Truyện:Bến Mưa - Chương 15

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Khi đột nhiên nghe thấy tên Chu Duật Lễ từ miệng một cô gái xa lạ, Lạc Thi ngẩn người.

Tại sao trong ban nhạc của cô cũng có người quen biết Chu Duật Lễ? Đáy lòng cô nhanh chóng run lên, cô liên tưởng đến một khả năng tồi tệ.

... Không lẽ nào Chu Duật Lễ là một tên tra nam, và người ta đến đây để cảnh cáo cô đấy chứ?

Giọng Lạc Thi vẫn còn nghèn nghẹt vì cảm, cô hỏi với giọng mũi: "Cậu cũng quen anh ấy sao?"

"Tôi và anh ấy quen biết nhau từ nhỏ." Quan Dĩnh khoanh tay trước ռg.ự.🌜, vẻ mặt lạnh lùng, "Còn cậu và anh ấy quen nhau thế nào? Trước đây tôi chưa từng thấy cậu ở bên cạnh anh ấy."

Ở bên cạnh anh ấy?

Nghe đến đây, tâm trạng vui vẻ của Lạc Thi lập tức rơi xuống đáy vực.

Gương mặt cô vẫn còn có nét ốm đau, cơ thể vừa hạ sốt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô tức thì không nhịn được mà ho khan liên hồi.

Lạc Thi nhanh chóng quay người đi che miệng mũi, vì lịch sự mà khẽ nói: "... Khụ khụ, xin lỗi."

Quan Dĩnh hơi nhíu mày, có chút không vui nhìn bóng lưng Lạc Thi, cô ta cũng không vì vẻ yếu ớt khổ sở của cô lúc này mà ngừng tra hỏi, "Cậu thích Chu Duật Lễ à?"

Câu hỏi này thật sự rất thẳng thắn, đồng thời cũng rất bất lịch sự. Lạc Thi không thích như vậy, huống chi họ cũng không thân thiết.

Dù cho Lạc Thi có tính tình tốt, lúc này trong lòng cô cũng dâng lên một cơn tức giận không rõ tên.

Đáy mắt cô vẫn còn mờ đi vì hơi nước do cơn ho bốc lên, cô cố nén cơn ho, nhíu mày hỏi lại: "Tại sao tôi phải trả lời cậu?"

Lạc Thi không muốn dính vào một cuộc tranh chấp vô cớ với một cô gái khác vì một người đàn ông, cô rất ghét cảm giác bị chất vấn này.

Cô xoay người định đi ra ngoài hít thở không khí, lại bị Quan Dĩnh gọi lại: "Tôi không biết cậu quen anh ấy thế nào, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu, đừng lãng phí thời gian vào anh ấy, kẻo cuối cùng mình lại đầy thương tích. Người như anh ấy sẽ không yêu đương đâu."

Nghe đến đây, bước chân Lạc Thi dừng lại.

Cô nhanh chóng quay người nhìn về phía Quan Dĩnh, gương mặt mộc lúc này trông dịu dàng và không hề có sức tấn công, đôi mắt ngấn lệ, trông thế nào cũng có chút đáng thương.

Lạc Thi nói với giọng điệu bình thản: "Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này."

"..." Quan Dĩnh nhíu mày, không thể ngờ cô lại có phản ứng như vậy.

Theo kinh nghiệm trước đây ở Hong Kong với những cô chị em bạn dì thảo mai, nếu nhìn không thuận mắt thì cơ bản họ sẽ mỉa mai ngay tại trận. Cô ta thậm chí còn cảm thấy mình đã rất dịu dàng và tử tế với cô gái trước mặt này rồi.

Không ngờ người này lại không biến sắc mà còn quay lại cảm ơn cô ta? Quan Dĩnh tức thì khịt mũi coi thường, cảm thấy cô đang lãng phí nước bọt.

Không ngờ giây tiếp theo, cô gái trước mặt lại đột nhiên chuyển lời: "Nhưng mà — tôi có thích anh ấy hay không là chuyện riêng của tôi, tôi và cậu không thân, cậu không nên hỏi đúng không? Hơn nữa anh ấy là người thế nào tự tôi sẽ phán đoán, không cần cậu nhắc nhở."

Quan Dĩnh nghe câu trả lời vừa lịch sự vừa đúng mực của cô chỉ thấy buồn cười, ngạo mạn liếc cô một cái, "Cô và anh ấy căn bản không thể có kết quả, tại sao còn muốn bắt đầu?"

Giới hào môn Hong Kong nhiều như vậy, nhưng đỉnh kim tự tháp chỉ có nhà họ Chu, không cần nghĩ cũng biết hai người họ vốn là người của hai thế giới.

"..."

Thấy Lạc Thi không nói gì, Quan Dĩnh lại hờ hững liếc cô một cái, "Không tin? Vậy cậu cứ xem thử mình có thể là ngoại lệ đó không."

Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của Lạc Thi trông tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn mỉm cười nhìn cô ta, sau khi nghe xong thậm chí ý cười còn sâu hơn.

Quan Dĩnh nhíu mày, "Cậu cười cái gì?"

"Tôi cười lời cậu nói đó." Lạc Thi nhìn cô ta, ánh mắt rất chân thành, "Tôi không hiểu, tôi mới chỉ gặp cậu hai lần, tại sao cậu lại có địch ý lớn với tôi như vậy? Hơn nữa hiện tại tôi cũng chưa thích anh ấy đến mức đó đâu."

Sắc mặt Quan Dĩnh đã bắt đầu trở nên khó coi, "Cậu nói gì?"

Lạc Thi cười cong cả mắt, trông cô vẫn dịu dàng vô hại. Cô ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói bằng giọng m*ề*〽️ ⓜ*ạ*ⓘ: "Tôi nói, nếu anh ấy đến theo đuổi tôi, có khi tôi còn phải suy nghĩ một chút đấy."

Quan Dĩnh không thể tin vào những gì mình vừa nghe, tức thì cứng họng: "Cậu—"

Ngay sau đó, Lạc Thi không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Quan Dĩnh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lạc Thi rời đi mà sững sờ một lúc lâu.

Không thể phủ nhận, sự xuất hiện của cô gái này lần đầu tiên khiến cô ta cảm nhận được một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Trước đây cô ta biết có rất nhiều cô gái thích Chu Duật Lễ, cũng sẽ giống cô ta tìm mọi cách để tiếp cận anh. Nhưng với tính cách của Chu Duật Lễ, cuối cùng người ở lại dường như cũng chỉ có mình cô ta, người kiên trì đeo bám nhất.

Nhưng cô gái này lại để lại cho cô ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, cô quá xinh đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt kia quả thực là một nét bút thần sầu, dường như sinh ra đã mang theo ý cười. Đồng thời cô cũng rất có học thức, lúc nói chuyện luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, đối mặt với những lời nói của cô ta cũng có thể bình tĩnh phản pháo.

Cô ấy tựa như một đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính, nhưng lại thỉnh thoảng có vài chiếc gai nhỏ dịu dàng mọc ra.

Cuối cùng cũng đến lúc buổi tập hôm nay kết thúc, Lạc Thi xoa xoa sau gáy, có chút mệt mỏi cất cây đàn violin đi. Trước đây không phải là không có lúc cô bị ốm mà vẫn phải luyện đàn, chỉ là hôm nay cô không có trạng thái, ngay cả tay cầm vĩ cũng không có sức.

Thành Thơ ngồi trước cây dương cầm vừa hay cũng thu dọn xong, đi về phía cô, "Thi Thi, tối nay chúng ta đi ăn lẩu cay nhé?"

Bên cạnh, Thành Nhạc mệt đến mức ôm cây đàn cello của mình, ca cẩm: "Gì cơ, cậu lại muốn ăn lẩu cay à?"

Thành Thơ nói một cách đương nhiên: "Đúng vậy, tớ còn muốn ăn vị sốt mè nữa, phải ăn món nhiều calo như vậy mới giải tỏa được áp lực chứ."

Thành Nhạc cạn lời: "Lạc Thi đang bị ốm, cậu ấy ăn thế nào được?"

"Có thể ăn lẩu canh dưỡng sinh mà, cái đó hoàn toàn không cay. Hơn nữa lần nào cậu ấy cũng ăn cả đống rau chắc cũng không sao đâu." Thành Thơ nhìn về phía Lạc Thi, "Thi Thi thấy sao, cậu có đi không?"

Lạc Thi nghĩ đến lần trước đã cho hai cô bạn mình leo cây, lại nghĩ đã lâu cô không ăn lẩu cay ở quán đó, thế là gật đầu đồng ý rất nhanh.

Khi đang đi ra khỏi phòng tập, màn hình điện thoại của Lạc Thi bỗng nhiên sáng lên, báo hiệu cô có một email mới.

Lạc Thi nhấn mở hộp thư, đập vào mắt là logo một viên ngọc thô ở góc trên bên trái của email. Tim Lạc Thi tức thì đập lỡ một nhịp, cô nhanh chóng xem nội dung email xong, cô ôm chặt điện thoại vào 𝓃●ɢự●𝖈, kích động không nói nên lời.

Thành Nhạc thấy Lạc Thi đứng yên tại chỗ không nói gì, vội hỏi: "Lạc Thi, sao vậy?"

Lạc Thi đưa điện thoại cho Thành Nhạc, vẻ mặt Thành Nhạc nghi hoặc nhận lấy, sau khi xem rõ nội dung email cũng hít một hơi khí lạnh, "Oh—My—God!"

"...?" Thành Thơ tò mò đi tới, "Cái gì mà kích động thế?"

Thành Nhạc cầm lấy điện thoại, hơi nheo mắt lại, đọc từng chữ trong email —

"Thí sinh Lạc Thi thân mến,

Đầu tiên, chúng tôi muốn một lần nữa khẳng định màn trình diễn xuất sắc của bạn trong vòng sơ loại trực tuyến của Cuộc thi Violin Quốc tế Puyu lần này. Sau khi trải qua quá trình thẩm định nghiêm túc của ban tổ chức, màn trình diễn xuất sắc của bạn đã nhận được sự đồng thuận của các giám khảo.

Dựa trên tình hình thẩm định tất cả các tác phẩm dự thi qua kênh trực tuyến, lần này ban tổ chức đã chọn ra năm thí sinh có biểu hiện xuất sắc để tiến thẳng vào vòng chung kết. Chúc mừng bạn đã được miễn thi vòng bán kết và giành được tư cách dự thi vòng chung kết toàn cầu tại Pháp!

Chúng tôi mong đợi được chứng kiến màn trình diễn trực tiếp còn xuất sắc hơn của bạn tại vòng chung kết.

— Ban tổ chức Cuộc thi Violin Quốc tế Puyu."

...

Cuộc thi Violin Quốc tế Puyu lần này được tổ chức tại Paris, ba năm một lần, với mục đích là khám phá những tài năng trẻ.

Tương tự như các cuộc thi âm nhạc quốc tế lớn khác, các thí sinh violin dự thi đều phải thông qua vòng xét duyệt bản thu âm CD trước. Cuối cùng, ban giám khảo sẽ chọn ra 50 thí sinh đến từ khắp nơi trên thế giới, dưới 30 tuổi, để tham gia vòng chung kết cuối cùng tại Paris. [Chú thích]

Giải thưởng của cuộc thi cũng rất hậu hĩnh, giải nhất có thể nhận được phần thưởng hơn ba mươi nghìn Euro.

Nếu may mắn, cô còn có cơ hội được vào một dàn nhạc lớn.

Cùng lúc đó, tại Hong Kong.

Thời tiết âm u, khu rừng bê tông ở Trung Hoàn ẩn hiện trong sương mù. Bùi Du đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ nhìn xuống cảng Victoria trước mặt.

Trợ lý gõ cửa, nghe thấy Bùi Du lên tiếng mới cầm một tập hồ sơ đi vào.

Trợ lý đưa tập hồ sơ đến trước mặt Bùi Du, nhẹ giọng nói: "Cô Bùi, tài liệu dự thi của năm thí sinh được vào thẳng vòng chung kết mà cô muốn đều ở đây."

"Ừm." Bùi Du nhàn nhạt lên tiếng, nhận lấy tập hồ sơ.

Bà nhanh chóng lật xem tài liệu và những giải thưởng mà hai thí sinh đầu tiên đã giành được, rồi nhanh chóng khép tập hồ sơ lại đưa cho trợ lý, có chút mất hứng uống một ngụm cà phê, "Không có gì đặc biệt."

Trợ lý gật đầu, vừa định rời đi, chợt có một tờ giấy nhẹ nhàng bay ra từ tập hồ sơ.

"Xin lỗi cô Bùi." Trợ lý vội vàng ngồi xổm xuống định nhặt lên.

Ánh mắt Bùi Du vô tình dừng lại trên tấm ảnh thẻ của cô gái ở góc trên bên phải, bà hơi khựng lại, rồi gọi trợ lý, "Khoan đã, đưa tập tài liệu này cho tôi xem."

Quán lẩu cay này quả không hổ danh là phải xếp hàng, lúc Lạc Thi và các bạn đến, trong quán đã ngồi chật kín người, họ phải đợi hơn mười phút mới có một bàn ăn xong.

Thực đơn của quán có đầy đủ các món đặc sắc, gần giống như ở trong nước.

Cô nhìn thực đơn, không ngờ một thời gian không đến mà lẩu cay ở Paris đã lên một tầm cao mới, thậm chí còn có cả lẩu uyên ương.

Thế là cô và hai cô bạn liền gọi một nồi lẩu uyên ương. Hôm qua Lạc Thi vừa mới sốt, không thể ăn cay được. Cuối cùng, một nửa là nước lẩu sốt mè, một nửa là nước lẩu canh dưỡng sinh mà cô đã gọi.

Hội chị em ăn cơm đương nhiên không thể thiếu chuyện tán gẫu, lại gặp phải tin tốt là Lạc Thi được vào thẳng chung kết, Thành Nhạc vui đến mức có thể kể chuyện hóng hớt ở quê nhà đến tận Paris, chọc cho Lạc Thi và Thành Thơ cười không ngớt.

Thành Nhạc gắp cống thái ăn như gắp mì, đang ăn bỗng nhiên mắt sáng lên, vội ra hiệu cho Lạc Thi và Thành Thơ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Này, các cậu xem, kia không phải là người đẹp thổi sáo mới đến đoàn chúng ta sao? Còn có hai anh đẹp trai nữa."

Lạc Thi nhìn theo hướng Thành Nhạc chỉ —

Ngoài cửa sổ, một chiếc Kawasaki H2R với ngoại hình cực ngầu đang đậu bên đường, toàn thân xe bằng sợi carbon, những đư-ờ-n-g 𝖈-𝖔𝖓-🌀 sắc sảo của thân xe đặc biệt thu hút sự chú ý.

Hai anh chàng đẹp trai có vóc dáng tương đương nhau đang đứng cùng một chỗ. Một người trong đó đang gọi điện thoại, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, đó là Hứa Đình Thâm.

So với vẻ mặt sốt ruột của Hứa Đình Thâm, Chu Duật Lễ bên cạnh anh ta lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Chu Duật Lễ vẫn mặc nguyên cây đen, một chiếc áo khoác da phong cách biker, phối với quần túi hộp cùng màu và giày bốt Martin.

Lúc này anh đang lười biếng dựa vào chiếc xe mô tô màu đen, khuỷu tay kẹp một chiếc mũ bảo hiểm màu đen nhám, tay đeo găng tay lái xe. Các cô gái đi ngang qua liên tục nhìn về phía anh.

Quan Dĩnh đang đứng bên cạnh Chu Duật Lễ nói gì đó với anh.

Chu Duật Lễ hơi nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn Quan Dĩnh, vẻ mặt thờ ơ. Dường như Quan Dĩnh càng sốt ruột hơn, cô ta lại kéo Hứa Đình Thâm bên cạnh nói gì đó.

Hứa Đình Thâm xua xua tay với vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó ra hiệu mình vẫn đang gọi điện thoại rồi vội vã bỏ đi.

Chỉ còn lại Chu Duật Lễ và Quan Dĩnh đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, đẹp vô cùng.

Thành Nhạc không nhịn được nói một câu: "Trời đất, anh đẹp trai này là bạn trai của cậu ta sao? Hai người trông cũng đẹp đôi ghê."

"... Khoan đã, sao tớ thấy có chút quen mắt?" Thành Thơ nghi hoặc.

Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của Lạc Thi vào lúc này lại trở về như cũ.

Mặc dù Chu Duật Lễ và Quan Dĩnh giữ một khoảng cách khá xa, nhưng cô lại càng nghĩ càng thấy tủi thân, trong lòng chua xót, có một cảm giác không nói nên lời.

Thành Thơ là người đầu tiên nhớ ra tại sao anh chàng đẹp trai này lại quen mắt đến vậy, rồi nhanh chóng chú ý đến vẻ mặt khác thường của Lạc Thi, vội vàng dùng khuỷu tay huých Thành Nhạc bên cạnh, làm mặt qυ·ỷ ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.

Ngay lúc Lạc Thi định thu hồi ánh mắt, người kia lại như có thần giao cách cảm với cô, anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía này.

Ánh mắt của Chu Duật Lễ vượt qua cả con phố, đối diện với cô ở phía xa xa.

Lạc Thi có một thoáng sững sờ, cô thấy đôi mày vốn đang nhíu lại của Chu Duật Lễ giãn ra ngay khi nhìn thấy cô, thân hình đang dựa vào xe cũng đứng thẳng lên, dường như có ý định đi về phía cô.

Giây tiếp theo, Quan Dĩnh nhận ra có điều không ổn, cô ta cũng nhìn theo, và ánh mắt cô ta trở nên lạnh băng khi nhìn thấy Lạc Thi.

Lạc Thi nhanh chóng giả vờ không nhìn thấy, tránh ánh mắt của Chu Duật Lễ, ngay sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu dùng đũa đ·â·ⓜ mạnh vào viên cá trong bát.

Anh không phải nói anh có việc bận sao?

Đồ lừa đảo.

Chương (1-71)