← Ch.49 | Ch.51 → |
Lạc Hưởng Ngôn ôm Tang Đồng, cùng nhau ngã xuống trên giường, đem Tang Đồng áp thật chặt trên tấm nệm mềm mại rộng lớn.
Tang Đồng cười ha hả không ngừng, đẩy cái đầu đang chôn trên cổ mình không ngừng gặm cắn nói: "Sao lại giống Vương Gia như vậy, nhào lên liền vừa gặm vừa cắn..."
Lạc Hưởng Ngôn bất mãn nặng nề cắn một cái: "em sờ thử xem, uất ức nó muốn chết."
Nói xong, Lạc Hưởng Ngôn lôi kéo tay của cô bao trùm lên phía dưới của mình.
Lòng bàn tay của Tang Đồng nóng lên, cảm giác được dục vọng phía dưới đã thức tỉnh, sắc mặt đỏ bừng, cố làm bộ bất mãn lầm bầm: "anh trước ráng nhịn một chút đi, ban ngày dâm dục không tốt cho sức khở, đợi buổi tối anh lại..."
"không kịp đợi nữa rồi bà xã!" Lạc Hưởng Ngôn ấn tay của cô vuốt ve phía dưới của mình, từ trên cao nhìn cô: "Anh muốn đem nỗi cô đơn hơn một tháng qua tất cả đều bù lại, không không không, không ngừng... anh muốn đem món nợ em thiếu anh mấy năm nay tất cả đều bù lại hết!"
Tang Đồng đầu đầy vạch đen, trên tay dùng sức ngắt, cười lạnh nói: "Anh không sợ túng dục quá độ hừ?"
Lạc Hưởng Ngôn thoải mái ngẩng đầu lên, thở dài nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Lại nói, Nhị gia anh là cái loại cùi mục kia sao?"
Lạc Hưởng Ngôn cười gằn đem váy ngắn của cô vén lên, sờ soạn đến khóa kéo ngay hông, dùng sức kéo xuống. chiếc váy bó sát người được cởi ra, bị tuột đến đầu gối, đem đôi chân của Tang Đồng trói lại thật chặt, chung một một chỗ. Tang Đồng mờ mịt ngẩng đầu lên, liền trông thấy Lạc Hưởng Ngôn nhìn chằm chằm bắp đùi trắng nõn của mình chằm chằm, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Tang Đồng bị nhìn tới nỗi rợn tóc gáy, nâng lên đầu gối thúc thúc hắn hỏi: "anh làm gì đó?"
Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, không có ý tốt nói: "anh đang suy nghĩ... hôm nay chúng ta chơi trò mới được không?"
Da đầu Tang Đồng căng thẳng vội vàng lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết phản đối nói: "Không được, em không muốn!"
Lạc Hưởng Ngôn mới mặc kệ cô có muốn hay không, dù sao đã nằm trong tay hắn, cho dù lúc bắt đầu không muốn, đợi đến lúc sau cũng sẽ van xin hắn muốn...
Lạc Hưởng Ngôn ngồi dậy, thong thả ung dung rút ra thắt lưng.
Tang Đồng nhân cơ hội muốn chạy trốn, bị Lạc Hưởng Ngôn vươn tay đè lại, nắm hai tay cô, cầm dây lưng trói lại thật chặt.
Tang Đồng giãy giãy, không thoát ra được, không khỏi căm tức nói: "Buông em ra, nếu không em cho anh biết tay!"
Lạc Hưởng Ngôn chậm rãi kéo khóa quần xuống, không chút để ý cười: "Nhị gia anh hiện lại liền để cho em nếm mùi..."
Lạc Hưởng Ngôn cũng không cởi quần ra, cứ như vậy móc ra dục vọng đã hoàn toàn thức tỉnh bại lô ở bên ngoài, quay về phía Tang Đồng ác ý lắc lắc, hài hước hỏi: "như thế nào, có đẹp không?"
Tang Đồng xấu hổ muốn chết, dục vọng thô to dữ tợn đập vào mắt cô, đánh sâu vào thị giác, làm cho cô lúng túng quay mặt qua chỗ khác.
"Lưu manh!"
Lạc Hưởng Ngôn chẳng hề để ý cười một tiếng, cúi người xuống, bàn tay dày rộng thăm dò vào bên dưới lớp áo bó, dọc theo sống lương chậm rãi vuốt ve hướng lên trên.
Phần lưng vô cùng nhạy cảm, Tang Đồng không nhịn được run lên, uốn éo người. sau đó liền cảm thấy trước ngực buông lỏng, Lạc Hưởng Ngôn muốn cởi ra áo lót của cô, tiếp tục sờ tới đai an toàn nơi có móc khóa áo, mất một phen công phu mới hoàn toàn cởi bỏ áo lót của cô xuống.
Tang Đồng nhìn chằm chằm động tác thông thả của hắn, đem chiếc áo lót màu xanh da trời cô yêu thích nhất quăng xuống nền nhà.
Tang Đồng còn không kịp đau lòng, liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn đem chiếc áo bó sát của cô kéo xuống, hơn nữa còn sửa sang thật tốt.
Tang Đồng buồn bực, Lạc Hưởng Ngôn đây là đang nổi cơn điên gì nha.
Rất nhanh thì có đáp án.
Tang Đồng mặc chính là cái áo bó sát thân mình, y phục thật mỏng dán chặt trên làn da, trước ngực nhạy cảm bị lớp vải trên bề mặt cọ sát kích thích thật ngứa ngáy, rất nhanh dựng đứng thẳng lên.
Lạc Hưởng Ngôn hài lòng cười cười, nắm chiếc áo bó bắt đầu kéo đi xuống, sau đó thừa dịp bất ngờ buông tay, chiếc áo co dãn thật tốt đẹp rất nhanh rút về.
Cứ như vậy lên lên xuống xuống ma sát, Tang Đồng chỉ cảm thấy trước ngực từ từ nóng lên, vừa ngứa vừa đau vừa nhột, cố tình lại nắm bắt không được lực độ trêu chọc, lúc nhẹ lúc nặng, để cho cô càng thêm xuân tâm nhộn nhạo khó nhịn.
Tang Đồng nghĩ rất muốn đưa tay lên hung hăng ngăn lại, cố tình hai tay bị gắt gao cột trên đỉnh đầu, trong chốc lát quân lính liền tan rã, không đè nén được bật thốt lên tiếng rên rĩ.
"Đừng, đừng như vậy... buông em ra..."
Lạc Hưởng Ngôn tà khí ngút trời cười cười, giống như ác ma từ địa ngục, dù bận vẫn ung dung thưởng thức cảnh cô không tự chủ lộ ra mị thái, trên tay động tác càng không ngừng, một lát dùng sức một lát buông lỏng, hành hạ đến Tang Đồng thở hồng hộc.
"Không chịu nổi?"
Tang Đồng nức nở cầu xin tha thứ: "Không chịu nổi, buông em ra..."
Lạc Hưởng Ngôn ngừng tay, đè ở trên người cô hôn cô thật sâu, đem toàn bộ tiếng rên rĩ và cầu xin tha thứ của cô chặn trở về, đầu lưỡi có lực chui vào trong khoang miệng nhạy cảm của cô, nặng nề xẹt qua môi trên, lôi kéo đầu lưỡi của cô dùng sức mút vào.
Tang Đồng ô ô ô giãy giụa, tránh không khỏi thế công của hắn, bị động thừa nhận hắn chiếm đoạt. Lạc Hưởng Ngôn hôn càng ngày càng sâu, hàm trụ môi của cô liều mạng hút vào, cái loại dùng sức giống như muốn hút đi cảm tâm hồn của cô luôn vậy.
Lồng ngực bị áp bức, miệng bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ khít khao, Tang Đồng không bao lâu đã cảm thấy không thở nổi, đại não bởi vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng, phản kháng cũng dần dần yếu đi, rốt cuộc xụi lơ ở bên dưới Lạc Hưởng Ngôn, mặc hắn ta cần cứ lấy.
Lạc Hưởng Ngôn hận không thể đem lấy cô ăn vào trong bụng, hung ác gặm nhắm môi lưỡi của cô, cho đến khi người phía dưới không còn một chút phản kháng nào, mới khẽ buông lỏng, tiếp theo sau đó lại là một trận mưa hôn ồ ạt kéo tới.
Không biết qua bao lâu, Tang Đồng mới từ trong ý loạn tình mê thoáng tỉnh táo lại, Lạc Hưởng Ngôn đang từ cổ của cô liếm đi xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo đang dán vào trên mạch máu của mình, cảm thụ máu của mình bởi vì động tác của hắn mà sôi trào không dứt.
Lạc Hưởng Ngôn vừa vuốt ve làn da mềm mại của cô, vừa đem bàn tay tiến đến bên dưới, chen vào giữa bắp đùi cô, nhẹ xoa địa phương cực kỳ tư mật kia.
Tang Đồng phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, nhưng dưới sự khiêu khích của Lạc Hưởng Ngôn lại kìm lòng không được mở ra, hai chân bị gắt gao trói chặt, làm cho hoạt động của hai chân Tang Đồng bị chế ngự, không được tự nhiên ở bê n dưới hắn giãy dụa.
Lạc Hưởng Ngôn buồn buồn cười, kiên đĩnh nóng rực chống đỡ ở trên đùi cô chậm rãi cọ sát, hơi thở nóng bỏng chui vào trong tai cô, đưa tới sự run rẩy khe khẽ của cô.
Lạc Hưởng Ngôn mập mờ nói nhỏ: "Ngoan, gọi ông xã, nói 'ông xã, em nhớ anh muốn chết', anh liền bỏ qua cho em!"
Tang Đồng cắn môi, cố nén khoái cảm đang đánh thẳng vào dây thần kinh yếu ớt của mình, toàn thân buộc chặt căng cứng, chỉ sợ một không nhịn được làm ra chuyện xấu hổ gì đó.
Lạc Hưởng Ngôn cười tà cúi đầu, cách y phục thật mỏng, một hớp ngậm chặt đỉnh đứng thẳng nhô ra, đầu lưỡi ấm áp nhanh chóng gợi lên dục vọng Tang Đồng vất vả đè nén đã lâu, cảm giác ẩm ướt xuyên thấu qua chất vải may mặc truyền đến đỉnh nhọn, rốt cuộc cũng làm cho Tang Đồng không thể nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rĩ mê người.
Lạc Hưởng Ngôn một tay trêu chọc phía dưới của cô, một tay lại dùng sức vuốt ve một bên tròn trịa, môi lưỡi vẫn còn không buông tha trêu đùa, hạ thể nóng rực cứng rắn vẫn đang không ngừng cọ sát nơi da thịt mềm mại của cô. Khiêu khích toàn diện như vậy, ở trên thân thể cô thắp lên ngọn lửa nóng rực, đem lý trí của Tang Đồng đốt cháy không còn một mảnh.
Hai ngón tay vân vê một viên trên đỉnh nhạy cẩm, Tang Đồng thậm chí có thể cảm nhận được giữa hai chân ướt át lạnh lẽo, rốt cuộc không nhịn được thét chói tai cầu xin tha thứ: "Ông xã, em nhớ anh muốn chết, cho em......"
Lạc Hưởng Ngôn hài lòng ngẩng đầu lên, giống như muốn khen thưởng cô mà khiến ngón tay càng thêm hung hăng tiến vào, ma sát qua vách tường ấm áp bên trong, đưa tới Tang Đồng một trận tê dại nhiều hơn là an ủi.
"Cho em cái gì?"
Tang Đồng nhắm hai mắt, bất chấp giá nào, nghẹn ngào nói: "Đi vào......"
Hai chữ này, giống như một đốm lửa nhỏ bén vào củi khô, nhanh chóng dấy lên hừng hực lửa lớn.
Lạc Hưởng Ngôn đem cô lật nghiêng, ôm cô từ bên cạnh hung hăng thẳng tiến, dục vọng nóng rực giống như tách ra tầng tầng gợn sóng, dứt khoát tiến vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô.
Tang Đồng sảng khoái thật dài ngâm lên một tiếng, hai chân bị trói chặt, lại càng thêm kẹp chặt dục vọng của Lạc Hưởng Ngôn, càng thêm khó khăn co rút, làm cho Lạc Hưởng Ngôn rất nhanh đạt đến khoái cảm khít khao.
Bên sườn bị xâm nhập khó chịu, ra ra vào vào lúc thì một cái nặng một cái nhẹ. Cũng chính loại rối loạn tiết tấu này, mới càng làm cho Tang Đồng khó nhịn, cái loại không dấu vết vào sâu ra cạn, luôn ở trong lúc cô lơ đãng không chú ý nặng nề chà sát bên trong cơ thể nhạy cảm một chút, khiến khoái cảm càng thêm nhanh chóng chồng chất.
Rất nhanh, Tang Đồng liền kìm lòng không được chủ động nghênh hợp tiết tấu của Lạc Hưởng Ngôn.
Nhịn lâu như vậy, Lạc Hưởng Ngôn dần dần có chút không thỏa mãn rồi, một phát lật người đem Tang Đồng đè ở phía dưới, nâng lên cặp chân cô đang khép chặt, đè ở trước ngực của cô, lộ ra địa phương đang được mình thương yêu đến đỏ bừng, duỗi ra ngón tay dọc theo mật địa trơn bóng ẩm ướt, nhẹ nhàng phát họa lên hình dáng của nó.
Tang Đồng vốn đã sắp đạt đến đỉnh rồi, lại đột nhiên bị cắt đứt, cái loại cảm giác đột ngột trống rỗng ập tới thiếu chút nữa khiến cho cô nhịn không được khóc lên, không nhìn thấy được động tác cùng biểu tình của Lạc Hưởng Ngôn, các giác quan càng thêm nhạy cảm.
"Đừng, đừng ngừng......"
Lạc Hưởng Ngôn tà tà cười một tiếng, không nhanh không chậm khiêu khích nơi thẹn thùng kia, trêu chọc nó khép khép mở mở, nhưng lại không chịu cho cô thống khoái.
Lạc Hưởng Ngôn không đứng đắn hỏi: "Thích ông xã không?"
Tang Đồng lúc này mới không muốn trả lời loại vấn đề nhàm chán này, nhưng lại sợ chọc tới hắn, càng thêm đa dạng chồng chất gây sức ép tới cô, không thể làm gì khác hơn là khéo léo trả lời: "Thích!"
Lạc Hưởng Ngôn tiếp tục truy vấn: "Thích hoa không?"
Tang Đồng không rõ chân tướng, dục vọng khiến cho đại não trở nên chậm lại, chỉ theo bản năng hồi đáp: "Thích!"
Lạc Hưởng Ngôn nụ cười càng thêm tà mị, ý vị sâu xa nói: "Vậy, ông xã sẽ cho cưng một đóa hoa dụ hoặc mê người nhất!"
Tang Đồng vừa định hỏi có ý gì, thì cảm giác được hai chân bị hung hăng ép xuống, Lạc Hưởng Ngôn siết chặt eo của cô, nặng nề mà tiến vào thân thể cô.
"A ——"
Phản xạ có điều kiện co rút lại co rút, Tang Đồng thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nóng rực trên phân thân của Lạc Hưởng Ngôn, mạch đập có lực nhảy lên.
Lạc Hưởng Ngôn chống đỡ tại nơi mê hoặc chết người của cô, chậm rãi mài mòn, thở hổn hển cười trêu nói: "Như thế nào, ông xã cho cưng làm hoa, có đẹp hay không?"
Tang Đồng nửa ngày mới phản ứng được, mắc cỡ toàn thân dâng lên màu hồng đẹp mắt, nức nức nở nở không thốt nên lời.
Lạc Hưởng Ngôn rốt cuộc có thể sung sướng hả hê mà ra vào rồi, eo ếch dùng toàn bộ sức mạnh, từ trên xuống dưới từng lần một xỏ xuyên qua.
"Nói, có đẹp hay không?"
Tang Đồng bị một lực thực mạnh hung hăng thúc vào nơi sâu nhất, khóc sụt sùi nói: "Đẹp......"
Lạc Hưởng Ngôn đối với việc cô nghe lời rất hài lòng, rất nhanh kích thích nói: "Còn có thể đẹp hơn, chờ ông xã giúp cưng tưới nước xong, càng thêm kiều diễm ướt át rồi......"
Tang Đồng bị buộc nghe những lời khó nghe kia của hắn, cuối cùng cũng tự mình chiêm nghiệm được lưu manh thật đáng sợ.
Lạc Hưởng Ngôn vui sướng hành hạ Tang Đồng, siết chặt đến nỗi thắt lưng cô xanh tím một mảnh, hung hăng va chạm phát ra âm thanh "bành bạch" vang lên bên tai không dứt.
Đột nhiên tiếng chuông vang chói tai lên, Tang Đồng thật sâu thở dốc một hơi, giãy giụa nói: "Điện thoại di động của em......"
Lạc Hưởng Ngôn bất mãn nhéo nhẹ trước ngực cô một chút, nhưng mà tốc độ một chút cũng không giảm tiếp tục ra vào, hung tợn nói: "Lúc này em còn muốn quan tâm đến thứ khác, xem ra ông xã không đủ cố gắng rồi nha!"
Nói xong, Lạc Hưởng Ngôn hung hăng hôn môi của cô, sức nặng toàn thân đè ở trên người cô, hung hăng chống đỡ cô luật động.
Tang Đồng một trận co quắp, bụng kịch liệt co rúc lại, liều mạng xoắn chặt cây gậy nóng bỏng trong cơ thể.
Lạc Hưởng Ngôn sung sướng đến toàn thân lỗ chân lông đều nở ra, con người đen xoay động, cười gian nói: "Em muốn nhận, tốt, anh sẽ để cho em nhận!"
Nói qua Lạc Hưởng Ngôn duỗi cánh tay dài đang rảnh rang, đủ với đến chiếc điện thoại đang vang lên không ngừng kia, liếc màn hình một cái, lập tức đen mặt.
Tang Đồng cảm thấy hắn có cái gì đó không đúng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên hỏi: "Là của ai?"
Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh, ấn tay ngay nút trả lời, sau đó đem điện thoại di động đặt ở bên tai Tang Đồng.
"Này, Đồng Đồng......"
Thanh âm quen thuộc của Lương Nguyên mang theo chút lo lắng, lại làm cho Tang Đồng khẩn trương hô hấp cứng lại.
Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên khẽ mỉm cười, chậm rãi rút ra dục vọng của mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tang Đồng lần nữa hung hăng thẳng tiến.
Tang Đồng dùng hết hơi sức toàn thân mới đè xuống tiếng thét chói tai sắp vọt ra cổ họng, khống chế thanh âm run rẩy nói: "Có... có chuyện gì?"
Lương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đồng Đồng, sáng hôm nay chuyện Tiểu Nghệ tìm em anh đã đã biết, thật xin lỗi, anh không có trông nôm tốt em ấy, nếu như em ấy mang tới phiền toái cho em, anh nhận lỗi với em......"
Lạc Hưởng Ngôn động tác càng thêm mãnh liệt, giống như là đang đóng cọc, từng cái hoàn toàn nhắm ngay chỗ trí mạng mà đánh tới.
"A...... Ừ, ừ......"
Tang Đồng cắn môi, cố gắng khống chế tiếng rên rĩ của mình, nhưng tiếng thở dốc nặng nề cũng không cách nào khống chế bình thường trở lại được.
"Này này, Đồng Đồng, em đang nghe sao?"
Tang Đồng khóc không ra nước mắt, bị bức đến nỗi khóe mắt rịn ra nước mắt, thanh âm run run nói: "Nghe, nghe......"
Lạc Hưởng Ngôn không có ý tốt sử dụng cái tay đang rảnh rang kia, sờ tới địa phương hai người chặt chẽ kết hợp, tìm được viên trân châu nhạy cảm, hung hăng xoa nắn.
"A —— không cần!"
Tang Đồng bất ngờ không kịp phòng bị kêu ra tiếng, ngay sau đó bụng co rút phập phồng phập phồng, nơi bị xâm chiếm cũng đột nhiên tràn ra dòng chảy ướt át.
Lương Nguyên khẩn trương hỏi: "Đồng Đồng, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Tang Đồng cắn chặt hàm răng, không dám mở miệng, chỉ sợ vừa mở miệng chính là tiếng rên rĩ khó khăn khắc chế.
Lạc Hưởng Ngôn đè thấp thân thể, chống lại cặp mắt của Tang Đồng, tà tà cười một tiếng, miệng làm ra khẩu hình khi phát âm: "Nói a!"
Lương Nguyên vẫn còn ở đầu bên kia điện thoại lo lắng hỏi thăm: "Đồng Đồng, em rốt cuộc thế nào? Nói chuyện đi......"
Tang Đồng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng há mồm: "Ừ, tôi, tôi...... A —— tôi không có, không có việc gì! Lương, Lương...... Nguyên, anh cúp trước đi, tôi, tôi...... Ừ...... Tôi lát nữa sẽ liên lạc lại với anh...... A!"
Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh một tiếng, còn nói lát nữa sẽ liên lạc lại cho hắn ta!
Lão tử hiện tại liền "liên lạc" mi!
Lạc Hưởng Ngôn cố ý tiến xuất thật nhanh, mỗi một lần đụng chạm đều phát ra tiếng động "bành bạch" vang dội, Tang Đồng nghe được trong lòng sợ run.
Lương Nguyên nghi ngờ hỏi: "Em bị ốm hả? Sao lại thở gấp lợi hại thế kia?"
Tang Đồng trên trán tất cả đều là mồ hôi, tóc dính vào bên mặt, quả thật nghĩ đấm chết cái tên được voi đòi tiên này!
"Tôi, tôi rất khỏe...... Anh trước...... Ừ, cúp đi, ừ...... A...... Tôi, tôi đang bận......"
Lương Nguyên đột nhiên trầm mặc, không thể tin trừng lớn mắt, cà lăm nói: "Em, em đang......"
Tang Đồng nhìn Lạc Hưởng Ngôn bộ dáng tiểu nhân đắc chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, nhắm lại mắt, bất chấp tất cả, hướng về phía điện thoại di động giận dữ hét lên: "Không sai! Bà chị đây, đang, làm, tình! Thức thời anh liền nhanh cúp máy đi!"
Lương Nguyên mặt đỏ tới mang tai, luống cuống tay chân cúp điện thoại.
Tang Đồng hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Hưởng Ngôn, bụng dưới cố gắng co rúc lại, hận không thể xoắn đứt "nghiệt căn" đang gây sóng gió này.
Lạc Hưởng Ngôn bị cô dùng lực như vậy, tầng tầng lớp lớp da thịt ấm áp, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn đang liều mạng mút vào, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, sau mấy lần xâm nhập, hung hăng chống đỡ ở nơi sâu nhất, phun trào ra.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |