Ngoại truyện - Chuyến du lịch trên đảo (1)
| ← Ch.60 | Ch.62 → |
Kỳ nghỉ dài mong đợi cuối cùng cũng đến, Lạc Thi chào đón chuyến du lịch thứ hai của cô và Chu Duật Lễ.
Hòn đảo tư nhân nằm ở châu Á này trải dài trên sáu hòn đảo nhỏ, tựa như một thiên đường bí mật tách biệt với thế giới. Biển xanh màu ngọc bích trong vắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhìn ra xa, biển trời hòa làm một, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Bãi cát trắng và những rặng dừa là "phụ kiện" tiêu chuẩn của một kỳ nghỉ hè, ngoài ra trên đảo còn được bao phủ bởi những rặng hoa ◗â●ⓜ bụt và phượng vĩ.
Cơ sở hạ tầng trên đảo cũng vô cùng hoàn thiện, có cả nhân viên phục vụ và quản gia riêng, giống hệt một khu nghỉ dưỡng sang trọng đã được khai thác từ lâu. Từng căn biệt thự ven biển độc lập đều có hồ bơi vô cực riêng.
Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Lạc Thi đã mua rất nhiều váy maxi xinh đẹp và cả bikini mới. Mặc dù cô không biết bơi, nhưng đã ra biển nghỉ dưỡng thì sao có thể không mặc đồ bơi chụp ảnh chứ?
Cô vừa thay một bộ bikini mới, đứng trước gương và đang phân vân không biết có nên khoác thêm chiếc áo voan mỏng bên ngoài hay không, thì một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đột nhiên vươn ra, anh nhẫn tâm ném chiếc áo voan lên ghế sofa bên cạnh.
Cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã từ phía sau ôm trọn lấy cô.
Bàn tay thon dài tựa một tuyệt tác nghệ thuật ấy vô cùng tự nhiên mà siết lấy vòng eo mảnh mai của cô. Chu Duật Lễ nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng chặt hơn.
Giọng nói lười biếng của anh vang lên bên tai cô: "Mặc nó làm gì?"
"...Chống nắng."
Chu Duật Lễ không bình luận gì về câu trả lời này, anh lại cúi đầu xuống gần hơn. Hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai, Lạc Thi cười khúc khích muốn né đi: "Anh làm gì vậy, nhột quá."
"Nếu không phải vì trên đảo chỉ có hai chúng ta, anh sẽ không để em mặc thế này ra ngoài đâu." Ánh mắt Chu Duật Lễ dán chặt vào hình ảnh của cô trong gương, không hề dịch chuyển dù chỉ một phân.
Vải bộ bikini này rất mỏng, màu xanh bạc hà lại càng tôn lên làn da trắng nõn, trong veo của cô, khiến người ta không thể rời mắt.
"Không đẹp sao?"
"Đẹp." Bàn tay Chu Duật Lễ trượt dọc theo vòng eo con kiến của cô xuống dưới, đầy ẩn ý mà khẽ khều sợi dây buộc bên hông cô, giọng nói lười biếng kéo dài: "Thiết kế cũng không tệ, rất tiện lợi."
Nghe những lời đầy ngụ ý của anh, chuông báo động trong đầu Lạc Thi vang lên inh ỏi. Cô đưa tay đẩy nhẹ anh: "Không được làm bậy, chúng ta đã nói hôm nay sẽ đi lướt ván buồm mà."
Chu Duật Lễ nghe vậy, anh liền bật cười một tiếng trầm thấp: "Ừm? Anh có nói anh định làm gì đâu?"
Lạc Thi nhìn thấy ý đồ xấu xa rành rành trong mắt anh, cô tức giận đấm yêu một cái, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh giả vờ ra vẻ phiền não, khẽ nhíu mày: "Chỉ là có người đến bơi còn không biết, lại còn sợ nước, thì lướt ván kiểu gì?"
Nghe vậy, Lạc Thi kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, cười ngọt ngào làm nũng: "Em thấy Văn Huệ đăng ảnh lướt ván lên vòng bạn bè, em cũng muốn thử mà. Em biết anh biết chơi, anh dạy em được không?"
Chu Duật Lễ liếc mắt ra hồ bơi vô cực bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng đồng ý: "Dạy thì được thôi, nhưng anh phải dạy em bơi trước đã, đưa em xuống nước làm quen một chút."
"Được ạ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ nào." Lạc Thi không chút nghi ngờ, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, đôi mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi.
Cô vừa đi được hai bước đã bị Chu Duật Lễ túm lại."Vội gì chứ?"
Cô khó hiểu nhìn anh: "Hửm? Sao vậy ạ?"
Ngay sau đó, Lạc Thi lại bị anh ấn vào lòng, buộc phải ngẩng đầu đối mặt với anh. Cô thấy anh khẽ nhướng mày, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô, giọng nói thản nhiên nhắc nhở: "Muốn anh dạy, có phải nên cho chút 'lợi lộc' không?"
Trong đôi mắt màu hổ phách của anh viết gì đã quá rõ ràng. Ánh nhìn của anh chỉ có gương mặt vừa hoang mang vừa e thẹn của cô, như đang kiên nhẫn chờ đợi hành động của cô.
Lạc Thi đã quá quen với những trò này của anh, cô rất phối hợp mà kiễng chân lên, định ♓ô*𝓃 lên môi anh. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, Chu Duật Lễ đã không thể chờ đợi được nữa, anh giữ lấy gáy cô, cúi người xuống ⓗ.ô.𝖓 cô.
Môi lưỡi 🍳●ⓤấ●п 🍳●ⓤ●ý●𝖙, anh m*t lấy môi cô thật mạnh, đầu lưỡi lại cạy mở hàm răng ngọc của cô, tùy ý dây dưa, trao đổi dịch ngọt, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng. Nụ 𝖍ô-𝓃 cũng dần trở nên mãnh liệt và vội vã, ngay cả nhịp thở của cả hai cũng trở nên dồn dập.
Gió biển hiu hiu thổi qua lớp rèm voan, nhiệt độ trong căn phòng vốn đã nóng bức lại càng tăng lên. Không biết tự lúc nào, Lạc Thi đã bị anh từng bước dồn đến trước tấm gương toàn thân, lưng anh tựa vào mặt gương lạnh lẽo.
Tìm được một kẽ hở, Lạc Thi vội đưa ngón tay chặn lên môi anh. Quả nhiên, cô lập tức thấy anh nhíu mày bất mãn, như đang âm thầm chất vấn. Anh cúi xuống nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, đáy mắt có ngọn lửa đen đang chảy, anh nói từng chữ: "Anh còn chưa 𝖍●ô●ռ đủ."
"—Chờ đã."
"Không chờ được." Nói rồi, anh lại không cho cô phản kháng mà ♓-ô-𝐧 xuống.
Lạc Thi bị tay anh ghì chặt không thể động đậy, lại bị anh ấn sát vào người, lúc này mới chậm chạp nhận ra điều gì đó. Mặt cô đỏ bừng lên, lắp bắp: "Sao anh lại..."
Chu Duật Lễ cúi đầu, đặt những nụ hô·ռ vụn vặt lên d** tai và hõm cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên tóc cô. Ánh mắt anh không hề che giấu mà dán chặt lên đ*ư*ờ*𝐧*𝐠 𝒸0*𝖓*🌀 đầy đặn trước 𝐧·🌀ự·𝐜, giọng nói cũng vì thế mà khàn đi: "'Lại' cái gì đây? Em mặc thế này đứng trước mặt anh, em muốn anh phải làm sao? Bắt anh làm thánh nhân à?"
— Anh không làm được.
Chủ yếu là, vì chuyện của "Lễ Vật", dạo này anh thật sự có chút bực bội. Cảm giác như tự mình lấy đá đập vào chân mình. Mỗi lần muốn 𝐭ⓗ●â●𝖓 Ⓜ️ậ●† với Lạc Thi, "Lễ Vật" lại rất biết chọn thời điểm mà kêu những tiếng đáng thương ngoài phòng khách. Lạc Thi nghe thấy cô đã lập tức lật chăn xuống giường đi tìm nó, ôm nó vào lòng mà dỗ dành. Có thể nói, gần như toàn bộ tâm trí của cô đều dành cho chú mèo con đó. Đến sau này thậm chí cô còn phớt lờ ý kiến của anh, nhất quyết đòi ôm "Lễ Vật" ngủ cùng.
"Dạo này có phải em đã quá chú ý đến 'Lễ Vật' rồi không?" Bàn tay Chu Duật Lễ lướt qua từng tấc da thịt của cô, vẻ mặt anh không nhìn ra vui giận.
Sau khi nhận ra cảm xúc của anh, Lạc Thi chớp mắt nhìn anh: "Chu Duật Lễ, anh đang ghen à?"
Anh thừa nhận rất thẳng thắn: "Ừ."
Lạc Thi không thể tin nổi: "Ghen với một chú mèo con?"
"Không được sao?"
"Rõ ràng là anh mua mèo cho em, sao anh còn ghen?" Lạc Thi không nhịn được mà bật cười, đôi mắt cong cong nhìn anh."Anh là ba của 'Lễ Vật' đấy. Nếu sau này chúng ta có con..."
Lời vừa thốt ra, Lạc Thi đột nhiên im bặt.
Chu Duật Lễ nghe được lời cô cũng sững người giây lát, anh nhướng mày: "Em nói gì?"
Cô có chút không tự nhiên mà mím môi: "...Không có gì."
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô một lúc, không biết đang nghĩ gì. Nhưng cuối cùng anh không nói gì cả, chỉ nâng cằm cô lên rồi lại ♓●ô●𝓃 xuống, lần này nụ hô-𝐧 càng thêm cuồng nhiệt.
Trong lúc đổi hơi, Lạc Thi khẽ gọi anh: "...Chu Duật Lễ."
"Ừ."
"Chúng ta... hôm nay còn học bơi không?" Cô mơ màng hỏi.
Mặt anh không đổi sắc mà trả lời: "Trước khi học bơi phải khởi động đã."
Lạc Thi không biết làm thế nào mà Chu Duật Lễ có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy một cách nghiêm túc đến thế. Nhưng rất nhanh, cô đã bị anh 𝒽-ô-ռ đến choáng váng, cũng cảm nhận được bàn tay đeo nhẫn của anh lướt qua bên hông, và rồi không hề báo trước, sợi dây buộc mảnh mai đã được quấn từng vòng lên ngón tay anh.
Sau đó, dễ dàng được kéo ra.
Hai mảnh vải mỏng manh màu xanh bạc hà cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ngón tay hơi lạnh của Chu Duật Lễ chầm chậm lướt lên, rồi lại cúi đầu ngậm lấy đóa hoa bằng ngọc dương chi ấy. Anh thực sự biết rõ mọi điểm nhạy cảm của cô, cho cô một viên kẹo ngọt, rồi lại dừng lại. Đuôi mắt Lạc Thi ứa ra những giọt nước mắt sinh lý, cô vịn lấy cánh tay anh, giọng nức nở gọi tên anh.
Chu Duật Lễ thong thả tiếp tục động tác, nhìn gò má ửng hồng và đôi mắt đẫm lệ của cô, anh đè nén nhịp thở có chút rối loạn của mình, hỏi: "Muốn không?"
Lạc Thi mềm oặt dựa vào lòng anh, giọng nói đã lạc đi vài phần: "...Ừm."
Nghe được câu trả lời của cô, anh liếc nhìn vào gương, giọng khàn đặc gọi cô: "Quay người lại."
Lạc Thi nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này trong gương, hai cánh tay trắng nõn thon dài cũng bị buộc phải chống lên mặt gương. Cô trơ mắt nhìn người đàn ông phía sau cúi xuống, 𝖍*ô*n lên từng tấc da thịt của mình, cô chỉ cảm thấy toàn thân như có một luồng điện chạy qua, ↪️ả.〽️ ɢ.❗.á.c т.ê 🅓ạ.❗ khó tả lan ra khắp cơ thể. Mặt cô đỏ đến mức như nhỏ ɱá_⛎, cô cắn chặt môi dưới, nhìn cảnh tượng kiều mị trong gương. So với cô, anh vẫn giữ dáng vẻ "y quan chỉnh tề", chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen trên người không một chút nếp nhăn.
...
Cuối cùng, Lạc Thi vẫn được "xuống nước".
Nhưng không phải ở hồ bơi, mà là trong bồn tắm của phòng tắm.
Bồn tắm mới tinh không một hạt bụi, cửa sổ sát đất của phòng tắm rộng mở và không có rèm che, thậm chí có thể ngắm nhìn trọn vẹn khung cảnh biển xanh biếc bên ngoài. Hơi nước trong phòng tắm từ từ bốc lên, ngưng tụ thành từng giọt trên mặt gương, trong hơi nước còn lẫn mùi hương của cam quýt và hổ phách.
Hai người đã đổi "chiến trường", từ trước gương toàn thân đến bồn tắm.
Chu Duật Lễ tùy ý ngả người ra sau, những giọt nước trượt theo đuôi tóc anh rơi xuống, yết hầu lên xuống 𝐪.u🍸ế.ⓝ r.ũ. Ánh mắt anh khóa chặt lấy bóng hình cô, nhìn cô chậm rãi bước vào làn nước, mặt nước cũng vì chuyển động của cô mà gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Ánh mắt anh không bỏ sót một chi tiết nào, bao gồm cả những gì cô đang che giấu dưới chiếc khăn tắm. Thấy gương mặt cô ửng hồng, dù đã ở bên nhau lâu như vậy, cô vẫn e thẹn như ngày đầu.
Anh cong môi cười một tiếng: "Bảo bối, em che như vậy có tác dụng gì không?"
Chiếc khăn tắm cũng đã ướt sũng, hoàn toàn không thể che đi được đ*ư*ờn*🌀 𝐜🅾️*ռ*𝐠 cơ thể hoàn mỹ của cô.
Kiên nhẫn dần mất đi, Chu Duật Lễ không cho cô thêm thời gian chuẩn bị nữa, anh vươn tay, túm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo cô cùng mình chìm đắm.
Bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, Lạc Thi lập tức mềm nhũn như không xương mà bám lấy người anh tìm điểm tựa, cô 𝐬❗·ế·т 🌜♓·ặ·✞ lấy cổ anh. Ngay cả mái tóc dài cũng đã ướt, dán lên làn da trắng như tuyết.
Cô ngây thơ và đáng thương nhìn anh, lại không biết rằng dáng vẻ này chỉ khiến ngọn lửa trong anh bùng cháy dữ dội hơn.
Sắc màu trong đáy mắt Chu Duật Lễ dần dần tối lại.
Những gì đã bị "Lễ Vật" làm lỡ mất mấy ngày nay, anh phải từ từ bù lại.
Trước đây, người nắm quyền chủ động luôn là anh. Nhưng lần này, anh lại thong thả đan mười ngón tay vào tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói khàn đặc: "Kéo khăn tắm ra, em tự mình ngồi lên."
| ← Ch. 60 | Ch. 62 → |
