngoại tình?"

An Chi Dư cảm thấy buồn cười: "Anh không ngoại tình sao?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lạnh: "An Chi Dư, nếu cô đã muốn tính toán rõ ràng như vậy, tôi cũng muốn hỏi cô một câu, tôi đã từng 𝖍-ô-ռ cô hay đã từng 🦵*ê*ⓝ ɢ𝖎*ư*ờⓝ*𝐠 với cô chưa? Trong mối 🍳*𝐮🔼*п ♓*ệ này, cô có tổn thất gì không?"

An Chi Dư không ngờ anh ta lại có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy, cô nghẹn lời vài giây: "Vậy nên, đó là lý do anh ngoại tình?"

"Tôi nói tôi không ngoại tình, cô có bao giờ tin không? Ngay từ đầu, cô đã kết tội tôi rồi. Nếu mẹ cô tìm cho cô một người có điều kiện tốt hơn, được, cô chỉ cần nói một lời, Từ Hoài Chính tôi tuyệt đối không có ý kiến, nhưng việc cô vừa đổ lỗi cho tôi vừa hẹn hò với người đàn ông khác là ý gì?"

An Chi Dư nghe mà cảm thấy mù mờ, nhưng điều đó không quan trọng, cô nhận ra một thông tin quan trọng: "Anh nói tôi hẹn hò với người đàn ông khác?"

Ở đầu dây bên kia, bức ảnh trong tay Từ Hoài Chính đã bị bóp méo: "Tôi nói sai hả? Cái tên họ Lưu ở công ty cô, hai người đã có mối ⓠ·ц🔼·𝐧 𝐡·ệ từ lâu rồi phải không? Trước đây tôi hỏi cô, cô vẫn không thừa nhận---"

Nếu là trước đây, An Chi Dư sẽ không cho phép anh ta bôi nhọ mình như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy buồn cười: "Từ Hoài Chính, " An Chi Dư ngắt lời anh ta: "Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi ở bên ai, anh không có quyền can thiệp!"

"Chia tay?" Đầu dây bên kia bật cười lạnh lùng: "An Chi Dư, cô quên rồi sao, nhà cô đã nhận tiền sính lễ của tôi!"

Vậy ra mục đích thực sự của cuộc gọi này là đòi lại số tiền sính lễ 50 vạn đó?

Trước đây An Chi Dư không hiểu, vì sao những cặp vợ chồng từng yêu nhau lại có thể tranh chấp dữ dội vì tài sản khi ly 𝖍ôռ●, bây giờ cô đã hiểu.

Vì tình cảm không còn, nên lợi ích trở thành ưu tiên hàng đầu.

Người và tiền, luôn phải chọn một!

Hiện tại Từ Hoài Chính chính là như vậy, người không giữ được, nên bắt đầu tìm mọi cách để đòi lại tiền.

An Chi Dư vốn không có ý định giữ lại số tiền sính lễ năm mươi vạn đó: "Tiền ở chỗ mẹ tôi, anh muốn thì đi mà lấy, nhưng đừng đổ những việc bẩn thỉu mà anh đã làm lên đầu tôi."

Nhưng Từ Hoài Chính lại không nhắc đến chuyện tiền nữa: "Chi Dư, cô muốn tìm ai đó để chọc tức tôi, tôi hiểu, nhưng người ở công ty cô, thực sự không ra gì. Dù tôi chỉ là một quản lý bộ phận, nhưng cô phải biết rằng, tôi có hậu thuẫn từ tập đoàn Cận Thị, không thể so sánh với công ty tư nhân nhỏ của các cô được."

An Chi Dư chưa bao giờ là người thích tranh giành hay áp đặt người khác, cô mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xem ra bạn trai sau này tôi tìm, nhất định không thể kém hơn anh rồi."

"Hy vọng cô tìm được, dù rằng rất khó!"

Khó đến mức nào chứ?

Trên đường tan làm về nhà, An Chi Dư nghĩ đến câu nói của Từ Hoài Chính liền không nhịn được cười.

Là anh ta quá coi thường cô, hay quá tự tin?

Cô sẽ không tìm được người có điều kiện tốt hơn anh ta sao?

Vẻ đẹp của phụ nữ có nhiều loại, có người đẹp về ngoại hình, có người đẹp từ cốt cách, An Chi Dư thì cả hai đều có.

Nếu không, Từ Hoài Chính cũng sẽ không bị cô cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, cuốn hút đến...

Dù cho An Chi Dư từ chối sự ɢầ-𝖓 🌀-ũ-𝐢 của anh ta, anh ta cũng coi đó là điều hiển nhiên.

Thậm chí còn cảm thấy, người như An Chi Dư, kiểu người đẹp thanh tao lạnh lùng này, sinh ra đã phải cao ngạo, phụ nữ càng khó với tới, càng có thể khơi gợi h*m m**n khuất phục của đàn ông.

Ở một nơi khác, sau khi mắng mỏ mạnh mẽ Tưởng Hân, Phòng Văn Mẫn cuối cùng cũng cảm thấy bớt bực bội sau một tuần nén nhịn.

Chỉ là bà không ngờ, chuyện này lại truyền đến tai con gái nhanh như vậy.

Mặc dù dạo gần đây Phòng Văn Mẫn thường xuyên chửi mắng Từ Hoài Chính trước mặt An Chi Dư, nhưng bà chưa bao giờ nhắc đến Tưởng Hân. Bởi vì trong suy nghĩ của bà, An Chi Dư vẫn chưa biết chuyện người phụ nữ kia đã mang thai.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Phòng Văn Mẫn không muốn con gái mình chịu đựng tổn thương kép.

Vì vậy, khi An Chi Dư gọi điện hỏi về số tiền sính lễ 50 vạn, Phòng Văn Mẫn cũng chỉ nói nửa lời, giấu nửa lời.

"Tiền đó mẹ không định giữ. Mẹ đã nói rồi, muốn lấy lại số tiền đó thì bảo cha mẹ nó đến nhà xin lỗi, nếu không đừng hòng mà đòi!"

Dù An Chi Dư không muốn dính líu thêm với gia đình họ Từ, nhưng yêu cầu của mẹ cô cũng không phải là quá đáng.

Tuy nhiên, An Chi Dư cũng không muốn làm căng thẳng mọi chuyện, không phải vì điều gì khác, mà là vì cô lo lắng mẹ mình sẽ bị thiệt thòi.

"Mẹ, nếu họ thực sự đến tìm mẹ, mẹ cũng đừng nói lời nào quá gay gắt, họ chỉ cần có thái độ tốt là được rồi."

Phòng Văn Mẫn ngoài mặt thì ưng thuận: "Yên tâm, mẹ con không phải là loại người được lý mà không buông tha cho người khác. Người sai là Từ Hoài Chính, mẹ biết rõ điều đó."

Thế nhưng, ba ngày sau, vào buổi tối, mẹ của Từ Hoài Chính đến, nhưng không phải tìm Phòng Văn Mẫn, mà là đến nhà An Chi Dư.

Cửa mở, An Chi Dư ngây người trong giây lát, lời chào "Dì" nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

Gia đình Từ Hoài Chính có điều kiện khá giả, cha làm kinh doanh, mẹ ở nhà chăm sóc chồng con. Thực ra, 50 vạn đối với họ chẳng là gì, nhất là khi Từ Hoài Chính là người có lỗi trước. Nhưng điều mà mẹ Từ không thể chấp nhận là mẹ của An Chi Dư dám "chửi mắng con trai bà trước mặt bao nhiêu người, còn chỉ thẳng vào đứa cháu chưa ra đời của bà mà gọi là con hoang". Tưởng Hân - người phụ nữ sắp làm dâu nhà họ Từ, bụng đã lớn, đứng trước mặt mẹ Từ khóc lóc. Người lớn khóc thì cũng thôi, nhỡ làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng thì phải làm sao?

Mẹ Từ thay đổi cách gọi An Chi Dư từ "Chi Dư" sang "Cô An."

Bà ta nói: "Cô An được học hành tử tế, đương nhiên về mặt hiểu biết lễ nghĩa sẽ hơn mẹ của cô."

Cắt lời người khác là bất lịch sự.

Đây là điều mà Phòng Văn Mẫn - giáo viên tiểu học - đã dạy An Chi Dư từ nhỏ.

"Bà Thịnh." An Chi Dư cắt lời bà ta: "Mẹ tôi rất hiểu biết lễ nghĩa, nhưng phải tùy người mà đối xử."

Mẹ Từ nghẹn lời, có lẽ không ngờ cô gái thường ngày yếu đuối như An Chi Dư lại có thể đối đáp sắc bén như vậy.

"Vậy nên bà ấy có thể làm ầm lên như một mụ đàn bà chợ búa sao?" Giọng mẹ Từ cao vút.

Sắc mặt An Chi Dư lập tức tối sầm lại: "Phiền bà chú ý lời ăn tiếng nói!"

"Lời ăn tiếng nói?" Mẹ Từ cười lạnh một tiếng: "Nếu nói rằng đám cưới của cô và Hoài Chính là do nhà chúng tôi hủy bỏ, thì số tiền sính lễ kia tôi tuyệt đối không đòi lại một xu. Nhưng giờ là cô muốn hủy 𝖍ôռ*, cô gái à, đừng quá tham lam. Tôi hiểu hoàn cảnh của gia đình cô, mẹ cô một mình vất vả nuôi dạy cô lớn khôn, nhưng tiền này, thứ gì thuộc về cô là của cô, không phải của cô, thì tiêu một xu thôi cũng phải chịu trời đánh."

"Trời đánh?" An Chi Dư nhướng mày: "Nếu có trời đánh, thì hẳn là sẽ đánh trúng vào đầu nhà họ Từ chứ! Dù sao làm chuyện bỉ ổi là anh ta chứ không phải tôi!"

"Cô---" Mẹ Từ giơ tay chỉ vào cô: "Cô gái trẻ mà tâm địa lại độc ác đến vậy, trước đây tôi thật không nhìn ra! Bao nhiêu người hàng xóm khen cô hiền lành, chắc cũng đều bị cô và mẹ cô mua chuộc hết rồi, còn nói là hiền lành nữa chứ! Đúng là lòng dạ rắn rết!"

An Chi Dư nhíu mày nhìn bà: "Tôi chưa bao giờ khoe khoang mình là người lương thiện. Mỗi việc tôi làm đều có giới hạn và sự khoan dung của riêng tôi. Nhưng với Từ Hoài Chính, tôi thật sự mong rằng nửa đời sau của anh ta sẽ không có được kết cục tốt đẹp!"

"Đồ nhãi ranh!" Trên trán mẹ Từ nổi gân xanh, nhưng bà ta nhanh chóng lại cười.

"Vậy thì sợ là cô phải thất vọng rồi, để tôi nói thẳng cho cô biết nhé, Tưởng Hân đã mang thai cháu trai của nhà họ Từ rồi. Còn một tuần nữa hai đứa nó sẽ kết 𝐡·ôⓝ·, tội nghiệp cô An, không biết cô sẽ phải đợi bao lâu mới được uống rượu mừng đây!"

Dù không lấy lại được tiền, nhưng từ vẻ mặt tái nhợt của An Chi Dư, mẹ Từ đã tìm thấy niềm kh*** c*m.

Tiếng cười hả hê vang lên trong hành lang yên tĩnh, chói tai như muốn đâ.m ν.à.🅾️ màng nhĩ của người nghe.

An Chi Dư nắm chặt tay vào tay nắm cửa, các khớp ngón tay trắng bệch vì lực siết.

Anh ta đã làm cho bụng của người khác to lên, vậy mà còn dám thề thốt trên điện thoại với cô sáng nay rằng mình không ngoại tình.

Có lẽ chuyện ngoại tình anh ta đã làm không chỉ một lần, phải chăng giây trước đang lăn lộn trên giường với người phụ nữ đó, giây sau lại cùng cô chọn bánh cưới, váy cưới...

An Chi Dư dựa lưng vào cửa, từ từ ngồi sụp xuống đất.

Suốt thời gian qua, cô chỉ rơi vài giọt nước mắt vì người đàn ông đó, nhưng giờ đây, cô không thể kìm được nữa.

Không phải vì đau khổ, mà là vì sự nhục nhã bị che mắt.

Bên kia hành lang, Cận Châu đứng trước cửa nhà mình, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa màu đỏ sẫm.

Tiếng hét "A" vang lên, mang theo sự trút giận, khiến Cận Châu vội vã sải bước băng qua hành lang.

Qua cánh cửa, anh có thể nghe thấy tiếng khóc của cô, mỗi âm thanh như một nhát dao đ●â●𝖒 ⓥ●à●🅾️ tim anh.

Nhưng anh chỉ có thể đứng đó, không thể gõ cửa.

Tám giờ, Cận Châu gọi điện cho thư ký của mình.

"Tìm một lý do để điều Tưởng Hân ở phòng Kỹ thuật 6 sang phòng nhân sự."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cận sắp ra tay rồi.

Có ai biết tại sao lại điều cô ta sang phòng nhân sự mà không trực tiếp đuổi việc không nhỉ?

Chương (1-151)