Truyện:Bến Mưa - Chương 40

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Tại phòng làm bánh trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Galeries Lafayette, mấy cô gái trẻ đang tham gia lớp học trải nghiệm làm đồ ngọt. Ai cũng mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp màu trắng. Bên cạnh, nồi caramel đang sủi bọt sùng sục, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Hôm nay Lạc Thi chỉ có lớp buổi sáng, tan học là cô bắt xe đến đây ngay.

Lạc Thi không phải là người mới, một mình cô làm bánh ở một góc bàn. Trước đây cô cũng từng tự tay làm bánh cho gia đình và bạn bè, vì hiểu rõ sở thích của họ nên làm cũng không khó.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô làm bánh sinh nhật cho Chu Duật Lễ.

Một tuần trước cô còn gọi điện hỏi Chu Văn Huệ. Cô ấy nghĩ một lúc rồi khéo léo nói: "Hình như anh ấy không thích ăn bánh kem. Lần trước sinh nhật ở nhà dì Lương, anh ấy cũng chỉ miễn cưỡng ăn một miếng nhỏ, cuối cùng toàn là bọn tớ ăn."

Lạc Thi nghe xong có chút hụt hẫng: "Vậy sao?"

"Nhưng đây là sinh nhật đầu tiên hai người ở bên nhau, lại còn là cậu tự tay làm, ý nghĩa chắc chắn khác hẳn." Một lát sau, Chu Văn Huệ lại an ủi, "Thứ bảy này là sinh nhật anh ấy, cậu cứ đợi đến tối thứ sáu gần 12 giờ, tắt hết đèn rồi lặng lẽ bưng bánh kem ra tặng, đảm bảo siêu lãng mạn!"

Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm và đắn đo, Lạc Thi cũng quyết định được kiểu bánh mình muốn làm.

Các bước làm bánh cô đã quá quen thuộc, lần này mấu chốt nhất là cô định trang trí bề mặt bánh bằng những bông hoa bơ được tạo hình bằng dao.

Tuy nhiên, việc này không hề dễ dàng. Cô đã thử vài lần trước đó nhưng vẫn không thể tạo ra những đường vân và hình dáng cánh hoa sống động như thật.

May mắn là phòng bánh này có một giáo viên dạy kỹ thuật này. Cô đã liên hệ qua Instagram và ngày nào tan học cũng chạy đến đây luyện tập, tranh thủ từng giây. Sau năm ngày học, cô còn phải đông lạnh những bông hoa đã làm xong.

Ngay cả trong mơ cô cũng thấy mình đang cạo hoa.

May mắn thay, nỗ lực mấy ngày nay cuối cùng cũng không uổng phí. Thành phẩm khá hài lòng, giữa những đóa hoa bơ ba chiều là một cậu bé nhỏ đang nằm, bên cạnh là một mô hình địa cầu nhỏ xinh làm bằng sô cô la.

Cuối cùng, Lạc Thi dùng túi bắt kem chứa sô cô la viết một dòng chữ ở góc dưới bên phải của đế bánh.

Làm xong tất cả, Lạc Thi cẩn thận đặt chiếc bánh vào hộp, thắt nơ. Cô bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sẩm tối.

Cô và Chu Duật Lễ đã hẹn sáng mai sẽ về nhà, nhưng cô định tối nay sẽ về trước để tạo bất ngờ cho anh.

Lạc Thi xách bánh kem ra khỏi phòng bánh, tiện đường ghé qua cửa hàng để lấy cặp nhẫn Boucheron Quatre Classique mà cô đã đặt từ trước.

"Quatre" trong tiếng Pháp có nghĩa là "số 4", vì chiếc nhẫn này được thiết kế với bốn vòng có họa tiết khác nhau. Trong đó, một vòng tròn đồng tâm tượng trưng cho sự đồng hành và tình yêu sâu sắc, vĩnh cửu giữa những người yêu nhau.

Thường ngày Chu Duật Lễ cũng hay đeo nhẫn. Cô đã lén lấy một chiếc nhẫn cũ của anh để đo size rồi đến thẳng cửa hàng để mua.

Lấy nhẫn xong, Lạc Thi định bắt xe về căn hộ. Vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì cô va phải một người. Cô loạng choạng mất thăng bằng, trong khoảnh khắc hoảng hốt, cô theo bản năng bảo vệ chiếc bánh kem trong lòng, còn mình thì ngã sõng soài trên đất.

Đầu gối đau nhói khiến cô tối sầm mặt mũi, nhưng việc đầu tiên cô làm là kiểm tra xem chiếc bánh có bị sao không. May mà cô đã đóng gói cẩn thận, lại dùng hai tay đỡ đáy hộp nên chiếc bánh có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.

Lạc Thi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đau đến xuýt xoa. Cô cúi xuống nhìn, chiếc quần jean sáng màu ở đầu gối đã bẩn một mảng.

Một bàn tay to rộng đột nhiên chìa ra trước mặt cô.

Lạc Thi ngước lên, bất ngờ bắt gặp một ánh mắt xa lạ.

Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai, dáng người dường như cũng cao ráo như Chu Duật Lễ.

Lạc Thi đối diện với đôi mắt đen láy của anh ta. Cặp mắt hẹp dài đó đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô bất giác cảm thấy lạnh người.

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, trông có vẻ không có ác ý, chỉ là nụ cười có phần bạc bẽo: "Cần giúp không?"

"...Cảm ơn, không cần đâu." Lạc Thi tự mình đứng dậy, không có ý định nói chuyện nhiều với người đàn ông lạ mặt này và định đi ngay.

Giây tiếp theo, người đàn ông lại gọi cô lại: "Khoan đã."

Lạc Thi chần chừ một chút, có chút ngại ngùng hỏi: "Anh có việc gì sao?"

"Lần đầu tiên đến Paris, tôi hẹn bạn ở một nơi nhưng bị lạc đường." Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười như có như không, "Cô có biết nhà hàng này ở đâu không?"

Chưa kịp để Lạc Thi trả lời, người đàn ông đã đưa điện thoại tới. Trên màn hình là định vị của một nhà hàng Pháp truyền thống, cũng là một nhà hàng trăm năm tuổi, rất nổi tiếng, ngay cạnh trung tâm thương mại.

Nhưng người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ là do giác quan thứ sáu mách bảo. Lạc Thi cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không biết, anh hỏi người khác đi."

Cô gái trước mặt rõ ràng không biết nói dối, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám mà phải né tránh ánh mắt.

Người đàn ông thầm cười trong lòng, không vạch trần lời nói dối vụng về của cô, vẫn chăm chú nhìn cô. Ánh mắt anh ta dừng lại một lát ở đầu gối cô, như thể đang thờ ơ thưởng thức vẻ chật vật của cô lúc này.

Chuông điện thoại di động vang lên. Cô gái trước mặt vừa nhìn thấy tên người gọi, đôi mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô.

Đó là một niềm vui và sự e thẹn xuất phát từ tận đáy lòng.

Có chút chói mắt.

Giọng cô gái khi nghe điện thoại cũng trở nên dịu dàng, mang theo sự dựa dẫm và lưu luyến mà có lẽ chính cô cũng không nhận ra: "Alo? Anh vẫn đang ở công ty à? Vâng, em ăn cơm rồi mà..."

Khi nhận thấy ánh mắt của anh ta, lời nói của cô gái ngừng lại, cô nhanh chóng cầm điện thoại và xách bánh kem quay người rời đi.

Trên tay cô là hộp bánh kem và hộp quà, dù cô vừa ngã một cú đau điếng cũng chẳng hề bận tâm. Ngay cả bóng lưng cũng trông thật vui vẻ, như thể đang đi đến một cuộc hẹn hò đã chuẩn bị từ lâu.

Quan Tuân nhìn bóng lưng cô gái rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Khi bóng dáng cô gái khuất hẳn khỏi tầm mắt, nụ cười giả tạo trên mặt anh ta cũng biến mất.

Quan Tuân lại đưa tay từ túi áo khoác ra lấy bật lửa, ngón tay chậm rãi lướt trên đó, châm một điếu thuốc. Anh ta không biểu cảm hút một hơi, rồi khẽ cười một tiếng đầy mỉa mai.

Mười phút sau, tại một nhà hàng Pháp.

Hôm nay Quan Dĩnh hẹn Lulu cùng ăn tối. Đột nhiên, một mùi hương gỗ đàn hương nồng nặc xộc vào mũi, có kẻ nào đó vô cùng bất lịch sự kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

Quan Dĩnh ngẩng mặt lên, khi nhìn thấy người trước mặt, tim cô hẫng một nhịp, rồi đôi mày nhíu chặt lại, gương mặt lạnh đi trông thấy."Quan Tuân? Sao anh lại ở đây!"

Quan Tuân ngả ngớn dựa vào ghế, dáng vẻ tùy tiện bất cần. Anh ta đưa tay tháo chiếc mũ lưỡi trai, để lộ mái đầu húi cua gọn gàng.

Ngũ quan anh ta sắc bén, ánh mắt ẩn chứa một luồng sát khí. Anh ta liếc bình nước thủy tinh trên bàn, cười khẩy nói: "Rót nước."

Quan Dĩnh ghét nhất là cái vẻ ra lệnh vênh váo của Quan Tuân. Cô cười lạnh nhắc nhở: "Quan đại thiếu gia, đây là Paris, không phải Vịnh Thiển Thủy, không có người hầu hạ anh đâu."

Ngón tay thon dài của Quan Tuân gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Quan Dĩnh, lặp lại một cách thờ ơ: "Rót. Nước."

Mi tâm Quan Dĩnh giật giật. Bàn tay cầm điện thoại của cô ta ⓢ1-ế-ⓣ ↪️♓ặ-т lại. Sau một hồi giằng co trong im lặng, cuối cùng cô ta vẫn phải nén giận cầm bình nước rót cho anh ta một ly.

Quan Dĩnh lặng lẽ nhắn cho Lulu một tin, bảo rằng mình có việc đột xuất, đừng đến nhà hàng này nữa.

Gửi tin nhắn xong, Quan Dĩnh cố nén cơn tức giận hỏi: "Sao anh biết tôi ở nhà hàng này?"

Quan Tuân liếc cô ta như nhìn một kẻ ngốc, cũng không uống ly nước, chỉ thong thả nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quan Dĩnh nhìn theo hướng mắt anh ta, thấy hai vệ sĩ mặc vest đen, tai đeo tai nghe Bluetooth, mặt không biểu cảm đứng bên đường.

Quan Dĩnh lạnh mặt quay đi, mỉa mai: "Có cần phải làm quá vậy không, ra nước ngoài cũng phải mang theo vệ sĩ, Paris có ai bắt cóc anh à?"

Giây tiếp theo, Quan Tuân nhếch môi, giọng điệu bâng quơ nhưng lại khiến người ta kinh hãi:

"Em nên lo lắng liệu anh có bắt cóc người khác không thì hơn."

Sắc mặt Quan Dĩnh khẽ thay đổi, cô ta theo bản năng nghĩ ngay đến Lạc Thi."Anh đã gặp cô ấy?"

Quan Tuân không biết nhớ ra điều gì, khóe miệng cong lên một nụ cười nửa miệng, chậm rãi nói: "Ừ, không ngờ gu của Chu Duật Lễ lại là loại này."

"...Đồ điên."

Quan Tuân dường như không nghe thấy, chỉ liếc nhìn Quan Dĩnh một cách hờ hững."So với em, cô gái đó quả thực khiến người ta có h*m m**n bảo vệ hơn. Chẳng trách em không theo đuổi được cậu ta."

Quan Dĩnh chỉ muốn cầm ngay bình nước trước mặt ném thẳng vào đầu Quan Tuân. Nhưng cô ta không muốn gây sự với kẻ điên này ở nhà hàng, nên cô ta chỉ lạnh lùng cầm chiếc túi Hermes đứng dậy định rời đi.

Quan Tuân khẽ nheo mắt, gọi cô ta lại: "Quan Dĩnh, anh đã cho phép em đi chưa?"

Vì Lạc Thi không ở nhà, tuần này đối với Chu Duật Lễ dài một cách lạ thường.

Rõ ràng đã quen với cuộc sống một mình, nhưng giờ đây, khi đột nhiên thiếu vắng một bóng hình quen thuộc, anh lại cảm thấy không quen. Từ lúc nào không hay, cuộc sống của anh đã tràn ngập hơi thở của cô.

Hôm nay, Chu Duật Lễ ở nhà một mình, định mở máy tính xem tài liệu. Ngay khi màn hình sáng lên, anh sững sờ. Hình nền máy tính không biết từ khi nào đã bị đổi thành một bức ảnh selfie của hai người do cô lén chụp.

Bức ảnh có lẽ được chụp lần trước khi họ cùng nhau xem phim. Anh đang họp trực tuyến, còn cô ngồi trên sofa tự chụp, tiện thể chụp luôn cả dáng vẻ đang làm việc của anh.

Dù gương mặt tươi cười của cô chiếm phần lớn bức ảnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi là một tấm "ảnh chung".

Chu Duật Lễ ngẩn ngơ nhìn hình nền một lúc, rồi lại lấy điện thoại ra xem Lạc Thi có nhắn tin cho mình không. Trong thoáng chốc, anh cũng không phân biệt được, rốt cuộc là ai không thể rời xa ai.

Cuối cùng, không thể nào tĩnh tâm được, anh đành cầm máy tính và chìa khóa xe đến công ty làm việc.

Anh ở công ty cả ngày, giải quyết một số công việc, họp liên tục.

Cuộc họp vừa kết thúc, anh nhận được điện thoại của Lạc Thi.

"Anh vẫn đang ở công ty à?"

"Ừ, sao vậy?"

Giọng Lạc Thi nghe có vẻ rất vui vẻ."Tối nay em về nhà nhé."

"Tối nay?" Anh có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui âm ỉ, thậm chí theo bản năng còn lấy chìa khóa xe định đi.

Rồi anh mới nhận ra mình vẫn chưa giải quyết xong công việc.

Lạc Thi đang làm nũng với anh."Vâng, em muốn ăn mì Ý sốt cà chua anh nấu, nên lát nữa anh về được không?"

Chu Duật Lễ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống cảnh đêm Paris, nghe những lời trẻ con của cô, vẻ mặt anh bất giác dịu đi."Được, vậy bây giờ anh đến chung cư của bạn em đón em nhé?"

Đầu dây bên kia, Lạc Thi vội từ chối, có chút ấp úng: "Không cần đâu! Em... em đang ăn cơm ở gần đây rồi, lát nữa em tự về là được."

"Ăn gì thế?"

"..." Lạc Thi lại ngập ngừng, "Chỉ là tìm một quán ăn tạm thôi ạ."

Chu Duật Lễ nghe ra giọng cô có chút không tự nhiên, anh khẽ nhướng mày."Có ăn uống đàng hoàng không đấy, hay lại lén ăn salad?"

"Có ăn đàng hoàng mà." Lạc Thi có chút chột dạ.

"Hửm?"

"Aiya, anh đừng hỏi nữa mà." Lạc Thi thấy khó lòng giấu được, đành chuyển sang làm nũng để đánh lạc hướng anh."Em chỉ đơn giản là muốn ăn mì Ý cà chua anh làm thôi, có phải anh không muốn làm cho em không?"

"Ngày nào cũng làm nũng." Chu Duật Lễ bất lực cười, chỉ nghĩ phải nhanh chóng kết thúc công việc để về nhà nấu mì cho cô.

Trên đường về, Chu Duật Lễ lái xe nhanh hơn thường lệ. Chiếc Koenigsegg như một bóng ma lướt đi trong đêm, xuyên qua những góc phố với quán cà phê rực rỡ hoa, qua tháp Eiffel và dòng sông Seine lấp lánh, qua đại lộ Champs-Élysées sáng rực ánh đèn.

Mới xa nhau có một tuần mà anh đã cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, ngay cả đèn đỏ thường ngày cũng dường như dài hơn.

Bởi vì sắp được gặp cô, ngay cả không khí dường như cũng trong lành hơn.

Ngón tay thon dài của Chu Duật Lễ gõ nhẹ lên vô lăng. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh gửi cho Lạc Thi một tin nhắn thoại: "Anh sắp về đến nhà rồi, em đâu rồi?"

Anh vẫn có chút không yên tâm, anh muốn lái xe đi đón cô. Nhưng cho đến khi anh lái xe vào bãi đỗ của chung cư mà vẫn chưa nhận được tin nhắn của Lạc Thi.

Cửa thang máy mở ra, anh vừa đi về phía cửa nhà, vừa bấm dấu vân tay, vừa gọi điện cho Lạc Thi.

Ngay khoảnh khắc cửa mở, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc lan tỏa trong không khí.

Là mùi nước hoa cô hay dùng.

Chu Duật Lễ đứng ở huyền quan, đưa tay tắt cuộc gọi. Chưa kịp bật đèn, trong nhà bỗng vang lên tiếng violin du dương, từ thấp đến cao.

Anh quay đầu lại theo tiếng nhạc, và sững sờ tại chỗ.

Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức không thật.

Ngoài ban công là bầu trời đêm Paris và những hàng cây ngô đồng lay động trong gió. Cô gái nhỏ của anh đang nhắm mắt, mặc một chiếc váy babydoll bằng nhung đen, đứng giữa cơn gió đêm kéo đàn violin.

Đó là cây đàn anh tặng cô, và đây là lần đầu tiên cô chơi nó trước mặt anh.

Hàng mi dài của cô gái rũ xuống, mái tóc đen xoăn dài xõa tung đến eo, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn.

Động tác kéo đàn của cô nhẹ nhàng và điêu luyện, những nốt nhạc nhảy múa dưới vĩ đàn của cô.

Cô đang chơi một bản nhạc đơn giản: "Happy Birthday".

Ngay sau đó, anh thấy một chiếc bánh kem đặt trên bàn. Lúc này anh mới nhận ra, phòng khách nhà mình không biết từ khi nào đã được trang trí tỉ mỉ, đầy những bó hoa tươi và bóng bay màu đen vàng.

Rõ ràng hôm nay khi anh rời đi, nơi này vẫn còn lạnh lẽo. Nhưng vì nữ chủ nhân trở về, nó đã trở nên tràn đầy sức sống.

Anh đứng ở huyền quan, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng tan chảy trong khoảnh khắc.

Bản "Happy Birthday" được cô kéo một cách nhẹ nhàng, du dương, giai điệu vui tươi đáng yêu.

Anh đứng đó lặng lẽ lắng nghe, nhưng toàn bộ sự chú ý lại dồn hết vào gương mặt cô. Khóe môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười, muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng hình ảnh này.

Khúc nhạc kết thúc, Lạc Thi mở mắt. Đôi mắt ấy còn rực rỡ hơn cả bầu trời đêm lộng lẫy, cô cười cong mắt nhìn anh, ngoan ngoãn nói: "Anh về rồi!"

Yết hầu anh trượt lên xuống."Ừ."

Anh nhìn cô từng bước đi về phía mình, đưa tay dắt anh ra ban công. Lạc Thi tự mình nói: "Bản nhạc sinh nhật đơn giản như vậy mà tay em lại run, chắc là không khó nghe đâu nhỉ?"

"Em đã làm bánh sinh nhật, anh không thích ăn ngọt, độ ngọt này chắc là vừa phải."

"Mình cắm nến trước nhé?"

Cô líu ríu như một chú chim sẻ, nhưng lại không hề khiến người ta thấy phiền.

"Cắm mấy cây nến ở đây nhỉ?" Lạc Thi đang đếm nến trong tay, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của anh. Mãi đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Duật Lễ, lời nói của cô mới chợt im bặt.

Chu Duật Lễ đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt góc cạnh lộ rõ vẻ chăm chú.

Lạc Thi nghiêng đầu, có chút bối rối hỏi: "Anh sao thế?"

Ánh mắt Chu Duật Lễ rời khỏi gương mặt cô, dừng lại trên chiếc bánh sinh nhật tinh xảo trước mặt.

Anh liếc mắt một cái đã thấy cậu bé nhỏ nằm giữa những đóa hoa và mô hình địa cầu. Hai thứ này đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết. Ở góc dưới bên phải đế bánh có viết một dòng chữ:

"Muốn cùng anh trải qua mọi sinh nhật sau này."

Lúc này anh mới bừng tỉnh. Sinh nhật anh lại đến rồi.

Cái ngày mà anh không hề mong đợi, cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Trong khoảnh khắc, lồng 𝐧ⓖ.ự.↪️ anh tràn ngập một cảm xúc ⓜề.m 〽️.ạ.ı. Anh lên tiếng hỏi: "Cho nên, có người cố tình dọn đi cả tuần, là để chuẩn bị những thứ này cho anh?"

Lạc Thi kéo tay anh, khẽ lắc lắc, giọng ɱ_ề_ⓜ 𝐦_ạ_❗: "Vâng, không phải em cố tình không gặp anh, là em muốn tạo bất ngờ cho anh."

"Tại sao cậu bé này lại nằm giữa những đóa hoa?" Chu Duật Lễ lại hỏi.

"Hoa tươi có ngụ ý rằng cậu bé ấy xứng đáng được bao bọc bởi tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian." Lạc Thi ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, có chút cẩn trọng hỏi, "Anh không thích sao?"

Chu Duật Lễ nghe xong khẽ cười, anh hơi cúi người xuống ngang tầm với cô, nhìn vào mắt cô và nghiêm túc nói: "Cảm ơn em, bảo bối. Anh rất thích."

Đây là lần đầu tiên trong đời, có người tự tay làm bánh sinh nhật cho anh.

Lạc Thi nghe xong, nhanh như chớp 𝒽ô-п lên má anh một cái."Anh thích là được rồi!"

Chu Duật Lễ lại nghe Lạc Thi nói giọng nũng nịu: "May mà mấy ngày nay anh đều bận ở công ty nên hôm nay em mới lén về đây trang trí được. Anh không biết mấy quả bóng bay này tốn của em bao nhiêu sức đâu, gần đây không có chỗ nào bán máy bơm điện, em phải tự thổi từng cái một đấy."

Lồng 𝖓gự_↪️ Chu Duật Lễ lập tức tràn ngập một cảm giác khó tả. Anh kiên nhẫn lắng nghe Lạc Thi nói, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt xinh xắn của cô.

Lạc Thi cắm từng cây nến lên, rồi châm lửa.

Ánh nến soi rọi gương mặt cô, và cũng thắp sáng cả thế giới của anh.

Lạc Thi có chút e thẹn, khẽ hát lại bài ca sinh nhật một lần nữa: "Chúc mừng sinh nhật anh, chúc mừng sinh nhật anh... Anh mau ước đi nào?"

"...Được."

Lạc Thi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó."Đợi đã."

Cô chạy vào phòng lấy ra chiếc máy ảnh Polaroid, rồi nhanh chóng quay lại, nói với anh: "Em muốn chụp ảnh lại để lưu niệm, sau này em muốn sắp xếp thành một cuốn album nhỏ, để sau này chúng ta..."

Chu Duật Lễ nhướng mày, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Lạc Thi lại đột nhiên đỏ mặt, ấp úng thúc giục: "Không có gì đâu, mau ước đi nào?"

Vào ngày sinh nhật mỗi năm, anh chưa bao giờ ước. Anh cảm thấy mình không có nguyện vọng nào chưa thực hiện. Nhưng bây giờ, gần như ngay lập tức, anh đã có một điều ước muốn thực hiện.

Anh rất phối hợp nhắm mắt lại, thầm ước trong lòng, rồi trong tiếng cười của cô, anh thổi tắt nến.

Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất anh từng có.

Trên mặt đột nhiên có một cảm giác trơn trượt. Anh mở mắt ra, thấy Lạc Thi tinh nghịch quệt kem lên mặt mình, tay kia nhanh chóng nhấn nút chụp của máy ảnh.

"Tách" một tiếng, khoảnh khắc đẹp đẽ này đã được ghi lại, trở thành một trong những ký ức mà cô để lại cho anh trong ba năm sau đó.

Lạc Thi cầm tấm ảnh vẫy vẫy, nhìn hình ảnh trên đó dần hiện ra. Trong ảnh, Chu Duật Lễ đứng bên chiếc bánh kem, nhìn vào ống kính với vẻ hơi ngạc nhiên, trên má còn dính một vệt kem.

Lạc Thi một tay cầm máy ảnh, tay kia cầm tấm ảnh, "Anh xem..."

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy biểu cảm của Chu Duật Lễ, thầm kêu không ổn, quay người định chạy thì đã bị anh dễ dàng ôm gọn từ phía sau.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cô. Anh cười khẽ, "Em chạy đi đâu?"

"...Em sợ anh quệt kem lên mặt em." Lạc Thi khẽ giãy giụa trong lòng anh.

"Sẽ không quệt lên mặt em đâu."

Lạc Thi ngây thơ hỏi: "Thật không ạ?"

"Ừ." Anh giữ vai cô, xoay người cô lại đối mặt với mình.

Ngay khoảnh khắc xoay người, kem từ ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ lên đôi môi 𝐦-ề-〽️ mạ-1 của cô.

Ngay sau đó, anh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi cô.

— cùng với cả lớp kem ngọt ngào.

Nụ 𝐡ô.п này chỉ lướt qua. Chu Duật Lễ nhìn vào mắt cô, nói: "Rất ngọt."

Lạc Thi đặt hai tay lên 𝓃🌀-ự-𝐜 anh, đôi mắt long lanh ngấn nước, có chút hoang mang hỏi: "A? Nhưng em dùng toàn đường ăn kiêng mà."

Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên môi cô."Ngốc ạ, anh không nói kem."

Lạc Thi khẽ mở to mắt, nhìn anh lại cúi xuống 𝖍_ô_ⓝ sâu. Lần này, nụ ♓●ô●ⓝ không còn ngắn ngủi nữa. Xa cách mấy ngày, nụ ♓ô●𝓃 của anh dường như có chút Ⓜ️ấ_т κ𝐢ể_〽️ 💰𝖔á_✝️.

Ngoài ban công là cảnh đêm Paris hoa lệ, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua. Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng vào lúc này, cả thế giới như đang chứng kiến hạnh phúc riêng của họ.

Họ ôm 𝒽_ô_ռ nhau trong đêm Paris, có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập trái tim của đối phương.

Trong mắt chỉ có nhau.

Nhiều năm sau này, Lạc Thi mới hiểu thế nào là "khoảnh khắc là vĩnh hằng". Những khoảnh khắc cô ở bên Chu Duật Lễ, đều là những ký ức đẹp đẽ và quý giá nhất của cô.

Anh là người đàn ông đầu tiên cô yêu, là mối tình đầu của cô, là người cô muốn ở bên mãi mãi.

Lạc Thi nhón chân, ngây ngô vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ 𝖍●ô●n của anh.

Chu Duật Lễ cũng nhanh chóng nhận ra khoảng cách giữa họ vì chênh lệch chiều cao. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, ép vào cửa kính, tiếp tục ♓_ô_𝐧_.

Tay kia của anh chu đáo lót sau gáy cô. Cảm nhận được sự ngoan ngoãn của cô gái trong vòng tay, mặc cho anh ♓ô𝓃·, lồng 𝖓●ɢự●𝖈 anh dâng lên một cảm giác thỏa mãn chỉ có được khi ở bên cô.

Cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân, điều này lại vô cùng thuận lợi cho việc làm loạn.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lướt dọc theo làn da mịn màng như ngọc, cuối cùng dừng lại ở nơi chỉ anh có thể chạm tới. Cô lập tức mềm nhũn, vịn vào vai anh, nũng nịu: "...Đừng mà."

Anh khàn giọng cười."Ngoài miệng thì nói không."

Ngay sau đó, Lạc Thi thấy anh cúi đầu, mỉm cười thì thầm hai chữ vào tai cô.

Chưa đợi Lạc Thi xấu hổ vùi đầu vào cổ anh, Chu Duật Lễ đã bế cô lên, từng bước tiến vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn. Lạc Thi chưa kịp nói gì, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã lại bao trùm lấy cô. Cô lại bị anh ép vào sau cánh cửa, 𝐡-ô-ռ sâu. Căn nhà yên tĩnh dần được lấp đầy bởi tiếng h●ô●ռ 〽️●ô●1.

Chu Duật Lễ cảm thấy sự kìm nén bấy lâu nay của mình dường như đã đến giới hạn. Cô gái anh yêu nhất đang ở ngay bên cạnh, nhưng anh lại phải chịu đựng không dám chạm vào cô, không dám đi đến bước cuối cùng.

Anh cảm thấy cô còn quá nhỏ, lại sợ mình không kiểm soát được sẽ làm tổn thương cô.

Chỉ là, anh cũng cảm nhận được tình yêu của cô.

Lạc Thi cảm thấy mình bị ⓗô.𝐧 đến tê dại, hơi thở ngày càng gấp gáp, đầu óc cũng bắt đầu trở nên choáng váng.

Điều khiến cô xấu hổ nhất là, hai người áp sát vào nhau, cô cảm nhận được sự thôi thúc không thể che giấu của anh.

Anh dường như vẫn đang cố gắng kiềm chế, chỉ ⓗ·ô·𝐧 cô một cách nồng nhiệt hơn. Lạc Thi bất giác 𝐫ê_𝐧 𝖓_𝐡_ẹ một tiếng, như người sắp 𝖈·𝒽·ế·т đuối, bất lực bám vào vai anh tìm chỗ dựa.

Nghe thấy tiếng rên yêu kiều đó, nụ ♓ô●𝐧 của Chu Duật Lễ đột nhiên dừng lại.

Giọng cô như một chất xúc tác. Ánh mắt anh tối sầm lại, anh dứt khoát cởi chiếc áo khoác gió màu đen, rồi đến cà vạt trên áo sơ mi. Anh khó nhịn kéo cà vạt xuống, chiếc áo sơ mi vốn phẳng phiu cũng trở nên xộc xệch, nhăn nhúm.

Hơi thở của Chu Duật Lễ có chút dồn dập, lướt qua vành tai cô, anh dịu dàng gọi: "Bảo bối."

"...Vâng?" Đôi mắt Lạc Thi có chút mơ màng nhìn anh.

Anh nhìn cô chăm chú, khàn giọng hỏi: "Anh có thể bóc món quà sinh nhật mà mình muốn nhất không?"

Lời này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Món quà sinh nhật anh muốn nhất đang ở ngay trước mặt anh, và bây giờ anh đang trưng cầu ý kiến của cô. Chỉ cần cô gật đầu, anh mới có thể đi đến cùng.

Nhưng mà, ai lại hỏi như vậy chứ?

Cô xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực mà sâu thẳm của anh lúc này. Giây tiếp theo, cằm cô lại bị anh nhẹ nhàng giữ lấy, buộc phải đối diện với anh.

Đáy mắt anh như một vòng xoáy u tối, cuốn hút cô.

Lòng bàn tay anh đặt lên vành tai nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng mân mê. Yết hầu anh trượt lên xuống, anh hỏi lại một lần nữa: "Trước mặt em, dường như anh không có chút tự chủ nào. Anh hình như... thật sự không muốn nhịn nữa."

Lạc Thi e thẹn cúi đầu. Ngay khoảnh khắc anh nói ra, trong lòng cô đã có câu trả lời. Cô bằng lòng. Vì thế, cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm vào tai anh câu trả lời của mình.

Chu Duật Lễ nghe xong, cúi đầu nhìn cô vài giây, rồi lại cúi xuống tìm đến đôi môi cô, dịu dàng 𝒽_ô_ⓝ_.

Được sự đồng ý của cô gái mình yêu, tay anh lướt dọc theo vòng eo, qua lớp vải nhung, xấu xa siết nhẹ rồi buông ra. Ngay sau đó anh cúi đầu, cảm giác ẩm ướt dừng lại trên cổ cô, tiếp theo là tiếng khóa kéo phía sau được kéo ra.

Chiếc váy nhung đen nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thân hình cô gái mảnh mai cân đối, làn da mịn màng như lụa, trắng nõn không tì vết. Đôi tay m.ề.ⓜ Ⓜ️.ạ.❗ không xương ôm lấy anh, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh.

Chưa kịp để cô có bất kỳ sự chuẩn bị nào, anh đã cúi đầu xuống.

Nhận ra điều anh sắp làm, Lạc Thi nhất thời hoảng hốt, đỏ mặt muốn ngăn anh lại."Không cần..."

Anh lại làm như không nghe thấy, hết sức chuyên chú muốn làm cô vui lòng.

Lạc Thi khẽ ngẩng đầu, đuôi mắt ửng hồng, một giọt lệ lăn dài trên má.

Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, khó tả, đồng thời cũng có cảm giác xấu hổ tràn ngập trong tim. Mọi trải nghiệm xa lạ của cô, luôn do anh mang đến.

Người đàn ông trước mặt này, bằng lòng cúi đầu vì cô mà làm tất cả.

Một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, anh có chút ngẩn ngơ.

Lạc Thi đưa tay về phía anh."Có thể ôm em được không?"

"Được, ôm em." Chu Duật Lễ khẽ cười, đưa tay ôm lấy cô."Để anh lấy một thứ đã."

Ngay sau đó, Lạc Thi thấy anh kéo ngăn tủ đầu giường ra, một chiếc hộp nhỏ nằm ngay bên trong.

Lạc Thi có chút mơ hồ nhìn chiếc hộp."Anh, anh mua khi nào vậy?"

Chu Duật Lễ nhếch môi."Vào ngày thứ hai sau khi em dọn đến ngủ cùng anh."

Lạc Thi: "..."

"Anh đã nghĩ, không biết đến khi nào chúng ta mới có thể dùng đến thứ này."

Lạc Thi nhìn người đàn ông trước mặt. Lúc này, chiếc áo sơ mi trên người anh đã hoàn toàn bị cô vò nhàu, vài chiếc cúc áo đã bung ra, mơ hồ lộ ra cơ bụng săn chắc.

Tóc anh hơi rối, rõ ràng khi không cười thì vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng đáy mắt lại không hề che giấu d*c v*ng u tối, trông 🍳·𝐮🍸·ế·𝖓 𝖗·ũ đến khó tả.

Anh mở chiếc hộp, lấy ra một túi bạc nhỏ.

Nhìn thấy thứ này, Lạc Thi mới thật sự bắt đầu căng thẳng.

Tim Lạc Thi đập loạn xạ, đôi môi khẽ run, cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh."Em..."

Dường như nhận ra sự rụt rè của cô, anh nhanh chóng cúi xuống lần nữa, nuốt trọn những lời cô chưa kịp nói ra. Nếu cô nói ra, có lẽ anh thật sự sẽ dừng lại.

Nhưng, đêm nay, anh muốn làm một kẻ xấu.

Bàn tay anh đỡ lấy gáy cô, những nụ h_ô_𝖓 như vũ bão rơi xuống, hương gỗ tuyết tùng lạnh lẽo bao bọc lấy cô, dễ dàng đánh gục tia lý trí cuối cùng của cô.

Đầu tiên anh dịu dàng ngậm lấy môi cô, tỉ mỉ m*t nhẹ, như đang thưởng thức một miếng pudding 𝐦ề·〽️ ⓜ·ạ·ï. Tay anh lại di chuyển lên trên, sự 〽️●ề●m Ⓜ️●ạ●𝒾 đong đầy trong lòng bàn tay anh, gần như muốn tràn ra ngoài.

Anh khàn giọng hỏi: "Bảo bối, em có biết bây giờ em giống cái gì không?"

Đôi mắt cô mờ mịt như sương."...Cái gì ạ?"

"Giống như một đóa hoa lê đẫm sương đêm."

Mặt Lạc Thi lập tức đỏ bừng. Cô không biết tại sao anh lại có thể dùng gương mặt lạnh lùng cấm dục đó để nói ra những lời trêu ghẹo như vậy, thật sự là... quá mức chịu đựng. Cô xấu hổ lườm anh một cái, lại không biết dáng vẻ lúc này của mình 🍳.⛎🍸ế.ⓝ г.ũ đến nhường nào. Đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, sự trong sáng ngây thơ hòa quyện với một chút 𝐪ⓤ_🍸ế_ⓝ 𝖗_ũ, khiến anh không kìm được h*m m**n phá hủy, chiếm hữu.

"Chu Duật Lễ." Nhận ra động tác của anh, Lạc Thi không kìm được gọi tên anh.

Chu Duật Lễ cố gắng giữ bình tĩnh."Ừ."

Lạc Thi rụt rè nhìn anh, nói: "...Em hơi sợ."

Anh cúi đầu nhìn cô, nhưng không dỗ dành. Anh không cho phép cô lùi bước, đáy mắt u tối cuộn trào, chỉ nói một chữ: "Ngoan."

Chương (1-71)