Truyện:Bến Mưa - Chương 39

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen sang trọng lặng lẽ dừng lại. Chu Duật Lễ nắm chặt cổ tay Lạc Thi, anh cúi đầu nhìn, gương mặt chẳng rõ cảm xúc.

Da cô vốn đã non mềm, chỉ cần một cái siết nhẹ cũng đủ hằn lên vệt đỏ ửng.

Chu Duật Lễ cố nén sự bực bội đang cuộn trào trong lòng, dịu dàng hỏi: "Có đau không?"

"Không đau ạ." Lạc Thi khẽ đáp.

"Là do anh đến muộn, lỗi của anh."

"Không phải lỗi của anh." Lạc Thi lắc đầu, thì thầm, "May mà anh đã đến."

Chu Duật Lễ thản nhiên hỏi: "Vừa nãy em uống bao nhiêu rồi?"

"Chỉ một ly thôi ạ."

Thấy anh chau mày, Lạc Thi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán anh, giọng 𝖒.ề.〽️ mạ.ⓘ: "Chu Duật Lễ, anh đừng giận, em không sao thật mà." Miệng nói vậy nhưng Lạc Thi chẳng thể cười nổi, tâm trạng rối như tơ vò.

Mọi người đã cùng nhau chuẩn bị rất lâu cho màn biểu diễn mở đầu buổi tiệc từ thiện tối nay. Sau khi Quan Dĩnh rời nhóm, một thành viên mới tên Daisy đã nhanh chóng thay thế. Thành Nhạc và Thành Thơ còn hẹn cô mai sẽ cùng đi ăn mừng với thành viên mới.

Nhưng giờ thì, người lúc nãy có lẽ sẽ không tài trợ cho ban nhạc của họ nữa. Nghĩ đến đây, cô lại thấy tức giận, không hiểu tại sao người phụ trách ban nhạc lại làm ra chuyện như vậy.

Thấy cô đăm chiêu, Chu Duật Lễ nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn: "Đang nghĩ gì vậy?"

Anh không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.

"Người lúc nãy..." Lạc Thi ngập ngừng, "Ông ta nói ông ta là giám đốc tập đoàn nào đó ở Cảng Đảo, nhưng tại sao... ông ta có vẻ rất sợ anh? Em có gây thêm phiền phức cho anh không?"

"Sợ?" Chu Duật Lễ thầm cười khẩy trong lòng nhưng không giải thích nhiều, chỉ bâng quơ chuyển chủ đề: "Nhưng mà... gặp phải loại người này đúng là có chút phiền phức thật."

Lạc Thi tin ngay, vừa tủi thân vừa tự trách: "Thật sao ạ?"

Nghĩ ngợi, cô lại khịt mũi, nước mắt chực trào ra.

"Tổ tông bé nhỏ của anh..." Chu Duật Lễ vừa đau đầu vừa bất lực véo nhẹ má cô, "Nghe bạn trai em nói hết câu rồi hẵng khóc được không? Hửm? Sao lại thành mèo mít ướt thế này?"

"Vậy ý anh là sao?" Lạc Thi mếu máo, nức nở, "...Em không hiểu."

"Em không vui, lại còn chịu ấm ức, chẳng phải anh phải dỗ dành em sao?" Anh vội vàng ôm chặt cô vào lòng, giải thích, "Người phiền phức chẳng phải là anh à?"

"...Gì chứ?" Lạc Thi ngẩn ra, rồi mềm giọng trách móc, "Sao anh không nói hết một lần luôn đi? Đáng ghét."

"Đáng ghét sao? Thế mà còn ôm chặt thế này?" Chu Duật Lễ lười biếng nhướng mày, liếc nhìn tư thế của hai người lúc này. Lạc Thi đang ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, một cảnh tượng mờ ám hết mức.

Dáng vẻ này đâu giống đang dỗ dành, mà càng giống như đang muốn làm chuyện xấu thì hơn.

Lạc Thi hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn không nỡ buông tay. Khi bắt gặp ánh mắt anh, cô có chút mất tự nhiên hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

Nói rồi, cô còn khẽ cựa quậy.

Chu Duật Lễ lập tức cau mày, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng trầm xuống ra lệnh: "Đừng cử động."

Nghe thấy giọng anh đột nhiên lạnh đi, Lạc Thi lập tức tủi thân, bĩu môi trông như sắp khóc đến nơi.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Chu Duật Lễ vừa buồn cười vừa xót xa. Anh dịu dàng xoa đầu cô, hỏi: "Sao lại tủi thân thế, thật sự muốn khóc nhè à?"

"Em xin lỗi, có phải anh thấy em phiền lắm không?" Lạc Thi khẽ lau đi giọt nước nơi khóe mắt, giọng buồn bã, hàng mi dài ướt đẫm khẽ cụp xuống."Em cũng không biết tại sao nữa, từ khi ở bên anh, em lại trở nên mít ướt như vậy... em cũng không muốn thế đâu."

Nghe những lời tự ti của Lạc Thi, Chu Duật Lễ lập tức nhận ra cảm xúc nhạy cảm của cô. Ánh mắt anh thoáng lên vẻ tự trách, rõ ràng muốn chọc cô cười, ai ngờ lại phản tác dụng.

Chưa kịp để anh an ủi, cô đã tựa vào lòng anh, lí nhí: "...Em không khóc nữa."

Anh khẽ thở dài, vừa xót xa vừa thấy cô đáng yêu không chịu được. Anh nhanh chóng nâng mặt cô lên và ♓ôn*, nụ 𝖍ô.𝓃 triền miên, day dưa trên môi cô, mổ nhẹ rồi lại lưu luyến không rời."Lạc Thi, sao em lại đáng yêu thế này?"

"Đáng yêu chỗ nào chứ?"

Chu Duật Lễ chăm chú nhìn cô: "Cười cũng đáng yêu, khóc cũng đáng yêu."

Bị những lời ngọt ngào bất ngờ của anh làm cho ngượng ngùng, Lạc Thi lẩm bẩm: "Rõ ràng lúc nãy thấy em sắp khóc anh còn hung dữ với em, anh thấy em phiền đó."

Chu Duật Lễ nhất thời nghẹn lời: "...?"

Anh mắng cô vì chuyện đó sao?

Rõ ràng là có người, 𝐪ц●yế●𝐧 ⓡ●ũ mà không hề hay biết.

"Sao lại có người ăn vạ thế này? Anh nói em phiền bao giờ?" Chu Duật Lễ nói tiếp, "Đừng có vu oan cho bạn trai em, được không?"

"Nhưng biểu cảm của anh lạnh như băng vậy." Lạc Thi đưa ngón tay trỏ chạm vào khóe môi anh, "Anh còn chẳng cười với em."

"..." Chu Duật Lễ bất lực trước logic của cô, đành phải phối hợp nhếch môi, "Là lỗi của anh, về nhà anh sẽ tập cười trước gương, được chưa?"

Lạc Thi bị anh chọc cười: "Thật sự không phải vì em khóc nên anh mới thấy phiền sao?"

"Đương nhiên không phải. Mọi cảm xúc của em anh đều muốn thấy. Anh đã nói, em không vui phải nói cho anh biết, nhanh vậy đã quên rồi sao?" Chu Duật Lễ bình tĩnh và quả quyết nói, "Thi Thi cần anh, anh rất vui. Anh muốn em cần đến anh, muốn em dựa dẫm vào anh, em không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào, hiểu không?"

"Em biết rồi." Chút muộn phiền còn sót lại của Lạc Thi lại bị anh dỗ dành cho tan biến.

Cô lại e thẹn vùi mặt vào vai anh, "Nhưng em thấy kỹ năng giao tiếp của mình kém quá, không chỉ ít bạn bè mà gặp chuyện thế này cũng không biết giải quyết. Nếu hôm nay không có anh, chắc em đã bị chuốc rượu không ngừng, ông ta còn không cho em đi, em đã rất hoảng và sợ..."

"Sợ gì chứ? Em phải tự tin lên, dù em có ra ngoài gây chuyện thì cũng chẳng sao cả. Sao ở bên anh rồi lại càng nhát gan thế?"

Nói rồi Chu Duật Lễ lại không nhịn được đưa tay véo má cô, giọng nói thanh lãnh xen lẫn ý cười bất đắc dĩ: "Nhóc nhát gan, rốt cuộc là ai dạy em thế?"

"...Đều tại anh." Lạc Thi ăn vạ, hừ hừ, "Là anh chiều hư em, ai bảo ngày thường anh dịu dàng với em như vậy."

"Lại nói anh dịu dàng?" Chu Duật Lễ cười bất lực, "Vừa nãy ai nói anh hung dữ?"

Thấy nét buồn bã vẫn còn vương trên mày cô, anh lại nghiêm túc hứa hẹn: "Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, anh đảm bảo."

Đôi khi, hành động mời rượu trở thành một phương tiện để những kẻ đó khoe khoang quyền lực và địa vị xã hội tự cho là cao quý của mình. Họ tự coi mình là bề trên, còn người thường thì phải cẩn trọng trước mặt họ, và cái tôi hư vinh của họ được thỏa mãn qua những ly rượu qua lại.

Lạc Thi muốn đi xa hơn trên con đường này, khó tránh khỏi sẽ gặp nhiều người như vậy hơn. Điều anh có thể làm ngoài việc ủng hộ cô, chính là dọn dẹp mọi chướng ngại và phiền muộn cho cô.

Anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội bắt nạt cô nữa.

Chu Duật Lễ nhìn hốc mắt hơi ửng hồng của Lạc Thi, không khỏi thở dài, lòng bàn tay dịu dàng v**t v* đuôi mắt hơi lem của cô, "Mèo nhỏ lem luốc."

Lạc Thi bị anh trêu đến đỏ mặt, đột nhiên lí nhí hỏi: "Em có thể ⓗ_ô_n anh một chút nữa không?"

"Gì cơ?" Chu Duật Lễ tưởng mình nghe nhầm.

"...Em muốn 𝖍●ô●ⓝ anh."

"Hôn anh mà cũng phải hỏi à?" Chu Duật Lễ có chút bất lực, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu phối hợp, chờ đợi cô chủ động, "Lại đây."

Lạc Thi nhanh chóng chủ động 𝐡-ô-ⓝ lướt qua khóe môi anh, nụ 𝖍_ô_ռ trong sáng và đẹp đẽ.

Chu Duật Lễ nhướng mày, lòng bàn tay thờ ơ vuốt nhẹ nơi cô vừa 𝖍ô𝓃., như thể chưa thỏa mãn mà hỏi lại: "Chỉ vậy thôi sao?"

"...Vâng."

"Hôn nhiều lần như vậy rồi mà vẫn chưa biết cách 𝐡_ô_𝐧 à?" Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, "Xem ra vẫn chưa đủ nhiều."

Khi Lạc Thi còn chưa kịp phản ứng, Chu Duật Lễ đã đảo khách thành chủ, ghì chặt eo cô, tay kia mạnh mẽ giữ lấy gáy cô, cúi đầu 𝐡ô-п sâu.

Không khí trong xe lặng lẽ nóng lên, ngọn lửa nhỏ dần bùng cháy.

Lạc Thi bất lực bám lấy anh, ngửa mặt đón nhận nụ ♓_ô_ⓝ như vũ bão của anh, bị anh 𝐡●ô●n đến choáng váng, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, trêu chọc không rời.

Hơi thở có phần gấp gáp của anh phả vào mặt cô, anh không ngừng m*t lấy đôi môi Ⓜ️ề.𝖒 〽️.ạ.❗ của cô. Nhưng nụ 𝖍ô.𝖓 đột ngột dừng lại, Chu Duật Lễ là người chủ động chấm dứt.

Lạc Thi vẫn còn ngơ ngác nhìn anh, cô thấy Chu Duật Lễ nén nhịn th* d*c một hơi, cúi đầu khàn giọng nói: "Không thể ⓗ-ô-ռ nữa."

"...Tại sao?"

Còn hỏi tại sao?

Ánh mắt Chu Duật Lễ tối sầm lại, anh nắm lấy eo cô ấn xuống, thong thả hỏi lại: "Em nói xem?"

Lạc Thi lập tức đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau vẫn không nhịn được hỏi: "Anh, có phải anh... đang phải nhịn rất vất vả không?"

Anh thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

"Vậy tại sao anh..." Lạc Thi khó khăn mở lời.

"Tại sao? Em nghĩ lúc nãy anh hung dữ với em vì cái gì?" Chu Duật Lễ nhận ra cô lại đang phát huy trí tưởng tượng của mình, anh cười lạnh một tiếng nhắc nhở, "Em sẽ không thật sự cho rằng, anh là người tốt ngồi trong lòng mà không loạn chứ?"

Anh khàn giọng nói: "Được rồi đừng quậy nữa, để anh ôm một lát, đừng lộn xộn."

...

Một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, ngay cả khóe môi cũng dính màu son của cô.

Nhưng anh chẳng hề để tâm mà nhẹ nhàng lau đi vết son lem trên môi cô, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Thi Thi, em có từng nghĩ đến việc rời khỏi ban nhạc của trường không?"

Lạc Thi sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cô chỉ cảm thấy mình thi đỗ vào học viện âm nhạc với tỉ lệ chọi chỉ 3% đã là may mắn lắm rồi, được chọn vào ban nhạc của trường cũng đã rất mãn nguyện.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cô đã làm hỏng vụ tài trợ của họ.

Lạc Thi có chút bối rối nhìn anh: "Chưa từng ạ."

"Vậy em có nghĩ đến, sau khi tốt nghiệp muốn vào ban nhạc nào không?"

Nhắc đến đây, Lạc Thi đột nhiên chần chừ.

Chu Duật Lễ nhìn cô: "Có rồi à?"

"Vâng." Lạc Thi gật đầu, nói ra cái tên đó.

Ban nhạc Phác Ngọc thường trú tại Cảng Đảo, từ khi thành lập đã nhanh chóng nhận được sự chú ý và công nhận trong và ngoài nước, cũng được bình chọn là ban nhạc có ảnh hưởng nhất Cảng Đảo.

Lạc Thi khẽ lắc đầu, "Nhưng để vào đó quá khó, em vẫn còn là sinh viên, trước đây em chỉ tham gia các cuộc thi trong nước. Với kinh nghiệm của em, không vào được đâu."

Chu Duật Lễ không nói gì, anh không ngờ Lạc Thi lại nói đến Phác Ngọc.

Nhưng anh vẫn lên tiếng an ủi cô trước: "Là người Hoa duy nhất trong năm người lọt thẳng vào chung kết của Puyu, đủ để chứng minh tài năng và trình độ của em. Em không cần phải tự ti."

Vừa dứt lời, một cảm giác mát lạnh đột nhiên chạm vào cổ tay m-ả𝖓-𝒽 🎋♓-ả-𝓃-h của cô.

Lạc Thi cúi đầu nhìn, thấy một chiếc vòng tay Buccellati dòng Opera. Chiếc vòng tay charm này cổ điển và lộng lẫy, chế tác tinh xảo, rất khó mua được hàng có sẵn.

Lần trước khi đi ngang qua quảng trường, cô đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy chiếc vòng tay này trong tủ kính. Cô muốn mua nhưng lại được thông báo là đã bán hết tất cả các màu.

Lạc Thi nhìn Chu Duật Lễ đeo vòng tay cho mình, rồi nghe anh nói: "Đây là quà cho em."

Lạc Thi khẽ chớp mắt: "Sao anh lại tự nhiên tặng quà cho em?"

"Kỷ niệm lần đầu tiên xem em biểu diễn trên sân khấu."

Trước đó Chu Duật Lễ chưa từng xem cô biểu diễn chính thức. Trái ngược với vẻ nội tâm, e thẹn trong cuộc sống hàng ngày, khi trên sân khấu, cô như biến thành một người khác, điềm tĩnh, chuyên nghiệp và không hề nao núng.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Chu Duật Lễ lại nắm lấy cổ tay 〽️ả_𝐧_𝒽 🎋𝒽ả𝖓_ⓗ của cô, anh nhếch môi: "Vòng tay này rất hợp với em, thích không?"

"Thích ạ." Lạc Thi gật đầu, nhưng cô không nhìn chiếc vòng tay nhiều mà ngước lên nhìn anh, "Là vì anh tặng, nên em rất thích."

Cô vừa mới khóc xong, lông mi vẫn còn hơi ẩm ướt, may mà nụ cười đã dần thay thế, lúm đồng tiền nhỏ bên môi đủ để chứng minh tâm trạng của cô đã tốt lên.

Chu Duật Lễ có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại chủ động nói lời yêu thương với anh như vậy. Vẻ mặt cô vẫn ngượng ngùng như thế, nhưng lần này lại không hề né tránh ánh mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Duật Lễ cong môi: "Còn gì nữa không?" Lông mi cô khẽ run, chủ động tiến tới hô_ռ nhẹ lên môi anh, dịu dàng nói: "Thích anh nhất."

Từ ngày nhận được chiếc vòng cổ của Chu Duật Lễ, Lạc Thi cứ băn khoăn không biết nên tặng lại món quà gì. Ngày sinh nhật của anh mà cô đã sớm ghi vào lịch cũng đang đến gần, chính là thứ sáu tuần sau.

Thế nhưng Chu Duật Lễ dường như chẳng hề để tâm đến sinh nhật của mình. Điều khiến Lạc Thi đau đầu nhất là, hai người đang ở cùng nhau, làm sao cô có thể chuẩn bị quà và tạo bất ngờ ngay dưới mí mắt anh mà không bị phát hiện?

Lạc Thi nghĩ mãi, quyết định viện cớ sang nhà Diệp Oanh ở vài ngày, nhưng cô bạn lại ấp úng nói nhà mới có "chó", không tiện lắm.

Lạc Thi ngây thơ hỏi: "Á? Cậu nuôi chó từ khi nào thế?"

"Ờm, không phải chó thật đâu." Diệp Oanh có vẻ chột dạ, thì thầm với cô, "Là gã đàn ông tồi mà tớ kể với cậu ấy, vị 𝖍ô·𝓃 phu cũ của tớ..."

Diệp Oanh còn chưa dứt lời, một giọng nam trầm lạnh xa lạ đã vang lên trong điện thoại.

Giọng người đàn ông mang theo sự tức giận bất ngờ, lạnh lùng lên tiếng: "Diệp Oanh, lại đây."

Diệp Oanh lập tức xù lông như mèo bị giẫm phải đuôi, che ống nghe hỏi lại: "Làm gì? Không thấy em đang gọi điện thoại à?"

"Em có thể giải thích trước tại sao trong ngăn kéo này lại có cả một hộp bao cao su không?"

"...Ai cho anh lục ngăn kéo của em? Liên quan gì đến anh!"

"Không liên quan đến anh?" Người đàn ông cười lạnh, "Anh hỏi em, rốt cuộc en dùng những thứ này với ai, với thằng họ Chu kia, hay là tên người mẫu nước ngoài lần trước?"

"Không phải ai cả! Em mua về thổi bóng bay được chưa? Em thích mua mấy hộp thì mua, ngày mai em còn chất đầy cả phòng này!"

Lạc Thi ngơ ngác nghe hai người họ cãi nhau qua điện thoại, ngay sau đó là tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng hét của Diệp Oanh: "Thẩm Tễ Chi, anh có bị điên không! Anh kéo em làm gì?"

"Anh thấy em mới là người bệnh không nhẹ." Thẩm Tễ Chi đáp lại cũng thẳng thừng sắc bén, "Thích thổi bóng bay à? Giờ thổi cho anh xem."

"A! Thẩm Tễ Chi, anh là đồ b**n th**! Cút đi! Không được c** q**n áo em!"

"Không được? Diệp Oanh, cả người em chỉ có cái miệng là cứng nhất thôi."

...

Lạc Thi cầm điện thoại mà ⓒⓗ_ế_† lặng. Cô yên lặng cúp máy, không ngờ mối 🍳●𝖚●🔼●ռ h●ệ giữa Diệp Oanh và vị ♓ô·𝓃 phu cũ lại như thế này.

Cuối cùng, cô nghĩ đến Thành Nhạc và Thành Thơ. Hai chị em vui vẻ đồng ý cho cô ở nhờ vài ngày.

Người duy nhất không vui có lẽ chỉ có Chu Duật Lễ.

Lạc Thi giả vờ thản nhiên nói với anh rằng cô muốn đến nhà bạn học ở vài ngày.

Lúc đó Chu Duật Lễ đang ngồi trên sofa uống cà phê. Bàn tay cầm tách cà phê khựng lại, anh ngước mắt nhìn cô, hỏi một câu: "Giận à?"

Lạc Thi ngơ ngác, không hiểu anh đang hỏi gì.

Anh nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc, như đang suy nghĩ điều gì đó, "Là vì mấy ngày nay anh bận quá không ở bên em? Hay là..."

"Hay là gì ạ?"

"Tối qua..."

Anh vừa nói ra hai chữ đó, Lạc Thi đã vội biến sắc, lao tới bịt miệng anh lại không cho anh nói tiếp, "Anh...không được nói!"

Chu Duật Lễ ôm lấy eo cô, khẽ nhướng mày. Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, ánh mắt dừng trên cổ tay cô, hỏi: "Mệt không?"

Lạc Thi lập tức mặt đỏ tai hồng, ngượng đến mức vớ lấy chiếc gối trên sofa ném vào người anh. Chu Duật Lễ cũng không né, mặc cho cô nổi tính khí trẻ con, sau đó bật cười trầm thấp, ôm cô ngã xuống ghế sofa.

"Chu Duật Lễ! Anh không được trêu em nữa!"

"Được." Chu Duật Lễ dừng lại đúng lúc, nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ♓ô·ռ lên đó một cái, "Thật sự muốn đến nhà bạn ở à?"

"Vâng." Lạc Thi giả vờ bình tĩnh, "Trước đây em cũng thường đến căn hộ của các cậu ấy ở vài ngày, đây là tiệc tùng của hội chị em chúng em."

"Tiệc tùng gì mà cả tuần thế?" Chu Duật Lễ hơi nhướng mày.

Lạc Thi nghĩ một lát rồi ra vẻ sâu sắc: "Có một chuyên gia tình cảm nói rằng, các cặp đôi nên thỉnh thoảng giữ không gian riêng cho nhau."

"Ừ." Chu Duật Lễ nghe xong, ra vẻ đăm chiêu rồi tóm tắt bằng hai chữ, "Em chán rồi sao?"

Lạc Thi: "..."

Ánh mắt Chu Duật Lễ nhìn cô đầy dò xét.

"Thật sự không phải mà." Lạc Thi thực sự không biết nói dối, nhưng lại không thể nói thẳng với anh là để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho anh.

Chu Duật Lễ lạnh nhạt "ừ" một tiếng. Lạc Thi luôn có cảm giác ánh mắt anh nhìn mình như đang nhìn một kẻ phụ bạc.

Cuối cùng, Lạc Thi đành phải làm nũng, dùng vài nụ ⓗ●ô●𝓃 mới đổi lấy sự đồng ý miễn cưỡng của anh. Anh còn đích thân đưa cô đến dưới lầu chung cư của Thành Nhạc, tận mắt thấy cô gặp bạn mới yên tâm rời đi.

Tuần đó hai người không liên lạc nhiều, chỉ là mỗi tối Lạc Thi sẽ chọn một thời điểm để gọi cho Chu Duật Lễ.

Ba ngày đầu vẫn ổn.

Đến hai ngày sau, Chu Duật Lễ có vẻ không vui.

Tối nay khi trở về căn hộ của Thành Nhạc, Lạc Thi mệt đến mức vừa vào phòng khách đã muốn lăn ra giường ngủ, nhưng lại nhớ ra chưa gọi điện cho Chu Duật Lễ.

Cô nằm trên giường bấm số, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Giọng Chu Duật Lễ vang lên bên tai: "Mấy ngày nay em ngủ ngon không?"

"Cũng ổn ạ." Lạc Thi trả lời mà không suy nghĩ nhiều.

"Ừ."

Nghe thấy giọng điệu có phần lạnh nhạt của anh, Lạc Thi chột dạ hỏi: "Sao em nghe giọng anh có vẻ không vui?"

"Có sao?" Chu Duật Lễ khẽ thở dài, "Chắc là do anh quen có người ôm ngủ mỗi tối rồi, giờ anh bị mất ngủ."

Lạc Thi khẽ hừ một tiếng, "Hình như cũng đâu phải ngày nào đâu?"

"Không phải sao?" Chu Duật Lễ lại cười khẽ, "Anh chỉ biết có người sợ lạnh, vừa l·ê·n 𝐠·ⓘư·ờ·п·𝐠 đã lăn vào lòng anh, tay chân không yên thì thôi đi, nửa đêm còn thích đạp chăn nữa, hửm?"

Khóe môi Lạc Thi cong lên, cô lăn một vòng trên giường, cố tình nói: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa."

"Hửm?"

Lạc Thi vẫn im lặng, ôm điện thoại cười cong cả mắt.

"Bảo bối."

"..."

Đầu dây bên kia, Chu Duật Lễ khẽ cười, kéo dài giọng gọi cô: "Bảo bảo?"

Lần này, Lạc Thi cuối cùng cũng không thể giả vờ im lặng được nữa, cô không thể chống cự lại chất giọng lười biếng ⓠ𝖚𝐲ế●𝓃 г●ũ đó.

Lạc Thi cảm thấy anh thật có năng khiếu yêu đương, lần nào cũng có thể bình tĩnh gọi cô là "bảo bảo" hay "bảo bối", vừa ngọt ngào vừa trêu ghẹo, khiến tai cô n_ó_𝐧_ɢ 🅱ừ_п_ɢ lên.

"Vâng, em nghe đây." Giọng Lạc Thi mềm nhũn.

Chu Duật Lễ lại thản nhiên hỏi: "Vậy xin hỏi công chúa của anh, em định khi nào về?"

Nghe anh nói, nụ cười trên môi Lạc Thi không thể giấu được, trong lòng như có mật ngọt đang tuôn chảy. Cô khẽ chớp mắt, "Anh nhớ em à?"

"Ừ." Anh thẳng thắn thừa nhận, "Rất nhớ em."

Từ khi ở bên nhau, anh luôn thẳng thắn như vậy. Lạc Thi cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều, cô chủ động thổ lộ lòng mình, lí nhí đáp: "Em cũng nhớ anh."

...

Kết thúc cuộc gọi, Chu Duật Lễ mới gọi lại cho đường dây nội bộ lúc nãy.

Trợ lý Tưởng xách một chiếc vali màu đen đi vào, tay vẫn đeo găng. Mở vali ra, trợ lý lấy ra một hộp trang sức, "Đây là chiếc vòng cổ kim cương anh đã chọn trong buổi tiệc từ thiện."

Chiếc vòng cổ kim cương lẳng lặng nằm trong hộp, có hình chiếc lá sống động như thật, được đính đầy kim cương cắt kiểu hoa hồng, viên chủ hình oval lấp lánh dưới ánh đèn.

Trợ lý Tưởng lại mở một chiếc hộp khác, nói: "Đây là viên kim cương hồng mà anh đã mua ở Sotheby's tháng trước."

Viên kim cương hồng rực rỡ này còn gây chấn động hơn cả chiếc vòng cổ kia.

Đây là một viên kim cương hồng quý hiếm cấp độ đấu giá, loại Type IIa tinh khiết, cấp màu đạt đến mức cao nhất Fancy Vivid Pink, trọng lượng gần 12 carat.

Trong số kim cương hồng được khai thác trên toàn cầu, chỉ có khoảng 10% được gọi là kim cương quý hiếm. Mà trong khoảng 10 triệu viên kim cương đã cắt và đánh bóng, có được một viên được xếp hạng Fancy Vivid đã là rất khó, vượt qua 10 carat lại càng hiếm hơn.

Viên kim cương hồng này không chỉ có trọng lượng đáng kinh ngạc mà bên trong còn tinh khiết không tì vết, phẩm chất tuyệt hảo. Ngay khi nó xuất hiện, các đại gia đã tranh nhau đấu giá.

Cuối cùng, Chu Duật Lễ đã mua được nó với giá trên trời, gần bốn trăm triệu.

Trợ lý Tưởng nhớ lại cô gái trẻ mà anh ta đã thấy trong buổi tiệc từ thiện hôm đó, thầm nghĩ đây hẳn là chủ nhân tương lai của chiếc vòng cổ và viên kim cương hồng này.

Trợ lý Tưởng là cháu trai của thư ký Chu Tự Sơn, cả gia đình họ gần như đều làm việc cho nhà họ Chu. Từ Cảng Đảo đến Paris anh ta làm việc dưới trướng Chu Duật Lễ đã vài năm, rất hiểu tính cách của vị sếp trẻ này.

Lúc này, anh ta lại buột miệng hỏi một câu: "Những thứ này là để tặng cho cô Lạc phải không ạ?"

Chu Duật Lễ không thích người khác hỏi về đời tư của mình.

Vừa hỏi xong, trợ lý Tưởng đã có chút hối hận. Nhưng điều hiếm thấy là Chu Duật Lễ lại không hề tức giận, chỉ nhìn viên kim cương hồng, đáy mắt còn mang theo ý cười, "Phải, chỉ là chưa đến lúc để tặng thôi."

Chương (1-71)