| ← Ch.28 | Ch.30 → |
Tại một biệt thự trên đỉnh núi Thái Bình, Hong Kong. Nơi đây yên tĩnh và biệt lập, tách khỏi sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, có thể dễ dàng thu trọn cảng Victoria và đường chân trời đô thị vào tầm mắt.
Chu lão, tinh thần vẫn còn minh mẫn, đang mặc một bộ đồ thái cực quyền màu đen, khoan thai luyện võ. Ông tên thật là Chu Tự Sơn, đã ngoài bảy mươi, là người nắm quyền thế hệ thứ hai của gia tộc họ Chu. Kể từ khi từ nhiệm, ông vẫn luôn an dưỡng tại đây, lui về ở ẩn đã nhiều năm.
Lúc này, quản gia vội vã bước tới, ghé vào tai ông thì thầm vài câu. Vẻ mặt Chu lão không đổi, ông chỉ lạnh nhạt đáp: "Bảo nó vào phòng trà đợi."
Nửa giờ sau, người đàn ông mặc bộ vest may đo màu xanh biển đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống cảnh sắc từ đỉnh núi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân vững chãi phía sau. Đường Hạc Minh xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười nho nhã, cung kính gật đầu: "Ông nội."
Chu lão không đáp, lướt qua anh ta rồi lạnh nhạt hỏi: "Hôm nay đến tìm ông có việc gì?"
Vẻ mặt Đường Hạc Minh vẫn tự nhiên, anh ta khẽ sửa lại cổ tay áo, không nhanh không chậm rót một tách trà nóng cho ông. Chu lão nhận lấy trà nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn, trầm giọng nói: "Sắp cuối năm rồi, bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện Chu thị rút vốn, mau chóng làm rõ đi, đừng để nội bộ tập đoàn hoang mang."
"Cháu đã chuẩn bị cho buổi họp báo rồi ạ, ông nội yên tâm, " Đường Hạc Minh thong dong trả lời.
Chu lão nhấp một ngụm trà, lặng lẽ hỏi: "Ừm, gần đây có liên lạc với nó không?"
Đường Hạc Minh dĩ nhiên biết "nó" là ai, anh ta bình thản đáp: "Cậu ấy ở Paris cũng rất bận, gần đây chúng cháu không liên lạc mấy ạ."
"Thằng bé này, không có nhiều tâm tư để lo chuyện tập đoàn, " Chu lão nói, "Một mình cháu như vậy vất vả quá, ông định gọi A Lễ về để san sẻ bớt công việc."
Nghe đến đây, trong mắt Đường Hạc Minh xẹt qua một tia u ám, nụ cười trên môi cũng hơi cứng lại, nhưng tất cả đều không qua được mắt ông cụ. Chu lão sắc bén ngước lên: "Có ý kiến gì không?"
"Dĩ nhiên là không ạ, " anh ta cười đáp, "Có A Lễ trở về cùng gánh vác, không còn gì tốt hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt Chu lão cũng dịu đi một chút. Ông gật đầu, nói với vẻ đầy thâm ý: "Gia tộc họ Chu chúng ta đến đời các cháu đã là thế hệ thứ tư rồi. Phải nhớ kỹ, gia hòa vạn sự hưng. Nhà họ Chu có được ngày hôm nay là vì anh em luôn đoàn kết một lòng."
"Ông nội nói phải ạ, " Đường Hạc Minh cung kính gật đầu. Anh ta hỏi han thêm vài câu rồi mới rời đi.
Vài phút sau, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen từ gara lái ra. Nửa khuôn mặt Đường Hạc Minh ẩn trong bóng tối, nụ cười ban nãy đã biến mất không còn dấu vết. Anh ta tháo cặp kính gọng vàng xuống, xoa xoa trán.
Người lái xe là A Đinh, trợ lý của anh ta, cũng là người lớn lên với anh ta từ nhỏ. A Đinh liếc qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mệt mỏi của Đường Hạc Minh, bèn thấp giọng hỏi: "Hạc Minh, hôm nay có muốn đến bệnh viện thăm dì Đường không?"
"..." Đường Hạc Minh dừng lại một chút, "Gần đây tạm thời không đến được, vẫn phải phiền cậu để mắt đến bà ấy giúp tôi... Bà ấy thế nào rồi?"
"Bà ấy thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, gọi tên ba của anh, ăn uống cũng rất ít."
Đường Hạc Minh nghe xong không trả lời nữa. Trong xe im lặng. A Đinh định mở radio để thay đổi không khí, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "Chu gia" vội vàng định tắt đi.
"Không sao, cậu cứ để đó đi, " Đường Hạc Minh nói.
"... Vâng."
Từ radio truyền đến giọng nữ dẫn chương trình: — "...Chu lão thẳng thắn cho biết, người kế vị tương lai ngoài việc phải tài đức vẹn toàn, còn phải có hứng thú và nhiệt huyết với sự nghiệp gia tộc... phải có năng lực và ý nguyện chăm sóc các thành viên khác trong gia đình, khoan dung với người khác, nghiêm khắc với mình."
Nghe đến đây, Đường Hạc Minh mới cười một tiếng, ý cười không rõ vị.
"Hạc Minh, gần đây trong tập đoàn có rất nhiều lời ra tiếng vào, " A Đinh do dự một chút rồi vẫn mở miệng.
"Phải không? Họ đang nói gì vậy?"
"Nói là Chu lão đột nhiên ra mặt trả lời phỏng vấn, là vì vị kia sắp về nước, muốn lót đường cho cháu ruột vào tập đoàn, " A Đinh bất bình nói, "... Nhưng anh cũng là cháu của ông ấy mà, sao lại không công bằng như vậy? Bao nhiêu năm nay anh cống hiến cho tập đoàn có ai mà không biết, vậy mà ông cụ vẫn ba phải, nói là người kế vị vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát. Đây chẳng phải là bắt anh làm không công sao? Thế đã đành, lại còn có người nói..."
"Nói đi, giữa anh em chúng ta không có gì không thể nói?"
Vẻ mặt A Đinh khó xử, ngập ngừng nói: "Haz, còn không phải là nói anh đến nhà họ Chu bao nhiêu năm vẫn không đổi sang họ Chu, họ nói tại sao Chu lão còn không gọi người thừa kế thật sự từ Pháp về."
Trên mặt Đường Hạc Minh vẫn treo nụ cười, anh ta dặn dò: "A Đinh, sau này những lời này đừng nói trước mặt người khác. Tôi vẫn luôn xem Duật Lễ như em ruột của mình. Cậu ấy có thể trở về cũng là chuyện tốt."
"... Chỉ có anh là tốt bụng, " A Đinh lắc đầu, "Ai biết vị kia trở về sẽ thế nào, tôi thấy cậu ta cũng không phải dạng dễ chọc, lúc trước Chu..."
"A Đinh!" Sắc mặt Đường Hạc Minh bỗng nhiên thay đổi, anh nhanh chóng ngắt lời, "Đừng nói nữa."
"... Vâng, " A Đinh tự vả vào miệng mình, "Là tôi nhất thời lỡ lời."
"Không phải là nhất thời lỡ lời, " Đường Hạc Minh nghiêm túc nói, "Cái tên đó, tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt họ, đặc biệt là ở trước mặt Duật Lễ."
A Đinh gật đầu, không nói nữa.
Một lát sau, xe đang đợi đèn đỏ, Đường Hạc Minh lại lên tiếng: "Đúng rồi, vừa rồi cậu nói bên Paris có chuyện gì vậy?"
A Đinh nhân lúc đó đưa một chiếc máy tính bảng cho anh ta, nói: "Gần đây hình như vị kia có cô gái trong lòng rồi."
Trước cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe kia rời đi, Chu lão mới xoay người trở lại chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê ngồi xuống. Chú Tân gõ cửa bước vào, cung kính nói: "Thưa ông chủ, cậu Hạc Minh đi rồi ạ."
"Ừm."
"Những món đồ bổ cậu Hạc Minh mang đến..."
"Để vào kho đi."
"Phải rồi, sắp đến sinh nhật A Lễ rồi, phải chuẩn bị quà cho nó, " Chu Tự Sơn bỗng nhiên nhắc đến, "Gần đây nó đang bận gì vậy? Cũng không thấy gọi điện cho tôi."
Nghe đến đây, chú Tân dừng lại một chút, rồi cười trả lời: "Nghe nói công ty bên Paris gần đây có chút bận rộn."
"Chuyện ở Paris sau này giao cho người ngoài là được. Thằng bé nó giận tôi, giận tôi từ nhỏ đã đẩy nó sang Pháp, cũng phải thôi, " lão gia tử lại nghĩ đến điều gì đó, khẽ thở dài, "Năng lực của Hạc Minh thì ai cũng công nhận, nhưng nó trước sau vẫn là người mang họ Đường. Chỉ có A Lễ mới là cháu đích tôn, danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu này. Thằng Xa Hằng bất hiếu đó, ⓒ𝐡-ế-✞ rồi mà vẫn không để cho tôi yên. Chung quy lại, vẫn là nhà họ Chu chúng ta nợ mẹ con Bùi Du quá nhiều. Nếu A Lễ mà biết được chân tướng sự việc năm đó, chỉ sợ nó càng không muốn quay về."
Thấy vẻ mặt cô đơn của Chu lão, chú Tân vội vàng an ủi: "Lão gia đừng quá lo lắng, Nhị thiếu gia là người hiếu thuận nhất rồi. Năm nào về ăn Tết, người đầu tiên cậu ấy đến thăm cũng là ngài."
Nghe đến đây, gương mặt Chu lão mới giãn ra một chút: "Phải vậy, ai cũng nói thằng cháu tôi chỉ ham tự do, không có hứng thú với gia nghiệp. Nhưng trong lòng, tôi vẫn mong có thể giao lại cả cơ nghiệp này cho nó."
Chú Tân lo lắng nói: "Chỉ là, thiếu gia đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, e rằng những người trong hội đồng quản trị sẽ 'bằng mặt không bằng lòng'."
"Ai là người đứng đầu, kẻ đó có quyền định đoạt. Tôi già rồi chứ chưa cⓗ-ế-†, một lũ sâu mọt dựa vào đâu mà dám có ý kiến?" Chu lão hừ lạnh một tiếng. Ông mệt mỏi thở dài, kéo ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh gia đình. Đôi khi ông cũng thấy hoang mang, cả đời vì sự huy hoàng của gia tộc, rốt cuộc lại đổi lấy một gia đình tan hoang đến thế này sao?
Ngón tay ông phiền muộn lướt trên gương mặt Chu Xa Hằng trong ảnh, rồi lặng lẽ cất đi. Lẽ ra ngay từ đầu ông không nên do dự, không nên mềm lòng. Bùi Du mới là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu. Còn Đường Như, người đàn bà điên đó, có là gì chứ? Năm đó tâm cơ thủ đoạn như vậy, Chu Xa Hằng lại còn dung túng cho bà ta trốn sang Mỹ, lén lút sinh con rồi một ngày kia mang về đòi nhận tổ quy tông.
Nghĩ lại, Chu lão càng thấy mọi chuyện thật nực cười. Ông có hai con trai: Chu Xa Chính nho nhã tài hoa nhưng lại chỉ hứng thú với việc dạy học; còn Chu Xa Hằng, dã tâm ngút trời nhưng đầu óc và thủ đoạn lại không hề tương xứng. Sự thật đã chứng minh, nhân quả báo ứng, không sai một ly. Bọn họ vừa gửi Chu Duật Lễ đi, Chu Xa Hằng đã 𝒸.♓.ế.✝️ thảm trong một vụ tai nạn xe. Ngay khoảnh khắc sinh tử, ông ta vẫn gắt gao bảo vệ Đường Như. Bà ta không c-♓-ế-t, nhưng tận mắt chứng kiến cái 🌜𝒽ế*† của người tình, bà ta hóa điên tại chỗ.
Cục diện còn lại mới thật hoang đường làm sao. Trong nhà chỉ còn lại một mình Bùi Du, và một Đường Hạc Minh. Chồng c·𝒽·ế·✝️, con ruột bị đẩy đi xa xứ, còn con riêng của chồng lại được nuôi nấng bên cạnh. Bùi Du có thể chịu đựng ngần ấy năm, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Ông vẫn nhớ như in lời nói bình tĩnh đến lạnh người của bà khi đó: "Thưa ba, con chỉ còn lại một mình A Lễ. Tương lai, ai ngồi vào vị trí đó cũng được, kể cả A Lễ không cần, thì con trai của người đàn bà kia cũng tuyệt đối không được phép! Nếu không, con sẽ đào mồ Chu Xa Hằng lên!"
Hai ngày Chu Duật Lễ rời khỏi Paris, trời đổ mưa phùn. Hôm nay Lạc Thi tan học sớm. Vừa bước ra khỏi trường, cô nhìn lên bầu trời, mây đen giăng kín. Lúc này mưa bắt đầu lất phất rơi. Cô không mang ô, đành phải đứng dưới mái hiên chờ mưa ngớt.
Thỉnh thoảng có mấy chàng trai lạ mặt đến hỏi cô có muốn đi chung ô không, cô cười lắc đầu từ chối.
Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là ba cô gọi đến. Trong điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của Lạc Dịch Luân: "Con gái à, tan học rồi sao?"
"Vâng, sao ba lại đột nhiên gọi cho con vậy ạ?"
"Nhìn thời khóa biểu nên nghĩ chắc con tan học rồi. Vừa rồi ba và mẹ chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên tìm thấy một tấm ảnh hồi nhỏ của con. Ba tưởng là mất rồi."
Lạc Thi hỏi: "Là tấm ảnh nào vậy ba?"
Vừa dứt lời, Lạc Dịch Luân liền gửi một tấm ảnh qua: "Là tấm con và Tiểu Ngôn lúc nhỏ cùng nhau chơi súng nước, con xem, lúc đó con oai phong lắm, toàn bắt nạt người ta."
Lạc Thi nhìn thấy tấm ảnh, nghĩ đến cảnh tượng lần trước gặp Ngôn Sơ, cô bỗng nhiên im lặng.
"Sao vậy con gái?" Lạc Dịch Luân nhận ra sự khác thường, "... Cãi nhau với Tiểu Ngôn à?"
"Không có đâu ạ, " Lạc Thi cụp mắt, "Mấy ngày trước cậu ấy đến Paris, chúng con có gặp nhau."
Lạc Thi không muốn nói tiếp về chủ đề này, cô chỉ hỏi:" Gần đây sức khỏe ông ngoại bà ngoại có tốt không ạ?"
"Tốt, đều tốt cả. Biết con vào chung kết, ông ngoại con còn đặc biệt đến nhà mình một chuyến, đem hết mấy cái cúp hồi nhỏ của con ra lau chùi một lượt."
Nghe đến đây, sống mũi Lạc Thi có chút cay cay, cô làm nũng: "Con nhớ mọi người quá, con thèm ăn món thịt kho tàu ba làm ghê."
"Được được, chờ Tết con về ba sẽ làm cho. Ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé." Lạc Dịch Luân lại dặn dò: "Mấy ngày nay Paris có mưa, hôm nay bảo bối có mang ô không?"
"... Con quên mất rồi."
"Không sao, vậy mau tìm bạn học đi chung nha."
"Vâng, con biết..." Lời Lạc Thi còn chưa dứt, cô ngước mắt lên, giọng nói đột nhiên im bặt. Cô sững sờ tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng thon dài quen thuộc đang cầm một chiếc ô đen từ phía không xa đi về phía mình.
"Con gái? Sao vậy?"
Bàn tay cầm điện thoại của Lạc Thi dần ⓢ-ℹ️ế-† ⓒ-𝐡ặ-𝐭, cô ấp úng trả lời: "Ba ơi, con cúp máy trước nhé, có..."
Anh xuyên qua màn mưa đi về phía cô.
Giọng ba cô đầy nghi hoặc từ trong điện thoại truyền ra: "Có cái gì?"
Dưới ánh mắt ẩn chứa ý cười của anh, Lạc Thi thấp giọng nói: "Ba ơi, có bạn học đến đón con rồi, con cúp máy trước nhé."
Sau đó, cô vội vàng cúp điện thoại.
Lúc này mưa đã ngớt dần. Vài tia nắng xuyên qua khe hở của mây đen, chiếu rọi lên những mái nhà màu xám. Chu Duật Lễ mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen đứng trước mặt cô, mùi hương tuyết tùng quen thuộc bao phủ lấy cô. Anh cúi đầu nhìn cô, chậm rãi hỏi: "— Bạn, học?"
Lạc Thi vô thức 💲1·ế·t 𝖈♓ặ·т quai hộp đàn, có chút ảo não, không muốn trả lời câu nói cố tình trêu chọc của anh.
Ngay sau đó, anh gập đốt ngón tay lại, nhẹ nhàng nhấc chiếc móc treo trên hộp đàn của cô, nói: "Đưa cho anh."
Lạc Thi ngoan ngoãn đưa hộp đàn cho anh."Anh, sao anh lại về rồi?" Cô lại ngẩng mặt lên nhìn anh, "Không phải anh nói là ngày mai mới về sao ạ?"
"Ừm, vốn dĩ là vậy, " anh khẽ nhướng mày, "Nhưng có chút sốt ruột, sốt ruột muốn gặp một người."
"... Là em sao?"
Giọng cô gái nhỏ Ⓜ️-ề-𝖒 m-ạ-i, rõ ràng mới xa nhau có một ngày rưỡi, anh lại cảm thấy đã qua rất lâu. Anh cũng không ngờ cô lại có thể hỏi anh thẳng thắn như vậy. Anh bỗng nhiên muốn xem vẻ mặt của cô khi không nghe được câu trả lời chính xác, vì thế liền lười biếng hỏi lại: "Em nói xem?"
Quả nhiên, giây tiếp theo, đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ liền lộ ra vẻ tủi thân. Chu Duật Lễ không khỏi cười khẽ một tiếng. Quả nhiên mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, sự tự chủ của anh lập tức hóa thành hư ảo.
"Được rồi, là em, " anh thừa nhận.
Tim Lạc Thi đập có chút nhanh, cô không nhịn được hỏi: "Anh... anh đến lúc nào vậy?"
"Lúc nhắn tin cho em là anh đến rồi."
"Anh nhắn tin cho em sao ạ?" Lạc Thi vội vàng mở điện thoại ra xem, cô phát hiện có mấy tin nhắn của anh mà cô chưa kịp xem.
Chu Duật Lễ vô tình liếc thấy danh sách WeChat của cô. Cô ghim rất nhiều cuộc trò chuyện, nhưng anh liếc mắt một cái lập tức thấy được avatar màu đen tuyền của mình. Mà cô không hề đặt ghi chú gì cho anh.
Anh lặng lẽ dời tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô. Lạc Thi nhận ra ánh mắt anh, có chút e lệ. Vừa định nói gì đó, cô ngước mắt lên thì thấy một cô gái cao gầy từ phía xa đang đi thẳng về phía họ.
Anh không để ý. Ngay lúc anh đang có chút thất thần, anh cảm nhận được cô gái nhỏ khẽ kéo góc áo mình. Anh cũng vô cùng tự nhiên mà dắt lấy tay cô, rồi nắm trọn trong lòng bàn tay.
"Chu Duật Lễ."
"Ừm?"
"... Có người tìm anh kìa."
Lúc này anh mới phát hiện trước mặt anh có một cô gái lạ. Cô gái đó cầm điện thoại cười nhìn anh, hoàn toàn lờ Lạc Thi, hỏi thẳng: "Hi, có thể thêm WeChat được không?"
Anh lạnh nhạt liếc cô gái trước mặt, tầm mắt rất nhanh đã thu về: "Không tiện."
Lạc Thi chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá mức xấu hổ, cô theo bản năng vùi đầu vào lưng anh. Nhận ra động tác của cô, khóe môi anh cũng nhếch lên một nụ cười.
Cô gái kia thấy người đàn ông lạnh lùng bỗng nhiên cười, có chút thất thần, cho rằng mình đã thu hút được anh. Theo bản năng cô ta muốn lại gần nhưng lại bị khí chất mạnh mẽ của anh áp đảo, đành lùi một bước nói: "Vậy lưu số điện thoại cũng được?"
Nghe đến đây, anh khẽ nhíu mày, giọng điệu bạc bẽo: "Để tôi hỏi một chút."
"Hỏi gì ạ?"
Ngay sau đó, cô ta thấy người đàn ông đột nhiên xoay người, khẽ cúi người hỏi cô gái nhỏ phía sau: "Cô ta muốn thêm WeChat của anh, em đồng ý không?"
Cô gái: "..."
Lạc Thi: "..."
Lạc Thi không ngờ mình đã cố gắng che giấu mà vẫn bị anh lôi ra. Anh siết nhẹ tay cô, dường như đang thúc giục cô trả lời.
Cô liếc nhìn cô gái đang xin WeChat, rồi lại nhìn sang anh.
Anh khẽ nhướng mày: "Hửm? Có cho không?" Nói rồi, không đợi cô trả lời, anh lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vờ như sắp mở khóa.
Thấy vậy, tim Lạc Thi lập tức thắt lại, cô vội kéo tay anh, lí nhí nói: "— Không cần đâu ạ."
Động tác trên tay anh dừng lại. Ngay sau đó, khóe môi anh cong lên, một chút khó chịu ban nãy lập tức tan thành mây khói.
"Được, " anh đáp lời cô, rồi quay sang nhìn cô gái lạ mặt, "Xin lỗi, bạn gái tôi không cho."
Cô gái kia cũng sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn người đàn ông kéo cô gái nhỏ rời đi.
...
Xe của anh đỗ ở một bãi đậu xe cách đó không xa. Lúc này trời đã tạnh mưa, ánh hoàng ♓ô-n chiếu rọi lên người họ.
Vì câu nói táo bạo ban nãy, Lạc Thi chỉ biết cúi đầu để mặc anh dắt đi. Câu nói vô cùng tự nhiên "Xin lỗi, bạn gái tôi không cho" của anh như có Ⓜ️-🅰️ lự-c, cứ quanh quẩn bên tai cô, trêu chọc đến mức vành tai cô đỏ ửng. Ánh mắt cô lại dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của hai người. Tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, anh có thể dễ dàng bao trọn lấy tay cô trong lòng bàn tay.
Họ tay trong tay, cứ như thể là một cặp tình nhân thật sự.
Lúc anh hỏi cô có cho cô gái kia WeChat không, cô cũng đã rất căng thẳng. Khi thấy anh thật sự định cho, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót và hụt hẫng, theo bản năng mà ngăn cản anh. Cô phát hiện ra, hình như cô ngày càng tham lam. Muốn anh chỉ nhìn một mình cô.
Chỉ là, dù ngày thường anh luôn lạnh lùng, nhưng vẫn có vô số cô gái vây quanh. Trước đây chắc chắn cũng có rất nhiều người hỏi xin WeChat của anh, chẳng lẽ anh thật sự chưa từng cho một ai sao? Nghĩ đến đây, Lạc Thi có chút mất mát, cô cảm thấy khả năng đó thật sự quá thấp.
"Nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Anh bỗng nhiên dừng bước, hỏi cô.
Lạc Thi mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu, lí nhí nói: "Không có gì ạ."
Nhưng anh lại không dừng lại ở đó. Anh xoay người nhìn thẳng vào cô: "Không vui à?"
"... Không có." Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.
"Ai đó trông rõ ràng là sắp khóc đến nơi rồi mà."
Lạc Thi không chút suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn anh phản bác: "Em làm gì có?"
Mà anh lại khẽ cười một tiếng: "Ừm, cuối cùng em cũng chịu ngẩng đầu lên rồi."
"Anh..." Lúc này Lạc Thi mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của anh, cô có chút chán nản hừ một tiếng.
"Không vui thì nói cho anh biết? Hôm nay là một ngày rất quan trọng, anh muốn em được vui vẻ."
Lạc Thi nghĩ nghĩ, đáy lòng cô có chút mềm đi. Dưới ánh mắt kiên nhẫn của anh, cô mới hỏi: "Vừa rồi cô gái kia hỏi xin WeChat của anh, anh lại dùng em làm lá chắn..."
Anh nghe thấy hai chữ đó lại khẽ nhíu mày, sửa lại cho cô: "Không có dùng em làm lá chắn."
"Ồ, " cô không nhịn được hỏi tiếp, "... Vậy trước khi quen em, anh trả lời thế nào ạ?"
Anh lạnh nhạt trả lời: "Từ chối thẳng."
"Ví dụ như thế nào ạ?"
Anh cong môi, đột nhiên lại một lần nữa cúi người xuống nhìn vào mắt cô: "— Thi Thi, em là em bé tò mò sao?"
Khi anh gọi cô là "Thi Thi", nghe cũng thật êm tai. Lạc Thi có chút không chống đỡ nổi, cô cúi đầu xuống, nhưng vẫn kéo lấy tay anh, bĩu môi: "Vâng, vậy anh nói cho em biết đi."
Lời nói của cô mang theo hương vị làm nũng.
Anh có một thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng bị dáng vẻ dựa dẫm, đáng yêu của cô chiều đến vui vẻ. Anh không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng véo lên gương mặt 𝖒ề-Ⓜ️ ɱ-ạ-𝖎 của cô, nghiêm túc trả lời: "Thi Thi, trước khi quen em, anh thật ra không mấy khi dùng WeChat. Tuy em có thể không tin, nhưng ngoài em ra, anh chưa từng cho bất kỳ cô gái nào phương thức liên lạc."
"Trước đây anh thường sẽ từ chối thẳng, " anh dừng lại, "... Nếu gặp phải người nào quá phiền phức, anh sẽ nói thẳng là anh không có WeChat."
"... Nhưng ai mà tin chứ?" Lạc Thi nghe đến đây không nhịn được cười, "Một lý do từ chối vụng về như vậy, nếu là em nghe xong chắc chắn sẽ rất đau lòng."
"Nếu là em, anh sẽ không làm em đau lòng, " anh trả lời rất nhanh.
Lạc Thi nghe xong sững người.
Ngay sau đó, anh vẫn nhìn vào mắt cô không dời, bình tĩnh trần thuật một sự thật: "Vốn dĩ chỉ là những người không quan trọng, tại sao anh phải để tâm họ có đau lòng hay không?"
"Thi Thi, đôi khi từ chối thẳng thắn là một chuyện tốt, " anh nói đầy ẩn ý.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm lấy tay anh, mề·〽️ ɱ·ạ·ℹ️ nói: "Em biết rồi."
Anh bỗng nhiên đưa tay xoa đỉnh đầu cô, giống như đang v**t v* một chú mèo nhỏ, cười nhẹ nói: "Ngoan quá."
"Anh lại xoa đầu em!" Lạc Thi tức giận lẩm bẩm, "Sẽ không cao lên được đâu."
"Hửm? Thi Thi mới 18 tuổi, đúng là vẫn còn khả năng." Anh bỗng nhiên ra vẻ suy tư.
Lạc Thi hỏi: "Cái gì còn khả năng ạ?"
Anh lại nhướng mày, chuyển chủ đề: "Được rồi, đưa em đi ăn cơm."
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ.
Anh chở cô đến một nhà hàng có vị trí vô cùng đắc địa trên đại lộ Champs-Élysées. Anh dẫn cô đi thẳng lên tầng thượng.
Điều kỳ lạ là, đã đến giờ ăn tối mà lại không thấy một vị khách nào. Các nhân viên phục vụ nhìn thấy cô đều mỉm cười, đồng thời cũng không nhịn được mà lặng lẽ đánh giá họ.
Khoảnh khắc bước lên tầng thượng, cô sững sờ tại chỗ.
Nhà hàng này có tầm nhìn ngắm tháp Eiffel đẹp nhất, dường như gần ngay trước mắt. Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, còn mang theo một chút ẩm ướt sau cơn mưa.
Trước mắt, cả một tầng sân thượng ngoài trời chỉ còn lại một chiếc bàn dài màu trắng, trên bàn bày biện những bộ dụng cụ ăn uống tinh xảo và những ngọn nến lung linh. Toàn bộ sân thượng đều được trang trí bằng những đóa hồng Ecuador rực rỡ và bóng bay, trông như một góc vườn của Monet.
Những cánh hoa còn đọng sương được rải trên một lớp lụa trắng trên bàn. Bên cạnh là một tấm thiệp chúc mừng màu trắng, trên đó là một dòng chữ viết tay phóng khoáng:
— For ShiShi. (Dành cho Thi Thi. )
Lạc Thi mất rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cô có chút thất thần nhìn về phía anh: "... Đẹp quá!"
Thấy biểu cảm của cô, khóe môi anh nở một nụ cười, anh hỏi: "Thích không?"
"Thích ạ, " cô gật đầu, lại lặp lại một lần nữa, "Em rất thích!"
Ánh mắt cô đột nhiên chú ý tới một chiếc bàn tròn cách đó không xa, trên bàn là một chiếc hộp đàn bằng da thủ công. Lạc Thi có chút kinh ngạc: "Sao lại có cả hộp đàn ạ?"
"Em có muốn qua đó xem không?" Đáy mắt anh mang theo ý cười.
"Vâng."
Cô đi về phía chiếc bàn tròn nhỏ. Hộp đàn bằng da trông có vẻ rất cao cấp. Lạc Thi cẩn thận mở ra, thấy bên trong là một cây violin có những đường vân gỗ 〽️ề●m Ⓜ️●ạ●ℹ️, được bảo quản rất tốt. Ngay cả vĩ đàn bên cạnh cũng được làm từ loại gỗ hồng Brazil thượng hạng nhất.
Lạc Thi liếc mắt một cái lập tức nhận ra cây đàn này vô cùng đắt giá. Anh không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Thấy cô không dám chạm vào, anh có chút buồn cười hỏi: "Sao em không chạm vào?"
Cô vẫn còn khó tin: "Đây là cho em sao ạ?"
"Ừm."
"Thật sự là cho em sao?"
"Đúng vậy, " anh cũng kiên nhẫn trả lời một lần nữa, anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Cây đàn này là quà tặng Thi Thi, thích không?"
"Thích ạ!" cô không chút do dự, dừng lại một chút, "Lần này anh đi Ý... là vì cây đàn này sao?"
Anh trả lời: "Không hoàn toàn chính xác."
"... Hả?"
"Là vì em, nên mới có cây đàn này."
Anh bỗng nhiên liếc nhìn tòa tháp Eiffel sừng sững ở phía xa, sau đó vươn tay kéo cô đến trước mặt: "Thi Thi, có một số lời trước đây anh chưa nói là vì anh vẫn luôn đợi một thời cơ tốt, muốn nói với em một cách chính thức. Nhưng mà — hình như anh không đợi được nữa rồi."
Tim Lạc Thi đập nhanh hơn, cô mơ hồ có dự cảm, "Nói... nói gì ạ?"
| ← Ch. 28 | Ch. 30 → |
