| ← Ch.11 | Ch.13 → |
Gương mặt Lạc Thi vẫn giữ một nụ cười ngọt ngào nhưng có phần cứng đờ, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ, tại sao anh lại hỏi ngược lại cô như vậy.
Tại sao cô lại nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết sao?
Chẳng lẽ muốn cô trả lời:
—— Bởi vì anh đẹp trai?
—— Hay là, tôi thích ngắm anh?
Một lúc lâu sau, cô thử đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo khoác của anh, giọng lí nhí: "...Cái kia."
"Cái nào?" Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên đầu ngón tay trắng xanh của cô gái, anh không động đậy, chỉ cúi xuống nhìn cô.
Lạc Thi vội vàng thu tay lại, có chút e thẹn mà chớp chớp mắt, thành thật hỏi anh: "...Tập nhạc của tôi, có thể trả lại cho tôi được không?"
"..."
Chu Duật Lễ còn tưởng cô định nói điều gì kinh thiên động địa, cúi đầu nhìn, mới phát hiện anh vẫn còn đang cầm đồ của người ta.
Hóa ra chỉ vì cái này.
Anh đưa đồ cho Lạc Thi, thấy cô buông tay áo mình ra, anh thu hồi tầm mắt, giọng nhàn nhạt: "Lạc Thi."
"Anh gọi tôi ạ?" Lạc Thi sững sờ một chút.
Chu Duật Lễ lười biếng cười khẽ hỏi lại: "...Chứ còn ai nữa?"
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi tên mình.
Nhưng rõ ràng giọng anh bình thản như vậy, sao cô lại cảm thấy hai chữ này từ miệng anh đọc ra lại dễ nghe đến thế?
Lạc Thi lập tức như bị thầy giáo gọi tên lúc đi học, nghiêm trang đứng thẳng người, giọng 〽️ề●Ⓜ️ 〽️●ạ●𝒾 hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Luyện xong thì nhắn tin cho tôi."
Chu Duật Lễ nói xong câu đó lập tức xoay người rời đi.
Cho đến khi chiếc siêu xe biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Thi mới ngơ ngác xoay người, quẹt thẻ an ninh mở cửa kính.
Cặp chị em song sinh trong ban nhạc chơi khá thân với cô đang đứng cách đó không xa, cả hai đều nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt.
Lạc Thi thấy họ, chần chừ một chút: "Sao hai cậu lại đứng ở đây?"
Trong cặp song sinh, em gái tên là Thành Nhạc, chị gái tên là Thành Thơ.
Thành Nhạc chủ động nhận lấy hộp đàn trong tay cô, kéo tay cô hóng chuyện hỏi: "Vốn còn tưởng cậu đến muộn, anh chàng đẹp trai vừa đưa cậu tới là ai vậy?"
"Yêu đương à? Bạn trai?" Thành Thơ cũng hỏi theo.
Lạc Thi đỏ mặt giải thích: "Không phải bạn trai đâu."
Thành Nhạc: "Vậy là thanh mai trúc mã mà cậu nói à?"
"...Cũng không phải." Lạc Thi lắc đầu.
Thành Nhạc: "Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là ai!"
Lạc Thi cuống quýt xách hộp đàn đi vào trong: "...Không nói với các cậu đâu, mau đi luyện đàn đi."
...
Ngay sau khi họ rời đi, ở cửa lại có một chiếc SUV màu đen chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, một cô gái cao gầy đi một đôi giày cao gót quai mảnh bước xuống, gót giày 〽️ả𝓃●𝒽 𝐤𝐡ả𝖓●h trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô gái trang điểm mắt khói tinh xảo, trong tay xách một chiếc túi đựng sáo bằng da. Cô ta khẽ nhíu mày nhìn lướt qua hoàn cảnh trước mặt, lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách, giọng lạnh lùng: "Là tôi, tôi đến cửa rồi."
Dàn nhạc giao hưởng mà Lạc Thi tham gia là do trường tổ chức, quy mô rất nhỏ, nhưng thời gian tập luyện tương đối cố định. Trừ tuần thi và thời gian biểu diễn cá nhân, về cơ bản từ thứ hai đến thứ tư đều là buổi sáng và buổi chiều mỗi buổi hai tiếng rưỡi. Ban nhạc của họ có rất nhiều bản nhạc, gần đây đang tập bản "Carmen" kinh điển.
Sáng hôm nay, buổi tập kéo dài đến tận giờ ăn trưa, buổi chiều còn có phần solo.
Trước khi đi ăn trưa, Lạc Thi vào nhà vệ sinh trước. Vừa rửa tay xong, cô đã nhận được điện thoại của Diệp Oanh. Đầu dây bên kia, giọng Diệp Oanh có chút mệt mỏi: "Ngủ một giấc dậy mới phát hiện lại mưa, cậu đang nghỉ trưa à?"
"Ừm, chuẩn bị đi ăn cơm đây."
Diệp Oanh hỏi: "Hôm nay cậu đi tàu điện ngầm à? Chuyển nhà mới mà lại chuyển đến nơi xa trường hơn."
"Không phải đi tàu điện ngầm, là... anh ấy đưa tớ đi."
"Anh ấy?" Diệp Oanh dừng một chút, sau khi phản ứng lại có chút kinh ngạc, "Thật hay giả vậy? Hai người tiến triển nhanh thế?"
Lạc Thi lại đem những chuyện xảy ra hai ngày nay kể cho Diệp Oanh nghe.
Diệp Oanh liên tực cảm thán: "Khoan đã, cậu nói hàng xóm của cậu là anh ta? Không thể nào, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Paris có 20 quận, cậu cứ thế mà vừa đúng lúc chuyển đến cùng khu phố, cùng tòa nhà —— vẫn là cùng tầng, còn đối diện nhau nữa?"
Nghe đến đây, Lạc Thi cũng hiếm khi im lặng, chần chừ nói: "Hình như... đúng là có hơi trùng hợp, anh ấy có nghĩ tớ cố tình không?"
Diệp Oanh phản bác: "Không, cậu biết cái này gọi là gì không?"
"Gì vậy?"
"Thiên thời địa lợi nhân hòa a!" Diệp Oanh vô cùng chắc chắn mà nói.
Lạc Thi nghe Diệp Oanh nói, không nhịn được mà bật cười.
Lạc Thi nghĩ nghĩ, lại hỏi Diệp Oanh: "Còn có một chuyện, lúc đi anh ấy bảo tớ luyện xong thì nhắn tin cho anh ấy... Đây là có ý gì vậy?"
Diệp Oanh im lặng vài giây, bất lực nói: "Cậu nói xem? Đương nhiên là muốn đến đón cậu về nhà rồi!"
Ý nghĩ trong lòng được xác minh, khóe môi Lạc Thi bất giác cong lên.
Qua điện thoại Diệp Oanh cũng có thể đoán được biểu cảm của cô, đột nhiên nghiêm túc nói: "Làm ơn đi, cậu có thể có chút tiền đồ được không? Bây giờ tớ có hơi sợ cậu yêu vào là mất hết lý trí đấy. Cậu đơn thuần như một trang giấy trắng, lỡ như anh ta chỉ chơi đùa một chút thôi thì cậu sẽ bị thiệt thòi, lúc đó người khóc chính là cậu."
"Yên tâm đi, tớ sẽ không đâu." Lạc Thi nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Nếu cảm nhận được tín hiệu anh ấy không thích tớ, tớ sẽ lập tức rút lui, tuyệt đối không cho anh ấy cơ hội làm tổn thương tớ, được chưa?"
Lúc này Diệp Oanh mới yên tâm: "Vậy thì còn tạm được. Tớ ngủ bù rồi ra ngoài xem triển lãm đây. Đúng rồi, hai ngày nay cậu ra ngoài phải chú ý một chút, bọn cướp giật bên phố Hàng Hiệu lại sắp có hàng mới rồi."
"...A?"
"Hôm qua tớ đi ngang qua thấy cửa kính cửa hàng vỡ tan, túi trong tiệm bị cướp sạch không còn gì." Diệp Oanh ngáp một cái, "Tóm lại gần đây cậu ra ngoài phải cẩn thận một chút."
Lạc Thi ngoan ngoãn trả lời: "Được, tớ biết rồi, cảm ơn Oanh Oanh nhắc nhở!"
"Thật ra tớ thấy tốt nhất là cậu có thể tìm một người bạn trai bảo vệ cậu, đỡ phải để tớ cả ngày cứ lo lắng cho cậu như em gái ruột vậy." Diệp Oanh lại bổ sung một câu.
"..." Vành tai Lạc Thi lại có chút đỏ lên: "Được rồi. Đúng rồi Oanh Oanh, tối nay tớ định làm đồ ngọt, tớ làm cho cậu món Basque cậu thích nhé?"
"Đương nhiên là được rồi." Diệp Oanh nói, "Đúng rồi tớ dạy cho cậu, cậu cũng làm cho anh ta một cái đi."
"A? Tại sao?"
"Ôi trời, không có tại sao." Diệp Oanh hận sắt không thành thép, "Cậu tìm một cái cớ nói không cẩn thận làm nhiều quá, ăn không hết sợ hỏng. Sau đó mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, đi gõ cửa nhà anh ta đưa cho anh ta, hiểu chưa?"
Lạc Thi còn có chút do dự: "Như vậy có lộ liễu quá không?"
"Phải lộ liễu chứ sao." Diệp Oanh đương nhiên mà trả lời, "Đều là người trưởng thành cả rồi, đàn ông lại không phải kẻ ngốc. Cái cớ vụng về một chút thì sao? Chẳng lẽ cậu mong ngày nào cũng có thể tình cờ gặp anh ta ở cửa thang máy à?"
"Cúp máy trước đây, mệt quá, tớ ngủ bù đây."
"Được."
Điện thoại của Diệp Oanh vừa cúp, Lạc Thi liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày cao gót.
Hóa ra trong nhà vệ sinh còn có người khác sao?
Theo bản năng Lạc Thi nhìn theo tiếng động, lại thấy một gương mặt xa lạ.
Một cô gái cao gầy mặc đồ đen đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra. Cô gái rất xinh đẹp, là kiểu đẹp có tính công kích.
Lúc Lạc Thi và cô ta bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy cô gái này dường như cố ý quét mắt nhìn cô một cái.
...
Trời dần tối, mưa cũng dần tạnh.
Các thành viên ban nhạc đều đã về gần hết.
Thành Nhạc và Thành Thơ chủ động hỏi Lạc Thi có muốn cùng đi ăn lẩu cay không, họ nói quán lẩu cay đó là quán đông khách nhất ở Paris.
Nếu là trước đây, Lạc Thi nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Nhưng hôm nay, hôm nay cô có người đến đón!
Lạc Thi đành phải khéo léo từ chối, cười nói: "Lần sau nhé? Hôm nay tớ và... bạn, có hẹn rồi."
"Ồ, tớ hiểu rồi." Thành Nhạc nhìn cô đầy ẩn ý, "Không phải là người bạn đã đưa cậu đến đấy chứ?"
Lạc Thi chớp chớp mắt không trả lời.
Thành Thơ nóng lòng muốn đi ăn lẩu cay, kéo Thành Nhạc đi ra ngoài: "Thi Thi, chúng tớ đi trước nhé! Tạm biệt! Cậu về nhà chú ý an toàn nhé, về đến nhà thì nhắn trong nhóm cho chúng tớ một tiếng."
Lạc Thi cất đàn vào hộp, cười với họ: "Được, yên tâm đi."
Lạc Thi đóng hộp đàn lại đặt sang một bên. Chờ đến khi trong phòng luyện tập chỉ còn lại một mình cô, lúc này Lạc Thi mới nhanh chóng mở điện thoại, gửi đi tin nhắn đã soạn sẵn trong khung chat từ lâu: [Tôi xong rồi ạ. ]
Lạc Thi cầm điện thoại chờ đợi. Chỉ là qua vài phút, Chu Duật Lễ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô cúi mắt nghĩ nghĩ, tâm trạng đang vui vẻ lại trầm xuống một chút, thất vọng nghĩ: Có lẽ anh có việc bận?
Hay là... cứ nói một tiếng, cô tự về thì hơn.
Không ngờ giây tiếp theo, cuộc gọi WeChat của Chu Duật Lễ đã gọi tới.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên điện thoại, Lạc Thi chỉ cảm thấy tim mình như một ấm nước sắp sôi, vì tin nhắn của anh mà cuối cùng đã đạt đến điểm sôi, phát ra những tiếng reo vui.
Chiếc điện thoại trong tay Lạc Thi suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô luống cuống tay chân đỡ lấy điện thoại, cách vài giây mới bấm nhận, sau đó nín thở chờ đợi đầu dây bên kia chủ động nói chuyện.
Bên kia có vẻ hơi ồn ào. Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Chu Duật Lễ từ trong ống nghe truyền đến: "Xong rồi à?"
"Vâng, tôi vừa mới xong." Lạc Thi cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
"Sao giọng em run vậy?"
"..." Lạc Thi dừng một chút, ấp úng hỏi, "A? Có, có sao ạ? Anh nghe nhầm rồi."
Sau một tiếng động như có quả bóng rơi xuống đất, bên Chu Duật Lễ đột nhiên im lặng.
Lạc Thi cúi xuống, lại có chút lúng túng bổ sung một câu: "Anh có bận không ạ? Nếu bận thì tôi có thể tự ngồi tàu điện ngầm về."
Ngàn vạn, ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng nói "bận" nhé.
Lạc Thi thầm cầu nguyện trong lòng.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Chu Duật Lễ vang lên, không nhanh không chậm, mang theo một chút lười biếng: "Không bận, đợi tôi mười lăm phút."
Chu Duật Lễ cúp điện thoại xong, một quả tennis bị đánh thẳng đến rơi xuống bên chân anh.
Dưới chiếc băng đô thể thao màu đen, mái tóc ngắn đen nhánh có chút ướt mồ hôi. Chu Duật Lễ đặt chiếc vợt Wilson sang một bên, gỡ băng đô trên cổ tay ra, ngồi xuống ghế vặn một chai nước khoáng ngửa đầu uống ừng ực.
"Cậu làm cái gì vậy, đang đánh lại đột nhiên nghe điện thoại, còn có chút tinh thần thể thao nào không?" Hứa Đình Thâm cầm vợt tennis đi tới, trên mặt đầy mồ hôi, "Lấy cho tôi chai nước."
"Cậu không có tay à?" Chu Duật Lễ liếc Hứa Đình Thâm một cái, nhưng vẫn tiện tay túm một chai nước khoáng bên cạnh ném qua.
Hứa Đình Thâm nhanh tay nhanh mắt bắt được chai nước, mắng một tiếng: "Vãi, họ Chu nhà cậu có phải là người không??? Tí nữa thì ném trúng tay tôi, làm hỏng một Federer tương lai thì tính sao?"
"Federer? Cậu á?" Chu Duật Lễ khinh khỉnh liếc Hứa Đình Thâm từ trên xuống dưới. Sau đó, anh nhếch mép, mặt không biểu cảm mà nói: "—— Nằm mơ."
Hứa Đình Thâm bất lực, vặn chai nước ra uống một ngụm: "Đúng rồi, mẹ tôi bảo tối nay gọi cậu về ăn cơm, lát nữa đi xe cậu nhé."
Chu Duật Lễ nhàn nhạt đáp: "Tối nay không được."
"Sao vậy, không phải là cậu hẹn hò đấy chứ?" Phản ứng đầu tiên của Hứa Đình Thâm là cười nhạo.
Kết quả Chu Duật Lễ không những không phản bác, cũng không nổi giận, chỉ lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm một cái.
Trước khi cất vợt vào túi, Chu Duật Lễ còn tiện tay dùng vợt khều quả tennis dưới chân lên, rồi vung tay đánh một đường chính xác vào giỏ đựng bóng bên cạnh.
Hứa Đình Thâm cười trêu chọc: "Này đại ca, đánh bóng thôi mà có cần phải màu mè vậy không?"
Chu Duật Lễ coi như không nghe thấy, đeo túi vợt lên vai rồi đi thẳng ra ngoài: "Gửi lời cảm ơn của tôi tới dì Lương. Tối nay tôi có việc rồi, tuần sau sẽ qua thăm dì sau."
Trực giác mách bảo có chuyện mờ ám, Hứa Đình Thâm thấy Chu Duật Lễ vơ vội chiếc áo khoác gió, đột nhiên nghĩ ra điều gì, kinh ngạc nói: "Khoan đã, không lẽ cậu và cô gái kia..."
Hứa Đình Thâm còn chưa nói hết câu, một 𝖒·ỹ 𝓃·ữ với thân hình nó●𝐧●ⓖ 𝐛●ỏ𝐧●🌀 đã từ xa đi tới. Anh ta nheo mắt, nhận ra đây là người đã đứng xem họ chơi bóng một lúc lâu. Cô gái mặc một bộ đồ tennis màu trắng, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, gương mặt toát lên vẻ tự tin, hào phóng. Cô cầm điện thoại đi thẳng về phía Chu Duật Lễ.
Hứa Đình Thâm khoanh tay, híp mắt chuẩn bị xem kịch hay.
Cô gái đưa điện thoại ra, màn hình đã mở sẵn mã QR của WeChat.
"Chào anh, tôi đã xem các anh chơi bóng một lúc. Kỹ thuật của anh rất tốt, không biết chúng ta có thể kết bạn WeChat để lần sau hẹn chơi cùng nhau không?" Cô gái nói một tràng lưu loát, không cho người khác có cơ hội chen vào từ chối.
Hứa Đình Thâm thầm nghĩ, Để xem lần này họ Chu từ chối kiểu gì đây?
| ← Ch. 11 | Ch. 13 → |
