Vay nóng Homecredit

Truyện:Sủng Tì Của Thiếu Gia - Chương 09

Sủng Tì Của Thiếu Gia
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Nhạc Nhạn ngồi ở lương đình dành cho hạ nhân suốt cả một buổi chiều, nhớ lại buổi tối đầu tiên Mạc Tĩnh Viễn tổ chức sinh nhật cho mình, lại nhớ tới thời điểm này vài năm trước....

Kì thật sao nàng lại không hiểu lý do vì sao thiếu gia đối với mình tốt vậy, chỉ là khoảng cách thân phận giữa hai người lớn như thế, nàng làm sao có thể tự nhiên tiếp nhận tất cả, chỉ sợ có lòng chờ đợi, gặp phải lúc bị cự tuyệt, sẽ càng thêm khó chịu...

Vốn là nàng nghĩ, chính mình đợi đến khi mãn hạn kì bán thân, liền về nhà làm bạn với mẹ già, nhưng chính Thiên Hạm lại khiến lòng nàng có thêm áp lực, bắt đầu ngu xuẩn hành động..

Nàng nên dũng cảm sao? Nên vì mình mà tranh thủ sao? Cho dù người ấy cao đến mức nàng không với tới, cũng biết rõ giấc mộng ấy không thể nào thành hiện thực, nàng cũng muốn thử à?

Buổi trưa, từng trận gió nhẹ thổi tới, để rối ren của nàng từ từ chìm xuống, tay nhỏ bé sờ lên khối ngọc bội trên ngực, lại nhớ tới đây là vật phẩm quan trọng mà thiếu gia từng tặng cho mình, có lẽ ... nàng không xứng với nó.

Bóp chặt ngọc bội, nàng đột nhiên nhớ đến chủ nhân của nó, người từng khiến nàng sợ hãi, nhưng về sau lại một lòng cẩn thận chăm sóc nàng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng một mạch hướng thư phòng đi đến, trong lòng có một chút hi vọng, đến khi gặp mặt, mong là có đủ dũng khí để nói ra..

Nhưng đến bên ngoài thư phòng nàng mới phát hiện, trong phòng không chỉ một mình Mạc Tĩnh Viễn mà còn có Mạc thị phu phụ, ba người giống như đang tranh luận gì đó..

Nhạc Nhạn tâm cả kinh, dừng bước, thanh âm Mạc lão gia liền truyền vào tai nàng...

"Tĩnh Viễn, cha nói với con nhiều như vậy, rốt cuộc con có nghe không?" Đối với đứa con trai này, lão vừa thương, lại vừa sợ, nhưng việc này không thể đùa được, biết rõ khi nói lên thì đứa con trai sẽ không cao hứng, nhưng lão vẫn cố lấy dũng khí, tiếp tục nói.

"Còn nhỏ tai thông mắt sáng, tất nhiên sẽ nghe rồi!"

"Con tuổi cũng không nhỏ, Nguyên Thiến cũng xuất giá rồi, hôn sự của con vẫn đặt chưa đúng chỗ." Điều này lão cùng thê tử vô cùng đau đầu, không phải chưa cùng hắn đề cập qua, chỉ là mỗi lần đều như gió thoảng qua tai, bọn họ nói vài lần thành nhiều, đến nỗi đứa con trai trở mặt đòi từ cha mẹ...

Nhưng còn phải kéo dài bao lâu đây? Đến khi não họ mới được ôm tôn tử (cháu nội) đây?? Đến cả lão thái gia cũng vô cùng nóng lòng muốn được ôm tằng tôn (cháu cố) này!!

"Con là đích tôn duy nhất của Mạc gia, con nhìn đám bạn cùng tuổi con kìa, vợ con không phải thành đàn rồi sao?? Còn con cứ kéo dài hôn sự của mình năm này qua năm nọ, hỏi sao ta không gấp chứ?!"

"Đúng a!!!" Mạc phu nhân nãy giờ một bên trầm mặc liền lên tiếng phụ họa, "Chính con cũng thấy, năm nào mấy bà mối đến cửa nhà làm mai làm mối, thế mà con một chút cũng không đáp ứng, các tiểu thư đến tìm cũng không gặp, như vậy hôn sự làm sao mà thành hả?"

Mạc Tĩnh Viễn trả lời, chính là đến cùng không để ý, bọn họ nói mệt rồi cũng phải bỏ cuộc thôi, chẳng lẽ họ có thể tự chủ trương quyết định hôn sự của hắn, rồi bắt hắn đi bái đường sao??

Thấy con trai hình dạng mặc kệ, Mạc thị phu phụ cũng không thể ép buộc hắn được, hắn từ nhỏ đã quen được người ta thuận theo, bây giờ cha mẹ muốn ra uy nghiêm cũng khó như lên trời rồi....

"Ta nói, con sẽ không phải chính là thật sự thích Nhạc Nhạn chứ?" Con trai một câu cũng không nói, Mạc lão gia không còn cách nào khác hơn là lớn mật nhắc đến yếu điểm của hắn. Quả nhiên, vừa nhắc đến Nhạc Nhạn, mắt hắn liền hướng sang, nhìn lão, "Không phải là cha ngoan cố ép buộc, nếu con thật sự thích Nhạc Nhạn, có thể thu nó vào phòng làm tiểu thiếp...."

Việc này đến, lão không thể không nhận ra thái độ cưng sủng của con trai đối với nha đầu kia, liền chọn một thời điểm thích hợp để can thiệp.

Hắn nhìn thấy, con trai ở Nhạc Nhạn chính là vô cùng sủng ái, nếu so với Nguyên Thiến thì thật là thoải mái hơn rất nhiều!

Việc này nhìn trong đáy mắt hắn, cũng không phản đối qua, con trai cao hứng sao?

Nhưng nếu hắn tính toán một mình Nhạc Nhạn một đời, người làm cha như lão thật không nói không được...

"Nhưng mà Nhạc Nhạn, nó tuyệt đối không được lên chính thất!" Mạc lão gia tăng thêm giọng điệu, "Đừng nói ta, ngay cả lão thái gia cũng không tán thành!"

"Đúng vậy, Tĩnh Viễn!" Mạc phu nhân lo lắng lên tiếng, con trai mình cố chấp bà không biết sao? Nhìn lại những thiếu gia nhà khác, lại chẳng tam thê tứ thiếp? Làm mẹ chỉ sợ con trai không khí phách, nợ phong lưu quá nhiều. Nhưng con trai bà, nhiều năm qua vẫn chỉ yêu thích một mình Nhạc Nhạn, còn bảo vệ kĩ lưỡng, "Lão thái gia mặc dù sủng con, nhưng cũng không để con bốc đồng trong hôn nhân. Mạc phủ chúng ta đặt chân lên Cẩm tú thành cũng hơn trăm năm, ở đây, địa vị thật rất lớn, tương lai thê tử của con chính là người sẽ ngồi lên vị trí chủ mẫu Mạc gia, cần phải chọn một người cùng môn đăng hộ đối...."

Thấy biểu tình của con trai không có dao động quá lớn, Mạc phu nhân lấy lại tính tình, khuyên bảo, "Mẹ không bảo con bé Nhạc Nhạn không tốt, chỉ là nó là tỳ nữ nhà chúng ta, coi như là có khế ước đi, nhưng cũng chỉ thể xem là con nhà dân bình thường, sao xứng với con đây?"

Mạc lão gia vội vàng tiếp lời sau khi thê tử nói xong, tựa hồ như quyết định, hôm nay hắn phải gật đầu đáp ứng, không thể không đồng ý.

"Nếu không phải năm xưa lão tổ tông lập gia quy không được liên thân với hoàng thất, nếu không, với thân phận và địa vị của chúng ta bây giờ, con có lấy được công chúa cũng không phải là trèo cao!" Lời nói này thật kiêu ngạo, nhưng sự thật chính là như vậy, Mạc gia hắn nằm giữ hầu như toàn bộ việc thương mại chính của triều đình, liền đến triều đình cũng phải nể mặt họ ba phần a...

"Tĩnh Viễn à! Mẹ biết con thích Nhạc Nhạn, cũng là giữ nàng bên cạnh cùng lớn lên, nhưng hôn sự của con không thể tùy tiện như vậy. Lão thái gia đã thúc giục con nhiều lần, con cũng biết tuổi của lão thái gia lớn, chỉ chân thành mong có thể nhìn thấy con thành thân, có con cháu, thế nhưng con cứ kéo dài hết năm này qua năm nọ, để lão nhân gia ngài gấp đến trong lòng khổ sở..."

"Hôm đó đại tổng quản có nói với ta, thân khế Nhạc Nhạn cũng sắp đến kì rồi, đến lúc đó nàng có ở lại hay không, ta không có ý kiến, nhưng là vị trí thiếu phu nhân Mạc gia, nàng tuyệt đối không được ngồi lên!!" Nếu không phải Nhạc Nhạn khéo léo an phận, không vì được sủng mà kiêu căng, và con trai cũng không cố chấp như vậy, bà cũng phải hành xử công bằng, đã sớm nghĩ biện pháp đưa nàng đi xa rồi!

Mạc thi phu phụ phu xướng phụ tùy, nhưng cũng không chắc chắn có thể thuyết phục được con trai, không nghĩ đến hiếu tử không kém Mạc Tĩnh Viễn lại phối hợp lên tiếng.

"Tóm lại, con lập tức lấy nàng làm dâu, tận lực thay Mạc gia truyền lại hương khói là được chứ gì?"

Con trai lần này có trả lời, lại thẳng thắn như vậy, mắt hai người không khỏi sáng lên.

"Ừ ừ, chính là như vậy!" Mạc phu nhân không quan tâm rằng con trai hôm nay có phải là uống lầm thuốc hay không, chỉ cần hắn cùng bà bàn chuyện hôn sự, bà cũng nên đi tạ ơn tổ tiên rồi, "Bà mối Vương có đem vài bức tranh tặng đến, liền đến tiểu thư con quan ở kinh thành cũng có, con xem ưng mối nào, mẹ sẽ cho người đến sắp xếp ngay!"

Gấp vậy sao? Mạc Tĩnh Viễn có chút buồn cười nhìn họ chỉ kém một chút là không nhảy lên la to, sai người vội vàng kéo bà mối Vương vào trong phủ.

"Không phải hai người đã giúp con chọn thật tốt rồi sao?" Mạc Tĩnh Viễn nửa hừ lạnh.

"Chúng ta....... Đâu có như vậy! Quan trọng là con vui vẻ thôi!" Mạc phu nhân có chút ngại ngùng cười không ngừng, bà chính là muốn đem tiểu thư bà ưng ý nhất chân dung để phía trên cùng, thuận tiện hơn nói nhiều nữa, chỉ như vậy là xong!

Tính tình con trai bà bà làm sao không biết rõ?! Nếu thay hắn quyết định hôn nhân, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện a.

"Tĩnh Viễn, con đây là đồng ý sao?" Mạc lão gia khuôn mặt mừng rỡ, không ngờ lo lắng phiền não bao lâu này, hôm nay được giải quyết hết......

Mạc Tĩnh Viễn nhìn về phía ánh mắt nhiệt tình của song thân, kéo kéo mi tâm, "Con nhất định sẽ cho hai người một nàng dâu môn đăng hộ đối!"

* * *

Hơn hai canh nữa trôi qua, Nhạc Nhạn mới thong thả đẩy cửa vào.

Mạc Tĩnh Viễn đang ngồi ở án biên xem sách ngẩng đầu, lông mày xinh đẹp hơi bị nhíu lại...

"Em đi đâu vậy? Cơm chiều cũng không thấy, là chuyện gì làm em như vậy đây?" Lời hắn còn chưa nói xong thì cái người đang đứng trước cửa kia lại chạy đến bên người ôm hắn, cuốn sách hắn đang cầm trong tay liền rớt xuống.....

Mạc Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm người đang nằm trong lòng mình, nghĩ đến là chuyện gì đã làm Nhạc Nhạn không kịp chờ, chủ động lao vào.

Người trong lòng không trả lời, chỉ là vẫn nằm trong lòng hắn, một tiếng cũng không nói.

Mạc Tĩnh Viễn cũng mặc nàng, ôm nàng tiến vào phòng trong, cũng không có ý định truy vấn. Chỉ là không nghĩ đến vừa đặt lên giường thì nàng ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp nhìn hắn.....

"Hử?" Hắn nhíu mày, còn chưa kịp hỏi thăm, nàng đã từng giọt từng giọt rơi nước mắt....

"Thế nào không nói gì đã khóc rồi đây?" Hắn vội vàng đem nàng ôm trở lại vào lòng, ôn nhu động thủ lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện nàng vẫn rơi lệ không ngừng, một chút cũng không có ý định dừng lại.

Nàng làm hắn khó được "kinh hoảng", lại không nhịn được buồn bực, phải biết được Nhạc Nhạn sao lại khóc, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, cho dù có uất ức gì, cũng không có ý thổ lộ với hắn, hơn nữa khi hắn có ý bảo vệ, ai dám để nàng uất ức?

Cho nên từ nhỏ mấy lần nàng khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay khóc đến thương tâm như vậy..........

Nhìn lại, khuôn mặt cũng đầy vệt nước mắt, lại không phát ra thanh âm nào, cứ như vậy khóc, khóc đến lòng hắn cũng đau.....

"Em...... Trước hết nín ... nín khóc đi.." Cao cao tại thượng Mạc thiếu gia đến khi gặp tình huống này, cũng chỉ có thể đầu hàng. Hắn đau lòng, lấy tay lau dòng lệ mãi không dừng, dụ dỗ, "Trước đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì, em nói ta nghe đi!"

Nhạc Nhạn cúi đầu xuống, tránh ánh mắt thăm dò của hắn, nàng cũng không biết vì sao khi nghe được hắn đồng ý nghe lão gia phu nhân khuyên bảo, chấp thuận sẽ chọn cho họ một nàng dâu môn đăng hộ đối, lòng nàng lại đau như vậy........

Đây không phải là chuyện mà nàng đã sớm biết rồi sao? Nhiều năm như vậy, nàng chính là đè xuống tình cảm của mình, không dám phóng túng dù chỉ một chút, cũng chưa bao giờ dám trước mặt hắn mở miệng, không phải chính vì chuyện này à?

"Nhạc Nhạn........." Thấy nàng vẫn như vậy khóc không ngừng, đầu Mạc Tĩnh Viễn thật sự đau, chuyện gì nàng cũng không nói, hắn giải quyết thế nào đây???

Hắn không còn lựa chọn ôm chặt lấy nàng trên giường, mặc cho nàng khóc thật thoải mái...

Đại thiếu gia như hắn, quả là càng ngày càng vô dụng rồi............

* * *

Tỉnh lại sau khi ngủ thiếp đi, Nhạc Nhạn chớp chớp hai mắt cay cay, nhất thời nhớ lại chuyện gì đã xảy ra..........

A! Nàng nhớ là..........

Hai bàn tay ôm lấy mặt, nàng tự khinh bỉ chính mình. Nàng là sao đây? Sao có thể khóc đến không còn là mình trước mặt thiếu gia như vậy??

Thiếu gia?!

Nàng bỗng thả tay xuống, mới phát hiện mình đang ngủ trong lòng thiếu gia, mà hắn còn khoác áo khoác, nửa nằm nửa ngồi dựa bên giường ngủ...

Nàng cẩn thận ngồi dậy, ánh mắt quyến luyến Mạc Tĩnh Viễn còn đang ngủ mơ..

Bên tai nàng tựa hồ như nghe những lời dụ dỗ nhu tình của thiếu gia thường ngày cao ngạo, thiếu gia như vậy, nàng sao có thể không yêu? Kì thực đã sớm yêu hắn, nhưng ngại thân phận hai người, khiến nàng không thể thừa nhận.....

Tham luyến nhìn thật kỹ hắn, nghĩ đến quen biết của hai người từ trước đến giờ, nàng cuối cùng cũng tháo xuống phòng bị, mặc cho từng cái hôn của mình rơi nhẹ trên má hắn..

Lông mi hắn rậm rạp khẽ nháy vài cái, Mạc Tĩnh Viễn mở mắt bừng dậy, thật ngoài ý muốn với hành động của nàng....

"Em......" Chợt nhớ tới nàng đêm qua thất thường, lông mày hắn không nhịn được mà nhăn nhó, tính toán muốn hỏi thật rõ nàng trước, thật tốt dạy cho nàng một bước...

"Thiếu gia..... Em yêu người!!" Nếu thiếu gia đã có quyết định, nàng cũng không cần phải cố kị quá nhiều, "Em thật sự đã nghĩ, sẽ vĩnh viễn luôn ở bên người..."

Chỉ là chuyện này không thể nào, thiếu gia sắp thành thân, nàng sao có thể ở lại bên hắn chứ?

Mạc Tĩnh Viễn bị nàng chủ động bày tỏ liền quên hết chuyện xảy ra hôm qua, khóe môi nhếch lên một nụ cười... Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao?

Nhạc Nhạn không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, môi non mềm chủ động đặt lên môi hắn, hai tay cũng tự động quấn quanh eo hắn, quyết tâm ở thời gian cuối cùng này, sẽ cùng hắn thật tốt làm bạn....

Nàng nhiệt tình đương nhiên khiến Mạc Tĩnh Viễn hai mắt sáng lên, tương đương phối hợp bế nàng ngồi lên chân mình, xiêm áo vướng bận rất nhanh bị vứt ra tứ phía, nhưng hai người cũng không thèm ngó ngàng đến chi tiết nhỏ nhặt này, chỉ gấp rút thăm dò lẫn nhau..

Hai đùi trắng noãn của nàng vì tư thế dạng chân mà bị tách ra, để hắn dễ dàng khiêu khích nguồn nước động tình của nàng, chọc cho nàng vui sướng, mềm mại tựa đầu lên vai hắn, khó chịu ngâm nga, hoa huy*t giữa chân non mềm ẩm ướt, đang khao khát chờ đợi hắn lấp đầy....

"Thiếu gia...." Nàng hai má ửng hồng, thấp giọng thỉnh cầu, một trận tê dại làm nàng mất đi ý thức mà dựa cả người vào, lớn mật cọ lấy dục vọng bộc phát của hắn..

"Hửm?" Mạc Tĩnh Viễn xấu tính cố tình như không biết, nhẹ nhàng gặm cắn bờ vai trắng tuyết của nàng, dẫn lấy hình dạng nàng nở nụ cười nhiễm đầy tình dục, sức lực trên tay cũng tăng lên vài phần, tiếp tục trêu chọc nàng...

"A...." Tiếng rên rỉ tiêu hồn cũng không nhịn được, "Thiếu gia.... Thiếu gia.... A!"

"Thế nào đây, không thoải mái?" Động tác hắn dừng lại, trêu cợt nàng, dù bận vẫn ung dung nhìn hai má nàng hồng hồng, sương mù trên ánh mắt thật ... dụ người vô cùng...

Hàm răng trắng của nàng cắn cắn lấy bờ môi bên dưới, cả người nóng bức vì hắn dừng tay mà cảm thấy trận trận hư không, miệng cũng không lên tiếng được...

"Người......" Nàng trèo lên đầu vai hắn, ánh mắt đáng thương lên án hành động hắn.

"Ta thế nào? Em muốn gì cứ nói ra nha!" Hắn đại thiếu gia cười không ngớt...

Nhạc Nhạn bĩu môi nhìn hắn, như bất mãn hắn đắc ý, tâm đã quyết, tay nhỏ bé lớn mật cầm lấy hắn vừa kiên đĩnh vừa nóng, mông đẹp ở trên hắn tránh vài vòng, rồi hạ xuống, để hắn chạm vào nơi ẩm ướt của mình....

Mạc Tĩnh Viễn mạch cả người căng cứng, cười không ra nữa.....

Tiểu nha đầu hôm nay thật quá lớn mật, nhưng hắn ... lại yêu chết nàng chủ động như thế này......

"Tiểu Nhạn nhi của ta....." Hắn thuận theo vịn lấy mông nàng, thử tiến vào bên trong hoa huy*t tràn mật dịch..

Nàng buồn bực hừ một tiếng, tay nhỏ tự nhiên buông lỏng hắn. Mạc Tĩnh Viễn cũng thẳng lưng một cái, thật sâu tiến vào trong nàng.........

"Aa......" Cả người hư không nãy giờ được sung sướng lấp đầy, Nhạc Nhạn thỏa mãn giãn ra mi tâm, mà động tác hắn lúc nặng lúc nhẹ khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa, chỉ có thể nhịn không được khinh ngâm, chân nhỏ chặt chẽ quấn vòng thân hắn, thân thể thuận theo động tác của hắn mà mở ra, để khi hắn tiến vào hoa huy*t, đóa hoa mở rộng ôm ấp lấy hắn, để hắn lần nữa đê mê tiến vào, nhu thuận mở ra ... vì hắn....

Tiểu Nhạn nhi của hắn....

Hắn đình trệ tốc độ, rướn người, hướng đến chiếc cổ nhỏ xinh của nàng cắn một cái, để lại trên người nàng dấu ấn của hắn...

"Đừng như vậy......." Một trận tê dại tràn đến làm Nhạc Nhạn không nhịn được cầu xin tha thứ, lại mị hoặc thở ra rên rỉ, để tình lang không thể nào dừng lại được.

"Vậy muốn thế nào?" Hắn lật người nàng lại nằm sấp trên giường, mông nhỏ kiêu hãnh ngẩng lên, Mạc Tĩnh Viễn rất nhanh chiếm lấy nàng từ đằng sau, "Vậy sao??"

Nhạc Nhạn không làm được gì liền cầm lấy chăn, để tư thế kia có thể khiến hắn dễ dàng thâm nhập, nàng có thể cảm thấy dục vọng nóng bỏng trong người mình thẳng tiến đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, để nàng hút thật chặt.

"A..... thật tốt.... thật nóng....."

"Thế nào? Thoải mái chứ?" Có người cố tình muốn trêu chọc nàng, Mạc Tĩnh Viễn giữ lấy thắt lưng nàng, hạ lực một cái, chạm vào, như linh hồn chạm vào nhau....

"Không biết.. Em không biết........" Nàng đem hai má hồng thẹn thùng chôn vào trong chăn, âm mưu muốn giấu đi tiếng rên rỉ của mình, nhưng cũng không nhịn được cầu xin, "Nhẹ.... Dùng lực nhẹ một chút...... A!"

"Thoải mái không?" Hắn khăng khăng muốn nghe thừa nhận của nàng, Mạc Tĩnh Viễn cố ý khi nhanh khi chậm lắc lấy eo, trêu chọc nàng, thậm chí như vậy dừng trong người nàng, uốn éo chuyển thành mè nheo, mài ra trận trận lửa nóng, cũng mài ra tiếng rên rỉ tiêu hồn của nàng...

Nhạc Nhạn hai má thẹn thùng đỏ hồng, một làn sóng tê dại sảng khoái lướt ra, để thân thể nàng hóa ra một chút nước dính, họa huyệt không ngừng vụt ra mật dịch, để khi hắn lôi kéo đến cực khoái, thân thể yêu kiều run rẩy, trong chốc lát tiếng ngâm mất hồn được kéo ra.........

Mạc Tĩnh Viễn yêu thương vuốt lấy vết sẹo trên lưng nàng, lần nữa bắt đầu kéo đến, một cái lại một cái chạm đến nơi sâu nhất trong nàng. Trong thời khắc cao trào nhất của dục vọng, hắn ở trong nàng phóng thích tất cả bản thân.......

Tiểu Nhạn nhi của hắn.........


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)