Vay nóng Tima

Truyện:Gạt Lệ Cho Em - Chương 08

Gạt Lệ Cho Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


Nửa đêm, tôi bị ác mộng làm tỉnh giấc.

Trong mơ, có một người con trai, xuất hiện lặp đi lặp lại từ lúc tôi học trung học rồi đến đại học. Chiếm cứ toàn bộ thời gian của tôi.

Vì chuyện học hành mà chúng tôi gây gổ, từ cãi nhau trở thành yêu nhau, dưới trời tuyết trong đêm Giáng Sinh, anh ta hôn tôi... Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!

Tại Vũ Lý, anh ta tặng cho tôi một quyển sổ tiết kiệm.

Ngày hôm sau tôi bị sốt cao, không thể tham gia cuộc thi, anh ta xoa đầu kêu tôi ngốc, tôi giận mắng anh ta, "ngu ngốc" trong đồng âm với từ chết trong tiếng Ý ...

Sau đó, một đống hỗn loạn ngắt quãng....

Tôi và người nhà cãi vã, ảnh chung của tôi và anh ta, nụ cười của anh ta, hai mắt tôi đẫm lệ, sân bay, Vancouver ở Canada, Marseilles ở Pháp, Aegean Sea...

Tiếng phanh xe chói tai...

Và khuôn mặt người đó, tôi không thể nhìn rõ được.

Giấc mơ này luôn lặp lại mấy năm nay, nhưng lần này có điểm khác, chính sự khác biệt ấy khiến tôi bừng tỉnh, lòng lạnh run.

Tôi hít sâu, ngồi thật lâu mới có cảm giác hồi hồn.

Trái tim tôi bỗng đau nhói, giống như có hàng ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Sở Nhi, anh ở đây chờ em...

Sở Nhi, anh, bản thân anh thế này, đôi chân anh thế này, không thể tùy em rong chơi khắp chốn nữa, nhưng anh sẽ đi cùng em đến mọi nơi, đến lúc anh đi không nổi nữa, anh sẽ ở đây chờ em...

Sở Nhi, em có vui không? Em có hạnh phúc không?...

Sở Nhi, đừng quên đường về nhà...

Sở Nhi, Sở Nhi, Sở Nhi của anh...

Giọng người ấy văng vẳng trong quá khứ, tôi luôn không quên, nhưng rất mơ hồ.

Chính là tối nay, trong mơ rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng cười tràn ngập bi thương.

Mà đó, rõ ràng là giọng của Sở Ninh!

Tôi ôm hai vai, cuộn tròn người, nhưng không cách nào khiến bản thân ngừng run rẩy, xung quanh vắng vẻ, bỗng thấy thiếu điều gì...

Chợt tôi ngẩng đầu, vị trí bên cạnh trống rỗng, và lạnh lẽo.

...Sở Ninh?!

Tôi nhảy xuống giường, không kịp đi dép, lao ra khỏi phòng ngủ, bốn phía tối đen như mực.

Tim tôi, nó chưa bao giờ hoảng hốt như bây giờ, giống như cơ thể tôi đã lạc mất một mảnh hồn phách.

Từ khi nào tôi có thói quen hằng đêm được anh ôm đi ngủ? Tôi không nên trở thành một người phụ nữ chỉ biết ỷ lại, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn được dựa vào cái ôm ấm áp của Sở Ninh.

Anh ở đâu?

Anh đang ở nơi nào?...

*****

Rút cuộc tôi tìm được anh ở tầng thượng, lẫn trong bóng đêm, anh trầm tĩnh ngồi đó, nâng trong tay một đóa ưu đàm.

Bầu trời hiển hiện qua mái vòm bằng kính, anh ngắm nghía đóa hoa bé nhỏ. Tôi hoảng hốt, hóa ra anh lại gầy yếu như thế, tôi không biết, hóa ra anh lại u buồn đến vậy.... Không biết rằng, trên thế giới này, dù có im lặng cũng không thể giấu nổi ưu thương.

Tôi lặng lẽ đến gần, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh, ngắm nhìn đóa hoa ưu đàm đang từ từ hé nở.

"Ưu đàm là loài hoa anh thích nhất."

Sở Ninh tiếp tục im lặng, mà ánh mắt anh nhìn tôi, rất buồn.

"Em, mất đi trí nhớ của một đoạn thời gian khá dài." Tôi nhẹ nhàng nói: "Em, đã quên rất nhiều việc, em không nhớ mình trúng tuyển đại học, vài ngày trước khi xuất ngoại, em từng nghĩ đến rất nhiều nơi em chưa đi qua. Nhưng khi tới đó rồi, em lại thấy rất quen, bởi hình như từng có người đi cùng em đến đó. Em thường ở một nơi nào đó mà em tưởng đó là lần đầu tiên đặt chân, trong đầu bỗng hiện lên những truyền thuyết, những câu chuyện mà người đó kể cho em..."

Tôi quay đầu, nhìn Sở Ninh: "Anh, biết em, đúng không?"

Sở Ninh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh những tia sáng: "Em nhớ có người từng đi cùng em đến những nơi đó?"

Tôi gật đầu, đây là bí mật rất nhiều năm qua tôi chôn giấu trong lòng. Lần đầu tiên, tôi tâm sự cùng người khác. Bởi vì tôi không thích bị lạc trong cuộc sống mơ hồ nữa. Đột nhiên tôi rất muốn cùng anh làm rõ mọi chuyện.

"Tối hôm nay anh hơi khác mọi ngày." Tôi buột miệng, nghĩ gì liền nói nấy.

Sở Ninh trầm mặc.

Tôi hắng giọng, nhìn sao trời, chậm rãi nói: "Em nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng cũng quên rất nhiều chuyện. Nhưng là đã qua hết rồi. Em không thích chìm đắm trong quá khứ."

Cho nên lúc cảm nhận được thái độ Sở Ninh khang khác, tôi vẫn không muốn hỏi.

"Em... không thích quá khứ sao?" Sở Ninh hỏi từng từ một, mỗi từ như chứa đựng những thống khổ bấy lâu.

Tôi cười: "Không phải không thích, dù sao, em cũng không nhớ lại được, em không biết trước kia là tốt hay là xấu. Em chỉ thấy, quá khứ chính là quá khứ. Còn hiện tại, cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi."

Năm đầu tiên sau khi mất trí nhớ, tôi trốn khỏi một gia tộc hào nhoáng. Quá khứ cho dù nhớ hay không, tôi không tin nó tốt đẹp gì cho cam. Bởi trong một năm ấy, tôi sống không bằng chết trong cái cũi sơn son thiếp vàng. Như vậy, có lí do nào cho tôi tin, quá khứ của mình ngập tràn hạnh phúc?

Bốn năm sau khi tôi thoát khỏi đó, tuy rằng vất vả nhưng có nhiều niềm vui, giống như con ngựa vừa đứt cương, cuối cùng tôi cũng có thể đến với tự do. Bốn năm đó, tôi rất vui vẻ, vì thế, cái tôi cần chỉ là tự do.

Huống hồ, trước lúc rời khỏi bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, vụ tai nạn đã làm tổn thương phần lưu giữ kí ức trong đại não, trừ khi kì tích xuất hiện, cả đời này chưa chắc tôi đã tìm lại được trí nhớ.

"Em quá ích kỉ rồi." Tôi thản nhiên nhìn Sở Ninh: "Con người chỉ sống một lần, có thể thời gian để tìm lại kí ức rất dài, có thể rất khó khăn, có thể em dùng cả đời này tìm kiếm cũng chưa tìm được, chi bằng em dùng thời gian ấy khiến cho hiện tại và tương lai hạnh phúc? Tất cả quá khứ, em không cần, em chỉ cần vui vẻ ở giây phút này."

Anh nghiêng đầu trầm mặc, dường như đang tự hỏi lời tôi nói: "Em không thích tìm lại trí nhớ sao?" Anh đăm chiêu nhìn tôi.

"Không phải, chỉ là em không thích ép mình làm chuyện phiền phức và không có ý nghĩa."

Tôi nghịch ngợm, dùng ngón tay khều khều đóa ưu đàm.

"Trí nhớ ấy mà, bây giờ không có, chẳng sao cả. Dù gì hiện tại em sống rất tốt, dù không nhớ rõ, nhưng những chuyện đau khổ, ghét bỏ trước kia em đều không nhớ, thế chẳng có gì là không tốt cả. Không nhớ, có nghĩa là bản thân em đã muốn quên." Tôi nhún vai.

Lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: "Nhưng Sở Nhi, em, thậm chí không nhớ những gì em từng nói hay sao?"

Tôi phát hiện, đêm nay, chúng tôi khác hoàn toàn bản thân mình những ngày thường.

"Em nói rất nhiều, anh hỏi câu nào cơ?"

"Chuyện tiền trợ cấp." Sở Ninh nhẹ nhàng, sau đó nín thở chờ đợi.

Tôi nghi hoặc: "Tiền nào? Em có nói à? Lúc nào thế?" Tôi hoàn toàn không nhớ gì.

Sở Ninh nhìn tôi ngơ ngác, sắc mặt chuyển sang trắng hơn một chút – lần đầu tiên tôi thấy Sở Ninh bị tôi hỏi mà á khẩu. Nếu không phải thời điểm hiện tại, chắc chắn tôi sẽ rất đắc ý.

*****

Sở Nhi, vì sao, vì sao em lại quên mất anh?...

Sở Ninh nói xong câu ấy thì gục luôn vào lòng tôi.

Tiếp theo là một mảnh hỗn loạn.

Rung chuông gọi quản gia, chúng tôi vội vàng đưa Sở Ninh xuống lầu, đặt anh lên giường trong phòng ngủ, đêm nay Sở Ninh sốt cao, hai chân bị chuột rút, luôn lẩm bẩm trong miệng điều gì...

Bác sĩ gia đình tới nơi, giúp anh thở oxi, tiêm ống thuốc còn to hơn ngón tay cái của tôi, còn đem theo một đống đồ nghề tôi không biết tên.

Lúc Sở Ninh phát bệnh nặng nhất, tôi răm rắp nghe lời quản gia và bác sĩ lấy ra băng vải, trói chặt cơ thể anh vào giường...

Một đêm, tôi ngồi bên cạnh Sở Ninh, nhìn anh bị cơn đau giày vò, trái tim tôi quặn lên đau đớn.

*****

"Em không nhớ chuyện quá khứ, thực sự cũng rất khó tìm lại chính mình ngày xưa. Em không biết trước kia mình thế nào, nhưng hiện tại em thấy mình rất tốt, em không muốn thay đổi điều gì...không đúng không đúng..." Tôi khuấy hai vòng thìa trong nồi đất, đổi chân trụ đang đứng.

"Em...rất thích anh...không được không được..." Tôi lắc đầu.

"...Em, em rất lo lắng cho anh...haizzzzzz..." Tôi dậm chân, vặn bếp gas xuống mức nhỏ nhất, để cho lửa ninh nhừ món ăn.

"Em không biết anh vì quá khứ nên hiện tại mới đối xử tốt với em. Như vậy là bất công với anh, với em cũng thế." Nói xong, tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên lầu, có người đàn ông khiến tôi phải đau đầu, nhưng bệnh của anh ấy lại khiến tim tôi đau hơn.

"Aiiiiiii... mình phải làm thế nào chứ...haizz, rốt cuộc phải giải thích với Sở Ninh thế nào mới được..."

Tiếp tục thở dài, tôi chán nản gục đầu xuống, nhìn bọt nước trong nồi đất nổ lép bép, ngẩn người, tôi nhẩm nhẩm trong miệng: "Sở Ninh..."

"Nhớ anh đến thế cơ à?" Giọng nói yếu ớt nhưng đầy ý cười đột nhiên vang lên bên tai.

Tôi giật mình, nhanh chóng xoay người, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt – anh, từ lúc nào thì, tự nhiên xuất hiện ngay sau tôi, rồi bỗng đứng ngay bên cạnh...

"Anh...anh..." Tôi cầm thìa, lúng ta lúng túng, nói không nên lời.

Sở Ninh cười cười, cố gắng di động chiếc nạng, thân hình bỗng nghiêng ngả. Tôi cuống cuồng vứt cái thìa, đỡ lấy anh. Trong phút chốc, chợt thấy hơi do dự.

Sở Ninh quyết định thay, anh tựa hơn nửa người, đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào vai tôi, che miệng ho: "Mượn một lúc."

"Sao anh lại đi linh tinh ra đây? Anh đang bệnh đó..." Tôi làu bàu, ôm eo, dìu anh ra ghế cạnh bàn ăn, cực kì cẩn thận.

"Anh tỉnh lại không nhìn thấy em." Sở Ninh trả lời – nhẹ nhàng và bâng quơ đến mức làm tôi giật mình, chóp mũi chua xót.

"Anh gian quá..." Tôi quay đi, nước mắt rơi lã chã, dạo gần đây tuyến lệ của tôi phát triển đột biến, thích là chảy.

"..." Sở Ninh há miệng thở dốc, không nói gì, lại một lần đầu tiên nữa – nụ cười của anh vẫn bất cần giống trước kia, khóe miệng hơi nhếch, nhưng không cong lên hẳn.

"Anh là người xấu!" Tôi đấm anh, hai hàng nước mắt thi nhau rơi: "Đừng cho là em ngu ngốc... Anh lúc nào cũng cười như không có gì, ngay từ đầu giả vờ tiếp cận em, cũng không nói cho em biết chuyện, sau đó nhân nhượng em hết lần này đến lần khác..."

"Anh có nhường nhịn em đâu..." Lời của Sở Ninh bị tôi lườm im bặt, anh chỉ có thể nhìn tôi khóc, rồi ngây ngô lau nước mắt cho tôi.

Tôi cáu kỉnh giật ống tay áo của anh kéo qua lau bừa nước mắt nước mũi cho đến lúc thấy anh nhăn mặt: "Sở Nhi..." Anh xem tôi, chẳng biết nên khóc hay nên cười.

"Đừng cho là em không biết, vẻ ngu ngốc của anh còn lộ rõ hơn em, em cũng chẳng phải là đồ con lừa..." Tôi hít mũi, chui vào lồng ngực anh: "Đúng là anh rất gian trá, em thì đứng ngoài, còn anh thì cứ quyến rũ em."

"Anh làm gì quyến rũ em..."

"Anh có!" Tôi nhéo thắt lưng Sở Ninh, nhưng mà không được, đành phát huy sở trường võ mồm: "Anh có, chắc chắn có! Anh, anh, anh dựa vào chuyện em không có trí nhớ, anh coi thường em không nhớ gì, lại còn không chịu nói cho em biết, vờn em quay mòng mòng, anh khiến em lúc nào cũng thấy chột dạ, kết hôn xong em bỏ trốn, anh cũng không mắng không chửi, còn cho em thẻ muốn quẹt thế nào thì quẹt, làm em chạy khắp mấy nước, lúc nào cũng chỉ nhớ về anh..."

Tôi kéo ống tay áo của anh, cắn mạnh.

"Sở Nhi, lúc nãy em mới lau nước mũi..."

"Em đang vui, em thích thế." Tôi hất vạt áo anh, nhe răng nhếch miệng: "Anh nói cái gì cũng kì lạ, ép em đau hết cả đầu, một chữ cũng không rặn ra được, trái tim em run sợ như đứng trên lớp băng mỏng ấy, đã thế lại còn trêu em cợt cợt nhả nhả, hại em mỗi lần đấu với anh đều thất bại thảm hại, anh, anh, anh là đồ xảo trá! Anh là đồ khó hiểu!..." Tôi gào lên một tràng, đem mồ hôi, nước mắt, nước mũi, tất cả lau lấy lau để trên vạt áo trắng trước ngực Sở Ninh: "Anh... Anh hại em không hiểu tại sao lại cứ thích anh...Anh bắt nạt em...bắt nạt em..." Tôi khóc thêm trận nữa, tay túm chặt áo Sở Ninh.

Bóng tối chợt trùm xuống, tôi nghi hoặc ngẩng đầu, một đôi môi mềm mại phủ lên môi tôi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)