← Ch.02 | Ch.04 → |
Nhuận Ngọc khoát tay, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Ngừng một chút lại nói tiếp, "Đây không phải là hàng lậu, là do ta chính tay trồng."
Hắn thất thanh nói, "Cái gì?"
"Ta nói, tất cả đều do ta trồng." Nàng nhấn mạnh lần nữa.
"Không có khả năng này được."
"Làm ơn đi. Ngươi xem ta có phải người mua nổi hàng lậu không?" Nàng nổi cáu đến trợn trắng mắt - ngay cả tiểu hài tử 3 tuổi cũng biết muốn mua được hàng lậu ngoài đường, trong tay không có từ vài trăm đến vài ngàn lượng vàng là không được, huống chi chỉ dựa vào một cái quán ăn nho nhỏ, có thể kiếm được nhiều đến vậy sao? Đợi đến kiếp sau đi!
Hắn nhất thời im lặng - tiểu cô nương trước mắt quả thật không giống như dạng người giàu có, chỉ là...
Thấy vẻ mặt hắn vẫn đầy hồ nghi, nàng thở dài nói, "Đi theo ta". Nàng xoay người, hướng về phía gian bếp bên trong, hắn cũng lẽo đẽo theo sau.
Nàng đi đến guồng nước, ngồi xổm xuống đất, từ bên dưới ôm ra một chậu sành, trong bồn chứa một lớp đất dày màu mỡ, mấy cây hoa đỏ đỏ cùng chồi non xanh xanh thay nhau đâm mọc phát tán ra một mùi hương thoang thoảng, "Đây, ngươi xem." Nàng trực tiếp đưa tới trước mặt hắn.
Hắn thật không thể tin được vào những gì mắt đang chứng kiến - theo hắn biết, khí hậu và đất đai nước này không thích hợp cho "tân la diệp" sinh trưởng, tiên hoàng còn đặc biệt mời riêng một vị sư phụ tài giỏi từ nước ngoài sang để vun trồng, tổng cộng gần mười năm đã vượt qua muôn ngàn khó khăn mới có thể khai nhụy được những chồi đầu tiên, về sau chỉ cung cấp riêng cho hoàng cung, chuyên dùng để chữa bịnh hoặc trị thương.
"Ngươi trồng loại này mất bao lâu?" Hắn không thể không bật lên lời hỏi.
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tính tính toán toán, sau đó trả lời không chắc chắn, "Đại khái là khoảng 2 tháng."
Từ cái hạt giống này sao, mặt hắn tái xanh, đồng tử mở to, thất thần hỏi, "Đã nở hoa... chỉ trong hai tháng? Trước kia chuyên gia phải hao phí hơn mười năm?"
Nhuận Ngọc chứng kiến vẻ mặt hốt hoảng của hắn, cảm thấy rất băn khoăn - kì thật loại cây cảnh đồ chơi này cũng không quá khó trồng, chỉ cần nắm được bí quyết, thu hoạch ắt rất dễ dàng, không nghĩ tới nó ở quốc gia này lại hiếm như thế... lại còn phải mua từ hàng lậu.
Hắn định thần lại quay qua nhìn nàng, trong khi nàng cũng đang chăm chú quan sát hắn.
Lúc này trong lòng hắn đã mau chóng thảo ra một kế sách tuyệt hảo, gương mặt sáng rực, niềm nở thân mật cười hỏi nàng, "Ngươi muốn thoát tội không?"
"Cái gì?" Nàng bị gương mặt tuyệt mỹ kia hớp hồn, thoáng chốc bần thần - thật là, nam nhân này bộ dạng thật là quá xuất sắc.
"Ngươi hiện tại thân đang mang tội, tội chết ắt khó thoát được, bổn vương hiện tại đang hỏi ngươi, ngươi có muốn sống sót không?"
Nàng không chút do dự liền gật đầu, "Có, đương nhiên là có. Nhưng mà... tại sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Vẻ mặt tươi cười của hắn lập tức chuyển sang vô cùng cảnh giác - nam nhân này thay đổi thái độ cũng nhanh quá chứ. Vừa rồi còn đang bộ dạng phải bắt nàng chết để tạ lỗi với thiên hạ dân chúng, hiện tại lại đang diễn bộ mặt Phật tổ từ bi giải cứu cho nàng... Tên này nhất định là ác quỷ hiện hình!
Hắn không để ý tới sự nghi hoặc của nàng, hỏi thẳng, "Ngươi rốt cuộc muốn sống hay chết?"
"Ta đương nhiên là muốn giữ mạng sống. Nhưng mà..." Nàng thật sự là không dám tin vào hắn.
"Vậy là tốt rồi. Đi theo ta."
"Đi theo ngươi?" Nghe qua vậy, nàng cảm thấy não bộ như tê liệt.
Hắn quay đầu, hét một tiếng, "Thái Bình."
"Dạ có nô tài." Thái Bình sớm đã hoàn thành công việc được giao, đang đứng một bên đợi lệnh.
"Đem xe ngựa tới đây."
"Nô tài tuân lệnh." Sau khi trả lời, hắn lập tức rời đi.
Không lâu sau, xe ngựa đã tới trước mặt hai người. Thái Bình đang quỳ trong xe, kính cẩn chờ đợi chủ nhân.
"Lên xe đi." Hắn đẩy nàng tới.
Nàng do dự thoáng chốc, nhưng cuối cùng ý chí cầu sinh vẫn chiến thắng, rốt cuộc nàng cũng leo lên xe; về phần Liễu Húc, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng nham hiểm, nhìn thấy nàng đã lên xe, hắn cũng nối gót theo sau.
Khi cửa xe được đóng lại, toàn bộ hết thảy mọi việc.... từ đây sẽ thay đổi...
← Ch. 02 | Ch. 04 → |