Sáng sớm trêu tức
← Ch.116 | Ch.118 → |
Không biết qua bao lâu, khổ hình tàn nhẫn cuối cùng cũng chấm dứt!
Lúc này Vũ Tình ngay cả sức lực để khóc cũng không có, càng miễn bàn đến đánh hắn mắng hắn!
Thang Duy Thạc mặc áo chỉnh tề một thân nhẹ nhàng khoan khoái, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý nhìn người phụ nữ nằm trên giường vẫn không nhúc nhích!
Khóe miệng Vũ Tình, phía dưới, còn có các góc thân thể, nơi nơi đều in sâu ấn tím và vết máu ứ.
Vô lực nhắm hai mắt lại, chịu đựng đau đớn truyền đến từ tứ chi!
Hắn thật là đáng sợ, lúc trước cô cho là mình đã chết rồi!
Chuyện làm ba giờ trước, đúng là rất kinh khủng!
Cái loại đau đớn này khiến cô không thể thở, khiến toàn thân cô đều đau nhói, cứng ngắc!
Trời ơi, vì sao ông trời khiến cô gặp được ác ma như vậy, vì sao biến cô thành thê thảm như thế?
Thang Duy Thạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó mang theo nụ cười đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt hai má cô!
"Này, cô đi báo cảnh sát đi. Tôi cho cô thời gian với cơ hội đấy, tôi nhất định sẽ không ngăn cản cô! Đứng lên đi, nhanh đi báo cảnh sát đi!"
Hắn nghiêm mặt thúc giục, trong mắt tràn đầy trêu tức.
Vì hắn biết cô lúc này, không thể xuống giường hai ba ngày, căn bản là không thể đứng lên!
Trong mắt nhắm chặt trào ra hai hàng nước mắt, dọc theo khóe mắt chảy xuôi xuống gối.
Không biết vì sao, hai hàng nước mắt trong suốt kia, lại làm hắn cảm thấy thật chói mắt.
Gương mặt lạnh lùng không được tự nhiên đi qua một bên, nhưng miệng vẫn nói vô tình: "Đứng lên đi, đừng trách tôi không cho cô cơ hội nhé, không phải cô muốn kiện tôi à?" Dùng sức khẽ lắc cánh tay cô, để cô đứng lên!
Hắn không làm sai, tất cả đều là cô gieo gió gặt bão. Đây ~ đây là kết cục cô nên có, cô khiến hắn thật mất mặt, hắn khiến cho cô khó chịu!
Nhớ đến đêm qua, a, không, là bất lực đến sáng hôm nay, Thang Duy Thạc liền hận nghiến răng.
Chỉ vì cô, đám nhóc kia cũng dám ồn ào với hắn!
Trong bụng cô, từng mang vài đứa con của hắn. Cô có thể nói với hắn thế nào?
Muốn so ác độc với hắn? Vậy hắn sẽ hầu hạ tốt, xem ai tàn nhẫn hơn?
Thân thể Vũ Tình bị hắn kéo ra, càng thêm đau đớn.
" Không......"
"Không cái gì? Không cho tôi đi à?" Hắn cố ý sửa ý cô, cúi đầu dùng sức cắn lên môi đỏ mọng của cô.
" Bảo bối, không cho anh đi, anh vẫn phải đi rồi. Anh phải đi làm kiếm tiền, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Buổi tối chúng ta tiếp tục chơi nhé, nhất định để em hài lòng!"
Vũ Tình cắn chặt môi sưng đỏ, trên mặt tràn ngập thống hận với hắn!
Cô không có sức lực, không sức lực hét lên với hắn!
Không biết là cố ý hay vô tình, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của cô!
Thời gian đã đến, hắn phải ra ngoài!
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, trên mặt vốn lãnh khốc tàn nhẫn, lại trong nháy mắt này trở nên buồn bực, tức giận, căm tức, còn có một tia đau lòng!
Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi mở ra lần nữa thì bình tĩnh hơn rất nhiều!
"Papa, chào buổi sáng!" Nhạc Nhạc dậy sớm, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai mắt chứa nước mắt!
Nhìn dáng vẻ thương tâm của con gái, Thang Duy Thạc không nhịn được đi về phía trước ôm lấy nó." Bảo bối, sao lại khóc? Tiểu Bác lại bắt nạt con à? Nói cho papa, papa đi đánh nó!"
Con gái đương nhiên phải nhiều yêu thương, con trai phải đánh nhiều mới có thể thành tài!
Nhạc Nhạc dùng sức lắc đầu, càng thêm ủy khuất chảy nước mắt!
Má Vương lúc này kéo Tiểu Bác đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thang Duy Thạc xong, lập tức nói: "Nhạc Nhạc chỉ sợ lại đòi mẹ, tiên sinh, mẹ nó đâu, nhanh tìm về đi! Hình như Tiểu Bác cũng rất thích mẹ Nhạc Nhạc. Tiên sinh, lửa trên người hai đứa trẻ này mấy ngày nay rất lớn, đi cầu cũng không, chỉ suốt ngày khóc!"
Thang Duy Thạc nghe thấy, căm tức với Hạ Vũ Tình lại sâu sắc thêm vài phần!
Đáng chết, đều là cô, đều là cô khiến hai bảo bối chịu nhiều tủi thân như thế!
"Tiên sinh, cậu nghĩ cách nhanh lên, tìm mẹ của chúng về!" Má Vương dùng giọng bề trên, tốt bụng khuyên nhủ tiên sinh.
Bảo bối vừa nghe thấy chữ 'Mẹ' này, cùng chảy nước mắt xuống.
"Papa, con muốn mẹ, vì sao mẹ không đến thăm Nhạc Nhạc? Hu *** Nhạc Nhạc nhớ mẹ!"
"Papa, con cũng muốn dì, papa, papa tìm dì được không?" Tiểu Bác cũng ủy khuất nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai hiện lên vài giọt nước mắt mong nhớ!
Thang Duy Thạc buông con gái ra, đau lòng hôn lên mặt con trai và con gái!
" Ngoan ngoãn đi ăn cơm, papa về sẽ mua quà cho các con!"
"Không cần quà, con chỉ muốn mẹ, muốn mẹ!" Quà gì cũng không tốt bằng mẹ, nó chỉ cần mẹ!
Tiểu Bác cũng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ mình cũng chỉ muốn dì.
Thang Duy Thạc liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ, thở dài hứa với lũ trẻ.
"Được rồi, papa sẽ cố, buổi tối biến ra mẹ cho các con được không?"
"Không cần mẹ, muốn dì!" Tiểu Bác bỗng hô, cái mũi nhỏ nhăn lại vô cùng khẩn trương!
"Đúng đúng, là mẹ của Nhạc Nhạc, dì củaTiểu Bác!" Thang Duy Thạc sửa đúng lời mình, tiếp theo lại làm một lời hứa!
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác thế này mới dần dần dừng tiếng khóc lại, trên mặt lộ ra nụ cười!
"Tốt lắm, đi ăn cơm đi! Lát nữa thím Vương sẽ đưa các con đi nhà trẻ!" Thang Duy Thạc giúp hai thân thể nhỏ bé đi vào nhà ăn, thấy bọn chúng đều ngoan ngoãn, mới rời đi!
Nhưng, trước khi hắn rời đi, không biết đã dặn dò gì với Má Vương.
Chỉ thấy trên mặt hiền lành của Má Vương, lộ ra hoảng sợ lớn!
← Ch. 116 | Ch. 118 → |