| ← Ch.56 | Ch.58 → |
Nghe những lời vừa trắng trợn vừa thẳng thắn của Chu Duật Lễ, sắc mặt Lạc Thi có hơi sững lại, trong đầu cô cũng không kiểm soát được mà hiện lên vài hình ảnh khó nói thành lời...
Tuy vẻ ngoài Chu Duật Lễ trông lạnh lùng xa cách, nhưng thực tế vào những lúc nhất định anh sẽ bộc lộ ra mặt xấu xa, thường xuyên xem cô như chiếc bánh trôi, tùy ý nắn tròn xoa dẹt, lật qua lật lại.
Hơn nữa, tinh lực của anh lúc nào cũng dồi dào vô tận.
Mỗi lần Lạc Thi đã đến giới hạn, luôn có thể thấy anh bình tĩnh như không mà tiếp tục làm những chuyện hoàn toàn không hợp lẽ.
Lạc Thi nuốt nước bọt, có chút khó khăn muốn trèo xuống khỏi bồn rửa tay.
Cô muốn chạy trốn.
Cô cảm thấy cả người cô bắt đầu nóng lên, nhiệt độ trên má cũng bỏng rát như con tôm luộc, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu 𝐫-ⓤ-ⓝ 𝖗ẩ-🍸: "Chu Duật Lễ, anh đừng như vậy... có được không?"
Khóe môi Chu Duật Lễ cong lên, anh cúi xuống ⓣ*♓*ì 𝐭𝖍*ầ*〽️ 𝐛ê*ⓝ т🔼*𝒾 cô: "Không, được."
Ngay sau đó, Lạc Thi cứ thế trơ mắt nhìn Chu Duật Lễ dứt khoát cởi phăng chiếc áo thun trắng trên người, thân hình cực kỳ đáng xem cứ thế hiện ra trước mắt cô.
Lạc Thi cảm thấy ý chí của cô bắt đầu tan rã, nhưng Chu Duật Lễ lại không buông tha cho cô, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô dẫn xuống dưới, đặt lên cơ bụng sáu múi săn chắc của anh.
Những đườ𝖓*𝖌 𝒸ⓞ*п*𝐠 cơ bắp trôi chảy rõ ràng, tựa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ, hai đường nhân ngư kéo dài từ cơ bụng chéo ngoài cũng biến mất dưới lớp quần tây đen lạnh lẽo.
"Trước đây không phải em thích ngắm cơ bụng của anh nhất sao?" Chu Duật Lễ rũ mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc, "Cho bảo bối ngắm thỏa thích, được không?"
"Anh..." Lạc Thi cảm giác mình đã hoàn toàn bị mê hoặc, ánh mắt cô cũng dán chặt vào cơ bụng của anh, cổ họng cô cũng có chút khô khốc, nhìn bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé 𝐦ả-𝖓-♓ 🎋-𝖍ả𝖓-h của cô trượt dọc theo từng đường nét một chút xuống dưới.
Mãi cho đến khi chạm phải một bộ phận không thể nói rõ.
Lạc Thi vẫn còn đang ngẩn người, sắc mặt Chu Duật Lễ bỗng hơi thay đổi, anh nhanh tay lẹ mắt nâng mặt cô lên, có thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ khoang mũi cô.
Lạc Thi muộn màng nhận ra rồi lau đi một chút.
Thiếu chút nữa là cô tối sầm mặt mũi, thế mà cô lại—
Chảy ⓜá.υ mũi?
...
Trên bàn ăn bày đầy những món điểm tâm kiểu Hồng Kông tinh xảo: cháo tôm hùm cua, xíu mại tôm tươi, sách bò cà ri...
Lúc Chu Duật Lễ từ trong bếp bưng ra hai ly sữa đậu nành nóng, liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ủ rũ gục mặt trên bàn không chịu ngẩng đầu.
Lạc Thi đã thay bộ quần áo mang về từ Paris, một chiếc áo khoác len dệt kim màu xanh sữa của Chanel phối với quần jean màu sáng. Vì động tác nằm bò mà để lộ ra một đoạn 𝑒.o ⓣ.♓.0.n nhỏ có thể nắm gọn, mái tóc xoăn dài rậm rạp xõa tung sau lưng, đôi hõm eo nhàn nhạt kia cũng vô cùng ⓠц🍸ế_𝓃 𝐫_ũ.
Chu Duật Lễ biết vì sao cô lại như vậy, anh nhanh chóng đặt ly xuống rồi đi qua ôm lấy cô từ phía sau, cười bất đắc dĩ: "Sao vậy bảo bối? Anh có cười em đâu."
Giọng Lạc Thi rầu rĩ: "Vừa rồi anh rõ ràng là cười em, là tại anh làm em chảy ɱ●á●υ mũi."
"Thật sự không có cười em mà." Chu Duật Lễ buồn cười mà bật cười thành tiếng, lại cúi xuống sờ mái tóc ɱ-ề-Ⓜ️ 𝐦-ạ-ⓘ của cô, "Anh xin lỗi em được không? Đều là lỗi của anh, mau ăn sáng đã, lần sau anh không như vậy nữa, đừng giận anh."
Lạc Thi yếu ớt nói: "Bây giờ anh lại cười..."
"..." Nụ cười bên môi Chu Duật Lễ cứng lại một chút, anh nhanh chóng ho một tiếng, "Anh cười là vì em đáng yêu."
Lạc Thi khẽ hừ một tiếng mới từ từ ngẩng đầu lên, có chút oán giận nhìn Chu Duật Lễ, khóe môi cong xuống, cả người trông vô cùng tủi thân.
Chu Duật Lễ vừa đau lòng vừa buồn cười, nhanh chóng nắm lấy tay cô đảm bảo: "Đều tại anh, anh không cười nữa, nhé? Chắc chắn là do thời tiết hơi khô hanh, hôm nay anh sẽ đi mua một cái máy tạo độ ẩm."
"...Tùy anh, anh thích mua cái gì thì mua cái đó." Lạc Thi không muốn để ý đến anh, rút tay về bắt đầu ăn.
Chu Duật Lễ cũng không tức giận, ngược lại anh rất thích dáng vẻ hờn dỗi của cô, đáng yêu mà lại mang theo chút nũng nịu, khiến anh thoáng chốc cảm thấy hai người dường như chưa từng xa cách ba năm, đột nhiên có một cảm giác tìm lại được thứ đã mất. Anh rũ mắt, khẽ cười một tiếng, đáy mắt cũng lan tỏa ý cười đã lâu không thấy.
Lạc Thi chỉ cầm đũa nhưng không ăn, thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, lại nhìn về phía anh mềm giọng oán giận: "Anh đứng cạnh em làm gì thế, anh không ăn à?"
"Ăn chứ." Chu Duật Lễ đứng thẳng dậy, biểu cảm lại khôi phục như thường, ngồi xuống đối diện Lạc Thi.
Chu Duật Lễ lặng lẽ nhìn dáng vẻ cô yên tĩnh ăn uống, hỏi: "Ngon không?"
Lạc Thi thành thật gật đầu, "Ngon ạ."
Một lát sau, Chu Duật Lễ lại nhàn nhạt nói: "Người đàn ông lần trước theo dõi em, anh đã cho người điều tra rồi. Đúng là khách trọ ở đây, lý do của hắn ta là mấy ngày liền đều gặp em, muốn hỏi xin phương thức liên lạc."
"..." Nhắc tới người đó, Lạc Thi vẫn còn chút sợ hãi.
"Nhưng em có thể yên tâm, anh đã cảnh cáo hắn, hai ngày trước hắn đã dọn khỏi chung cư rồi."
"Tại sao ạ?" Lạc Thi có chút mờ mịt.
"Quên rồi sao?" Chu Duật Lễ trần thuật một sự thật, "Khu chung cư này là thương hiệu thuộc Chu thị, khách thuê trước khi vào ở đã ký hợp đồng, một trong những điều khoản là không được làm phiền người khác. Sắp tới cũng sẽ tăng cường huấn luyện và tuần tra an ninh ở lối vào, sẽ không để xảy ra tình huống này nữa."
Lạc Thi khựng lại một chút, gật đầu, mềm giọng nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh."
Chu Duật Lễ khẽ thở dài: "Với anh mà còn nói cảm ơn gì nữa?"
Lạc Thi bĩu môi, "Cảm ơn cũng không được nói sao?"
"Đúng vậy." Chu Duật Lễ dĩ nhiên gật đầu, "Anh không thích nghe từ này, em có thể đổi sang từ khác, ví dụ như—"
Ví dụ như thích anh, yêu anh gì đó.
Giống như trước kia, muốn làm nũng thế nào thì làm, anh thích kiểu đó nhất.
Lạc Thi dĩ nhiên biết Chu Duật Lễ muốn nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng lườm anh một cái, đặt đũa xuống đứng dậy nói: "Em ăn no rồi, em phải về nhà đây."
Chu Duật Lễ có chút bất ngờ, nhìn cô gái nhỏ cứ thế không chút do dự đi đến chỗ huyền quan, dường như thật sự muốn đi.
Anh vội vàng đứng dậy đuổi theo, từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, "Sao em lại đi nhanh như vậy?"
"Bởi vì em đột nhiên nhớ ra một chuyện, không lâu trước truyền thông có nói anh và Văn Phái San sắp có tin vui, chúng ta như vậy không thích hợp." Lạc Thi nhìn vào mắt anh, cô không tự nhiên mà chớp mắt, "Em về đây, tạm biệt."
"...?" Chu Duật Lễ không nói nên lời mà cười một tiếng, nhanh chóng giải thích với cô, "Không phải, truyền thông viết mà em cũng tin được sao? Anh và Văn Phái San chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua hiện tại bọn anh là đối tác trong sự nghiệp thôi, ngoài ra không có gì hết."
Lạc Thi rũ mắt xuống, "Anh không cần giải thích với em, cũng không liên quan đến em."
"Sao lại không liên quan đến em? Nói mới nhó, không phải hôm đó truyền thông còn viết cái gì mà bạn gái ngoài ngành của Ngôn Sơ, là em đúng không?" Chu Duật Lễ rũ mắt liếc cô, "Vậy anh cũng có thể tin, phải không?"
Hai người giằng co một lát, Lạc Thi mới nhỏ giọng giải thích: "Đó là giả, hiện tại sự nghiệp của Ngôn Sơ đã ổn định trở lại, em chỉ cùng Diệp Oanh nhận lời mời đến xem buổi biểu diễn của cậu ấy thôi."
"Thế thì có khác gì đâu." Chu Duật Lễ nói, "Hôm đó anh nhìn thấy tin tức kia, tuy anh biết là không thể nào, nhưng anh vẫn suýt nữa ghen—"
Lời còn chưa nói hết, Chu Duật Lễ đột nhiên ý thức được điều gì đó, bỗng dưng dừng lại, ánh mắt anh khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lạc Thi, anh nhanh chóng cong môi: "Thi Thi, em đang ghen à?"
Lạc Thi nhíu mày ngẩng mặt lườm anh, lập tức phản bác: "Ai ghen? Tại sao em phải ghen, em mới không thèm ghen..."
Những lời còn lại đã bị nuốt chửng trong nháy mắt, Chu Duật Lễ nắm tay cô đột nhiên cúi người xuống, anh nghiêng đầu hô-𝖓 lấy cô, chặn lại những lời cứng rắn của cô.
Nụ ♓ô●ռ bất ngờ làm Lạc Thi ngây tại chỗ, cô còn chưa kịp phản ứng, Chu Duật Lễ đã ép cô vào bức tường phía sau, tay kia lót sau gáy cô để nụ hô.𝖓 thêm sâu, đầu lưỡi cạy mở môi răng cô, quấn lấy lưỡi cô, tận tình chiếm đoạt.
Giữa chừng anh chưa thỏa mãn mà dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng anh khàn khàn nói: "Đúng là miệng lưỡi cứng rắn."
Chu Duật Lễ lại tiếp tục ♓ô𝓃*, kỹ năng 𝖍ô_ⓝ của anh dường như ngày càng điêu luyện, mỗi lần anh luôn hô-𝓃 đến mức cô khó lòng chống đỡ. Một tay Lạc Thi bị anh nắm lấy, tay còn lại cô đành phải đặt lên ⓝɢự.𝒸 anh.
Mãi cho đến khi nụ ♓ô·п khiến cô 𝖙·𝐡·ở hổ·ռ ♓ể·n, môi Chu Duật Lễ mới rời khỏi môi cô, trán anh tựa vào trán cô, rũ mắt nhìn cô chuyên chú, thấp giọng nói: "Thi Thi, anh vui lắm."
Cô có chút ngơ ngác, "Cái gì..."
"Thật đó." Chu Duật Lễ nói, "Em có thể ghen, chứng tỏ em vẫn còn rất để tâm đến anh, em vẫn còn thích anh. Mặc dù anh sẽ không làm ra chuyện gì khiến em phải ghen, cũng sẽ không tiếp cận bất kỳ người khác phái nào, nhưng anh vẫn rất vui."
Lạc Thi mấp máy môi, một câu cũng không nói nên lời, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Chu Duật Lễ lại giơ tay v**t v* đuôi mắt cô.
Dường như anh rất thích làm động tác này.
Không khí lại dần trở nên ái muội, cuối cùng Lạc Thi cũng không chống cự nổi, tìm được cơ hội luồn ra khỏi vòng tay anh, nhanh chóng mở cửa trốn về căn hộ đối diện.
Chu Duật Lễ đứng thẳng người, nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của cô, anh cưng chiều cười một tiếng, lòng bàn tay khẽ v**t v* môi anh, rũ mắt hồi tượng lại dư vị vừa rồi.
Thoắt cái lại đến thứ hai, thứ hai 𝖈·h·ế·𝐭 tiệt.
Khoảnh khắc Lạc Thi mở cửa lập tức thấy người đàn ông không biết đã dựa vào lan can cầu thang đợi cô bao lâu rồi.
Chu Duật Lễ vẫn mặc một bộ vest cao cấp màu đen, áo sơ mi trắng cà vạt đen, cúc áo cài cẩn thận không chút cẩu thả càng tăng thêm vài phần hơi thở cấm dục. Mái tóc đen nhánh cũng được tạo kiểu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ màu bạc, cả người anh trông thoải mái mà lại cực kỳ thời thượng.
Lạc Thi lại cúi đầu nhìn trang phục hôm nay của cô, lúc tập luyện cùng ban nhạc hàng ngày cô sẽ mặc có chút trang trọng hơn, một chiếc áo không tay thiết kế bất quy tắc màu đen phối với quần ống rộng cùng chất liệu vải vest. Nhìn qua, trang phục của hai người lại giống như đồ đôi.
Chu Duật Lễ nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt nhìn về phía cô, khi thấy trang phục hôm nay của cô anh cũng khẽ nhướng mày, lộ ra vẻ tán thưởng không hề che giấu.
Lạc Thi hỏi: "...Sao anh lại đứng ở đây?"
"Đợi em." Chu Duật Lễ tiến lên phía trước nhận lấy túi xách và hộp đàn violin trong tay cô, "Anh muốn cùng em đi làm."
...
Hai người đi thang máy thẳng xuống hầm để xe, Lạc Thi thấy một chiếc xe có kiểu dáng quen thuộc, một chiếc Lamborghini Revuelto màu đen mờ với bánh xe cũng toàn màu đen. Chu Duật Lễ đặc biệt yêu thích những chiếc xe thể thao có ngoại hình mạnh mẽ như một chiến binh bóng đêm.
Chu Duật Lễ và Lạc Thi vừa định lên xe, đột nhiên cũng có một chiếc Lamborghini cùng kiểu dáng chạy đến đối diện, nháy đèn xe với họ.
Lạc Thi nhìn thấy thân xe màu vàng chói lóa kiêu ngạo, cô biết là ai tới.
Quan Tuân từ trên xe bước xuống, khẽ nheo mắt dừng lại trên chiếc túi xách nhỏ và hộp đàn mà Chu Duật Lễ đang cầm, lại lướt qua Lạc Thi phía sau anh ta, cười nhạo một tiếng nói: "Đừng nói với tôi là hai người nhanh như vậy đã tái hợp rồi nhé."
Biểu cảm trên mặt Chu Duật Lễ lạnh đi, "Liên quan gì đến cậu à?"
"Lạc Thi, em đúng là hết thuốc chữa, mất cả một bàn tay mà vẫn không ⓡú-ⓣ 𝓇-𝖆 được bài học." Quan Tuân nhìn chằm chằm Lạc Thi, giọng điệu khắc nghiệt mở miệng, "Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc cậu ta có gì tốt mà em có thể yêu cậu ta đến hai lần vậy?"
Chu Duật Lễ nhíu mày, vừa định tiến lên, tay anh đã bị Lạc Thi từ phía sau nhẹ nhàng kéo lại.
Lạc Thi khẽ siết lòng bàn tay anh ra hiệu.
"Quan Tuân, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, đừng làm phiền tôi nữa." Lạc Thi đi đến trước mặt Chu Duật Lễ đứng lại, "Chúng ta không phải người cùng một thế giới, cũng không hợp nhau, ngay cả làm bạn cũng không hợp. Tại sao anh lại thích tôi, chỉ vì tôi giống Annie phải không?"
Sắc mặt Quan Tuân trầm xuống, "Ai nói em giống cô ấy?"
"Trước đây chính anh nói mà." Lạc Thi nhàn nhạt nói, "Anh nói cách ăn mặc, trang điểm, ngoại hình của tôi rất giống cô ấy, cho nên Chu Duật Lễ mới thích tôi."
Chu Duật Lễ nghe vậy, sắc mặt anh cũng lạnh băng, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Quan Tuân: "Cậu đã nói nhăng nói cuội gì với cô ấy vậy?"
"Tôi nói gì à?" Quan Tuân cười lạnh một tiếng, "Tôi còn có thể nói gì nữa? Sao nào, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa hỏi cậu về chuyện này sao?"
Quan Tuân lại nhìn về phía Lạc Thi, trào phúng nói: "Lạc Thi, em giỏi thật. Đúng là tôi đã xem thường em rồi, hai người đúng là trời sinh một cặp, tuyệt vời."
Chu Duật Lễ kéo Lạc Thi ra sau lưng mình, nghe những lời này của Quan Tuân thế mà lại bật cười thành tiếng: "Hóa ra miệng chó cũng có lúc mọc được ngà voi, đa tạ lời chúc phúc của cậu."
"..." Quan Tuân qua vài giây mới phản ứng lại được Chu Duật Lễ đang chửi mình, anh ta ⓝ_🌀_𝒽𝒾ế_п 𝐫_ă_𝐧_𝐠 ngẩng đầu nhìn lướt qua, mà trong hầm để xe toàn là camera giá·〽️ 𝐬á·𝖙.
Quan Tuân nhất thời như nghẹn ở họng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại Lạc Thi đang cầm trong tay, đột nhiên nheo mắt, "Chu Duật Lễ, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, tôi có kết bạn WhatsApp với Lạc Thi, cậu có không? Cậu sẽ không phải đến cả phương thức liên lạc của cô ấy cũng không có chứ?"
Quan Tuân nhìn thấy biểu cảm hơi cứng lại của Chu Duật Lễ thì biết là anh không có, như thể gỡ lại được một bàn, anh ta khinh miệt cười một tiếng: "Hóa ra vẫn chưa tái hợp à, đúng là kẻ đáng thương."
Nói xong, Quan Tuân lập tức lái xe nghênh ngang rời đi.
...
Vừa ngồi vào xe, Chu Duật Lễ rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lạc Thi do dự một lúc, vẫn chủ động mở miệng giải thích: "Em kết bạn với Quan Tuân là vì anh ta cứ bám riết lấy em, em không còn cách nào mới thêm, lát nữa em sẽ xóa anh ta ngay."
Chu Duật Lễ không rõ cảm xúc mà "Ừm" một tiếng, rồi mở điện thoại đưa tới, "Thêm lại WeChat, WhatsApp, và cả Instagram của anh đi."
"..."
Thấy Lạc Thi không nói gì, Chu Duật Lễ trực tiếp nhét điện thoại vào tay cô, ghé người qua nhìn vào mắt cô, "Em đã thấy cặp đôi nam nữ nào không có phương thức liên lạc của nhau chưa, hả?"
Lạc Thi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đã là người yêu đâu."
"...?" Chu Duật Lễ tức đến bật cười, "Vậy là cái gì? Hửm, em nói cho anh nghe xem, 🍳-𝐮-🅰️-n ♓-ệ gì mà em lại ⓗ*ô*ⓝ lưỡi với anh rồi còn ngủ chung một giường với anh?"
Lạc Thi yếu ớt nói: "Còn có thể là gì nữa?"
Chu Duật Lễ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại một cách nguy hiểm, từng chữ từng chữ hỏi: "—Em xem anh là bạn giường sao?"
Lạc Thi ngơ ngác, "Em có nói vậy đâu..."
Giọng cô còn chưa dứt, Chu Duật Lễ đã nhẹ nhàng véo má cô.
"Ưm... anh làm gì vậy?" Lạc Thi nói không rõ, đưa tay ra vỗ mu bàn tay anh.
Chu Duật Lễ bắt cô ngẩng mặt nhìn mình, cười lạnh một tiếng: "Có người, bây giờ lá gan lớn lắm nhỉ?"
"Em đâu có nói xem anh là... là cái đó đâu." Lạc Thi vội vàng giải thích, oán hận nhìn anh một cái, vô thức làm nũng với anh, "Anh véo đau em rồi."
"..." Chu Duật Lễ bị cái lườm của cô làm cho gần như... mềm nhũn, anh nhanh chóng thả tay ra nhìn gò má cô, bỗng nhiên lại nhíu mày, "Gầy đi nhiều quá, bình thường buổi trưa ở công ty em ăn gì?"
"Nhà ăn của công ty ạ." Lạc Thi giải thích.
"Sao thế, ăn không đủ no à?"
"Không phải." Lạc Thi đột nhiên có chút sa sút, "Chỉ là không có khẩu vị, em không muốn ăn lắm."
...
Xe chạy đến bãi đỗ xe của công ty, Chu Duật Lễ nhìn Lạc Thi từ trong túi lấy ra một chiếc mũ đội lên, nhíu mày hỏi: "Sao lại đội mũ?"
Lạc Thi quay đầu lại nhìn anh, nghiêm túc giao kèo ba điều: "Chu Duật Lễ, lát nữa em ra ngoài trước, em đi thang máy lên tầng. Ở công ty anh không được chào hỏi em, cũng không được đến tầng của ban nhạc, không được nói cho người khác biết chúng ta quen nhau."
"...?" Mặt Chu Duật Lễ trầm xuống, "Em muốn giả vờ không thân với anh?"
"Chứ sao nữa?" Lạc Thi khó hiểu nhìn anh, chớp đôi mắt to long lanh, "Vốn dĩ զ𝖚𝖆●𝖓 ⓗ●ệ của em đã không tốt rồi, lại dính líu đến anh nữa, chắc chắn sẽ có người nói này nói nọ, em không muốn đâu."
Chu Duật Lễ tinh tường bắt được từ khóa trong lời nói của cô, giọng cũng lạnh xuống, "Ai nói gì em? Trong ban nhạc có người bắt nạt em à?"
"...Không có." Lạc Thi lắc đầu, "Em lên trước đây."
Chu Duật Lễ cứ thế nhìn Lạc Thi xuống xe rồi nhanh như chớp chạy đi mất.
Anh ngồi trong xe yên lặng một lúc, gửi cho Tưởng Hồi một tin nhắn: 【Chuẩn bị họp sớm, tiện thể in một bản tài liệu thành viên của Phác Ngọc để trên bàn tôi. 】
Chu Duật Lễ vừa xuống xe, phía sau đã truyền đến tiếng giày cao gót, anh quay đầu lại nhìn, thấy Bùi Du đi tới.
"Mẹ."
"Ừm, ăn sáng chưa?"
"Rồi ạ."
Cuộc đối thoại của hai người vô cùng khách sáo xa cách, căn bản không nhìn ra là mẹ con.
"...Con." Bùi Du đi được hai bước lại dừng lại, "Gần đây con ở bên 'Hòe Ngọc' phải không?"
"Hòe Ngọc" chính là tên khu chung cư của Chu thị.
"Vâng."
Bùi Du hỏi: "Một mình à?"
"Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng."
"...Ồ, cũng không có gì." Bùi Du nhàn nhạt cười một tiếng, "Chỉ là muốn biết con theo đuổi Lạc Thi được chưa thôi. Gần đây Thi Thi đã đăng ký một cuộc thi, con đừng làm phiền đến việc luyện tập hàng ngày của con bé, phải biết chừng mực, bây giờ con bé là học trò của mẹ đấy."
Nghe những lời này, bước chân của Chu Duật Lễ dừng lại một chút.
Buổi sáng hôm nay ban nhạc phải thu âm một tác phẩm, bản giao hưởng số 5 của Beethoven.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, buổi chiều còn phải tiếp tục thu âm "Gipsy Airs", vũ khúc số 2 của Márquez và bản Overture 1812 của Tchaikovsky.
Các thành viên khác rủ nhau ra ngoài ăn trưa cùng nhau.
Lạc Thi vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn của Chu Duật Lễ, cô còn thoáng ngơ ngác không biết đây là ai, mới nhớ ra lúc ở trên xe cô không chịu nổi thế công của Chu Duật Lễ đành phải lôi anh ra khỏi danh sách đen.
Nhìn thấy biệt danh đã lâu không gặp, "Vua Ghen" đã gửi cho cô hai tin nhắn:
【Đến văn phòng anh cùng ăn trưa nhé. 】
【Anh đợi em. 】
Lạc Thi nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, may mà không ai chú ý đến cô, cô vội vàng trả lời: 【Không phải em đã giao kèo ba điều với anh rồi sao?】
Chu Duật Lễ liên tiếp trả lời mấy tin:
【Giao kèo ba điều không nói không được ăn cơm cùng nhau. 】
【Cũng không nói không được 𝐡ô●𝓃 Ⓜ️●ô●𝐢 l*m t*nh. 】
【Lên đi. 】
【Em không lên, anh sẽ xuống nhà ăn cùng em. 】
Lạc Thi bị dáng vẻ vô lại hiện giờ của anh làm cho chấn động lần nữa, đành phải đồng ý.
...
Cuối cùng chờ đến khi không còn ai, Chu Duật Lễ mới đi thang máy riêng xuống đó tự mình đón cô lên.
Cửa văn phòng được đóng lại, Chu Duật Lễ dắt cô ngồi xuống bên bàn, trên bàn bày vài món ăn phong phú, trong đó có một tô canh đựng trong bình giữ nhiệt vẫn còn bốc khói.
"Đây là canh gì vậy?"
"Canh sườn nấm hầu thủ khoai mỡ, bổ dạ dày." Chu Duật Lễ múc canh cho cô, lại dùng thìa nhẹ nhàng khuấy một chút thổi cho nguội bớt rồi mới đưa cho cô, "Nào, uống một ngụm trước đi..."
Chu Duật Lễ còn chưa nói xong, vừa ngước mắt lên đã thấy Lạc Thi đang nhìn chằm chằm anh.
"Sao vậy?" Chu Duật Lễ nhướng mày, "Trên mặt anh có hoa à?"
"Không có." Lạc Thi nhìn anh, đột nhiên đứng dậy ôm anh một cái.
Chu Duật Lễ ngẩn người một lát, rất nhanh anh ôm lại cô, bế cô đặt lên đùi mình, thấp giọng hỏi: "Sao vậy bảo bối, đột nhiên lại ôm anh thế."
—Còn có chuyện tốt thế này sao?
"Cảm ơn anh." Lạc Thi nhẹ giọng nói.
Yết hầu anh chuyển động, "Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn anh đã đối xử tốt với em."
Chu Duật Lễ kéo người ra khỏi lòng, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô, ôm lấy cô nhìn vào mắt cô nói: "Ngốc quá, đây là những việc anh nên làm. Anh đã hẹn bác sĩ đông y rồi, cuối tuần anh sẽ đưa em đi khám, chúng ta dưỡng lại cơ thể cho tốt, được không?"
"Vâng." Lạc Thi gật gật đầu, không từ chối.
"Còn về tay, anh đang liên lạc với bác sĩ..."
"Vết thương ở tay đã có bác sĩ giúp em phục hồi rồi." Lúc này Lạc Thi mới vội vàng lên tiếng giải thích, "Người hôm đó anh thấy đưa em về chính là bác sĩ do ba em giới thiệu."
"Bác sĩ?" Chu Duật Lễ dừng một chút, không biết nhớ tới điều gì, có chút ảm đạm mà rũ mắt xuống.
Lạc Thi nhìn ra anh đang nghĩ gì, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu lại của anh, thấp giọng nói: "Chu Duật Lễ, không sao đâu, ba mẹ em không phải người vô lý. Lúc trước quả thật họ có chút tức giận, ba mẹ em sợ em không muốn về nước chữa trị, em sẽ tìm thời gian giải thích với họ."
"Không cần, nên để anh giải thích." Chu Duật Lễ thở dài một hơi, rồi chuyển chủ đề, "Ăn cơm trước đi, lát nữa canh nguội."
Ăn xong bữa cơm, Chu Duật Lễ lại không cho Lạc Thi đi.
Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, đưa cho cô gối ôm và chăn mỏng bảo cô cứ nằm đây nghỉ ngơi.
"Buổi trưa cứ nghỉ ở đây."
Lạc Thi do dự một chút, "...Vậy còn anh?"
"Ngủ cùng em." Ánh mắt Chu Duật Lễ khóa chặt trên mặt cô, như đang trưng cầu ý kiến của cô, "Được không? Tối qua không có em, anh lại không ngủ được."
Lạc Thi gật đầu.
Cũng may chiếc sofa da này đủ lớn và rộng, đủ để hai người họ nằm xuống. Chu Duật Lễ nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Lạc Thi ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, vòng tay của anh vẫn trước sau như một khiến cô quyến luyến và có cảm giác an toàn.
Lông mi cô run lên một chút, vẫn không nhịn được thấp giọng hỏi: "Chu Duật Lễ, tại sao anh về lại Hồng Kông mà không ở cùng cô Bùi vậy, ở nhà anh không phải tốt hơn sao?"
"Ở đâu đối với anh cũng như nhau." Chu Duật Lễ khẽ thở dài một tiếng, "Nơi nào không có em, cũng không thể gọi là nhà."
Lạc Thi bị câu nói này của anh làm cho cảm động, sống mũi cô có chút cay cay, không đáp lại được.
"Chung cư nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy em." Chu Duật Lễ thấp giọng nói, "Anh đang đợi em trở về bên anh, bảo bối."
...
Đây là lần Lạc Thi nghỉ trưa ngon nhất từ khi đến ban nhạc. Chuông báo thức trên điện thoại vang lên, cô nhanh chóng ngồi dậy từ trong lòng Chu Duật Lễ. Chu Duật Lễ thuận tiện nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại mái tóc, "Sao thời gian trôi nhanh thế."
Lạc Thi nói: "Em phải xuống trước mười phút."
"Ừ, tối nay anh đợi em ở hầm để xe."
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng của Bùi Du: "A Lễ."
Lạc Thi nghe thấy giọng Bùi Du cô lập tức biến sắc, cô căng thẳng nhìn về phía Chu Duật Lễ cầu cứu: "Làm sao bây giờ, cô Bùi đến rồi."
Chu Duật Lễ nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô, buồn cười mà rũ mắt cười, nhìn cô luống cuống tay chân tìm chỗ trốn, cuối cùng thế mà cô lại chạy đến trốn sau bàn làm việc của anh.
Bùi Du mở cửa bước vào, nhìn về phía chiếc sofa có hơi lộn xộn, bỗng dưng dừng lại một chút, "Không phải con không có thói quen nghỉ trưa sao?"
"..." Chu Duật Lễ im lặng một chút, "Gần đây có ạ."
Bùi Du lại thuận thế liếc về phía hộp cơm đặt trên bàn, "Hai người ăn?"
"Vâng."
Bùi Du hỏi: "Người đâu rồi?"
"..."
Ánh mắt Bùi Du cuối cùng dừng ở dưới gầm bàn làm việc, không biết tại sao, đột nhiên có chút vi diệu mà thay đổi sắc mặt, xoay người lại định rời đi: "Ông nội con gọi con về nhà ăn cơm, tối nay, tiệc gia đình."
"Vâng."
"Gọi cả Lạc Thi đi cùng." Bùi Du dừng một chút, lại nói, "Lạc Thi, em đừng trốn nữa, cô đã thấy giày của em rồi, cũng không biết hai đứa đang lén lút làm gì nữa?"
Nghe vậy, Lạc Thi mới ảo não mà chậm rãi đứng lên, cúi đầu như đứa trẻ làm sai, "...Cô giáo."
Chu Duật Lễ nhìn cô cong môi cười.
"Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi theo cô, buổi chiều còn phải thu âm." Bùi Du nhắc nhở cô.
Lạc Thi vội vàng gật đầu đi theo, lúc đi ngang qua Chu Duật Lễ đang ngồi trên sofa, còn không quên nhẹ nhàng dẫm lên giày da của anh một cái cho hả giận.
Trước khi đóng cửa lại, Lạc Thi lại tức giận lườm anh một cái, nhẹ nhàng mấp máy môi nói với anh — Đều tại anh!
Chu Duật Lễ đọc được khẩu hình của cô, ý cười nơi đáy mắt anh càng lan rộng, mang theo sự cưng chiều không hề che giấu.
...
Khi Tưởng Hồi đi vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là — sếp của anh ta đang cúi đầu nhìn vết giày trên đôi giày da của mình và mỉm cười.
Đó không phải là một nụ cười lạnh lẽo hay châm biếm thường ngày, mà là một nụ cười thật sự.
Tưởng Hồi 𝐜·𝐡ế·т lặng tại chỗ mất vài giây, não bộ cố gắng xử lý thông tin phi thực tế này. Anh ta đưa tay lên dụi mắt, xác nhận rằng mình không hề bị ảo giác.
... Thật đúng là chuyện lạ đời.
| ← Ch. 56 | Ch. 58 → |
