| ← Ch.12 | Ch.14 → |
Dường như Chu Duật Lễ đã quá quen thuộc với việc bị xin phương thức liên lạc, anh thản nhiên như không nói một câu: "Tôi không chơi bóng với con gái."
Vừa dứt lời, Chu Duật Lễ đeo túi vợt lên, sải bước chân dài rời đi ngay lập tức, hoàn toàn không cho cô gái kia một chút cơ hội phản ứng nào.
Hứa Đình Thâm nhìn cô gái đang cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, nghe thấy cô còn không cam lòng mà gọi theo bóng lưng Chu Duật Lễ một câu: "Chờ đã, vậy kết bạn thôi cũng không được sao?"
Kết quả người kia giống như không nghe thấy, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Hứa Đình Thâm "chậc" một tiếng, tốt bụng lên tiếng an ủi: "Đừng buồn nhé cô gái, đây là lý do tương đối lịch sự của cậu ấy rồi đấy."
Tương đối lịch sự?
Cô gái nghe xong liếc Hứa Đình Thâm một cái: "Câu đó là có ý gì?"
"Không có gì." Hứa Đình Thâm bí ẩn cười một chút, không nói nhiều, rất nhanh lại hỏi một câu: "Cô không cảm thấy cậu ấy đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã giống kiểu tra nam vừa đẹp trai vừa đa tình sao?"
Cô gái nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua anh ta vài lần, trước khi rời đi ném lại một câu: "Vậy à? Tôi thấy anh giống hơn đấy."
Hứa Đình Thâm: "..."
Anh ta nhìn bóng lưng cool ngầu của cô gái, không nhịn được mà chửi thầm: Mấy cô em bây giờ sao vậy nhỉ, đều thích kiểu lạnh lùng như Chu Duật Lễ à?
Chu Duật Lễ đến rất đúng giờ, vừa tròn mười lăm phút.
Lạc Thi xách theo hộp đàn đứng ở cửa, nhìn chiếc siêu xe trông như một chiến binh bóng đêm kia lại lần nữa dừng lại trước mặt mình. Chu Duật Lễ mở cửa xe đi về phía cô.
Anh không mặc chiếc áo khoác gió buổi sáng, mà đã thay một bộ đồ thể thao màu đen.
Không thể không nói, vóc dáng của anh thật sự rất đẹp, vai rộng ⓔ●⭕ т●𝖍🔴●ⓝ, thân hình cao ráo. Anh còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này, nhưng cả người anh trông rất tùy ý mà lười biếng.
Chu Duật Lễ đứng yên trước mặt cô, hỏi: "Chờ lâu chưa?"
"Chưa ạ, tôi vừa ra thì anh tới." Lạc Thi tò mò hỏi, "Anh đi vận động à?"
"Ừm, đánh tennis với bạn. Là người ở quán bar đó, em gặp rồi."
"A? Người nào vậy ạ?"
Chu Duật Lễ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh nhếch môi dưới: "Không có gì, không quan trọng, đi thôi."
...
Lạc Thi cho rằng Chu Duật Lễ nói đến đón cô, chỉ là tiện đường đưa cô về nhà.
Không ngờ xe của Chu Duật Lễ lại chạy một mạch đến đồi Montmartre, đưa cô đến một nhà hàng Pháp. Nhà hàng này có điểm đánh giá trên Google rất cao, trước đây Lạc Thi có lướt thấy rồi.
Vừa bước vào nhà hàng, Lạc Thi đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhà hàng này ngày thường yêu cầu phải đặt trước, giờ này lại đúng là giờ cao điểm ăn tối, nhưng hiện tại trong tiệm lại không có một người khách nào.
Rõ ràng vừa rồi trên đường phố vẫn còn rất đông người qua lại.
Lạc Thi đang nghi hoặc xuất thần, Chu Duật Lễ ở phía trước không biết vì sao đột nhiên dừng lại, cô cứ thế bất ngờ đâ*m sầm vào tấm lưng rộng lớn của anh.
Một cơn đau ập đến, cảm giác va vào mũi đó khó mà miêu tả được. Trước đây cô cũng từng bị điện thoại rơi vào mặt mấy lần khi nằm trên giường chơi, mỗi lần đều phải mất một lúc lâu mới hết đau.
Nhận ra sự khác thường phía sau, Chu Duật Lễ xoay người lại nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không, không có gì, tôi không cẩn thận đụng phải anh." Lạc Thi vội vàng lắc lắc đầu.
"Tôi xem nào?"
Lúc này nhà hàng yên tĩnh không một tiếng động, người trước mặt đột nhiên cúi xuống xem cô, gương mặt kia bỗng nhiên phóng đại trong tầm mắt, thật sự quá có sức hút.
Lạc Thi che mũi, có chút ngượng ngùng đối diện với ánh mắt bình thản của anh. Ánh đèn nhà hàng chiếu lên mặt anh, ánh sáng và bóng tối lưu chuyển giữa hai hàng mày.
Lạc Thi thấy anh khẽ nhíu mày, nhất thời tim cô đập rất nhanh.
Giọng Chu Duật Lễ nhàn nhạt hỏi cô: "Đụng vào đâu?"
"Đụng vào mũi, tôi không sao đâu." Lạc Thi không tự nhiên mà cúi xuống, không dám nhìn anh.
Chu Duật Lễ liếc mắt một cái đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bỗng nhiên anh bật cười, khóe 𝖒ô·i ↪️🅾️ⓝ·𝖌 ⓛê·𝐧: "Vậy à? Nhưng trông em không giống không sao chút nào."
Lạc Thi: "..."
Hai chữ "nụ cười" dường như hiện hữu rõ rệt trên gương mặt anh, đôi mày vốn lạnh lùng giờ phút này như băng tan mà giãn ra.
Lạc Thi thấy anh cười, cô càng thêm ngượng ngùng.
Cô cảm thấy bản tính mê trai của mình có hơi quá đà rồi, ngay cả chút đau đớn cũng dần tan biến, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị gương mặt này của anh thu hút.
Đây dường như là lần đầu tiên Lạc Thi thấy anh cười như vậy.
Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên vệt đỏ đang nhanh chóng lan ra trên mũi cô một lát, hỏi cô: "Đừng che nữa, bỏ tay ra tôi xem nào."
"..." lúc này đại não Lạc Thi bắt đầu hoạt động chậm lại, cô ngoan ngoãn bỏ tay ra.
Ánh mắt Chu Duật Lễ lướt qua chóp mũi nhỏ nhắn của cô một lượt: "Trông cũng ổn, nếu đau thì tôi đi tìm mua túi chườm đá ở hiệu thuốc gần đây."
"Không cần đâu ạ." Lạc Thi rất nhanh lắc đầu từ chối, "Bây giờ tôi đỡ đau rồi."
Trong mắt Chu Duật Lễ hình như có chút kinh ngạc: "Nhanh khỏi vậy sao?"
"...Vâng, khụ." Lạc Thi hàm hồ đáp, hàng mi khẽ run lên. Cô cảm nhận rất rõ ràng, mặt cô hình như càng đỏ hơn rồi.
Sau khi ngồi xuống, Chu Duật Lễ đưa thực đơn trên bàn tới trước mặt cô: "Muốn ăn gì, em gọi đi."
Lạc Thi nhận lấy thực đơn: "Anh có kiêng món gì không ạ?"
"Không có, em muốn ăn gì thì cứ gọi."
"Vâng." Lạc Thi nghĩ nghĩ, lại nói: "Bữa này, để tôi mời anh nhé."
Chu Duật Lễ cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
"Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi học, nếu không tôi đã đến muộn rồi." Lạc Thi thấp giọng mím môi, có chút gượng gạo mà nghịch dao nĩa trên bàn, "Cho nên bữa này tôi mời anh, được không ạ?"
Chu Duật Lễ rất nhanh nhàn nhạt từ chối: "Tôi không có thói quen để con gái trả tiền."
Thói quen? Lạc Thi sững sờ.
"Nếu em muốn, để trao đổi, lần sau em có thể đưa tôi đến nhà hàng em thích."
... Hóa ra còn có lần sau.
Lạc Thi nghe thấy câu nói này, trong lòng cô như có bong bóng sủi bọt.
Cô gật đầu rất nhẹ, khóe môi cô cũng không nhịn được mà cong lên, giọng vui vẻ đáp: "Vâng ạ."
Lạc Thi không biết Chu Duật Lễ thích ăn gì, đành phải gọi set ba món kinh điển của ẩm thực Pháp: Vịt confit ăn kèm khoai tây nhỏ, súp hành tây, ốc sên hấp kinh điển, ngoài ra còn gọi thêm một phần bò hầm, cuối cùng là món tráng miệng crème brûlée caramen.
Lạc Thi gấp thực đơn lại, hai người lại chìm vào khoảng không im lặng.
Lạc Thi nhất thời có chút bực bội, cô thầm nghĩ cứ ngượng ngùng thế này thì biết làm sao?
May mà giỏ bánh mì khai vị rất nhanh được mang lên, giải cứu Lạc Thi khỏi tình thế khó xử lúc này.
Bữa ăn này diễn ra rất yên tĩnh. Lạc Thi cho rằng cô sẽ cùng Chu Duật Lễ mặt đối mặt không nói gì đến cuối bữa ăn nhưng không ngờ bề ngoài Chu Duật Lễ lạnh nhạt xa cách như thế lại chủ động nói chuyện với cô, như thể đang làm giảm bớt sự căng thẳng và xấu hổ của cô.
Lạc Thi nhận ra sự kiên nhẫn của anh, cô dần dần thả lỏng lại.
Rốt cuộc, trừ Ngôn Sơ ra, cô chưa bao giờ chính thức dùng bữa tối riêng với một chàng trai như vậy.
Lạc Thi cũng chủ động hơn một chút, nghĩ đến lúc Diệp Oanh ở quán bar nói có hai người là người Hong Kong, cô không nhịn được hỏi: "Anh là người Hong Kong ạ?"
Chu Duật Lễ nhướng mày: "Ừm."
"Hình như chưa nghe anh nói tiếng Quảng Đông bao giờ."
Chu Duật Lễ dừng lại, lười biếng mà dùng tiếng Quảng Đông nói một câu: "Ta cùng ngươi giảng, ngươi nghe được minh?" (Tôi nói với em, em nghe có hiểu không?)
Lúc anh nói tiếng Quảng Đông, giọng nói lười biếng, anh thong thả nhìn cô.
"...Biết đâu hiểu thì sao?" Lạc Thi ý cười rạng rỡ, thuận miệng nói một câu: "Ngô biết ngươi đêm nay có miết dã plan đâu?" (Không biết tối nay anh có kế hoạch gì không?)
Chu Duật Lễ nghe thấy tiếng Quảng Đông lưu loát của Lạc Thi, trong lòng anh có chút kinh ngạc, đáy mắt anh có ý cười nhàn nhạt lan ra.
"Em biết nói tiếng Quảng Đông à?"
"Vâng, một chút ạ." Lạc Thi giải thích, "Ba tôi là người Hong Kong, tuy tôi lớn lên ở đại lục, nhưng mưa dầm thấm đất cũng có thể nói được vài câu."
"Vậy à." Chu Duật Lễ khẽ cười một tiếng, "Đạm ngô biết thực xong bữa tối lúc sau, nguyện ngô nguyện ý đồng loạt đi hành hạ?" (Vậy không biết sau khi ăn tối xong, em có muốn cùng nhau đi dạo không?)
Lạc Thi sững sờ, mới ý thức được anh đang trả lời câu nói thuận miệng của cô lúc nãy.
—— Tối nay anh có kế hoạch gì không?
—— Vậy em có muốn đi dạo cùng tôi không?
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông ngay trước mắt, đôi mắt màu hổ phách trong veo như lưu ly đang lặng lẽ dõi theo cô, kiên nhẫn chờ đợi một lời hồi đáp.
Cả nhà hàng chìm vào một khoảng lặng tuyệt đối, ngay cả người phục vụ cũng đã khéo léo rời đi từ lúc nào. Không gian giờ đây chỉ còn lại hai người họ, trong một bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa ngọt ngào đến lạ.
Mỗi khi căng thẳng, Lạc Thi lại có thói quen nín thở. Nhìn vẻ mặt chăm chú của anh, cô mới nhận ra, anh không hề nói đùa. Anh đang thật sự nghiêm túc chờ đợi câu trả lời từ cô.
Một niềm vui âm thầm mà mãnh liệt len lỏi vào tận sâu trong tim. Gần như ngay lập tức, cô đã nghe thấy tiếng lòng mình vang lên thật rõ.
Cô nói, được ạ.
—-
Đồi Montmartre là nơi có địa thế cao nhất ở Paris, có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố.
Lúc này, bầu trời có màu tím hoàng ♓ô.𝐧 dịu ngọt như màu khoai môn, vừa yên bình vừa tươi đẹp. Từng đợt gió đêm thổi qua góc váy Lạc Thi, vô cùng dễ chịu.
Hai người thật sự cứ như vậy im lặng mà chậm rãi đi dạo, mãi cho đến khi đi đến cửa một nhà thờ, trên bãi cỏ có rất nhiều người đang uống bia nói cười vui vẻ, còn có nghệ sĩ đường phố đang chơi guitar.
Hai người lại đi đến sườn đồi Montmartre, đi ngang qua một công viên nhỏ. Trước đây Lạc Thi chưa từng đến đây, liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy một bức tường màu xanh biển cách đó không xa, trên tường chi chít chữ viết.
Chu Duật Lễ dừng bước hỏi cô: "Sao vậy?"
"Tôi muốn qua đó xem." Lạc Thi chỉ vào bức tường kia.
Cho đến khi đến gần, Lạc Thi mới phát hiện đây là một bức tường lớn được tạo thành từ những viên gạch men sứ màu xanh biển, trên đó dùng phấn viết đầy chữ của các quốc gia.
Tiếng Hàn, tiếng Thái, thậm chí còn có cả tiếng Ả Rập khó hiểu.
Lạc Thi tò mò ngẩng đầu nhìn những câu chữ trước mặt, nhưng không có một câu nào cô hiểu được. Cô tiện tay chỉ vào một hàng chữ trông có vẻ đơn giản, cười tươi quay đầu hỏi Chu Duật Lễ: "Anh xem! Ở đây có rất nhiều ngôn ngữ, nhưng tôi không hiểu câu nào cả. Anh có biết câu này có nghĩa là gì không?"
Chu Duật Lễ theo hướng cô chỉ nhìn lại.
Hàng chữ Lạc Thi đang chỉ là:
—— "Ich liebe dich."
Một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ bình tĩnh thu hồi tầm mắt: "Biết."
Mắt Lạc Thi sáng lấp lánh, nhìn về phía anh với vẻ mặt tràn đầy tò mò: "Vậy nó có nghĩa là gì vậy ạ?"
Chu Duật Lễ hơi nhướng mày: "Bây giờ chưa tiện nói cho em nghe lắm."
"...A?" Lạc Thi không hiểu, nhưng thấy anh không có ý định nói, cô đành phải bĩu môi: "Vậy thôi ạ."
Chu Duật Lễ thấy vẻ mặt có chút tủi thân của cô gái trước mặt, bên môi anh có một ý cười khó lòng phát hiện.
| ← Ch. 12 | Ch. 14 → |
