| ← Ch.44 | Ch.46 → |
Kỳ nghỉ đã đến đúng hẹn. Trên chuyến bay đến Alaska, Lạc Thi ôm cánh tay Chu Duật Lễ, tựa vào vai anh xem sách điện tử.
Chu Duật Lễ kéo tấm chăn trên người cô lên cao một chút, nghiêng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Không phải em nói buồn ngủ lắm sao, sao không ngủ?"
"Chắc là vì đây là lần đầu tiên em đi máy bay cùng anh, tự nhiên em có chút hưng phấn không ngủ được." Lạc Thi trả lời.
"Không phải lần đầu tiên."
Lạc Thi có chút không hiểu, cô tháo tai nghe xuống, "Hả?"
Chu Duật Lễ đan mười ngón tay vào tay cô, kể lại cho cô nghe chuyện ba lần gặp gỡ.
Lạc Thi nghe xong ngơ ngác, "Anh nói thật sao? Lần đầu tiên anh thấy em là trên chuyến bay đến Paris?"
"Ừm, hôm đó hình như em bị bệnh, giọng mũi rất nặng, em mặc một bộ..." Chu Duật Lễ hồi tưởng lại, phát hiện mình vẫn còn ấn tượng sâu sắc, khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp, "Hôm đó em mặc đồ màu trắng, búi tóc củ tỏi, gọi điện thoại cho mẹ em nói em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Lạc Thi nhớ lại một chút, chính cô cũng sắp không nhớ nổi hôm đó cô mặc đồ gì. Cô lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người nhìn anh, "Em nhớ hôm đó lúc xuống máy bay hình như em có đụng phải một người, không phải là anh đấy chứ?"
Chu Duật Lễ thong thả mở miệng: "Là anh, tiếc là có người nào đó chạy quá nhanh, nói một câu xin lỗi rồi vội vàng chạy mất."
"Ai nha." Lạc Thi vùi đầu vào vai anh cọ cọ, "Xin lỗi, em không biết, em không cố ý, em chỉ vội đi lấy hành lý thôi."
"Bây giờ còn nói xin lỗi với anh làm gì?" Khóe môi Chu Duật Lễ cong lên một vòng cung rất nhẹ, "Anh biết em không cố ý."
Thực ra, theo một ý nghĩa nào đó, Chu Duật Lễ còn muốn khen cô đụng rất hay.
Trong những ngày tháng vô cùng bình thường và lặp đi lặp lại một cách máy móc của anh, cô giống như một cây bút chì sặc sỡ tô đầy màu sắc vào trang giấy cuộc đời anh.
Lúc nào cô cũng tươi tắn đáng yêu như vậy, thường ngày cô thích làm nũng nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phiền.
Nếu có thể, anh muốn để cô dựa dẫm cả đời.
Lạc Thi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất mấu chốt, vội vàng hỏi: "Vậy cái ngày em xin WeChat của anh ở quán bar— không lẽ anh đã nhận ra em rồi sao?"
"Đúng vậy, liếc mắt một cái là anh nhận ra em." Chu Duật Lễ nhướng mày, lười biếng mở miệng, "Ngược lại là em, chẳng có chút ấn tượng nào về anh, lại còn chạy đến xin WeChat của anh."
Lạc Thi có chút ngượng ngùng cười cười, "Hôm đó lúc đầu em không dám đến xin WeChat, vì trông anh lạnh lùng quá, vừa nhìn đã thấy khó nói chuyện."
Chu Duật Lễ cụp mắt cười nhìn cô, "Vậy cuối cùng sao em lại đến?"
"Thực ra là Diệp Oanh đã cổ vũ em." Lạc Thi chớp đôi mắt xinh đẹp, đột nhiên có chút kiêu ngạo hừ hừ, "Anh nên thấy may mắn vì đã không từ chối em, nếu không anh đã bỏ lỡ một cô bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp rồi, biết chưa Chu Duật Lễ?"
Chu Duật Lễ bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười, mặc cho cô ăn vạ trong lòng làm nũng, hùa theo gật đầu, "Ừm, biết rồi."
"Vậy lần thứ hai thì sao? Anh nói lần thứ hai nhìn thấy em là ở đâu?"
"Ở sân tennis."
"Sân tennis?"
Chu Duật Lễ cho một gợi ý: "Ừm, cái máy bán hàng tự động bị hỏng."
Nói đến máy bán hàng tự động bị hỏng, Lạc Thi lập tức nhớ ra, hôm đó sau khi về căn hộ, cô đã lập tức viết email gửi ảnh chụp cho bên chăm sóc khách hàng, đợi hai ngày mới nhận được tiền hoàn lại.
Lạc Thi muộn màng nhớ ra hôm đó còn có một kẻ xui xẻo giống mình, ngơ ngác nhìn Chu Duật Lễ, "Anh là anh chàng đẹp trai đeo túi tennis, đội mũ lưỡi trai kia á?"
"Anh chàng đẹp trai?"
"Đúng vậy, mặc một cây đen, cao ráo, giọng nói cũng rất hay."
Chu Duật Lễ rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm, "Vậy là em có ấn tượng với anh sao?"
"Đối với đàn ông ăn mặc đẹp trai thì chắc chắn em có ấn tượng rồi." Lạc Thi nhỏ giọng nói, "Tuy không thấy rõ mặt anh, nhưng lúc đó trực giác của em cho em biết đó là một soái ca."
Chu Duật Lễ nghe xong lạnh lùng nhìn cô, "Ừm, thì ra là em thích quan sát soái ca?"
"Thưởng thức cái đẹp là bản tính của con người mà." Lạc Thi lẩm bẩm.
Nghe vậy, Chu Duật Lễ khẽ cười nhạt một tiếng: "Vậy nên, anh có thể hiểu là, em thích mặt của anh?"
Lạc Thi nhận ra giọng điệu lạnh lẽo của anh, vội vàng như một chú mèo con ghé sát vào cọ cọ áo hoodie của anh, "Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng thấy đó."
"—À."
"Thật đó, em thề!" Lạc Thi dạt dào tình cảm làm một động tác tay, lại đáng thương nhìn anh, "Anh không tin em sao?"
Chu Duật Lễ giả vờ lơ đãng hỏi: "Vậy trước đây ở trong nước Thi Thi không thích soái ca nào sao, ví dụ như, bạn thanh mai trúc mã chẳng hạn?"
"Hả?" Vẻ mặt Lạc Thi hoang mang, cô rất nghiêm túc mở miệng giải thích, "Sao đột nhiên anh lại nói đến cậu ấy, thật sự không có, trước đây ngày nào em cũng bị ông ngoại giá_𝖒 ⓢá_✞ luyện đàn, làm gì có thời gian yêu đương."
"...Ừm."
"Sao anh lại đột nhiên lạnh nhạt vậy? Tức giận sao?" Lạc Thi bĩu môi, "Có được rồi thì không trân trọng đúng không? Quả nhiên đàn ông đều như vậy."
Chu Duật Lễ bị những lời trả đũa của Lạc Thi làm cho tức cười, "Em đang diễn vở kịch nào vậy?"
"Vậy còn anh thì sao, trước đây anh không thích cô gái nào khác à?"
"Làm em thất vọng rồi." Chu Duật Lễ không cần suy nghĩ mà trả lời, "Thật sự là không có."
"Sao có thể?" Lạc Thi đột nhiên ngưng lời, sau đó không thể tin nổi nhìn anh, lí nhí hỏi dò, "Vậy trước em, anh, anh vẫn là..."
Chu Duật Lễ nhíu mày, "Là cái gì?"
"Trai, trai tân..."
Lạc Thi cố gắng thế nào cũng không nói ra được từ đó.
Chu Duật Lễ có chút nghẹn lời: "Vậy nên, trong mắt em rốt cuộc anh là hình tượng gì? Gã công tử ăn chơi?"
Lạc Thi do dự một chút, ra vẻ nghiêm túc cúi đầu nói nhỏ với anh: "Vậy sao anh lại... trông có vẻ rất thành thạo?"
Chu Duật Lễ nghe vậy anh hoàn toàn im lặng, một lúc lâu sau, anh đưa tay nhẹ nhàng véo má Lạc Thi, cười lạnh một tiếng: "Vậy anh có thể xem đây là lời khen của em dành cho anh không?"
"Em..."
Thấy Lạc Thi còn muốn nói, sợ cô lại nói ra lời kinh người nào đó, mặt Chu Duật Lễ không biểu cảm mà ấn cô vào lòng, "Yên tĩnh, ngủ đi."
Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch Alaska của họ là Anchorage, một thị trấn nhỏ được bao bọc bởi những dãy núi. Những ngọn núi băng hùng vĩ được tuyết trắng bao phủ, sau khi phát triển đã trở thành trung tâm du lịch và giao thông của Alaska.
Chu Duật Lễ đã sắp xếp mọi thứ từ trước, Lạc Thi không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần mang hành lý và bản thân theo là có thể tận hưởng một chuyến đi lười biếng trọn vẹn.
Sau khi xuống máy bay đã có người đến đón, tài xế đặt hành lý vào cốp xe, lái về hướng nhà nghỉ.
Lạc Thi lên xe lập tức vô cùng phấn chấn, cô bám vào cửa sổ xe như một chú sóc nhỏ tò mò nhìn những ngọn núi tuyết trắng xóa trải dài bất tận, miệng còn không kìm được mà ngân nga hát.
Còn Chu Duật Lễ thì suốt cả chặng đường chỉ chuyên chú nhìn cô.
Sau gần 40 phút đi xe, cuối cùng họ cũng đến nhà nghỉ.
Vừa xuống xe, một lớp băng mỏng đã ngay lập tức kết lại trên hàng mi dài của Lạc Thi. Mặc dù đã dán sẵn mấy miếng dán giữ ấm và trang bị đầy đủ, nhưng cô vẫn bị cái lạnh buốt xương ập vào mặt làm cho run cầm cập.
Lạc Thi đội một chiếc mũ len dệt lông xù màu trắng liền với khăn quàng cổ, trên mũ còn có hai chiếc tai gấu đáng yêu. Cô đi đến dưới một gốc cây, gọi người đàn ông đang cúi người cùng tài xế lấy hành lý: "Chu Duật Lễ!"
Chu Duật Lễ không ngẩng đầu, chỉ lên tiếng đáp: "Ừm? Chờ chút."
"Anh nhìn em trước đã!"
Lúc này Chu Duật Lễ mới ngẩng đầu nhìn qua, anh thấy Lạc Thi ăn mặc như một người tuyết nhỏ đang đứng dưới một cây linh sam phủ đầy tuyết trắng trước nhà nghỉ.
Cô đeo một đôi găng tay dệt len màu đỏ, vụng về vẫy tay với anh, sau đó nhanh chóng vỗ vào thân cây. Trong nháy mắt, tuyết trên cây ào ào rơi xuống, phủ lên người Lạc Thi.
Lạc Thi ngửa đầu nhìn những bông tuyết rơi, không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Duật Lễ bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khóe môi anh cũng hơi nhếch lên. Anh đành nhờ tài xế giúp họ mang vali vào nhà nghỉ trước. Tuyết trước nhà nghỉ đã dày đến đầu gối Lạc Thi, Chu Duật Lễ cao nên đi lại vẫn khá tự nhiên. Anh đi tới, Lạc Thi ngoan ngoãn nắm lại tay anh.
Hai người nắm tay nhau, bước những bước chân sâu trên tuyết.
Chu Duật Lễ thấy cô đi có vẻ vất vả, hỏi: "Có muốn anh cõng không?"
Lạc Thi lắc đầu, "Không cần đâu, em tự đi được."
Vừa dứt lời, Lạc Thi bước hụt một cái, suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Trước khi ngã vào nền tuyết, Lạc Thi cười kéo tay Chu Duật Lễ lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bàn tay theo bản năng muốn ôm lấy eo cô của anh.
Chu Duật Lễ kịp thời chống đỡ, nửa cúi người giữ chặt cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Vui không?"
"Vui lắm!" Lạc Thi cười đến mắt cong cong, "Em chưa bao giờ thấy tuyết lớn như vậy!"
Vợ chồng chủ nhà rất nhiệt tình, tự mình tiếp đãi họ, còn làm bánh cá hồi khô và đặc sản địa phương cho họ ăn.
Ngày hôm sau, hai người dậy chuẩn bị từ chưa đến 8 giờ sáng.
Họ muốn đi bộ trên sông băng Matanuska, có hướng dẫn viên chuyên nghiệp dẫn đường, đây cũng là một hoạt động phải trải nghiệm khi đến Alaska vào mùa đông.
Lạc Thi và Chu Duật Lễ mặc áo phao lông vũ màu đen cùng kiểu, trên đầu cô còn đeo một chiếc bịt tai lông xù màu trắng. Chu Duật Lễ còn chuẩn bị cho cô mặt nạ và mũ bảo hộ, lại bắt cô thay đôi giày đi bộ đường dài mới mua, ngay cả lớp quần áo bên trong cũng là loại lót lông.
Trước khi ra cửa, cô soi gương một cái, cô thật sự bị anh bọc cho giống như một con gấu.
Lạc Thi nhìn mình trong gương, lại liếc nhìn Chu Duật Lễ một cái. Phát hiện anh mặc thế nào cũng trông vừa cao vừa gầy, lập tức bĩu môi, "Bên ngoài hình như cũng không lạnh đến thế, hay là em mặc ít đi một chút nhé?"
Chu Duật Lễ liếc cô một cái, lại giúp cô rút mái tóc xoăn bị giấu trong cổ áo ra, lạnh nhạt nhắc nhở cô một sự thật: "Em có muốn xem bên ngoài bao nhiêu độ không?"
"...Thôi được rồi."
Hôm nay là Chu Duật Lễ tự lái chiếc xe thuê, từ Anchorage đến sông băng mất khoảng hai tiếng. Lạc Thi ngồi ở ghế phụ, tiện tay chụp một cái là được cả một tấm ảnh đẹp.
Cô gửi mấy tấm ảnh cho ba mẹ và Diệp Oanh báo bình an, cuối cùng lại ngắm cảnh tuyết một lúc rồi không nhịn được ngủ thiếp đi.
Đến nơi, hướng dẫn viên lái xe trượt tuyết chở họ đến điểm xuất phát.
Lạc Thi ngẩng đầu nhìn thấy núi tuyết và bầu trời gần như hòa làm một, bây giờ mới là 10 giờ, ánh mặt trời mọc rực rỡ chiếu l*n đ*nh núi phủ tuyết trắng trong suốt, thánh khiết và tinh khôi, cảnh sắc quá mức chấn động, cũng đẹp đến mức có chút không thật.
Cơn buồn ngủ vừa rồi của Lạc Thi lập tức tan biến, dần dần cô có cảm giác thực sự đang đi nghỉ.
Chuyến đi bộ trên sông băng kéo dài hơn hai tiếng, trên đường hướng dẫn viên sẽ dừng lại để họ chụp ảnh, còn kể cho họ nghe một số câu chuyện.
Lạc Thi được Chu Duật Lễ dắt đi sau lưng, bước đi trên mặt băng, vầng sáng vàng của mặt trời cũng chiếu lên sông băng, một bên còn có những mảnh băng vụn chưa tan hết. Tầm mắt chỉ có bầu trời trắng tinh và màu xanh lam tinh khiết của sông băng, toàn bộ khung cảnh trông như trong phim Kỷ Băng Hà.
Sau khi đi xuyên qua sông băng, cuối cùng Lạc Thi cũng thấy được động băng xanh mà cô hằng mong ước, màu xanh thẳm của băng từ trong kẽ băng lộ ra, dưới ánh nắng mặt trời đẹp đến không thể tưởng tượng, thuần khiết và sạch sẽ.
Tuy nhiên, Lạc Thi vẫn đánh giá cao khả năng chịu lạnh của mình, cả người cô sắp đông cứng lại, ngay cả đi đường cũng có chút khó khăn.
Cuối cùng, khi Chu Duật Lễ nói trước với hướng dẫn viên để kết thúc sớm, Lạc Thi còn có chút tiu nghỉu, r_ц_𝓃 𝓇ẩ_🍸 mở miệng: "Nơi này... đẹp quá, nhưng thật sự lạnh quá, em muốn đông cứng lại rồi."
Chu Duật Lễ ôm cô an ủi: "Được rồi được rồi, không sao, còn có những nơi khác có thể đi, nếu em bị bệnh thì mấy ngày sau sẽ không chơi được đâu."
Chuyến đi bộ trên sông băng kết thúc bằng việc Lạc Thi lưu luyến trải nghiệm trượt băng.
Trên đường lái xe về, luôn bật nhạc phim La La Land, họ còn tình cờ gặp được hai chú nai sừng tấm thong thả băng qua đường.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng trước cảnh tuyết, họ lại bay đến Fairbanks, "thành phố của ánh sáng phương Bắc". Các chuyến bay từ Anchorage đến đó rất thường xuyên, một tiếng là đến.
Máy bay bay trên vùng Bắc Cực rộng lớn, bay qua dãy núi Brooks.
Họ vẫn thuê xe tự lái, đi đến suối nước nóng Chena với nhiệt độ ngoài trời âm 20 độ và làng Ông già Noel, Lạc Thi còn gửi bưu thiếp từ làng Bắc Cực cho Diệp Oanh và Chu Văn Huệ.
Lạc Thi thay bộ đồ bơi liền thân cùng Chu Duật Lễ tìm một chỗ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên cô cùng anh ngâm suối nước nóng.
Chu Duật Lễ xuống hồ trước, đưa tay ra ôm cô, "Cẩn thận một chút."
Lạc Thi được anh ôm xuống hồ, lập tức ôm lấy cổ anh. Cách đó không xa còn có ba bốn người nước ngoài đi du lịch cùng nhau, Lạc Thi nói: "Chúng ta ra góc kia đi?"
"Ừm."
Vừa xuống hồ không lâu, Lạc Thi búi tóc củ tỏi, cầm điện thoại soi một chút, phát hiện ngay cả tóc cũng đã đóng băng, hàng mi dài cũng phủ một lớp tuyết trắng, cô cảm thấy mới lạ, vội vàng bảo Chu Duật Lễ cầm điện thoại chụp ảnh cho cô.
Bộ đồ bơi liền thân của Lạc Thi vẫn là do Chu Duật Lễ chọn, tuy Lạc Thi gầy nhưng lại cân đối và có da có thịt, huống chi là cô đang không hề hay biết mà áp sát vào người anh.
Ngâm suối nước nóng xong, họ đi ăn cơm. Đêm trăng sáng tỏ, đến tiết mục câu cá trên băng trong nhà gỗ nhỏ mà Lạc Thi mong đợi đã lâu. Họ ngồi trên ghế gấp đợi hơn một giờ, đến phút cuối cùng Lạc
Thi cũng câu được con cá đầu tiên.
Lạc Thi vội vàng nói với Chu Duật Lễ: "Mau nhìn này, em câu được rồi!"
"Ừm, thật là..." Kết quả lời Chu Duật Lễ còn chưa dứt, con cá trong tay Lạc Thi đột nhiên nhảy một cái, lại "bùm" một tiếng rơi trở lại vào hố băng.
Cô nhìn bàn tay trống không, tủi thân bĩu môi, "A, nó lại rơi xuống rồi, chúng ta không câu được thì lát nữa có phải là không có gì ăn không."
"Sẽ không." Chu Duật Lễ vừa dứt lời thì anh lập tức câu được một con cá hồi chấm, rất nhanh sau đó lại lần lượt câu được mấy con cá hồi Chinook và cá hồi Bắc Cực.
...
Buổi tối họ ở trong một ngôi nhà kính cực quang, hoàn toàn bằng kính trong suốt, tầm nhìn chỉ có tuyết trắng bốn phía. Trong phòng bật máy sưởi, sau khi tắm xong, Lạc Thi mặc một chiếc váy len dệt kim đứng trước cửa kính ngắm nhìn cảnh tuyết mênh Ⓜ️ô·𝖓·ⓖ bát ngát.
"Đang xem gì thế?" Cô bị Chu Duật Lễ ôm từ phía sau.
"Em đang xem..." Lời cô còn chưa kịp nói ra, nụ hô.ⓝ đã rơi xuống sau tai, lên cổ cô, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra có điều không ổn.
Nhưng đã quá muộn, ngón tay anh đã luồn vào, linh hoạt đẩy lớp vải mỏng trên người cô ra, tùy ý nắm lấy.
Lạc Thi không thể diễn tả mà 𝐫*𝐮*n г*ẩ*𝖞 một chút, "Sao anh lại..."
"Ừm?" Chu Duật Lễ đưa tay xoay mặt cô lại một chút, không cho phân bua mà làm nụ ♓●ô●п sâu hơn.
"Anh không mệt sao?"
"Không cần em động." Chu Duật Lễ thấp giọng mê hoặc cô, "Được không?"
Tuy lời này nói như đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng quyền chủ động lại hoàn toàn nằm trong tay anh.
Lưng Lạc Thi dán lên mặt kính, chiếc váy đã bị kéo xuống, để lộ làn da trắng như ngọc, phần đầy đặn trước nⓖ.ự.𝖈 cũng bị anh nắm giữ, ngay cả lùi về sau cũng không còn không gian.
Chu Duật Lễ giống như đang tùy ý mân mê một khối ngọc dương chi bạch ngọc có độ ấm.
Lạc Thi bám vào vai anh, có chút vô lực dựa vào người anh, cho đến khi anh nhẹ nhàng cắn một cái lên môi dưới cô, thấp giọng gọi: "Bảo bối."
"Vâng?" Đôi mắt Lạc Thi có chút Ⓜ️●ô●𝓃●𝖌 lung, như phủ một lớp hơi nước, trông như thật sự bị bắt nạt vậy.
Anh cười khẽ nhắc nhở cô: "Ở đây không có ai, em có thể thở."
Lạc Thi nhìn cảnh tuyết vô tận ngoài cửa sổ vẫn có chút xấu hổ, muốn nén lại cảm giác vi diệu để nói chuyện với anh, lại không ngăn được bàn tay xấu xa của anh.
Mỗi khi đến lúc này, đôi mắt màu hổ phách của anh luôn chuyên chú nhìn cô, thần sắc lại lạnh nhạt. Đặc biệt là bây giờ, cả người anh ăn mặc chỉnh tề nhưng anh lại đang làm chuyện xấu, cảm giác cấm dục lại có chút hoang đường.
Đuôi mắt Lạc Thi hơi ửng hồng, ánh mắt rơi trên mặt cô lại càng thêm nóng rực.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng dừng lại, ngay sau đó Lạc Thi khẽ thở nhẹ, nhìn anh cúi đầu, cực kỳ kiên nhẫn mà thưởng thức món mousse anh đào hồng phấn, vị Ⓜ️*ề*ⓜ 〽️ạ*𝐢 tinh tế.
Chu Duật Lễ đột nhiên hỏi cô: "Em có biết làm mousse anh đào không?"
Lạc Thi không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi câu này, cô có chút choáng váng, nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Biết ạ."
Chu Duật Lễ từng bước dẫn dắt: "Ừm, bước đầu tiên phải làm gì?"
"Phải đánh... lòng đỏ trứng thành dịch trứng."
"Sau đó thì sao?"
Lạc Thi không nhịn được nức nở ra tiếng, cố nén trả lời câu hỏi của anh: "Lần lượt cho đường cát và tinh bột ngô vào... khuấy đều."
Lạc Thi chỉ cảm thấy cô bây giờ giống như hỗn hợp mousse đang bị khuấy đều.
Nhưng Chu Duật Lễ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt và tự phụ đó, ngược lại, tuy cô bị ôm nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không một khắc nào có thể yên ổn ngắm nhìn cảnh tuyết.
Giác quan của cô bị anh dẫn dắt, mơ mơ màng màng mặc anh xử trí. Cô như một khúc gỗ trôi nổi trên biển, sợ hãi mất đi trọng tâm duy nhất và bị buộc phải quấn lấy eo anh.
Sau khi Chu Duật Lễ đeo đồ vào lại cực kỳ kiên nhẫn với cô, lòng bàn tay lướt qua từng tấc môi mềm của cô, tiếng th* d*c vang lên bên tai cô, lại ở thời khắc mấu chốt thẳng thắn hỏi cô: "Thoải mái không?"
Mặt Lạc Thi lập tức đỏ bừng, cô c*n m** d*** cố tình nói ngược lại: "...Không thoải mái."
"Thật không?" Hơi thở ấm áp của Chu Duật Lễ phả vào cổ cô, cười nhẹ, "Vậy em kêu to như vậy làm gì?"
Lạc Thi bị tức đến muốn đấm anh, nhưng lại không còn chút sức lực nào.
"Lại không ngoan." Chu Duật Lễ trở tay nắm chặt cổ tay cô, động tác càng thêm không dịu dàng, "Còn sức đánh người, có muốn xem em đã cào bao nhiêu vết trên người anh rồi không?"
Đến sau này, Lạc Thi thút thít hỏi lại anh: "Ai bảo anh, ai bảo anh không dịu dàng như vậy? Rõ ràng vừa rồi anh còn cầu xin em..."
Chu Duật Lễ lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, thừa dịp tiến vào, khẽ ⓒắ*п 𝖒ô*1 cô một cái rồi mất giọng hỏi: "Anh cầu xin em cái gì?"
Nhận ra lại rơi vào bẫy của anh, Lạc Thi lập tức không nói nên lời.
Anh ôm cô gái nhỏ trong lòng, ngây thơ nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh, chỉ phản chiếu hình ảnh của anh. Chỉ ánh mắt như vậy của cô thôi đã đánh tan ý định kiềm chế của anh trong nháy mắt.
Nhìn thấy đôi mắt ướ*✞ á*🌴 của cô, Chu Duật Lễ vẫn không nhịn được, thấp giọng bên tai cô chủ động thừa nhận, "Ừm, là anh cầu xin, cầu xin Thi Thi cho anh..."
Cô bị sự mặt dày của anh làm cho xấu hổ không dám nhìn anh, đẩy đẩy anh, "Chu Duật Lễ."
"Ừm?"
"Cực quang... Em còn muốn xem cực quang."
Chu Duật Lễ bất đắc dĩ 𝐡●ô●𝐧 cô, "Đều lúc này rồi, em còn nghĩ đến cực quang sao?"
Ngay khi Lạc Thi nghĩ rằng hôm nay thật sự không xem được, những dải cực quang xuất hiện trong nháy mắt, cả người Lạc Thi giật nảy mình, điểm cực hạn cũng cùng với cực quang buông xuống.
Bầu trời đêm đen kịt lập tức được thắp sáng.
Không phải một dải, mà là từng dải cực quang bùng nổ.
Cô được Chu Duật Lễ ôm vào lòng, nhìn thấy cảnh tượng cực quang đầu tiên trong đời.
Cực quang rực rỡ như ngọc lam lưu động lấp lánh trên bầu trời đêm đen, giống như một dải lụa mỏng lộng lẫy uyển chuyển phiêu du trên không trung, không ngừng biến đổi hình dạng, tựa như ảo mộng.
Lạc Thi nín thở, ngắm nhìn thỏa thích: "Anh mau nhìn kìa, cực quang thật sự xuất hiện rồi! Đẹp quá!"
Chu Duật Lễ ♓●ô●ռ đi giọt lệ trên khóe mắt cô, cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái. Sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị thu hút, ánh mắt anh lại dừng trên khuôn mặt trắng sứ của cô, trước khi 𝓇ú-t 𝐫-@, anh nói với cô một câu: "Ich liebe dich."
Ngày thứ ba, hai người lại đi xem tuần lộc. Tuần lộc từng đàn chạy qua trên tuyết, có một con đang từ từ tiến lại gần Lạc Thi. Chu Duật Lễ cầm điện thoại của Lạc Thi quay video, Lạc Thi căng thẳng che mặt, nhỏ giọng hỏi anh: "Quay xong chưa? Chúng nó lại đây rồi à?"
Chu Duật Lễ nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, cười nhẹ an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Xem xong tuần lộc, họ lại xuất phát đến vòng Bắc Cực, con đường này rất khó đi, họ lại tìm một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, tạm thời còn có hai người bạn nước ngoài tham gia cùng.
Hướng dẫn viên lái xe chở họ đi trên quốc lộ Dalton. Trên con đường này không có bất kỳ trạm xăng hay nhà hàng nào, tầm mắt chỉ có rừng cây ven đường, rêu nguyên Bắc Cực và những ngọn núi hùng vĩ.
Đến nơi, Lạc Thi kéo Chu Duật Lễ đến trước biển hiệu Vòng Bắc Cực, nhờ hướng dẫn viên giúp họ chụp ảnh kỷ niệm bằng máy Polaroid.
Hôm nay họ muốn ở đây săn cực quang, hướng dẫn viên đã chuẩn bị thiết bị cắm trại chuyên nghiệp.
Họ cùng hai người bạn nước ngoài tụ lại chuẩn bị nấu cơm, đơn giản là chiên mấy con cá để ăn, còn có mấy con là do Chu Duật Lễ câu được hôm qua vẫn cất trong cốp xe.
Bốn phía là tuyết trắng vô biên, hoàng 𝒽ô·𝐧 ấm áp, và những cây linh sam phủ tuyết.
Bên cạnh cô, là người cô yêu nhất.
Cô không cần làm gì cả, cứ thế dựa vào bên xe nhìn Chu Duật Lễ cùng những người khác nướng cá hồi chấm, cô không nhịn được đi lên từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Hai người bạn nước ngoài thấy vậy cũng không bất ngờ, mà là ngưỡng mộ và thân thiện nhìn họ.
"Sao vậy, đột nhiên ôm anh?"
"Nhớ anh."
Động tác của Chu Duật Lễ dừng lại một chút, anh nhanh chóng xoay người ôm cô vào lòng, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô, khẽ cười một tiếng: "Anh không phải đang ở ngay trước mặt em sao?"
"Vâng." Lạc Thi gật đầu, làm nũng, "Nhưng em vẫn nhớ anh."
Chu Duật Lễ nhẹ nhàng "hừm" một tiếng, khoảng trống trong lòng anh lập tức được lấp đầy. Rõ ràng hai người đã ôm nhau vô số lần, nhưng cô vẫn khiến anh vô cùng quyến luyến.
Hôm nay ở vòng Bắc Cực, như được may mắn chiếu cố, họ lại được như ý nguyện đuổi kịp cực quang.
Họ cùng những người khác giúp nhau chụp ảnh lưu niệm. Hai người đều mặc áo phao lông vũ màu đen đứng dưới bầu trời, Lạc Thi được Chu Duật Lễ ôm từ phía sau, cô cười tươi nhìn vào ống kính, Chu Duật Lễ hơi cúi mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm là sự dịu dàng và lưu luyến khó có thể nhận ra.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh đầu tiên sau khi ở bên Chu Duật Lễ đặc biệt ngắn ngủi, gần như thoáng qua trong chốc lát. Sau khi trở lại Paris, Lạc Thi lại quay về với những ngày chăm chỉ luyện đàn.
Chớp mắt lại đến Tết. Đêm trước khi thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Lạc Thi còn rất vui vẻ, còn mang theo rất nhiều bưu thiếp và đồ lưu niệm từ bảo tàng ở vùng cực.
Chu Duật Lễ mua cùng chuyến bay với cô, anh đưa cô về nhà rồi sẽ quay lại Hồng Kông. Suốt đường đi, Lạc Thi rất buồn bã, cô kéo tay anh không nói lời nào.
Mãi cho đến khi xuống máy bay, ở băng chuyền hành lý, nghe thấy tiếng Trung quen thuộc vang lên bên tai, Lạc Thi nhìn thấy vali của mình được anh nhẹ nhàng đẩy tới, lập tức không nhịn được khóc.
Cô cảm thấy mình dường như ngày càng dựa dẫm vào anh, đây có phải là hội chứng lo âu chia ly không?
"Sao lại khóc nhè rồi?" Chu Duật Lễ ôm người vào lòng, chậm rãi vỗ lưng cô an ủi, "Đêm qua không phải có người nào đó còn nói muốn vừa mở mắt ra là về đến nhà sao?"
"Em... em không nỡ xa anh." Lạc Thi nhỏ giọng nức nở trong lòng anh.
"Anh cũng không nỡ xa bảo bối." Chu Duật Lễ cúi người nâng mặt cô lên, "Nếu thật sự không muốn anh đi, anh còn có một cách."
"Là gì ạ?"
Chu Duật Lễ hỏi: "Thi Thi có muốn cùng anh về Hồng Kông ăn Tết không? Đưa em về nhà gặp ông nội của anh?"
Lạc Thi nghe xong khẽ lắc đầu, ngại ngùng từ chối: "Thôi ạ, hơn nữa Tết mà em không về nhà, ông ngoại sẽ mắng em."
"Được rồi." Chu Duật Lễ bật cười, "Nhưng cũng nhanh thôi, qua năm là có thể gặp lại. Đến lúc đó anh đến đón em, chúng ta cùng bay về Paris được không? Đừng khóc nữa, đồ mít ướt."
"Vâng." Lạc Thi miễn cưỡng gật đầu, lại bổ sung một câu, "Vậy anh phải gọi video cho em mỗi ngày!"
"Được."
Lạc Thi ở trong lòng anh ngẩng mắt lên nhìn anh, "Cũng phải nhắn tin cho em mỗi ngày!"
"Được."
"Còn phải nhớ em mỗi ngày!" Lạc Thi nhẹ nhàng véo cổ áo gió của anh.
Chu Duật Lễ buồn cười, "Được."
"Sao anh cái gì cũng nói được hết vậy, Chu Duật Lễ, ngoài chữ 'được' ra, anh không có gì muốn nói với em sao?"
Chu Duật Lễ sững sờ một chút, câu này nghe sao có chút quen tai?
Họ đứng trong sảnh sân bay đông đúc khách qua lại, Chu Duật Lễ khẽ thở dài, đặt bàn tay hơi lạnh của cô vào lòng bàn tay mình x** n*n, thấp giọng nói: "Có."
"Vậy anh nói đi, em nghe." vẻ mặt Lạc Thi mong chờ nhìn anh.
Chu Duật Lễ suy nghĩ một chút, dặn dò nói: "Phải mặc nhiều quần áo, không phải không có anh bên cạnh nên em chỉ muốn đẹp mà không cần ấm. Còn nữa, kỳ sinh lý của em sắp đến rồi, băng vệ sinh dạng ống anh đã giúp em cất vào túi nhỏ trong vali rồi. Ở nhà cũng không được đi chân trần trên đất, phải mang mấy đôi tất dày anh mua cho em, còn có..."
"—Chờ đã." Lạc Thi nghe đến đây vội vàng ngắt lời anh, lẩm bẩm, "Sao anh còn cằn nhằn hơn cả mẹ em vậy?"
"Anh đang lo cho em." Chu Duật Lễ bất đắc dĩ đưa tay nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn vào mắt mình, nghiêm túc hỏi lại, "Trả lời anh, có nghe không?"
"..."
Sao Chu Duật Lễ lại càng ngày càng ra dáng, như đang chăm sóc con gái vậy... Lạc Thi thầm nghĩ trong lòng.
Chu Duật Lễ thúc giục cô: "Nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi ạ." Lạc Thi chậm rãi gật đầu, tủi thân lên án, "Anh hung dữ quá."
"Thế này mà là hung dữ à?" Chu Duật Lễ híp mắt, cười lạnh một tiếng rồi cúi xuống bên tai cô thấp giọng cảnh cáo một câu.
Lạc Thi lập tức mặt đỏ bừng, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, may mà không có ai khác nghe thấy anh nói gì, cô khó tin trừng mắt nhìn anh một cái, "Sao anh lại... sao lại nói như vậy."
"Loại nào?" Chu Duật Lễ cười không có ý tốt, đưa tay nhẹ nhàng véo má Lạc Thi, "Anh nói được làm được, qua năm nếu để anh phát hiện em gầy đi, em tự xem mà tính."
"Nhưng em thật sự béo lên gần năm cân rồi." Lạc Thi oán giận, "Ai bảo anh cứ nấu đồ ăn ngon cho em ăn? Có mấy bộ quần áo em mặc không vừa nữa rồi."
Chu Duật Lễ nhíu mày, "Béo chỗ nào? Mấy lạng thịt trên người em, trừ chỗ..."
Lạc Thi gần như đoán được anh muốn nói gì, vội vàng nhón chân đưa tay che miệng anh lại, xấu hổ muốn 𝖈.𝐡ế.✞, "Ai nha, anh đừng nói nữa, em nghe anh, không giảm béo nữa là được chứ gì?"
"Ừm." Chu Duật Lễ gạt tay cô xuống, lúc này mới hài lòng cười một chút, "Ngoan."
Lạc Thi chỉ nói với ba mẹ cô là cô đã mua vé máy bay, nhưng không nói ngày về cụ thể, định tạo bất ngờ cho họ.
Chu Duật Lễ không biết từ đâu gọi đến một chiếc SUV, tài xế còn mặc vest đi giày da, rất chu đáo mà đặt vali của cô vào cốp xe.
Xe từ sân bay chạy thẳng về khu biệt thự Tây Giao, sau khi Chu Duật Lễ xuống xe lấy vali ra, lại nói với cô: "Về đi, anh không tiễn em lên nữa, được không?"
"Vâng." Không ngờ từ sân bay về nhà lại nhanh như vậy, Lạc Thi có chút mất mát nhìn anh, "Vậy bây giờ anh quay lại sân bay sao?"
"Ừm, đến nơi anh sẽ báo cho em ngay."
Lạc Thi giấu đi sự không nỡ và mất mát, nói: "Vâng, vậy anh về Hồng Kông, cũng phải ăn nhiều cơm, ít hút thuốc..."
Chu Duật Lễ đột nhiên lên tiếng: "Chờ chút đã."
"Sao vậy ạ?"
Chu Duật Lễ quay đầu liếc nhìn trên xe, tài xế ngầm hiểu ý mà kéo cửa sổ xe lên.
Lạc Thi theo tầm mắt anh nhìn qua, không đợi cô phản ứng lại, Chu Duật Lễ đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến sau một cánh cửa thoát hiểm rồi ♓●ô●n xuống.
Họ đã 𝖍ô·ռ nhau vô số lần, hôm nay Lạc Thi đặc biệt ngoan ngoãn, vươn tay ôm lấy cổ anh, nhón chân dán môi lên đáp lại.
Cô chủ động để anh hô-𝖓 sâu hơn, ngay cả đôi mắt cô cũng nhiễm ý cười. Anh ôm eo cô, ngậm lấy môi cô, khích lệ: "Bảo bối ngoan quá."
Ngay sau đó, dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi cô, tiến quân thần tốc mà cùng cô môi lưỡi giao triền, cho cô một nụ hô.ⓝ lưu luyến vô cùng.
Đợi đến khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, kéo ra một chút khoảng cách, Lạc Thi vẫn còn mềm nhũn trong lòng anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, cô thấp giọng th* d*c.
Anh cụp mắt nhìn cô, hốc mắt tối lại, anh dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vệt nước trên môi cô, giọng khàn khàn bên tai cô nói: "Anh có chút hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Tối qua anh không nên thấy em xin tha mà mềm lòng, nên làm lần thứ ba." Chu Duật Lễ bình tĩnh trần thuật.
"Đồ b**n th**." Lạc Thi cụp mắt lẩm bẩm.
Chu Duật Lễ thấp giọng cười: "Chỉ với em thôi."
Lời Chu Duật Lễ vừa dứt, trong lối thoát hiểm đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó là hai giọng nói vang lên—
"Thang máy chậm như vậy mà em cứ đòi đi, đi bộ hai bước là tới rồi còn gì?"
"Nhanh đi mua ít đồ Tết trang trí nhà cửa, không thì quạnh quẽ quá, cũng không biết con bé..."
Đột nhiên có người hít một ngụm khí lạnh: "Con bé?"
Lạc Thi theo tiếng nhìn lại, nụ cười trên môi lập tức đông cứng.
Trên cầu thang, ba mẹ cô tay trong tay đứng cùng nhau, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô— và cả Chu Duật Lễ đang ôm cô vào lòng, tay còn đặt trên eo cô.
Đầu óc Lạc Thi trống rỗng, cảm giác như đang lén lút yêu đương sau lưng ba mẹ rồi bị bắt quả tang.
Mặc dù cô đã nói với ba mẹ là mình đang yêu, nhưng chưa bao giờ nói Chu Duật Lễ là người như thế nào.
Lạc Dịch Luân nói năng lộn xộn, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đầy đặn hơn nhiều của con gái, lại dừng trên bàn tay của người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, "Bảo bối, con, nó nó nó..."
Trong lúc Lạc Thi còn đang sững sờ, Chu Duật Lễ đã phản ứng lại trước.
Anh buông lỏng vòng tay ôm Lạc Thi, sau đó thản nhiên nắm lấy tay cô, cười nhìn về phía cặp vợ chồng quen thuộc, chủ động giới thiệu: "Chào chú dì, cháu là bạn trai của Thi Thi, Chu Duật Lễ."
Sau khi Chu Duật Lễ nói xong câu đó, không khí bỗng nhiên trầm mặc xuống.
| ← Ch. 44 | Ch. 46 → |
