Vay nóng Homecredit

Truyện:Giấc Mộng Xuân - Chương 10

Giấc Mộng Xuân
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


CHƯƠNG 9

Kiều Dĩ Hạm dẫn đường, Uông Đông Nam là lần đầu tiên tới phòng cô.

Ôm trong lòng khẩn trương cùng tâm tình nghi ngờ, Uông Đông Nam có chút đứng ngồi không yên ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng khách, nhìn cô đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh tìm đồ uống.

A! Cái mông nhỏ tròn trĩnh bởi vì tư thế khom lưng mà hướng về phía hắn à nha...cảm giác giống như là đang mê hoặc hắn...

"Muốn uống gì?"

Hắn tư tưởng vừa mới bắt đầu, lập tức bị câu hỏi bất thình lình của cô mà phải gắng gượng "thắng xe", hắn lúng túng thay đổi tư thế ngồi, ấp a ấp úng đáp: "Gì cũng được, gì cũng được!"

Loại tình huống đó, cho dù cô cho hắn uống a-xít-sun-phu-rích cũng được!

Muốn phát sinh tình ái hoặc làm cầm thú cũng không thể vào lúc này, đây chính là lần đầu tiên tiểu Kiều bảo bối của hắn có ý tốt, nếu hắn xúc động làm ra chuyện không nên, hắn có thể suy ra, thời gian tới đối mặt với hắn cô không chỉ trốn tránh mà còn lời mặn lời nhạt.

Kiều Dĩ Hạm cầm hai chai nước đi ra từ nhà bếp, nhìn hắn đổ nhiều mồ hôi trên trán không hiểu hỏi: "Rất nóng sao? Hay là tôi chuyển nhiệt độ máy điều hòa xuống thấp một chút?"

Uông Đông Nam cười khổ cự tuyệt, nhận đồ uống trong tay cô uống một ngụm lớn, chất lỏng lạnh như băng hòa hoãn lại cái đầu đầy ý nghĩ miên man.

Hắn là nóng, nhưng không phải thân thể nóng, mà trong đầu toàn những tư tưởng đồi trụy khiến cho người nảy lửa.

"Anh...." Cô bỗng dưng lên tiếng, rồi ngừng lại, như là đang suy tư mở miệng sao cho thỏa đáng.

"Em sao vậy?" Tim của hắn bị treo lên cao, vội vã muốn biết câu tiếp theo.

"Thành thật mà nói, em không còn trẻ, cũng không muốn lãng phí thời gian chơi trò chơi tình ái nữa." Cô yên lặng nhìn vẻ mặt của hắn, "Cho nên em cũng không muốn quanh co lòng vòng, em muốn hỏi, anh có đúng là thích em hay không?"

Hắn có đúng là thích cô hay không? Đầu óc Uông Đông Nam đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại những lời như sét đánh đánh vào đầu hắn.

Cô hỏi hắn có đúng là thích cô hay không? Cái gì vui đùa! Cô vậy mà bây giờ còn hỏi hắn loại vấn đề này?

Nếu như không thích cô, hắn luôn không khống chế được mà đối với cô động dục sao? Nếu là không thích cô, hắn sẽ để cô ngồi trên xe yêu của hắn sao? Nếu như không thích cô, hắn nén giận mà chịu uy hiếp sao, như một con rùa sao?

Khi hắn làm nhiều việc như thế, cô lại hỏi hắn có hay không thích cô? Điều này khiến cho hắn không khỏi hoài nghi cô gái này là ý chí sắt đá, nếu không thì sao đối với hắn một chút cảnhmgiác cũng không có?

"Nếu như có thể, anh thật muốn bóp chết em." Hắn cắn răng phun ra một câu nói.

"Anh sẽ không." Điểm này cô rất khẳng định, "Anh còn chưa trả lời vấn đề của em."

Uông Đông Nam giống như muốn điên cuồng gào thét, cô gái này phải dùng đến phương thức "đánh" để hắn trả lời câu hỏi của cô sao? Hắn đội trời đạp đất sao có thể đem chuyện luyến ái treo ở cửa miệng chứ? Cũng không phải là phụ nữ....

"Này? Em đang đợi đáp án của anh."

Đàn ông nói một là một, khó chịu nói...

"Được rồi, là anh thích em." Hắn cam chịu nói.

Không có cách nào, ai bảo đôi mắt cô long lanh mọng nước so với thuốc nước kích thích còn hấp dẫn hơn, bị nhìn chằm chằm cả nửa ngày, hắn chuyện ma quỷ gì cũng nói được.

Aiz! Ai bảo hắn ở trước mặt cô không mạnh mẽ, chỉ có thể làm một tiểu nam nhân không có chủ kiến.

"Thật sao?" Kiều Dĩ Hạm lẩm bẩm, trên mặt toát ra một núm đồng tiền rực rỡ, có thể sánh bằng một bông hoa mềm mại.

Nụ cười này khiến Uông Đông Nam choáng váng, mở lớn miệng thiếu chút nữa không ngậm lại được.

Nhìn hắn ngây ngốc, Kiều Dĩ Hạm buồn cười hỏi: "Cười ngây ngô cái gì vậy?"

Thậy vất vả mới tìm về được âm thanh, Uông Đông Nam kêu: "Em... cười?"

Bị cô đánh, cắn, thậm chí lời nói lạnh nhạt, nhưng chính là không thấy cô cười, hắn còn tưởng rằng...

"Em cũng là người, cười có cái gì kì quái sao?" Kiều Dĩ Hạm hờn dỗi mà trả lời, ngay tại chỗ để cho Uông Đông Nam ngây ngô thành người đá.

Ông trời! Hắn hôm nay thực sự chịu quá nhiều kích thích, không cần lại quyến rũ như thế mà kích động trái tim hắn mà?

Như vậy liền đần độn sao? Vấn đề của cô còn chưa xong đâu! Nhìn hắn ngốc nghếch vẻ mặt ngơ ngác, Kiều Dĩ Hạm buồn cười nghĩ.

Cô cố ý ngồi xuống bên cạnh hắn, lập tức cảm giác được thân thể hắn căng cứng, tư thế ngồi nhất thời giống như vệ sĩ vậy, để cho cô thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.

"Sao khẩn trương như vậy? Em còn có chuyện muốn hỏi..." Cô thổi khí vào lỗ tai hắn lẩm bẩm, hai chân hơi nghiêng, vốn cũng có ít nhiều khoảng cách giữa hai người, giờ thì đùi càng gắt gao dựa sát thân mật, không có nửa khe hở.

Hiện tại rốt cuộc đang là tình huống gì? Tiểu Kiều bảo bối của hắn sao lại làm ra động tác câu dẫn người khác như vậy?

"Cái... Hỏi cái gì vậy?" Uông Đông Nam lắp bắp hỏi, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không dám dời đi chỗ khác.

Không cần cúi đầu, bằng vào xúc cảm hắn cũng biết cô đang dính bộ ngực sữa vào cánh tay hắn, mà bây giờ năng lực tập trung của hắn được thử thách nghiêm trọng, bất luận một điểm kích thích gì đều chịu không nổi.

Hắn nhìn thẳng, đầu chạy xe không, hồi tưởng qua lúc huấn luyện viên hô khẩu hiệu luyện tập, thân thể căng thẳng, thân không hoảng hốt, mắt không dời, chỉ sợ thấy cái gì không nên thấy ngay tại chỗ lí trí đứt đoạn.

Hùng tráng, uy vũ, nghiêm túc, cương trực, bình tĩnh, kiên cường, chính xác, nhanh chóng, nhẫn nại, nhanh nhạy, dũng cảm, đội ngũ của chúng ta hùng tráng uy vũ...Thấy Uông Đông Nam ngồi ngay ngắn trang nghiêm, thần thái rất giống nhân vật vĩ đại được cung phụng trong miếu.

Khiến Kiều Dĩ Hạm không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Bình thường thô lỗ t*ng trùng lên tận não, tất cả thời gian đều muốn lăn trên giường, thường thường không để ý đến suy nghĩ của cô luôn vác súng khởi công, hiện tại cô thay đổi tác phong hơi chủ động một chút, hắn trái lại cứng rắn như Liễu Hạ Huệ vậy? Cô hiện tại trở nên thật lớn mật, khó có khi nguyện ý bỏ xuống cẩn trọng, lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, hắn lại hoàn toàn giả bộ đứng đắn. (pó tay)

Hờn dỗi liếc mắt hắn, Kiều Dĩ Hạm đi lại hai bên trái phải chỗ ngồi một chút, bắp đùi chẳng những dính sát vào hắn, chỉ kém trực tiếp nhảy qua ngồi trên đùi hắn, một động tác như vậy thiếu chút nữa khiến Uông Đông Nam giật mình, đem khẩu hiệu trong lòng hô to, "Hùng..." Tráng!

Cô nghi ngờ theo dõi hắn, "Cái gì hùng?"

Hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, lại còn muốn giả bộ không có việc gì, "Không... không có gì!" *=))~ edit đoạn này chết cười*

Nào ai ngờ rằng người đàn ông quyết đoán khi nãy cùng với thái độ chịu trách nhiệm, trực tiếp đưa tên ba ba chân ngắn kia tống vào đồn cảnh sát, hiện tại lại không biến thành một tên bỉ ổi hạ lưu nhào đến trên người cô như mọi khi.

Có đôi khi Kiều Dĩ Hạm thực không hiểu nổi đàn ông, nhất là người trước mặt này.

Hắn vừa mới hành động anh hùng cứu mĩ nhân để cho cô có chút cảm động, nguyện ý buông tha điều kiện lí tưởng của nửa kia, lớn mật thăm dò tâm ý của hắn, bây giờ càng bỏ đi rụt rè, chủ động thiện chí, cái tên thô lỗ này thật đúng là không phụ danh hiệu "Thô lỗ", lúc này lại tỏ ra ngu ngốc, để cho cô nhịn không được mà suy nghĩ mắt mình có phải có chuyện hay không, sao lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này lại có chút ưu điểm?

Hắn có thể dùng ánh trăng gây họa lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Tuy rằng mặt trời chiều ở cửa sổ chiếu rất chói mắt, ánh trăng vẫn còn ở một nơi xa xôi.

"Không phải còn có chuyện muốn hỏi sao?" Không chịu đựng được ánh mắt nghi ngờ của cô, Uông Đông Nam vội vã tìm đề tài, muốn phân tán sự chú ý của cô.

"Ừ, còn có một vấn đề... Anh đang làm cái gì vậy?" Đôi mắt mở một nửa, giọng nói hờn dỗi của Kiều Dĩ Hạm đột nhiên biến thành sự lạnh lẽo tháng mười hai.

Cô bỏ đi rụt rè cố gắng tới gần hắn, cố gắng biểu hiện tâm ý của mình, nhưng hắn lại đẩy cô ra, thậm chí còn đem tay của cô trên người hắn rời đi, giống như đụng phải vi khuẩn vậy.

Phương pháp biểu đạt tâm ý của cô sai rồi sao, cái tên thô lỗ này còn lơ đễnh, không hiểu ý của cô sao?

"Không có, anh muốn nói là hai người dựa vào nhau gần quá...hơi nóng." Nhất là dục vọng của hắn càng thêm nóng! Uông Đông Nam nói một lí do kém chất lượng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy ngu xuẩn.

Nếu không phải hiện tại hắn không hiểu tiểu Kiều bảo bối sao lại vòng vo như vậy, đã sớm khiến hai người gần hơn, thế nào lại đưa đến bên mép một miếng thịt y nguyên không thay đổi rồi thả lại mâm, thậm chí còn bọc kín bên trên giữ cho tươi mới khiến hắn chỉ nhìn mà không được động thủ nên liên tiếp chảy nước miếng? Hắn sợ mình vừa ra tay, cô lập tức cho hắn một cái tát, mắng hắn là cầm thú về sau quang minh chính đại cự tuyệt tiếp cận của hắn.

Đây tuyệt đối không phải là âm mưu của hắn, mà hắn cực kì tin tưởng kinh nghiệm và trí tuệ của người xưa - vô sự xum xoe, gian trá tức gạt!

"Hơi nóng?" Loại lí do này mà hắn cũng nói ra miệng, Kiều Dĩ Hạm hừ lạnh một tiếng, tay nhỏ bé cố ý đặt lên lồng ngực của hắn, "Em nói a... Chúng ta không phải là đã từng ở trên giường sao?"

Trên giường? Những từ cấm kị đột nhiên ở trong miệng cô nói ra, khiến Uông Đông Nam liều mạng nhẫn nại bởi vì trong đầu đột nhiên hiện lên hồi ức phóng túng sinh động, thiếu chút nữa đem hàm răng cắn đứt.

"Đúng vậy." Khóe môi hắn hơi co quắp.

"Vậy chúng ta lúc đó cũng dựa sát như vậy...anh không cảm thấy nóng sao? Hả?" Ở trên lồng ngực bằng phẳng của hắn dùng bàn tay nhỏ bé lần mò, trực tiếp phá hủy lí do của hắn.

Thực quá đủ rồi! Đường đường là một đại nam nhân, nếu như đến lúc này còn không hiểu được lời nói phản kích, vậy hắn còn coi là một người đàn ông sao?

"Em yêu, thực sự là đủ rồi, anh nhẫn nại đến cực hạn rồi." Hắn không nhẫn nại nữa, phản công quay người đem cô đặt trên ghế, thân thể nặng nề cùng cô chặt chẽ kết hợp, không khách khí ăn đậu hũ của cô, "Em rốt cuộc muốn cái gì? Em nói rõ ràng một lần đi!"

Cô muốn cái gì?

Hỏi đến thật rồi! Bởi vì cô cũng không biết mình muốn làm cái gì!

"Em cũng không biết." Kiều Dĩ Hạm thành thật mà trả lời.

Không biết? Cô lại dám nói là không biết? "Không biết? Em dọa anh sao?" Hắn bị cô khiêu khích, cô vậy mà lấy câu "không biết" ra trả lời?

"Anh thực sự nhịn đủ rồi, em yêu, ngày hôm nay anh nhất định phải nghe được một đáp án." Hắn ôm chặt lấy mặt của cô, để cho cô chăm chú nhìn mắt hắn, "Em rốt cuộc có muốn gả cho anh không?"

Đây trọng tâm cuối cùng của câu chuyện mà bọn họ bàn luận, mà bây giờ hắn vô cùng xác định chỉ muốn một mình cô, cho nên cô nhất định phải cho hắn một đáp án.

Chỉ là hắn không nói ra miệng, hắn tuyệt đối không chấp nhận đáp án cự tuyệt, cho dù chết để được quấn quýt lấy cô, hắn cũng muốn nghe.

Tốt a, tên đàn ông này đã bừng tỉnh, thế nhưng tiến độ có nhanh quá hay không? Cô chỉ là mới hỏi hắn có thích cô hay không mà thôi, hắn thế mà lại hỏi cô có muốn gả cho hắn hay không? Chắc như vậy, câu trả lời của cô nhất định chỉ có một.

"Không lấy chồng." Cô đối với hắn còn có rất nhiều nghi ngờ vẫn chưa tháo gỡ được, đâu thể nào đơn giản gật đầu như vậy?

Không lấy chồng? Cô trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng hắn cũng rất khó chịu, hắn nhịn không được mà đáy lòng phiền muộn, trực tiếp điên cuồng với cô.

"Em yêu.... Anh có nơi nào không tốt sao? Chúng ta ở trên giường không biết đã lăn lộn mấy lần, em từ trên xuống dưới anh có chỗ nào không sờ qua, chưa chạm qua, hiện tại nói không lấy chồng có phải không chịu trách nhiệm hay không?" *con gái phải chịu trách nhiệm sao? =((*

"Tại sao em không biết nên vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm?" Hơn nữa hắn tốt ở chỗ nào, sao cô lại không biết? *thật không biết ko? *

Miễn cưỡng mà nói, thân thể hắn cường tráng rắn chắc đích thực là không tệ lắm, vận động trên giường cũng rất thành thạo.

Nhưng điều kiện để cô gả cho hắn cũng không phải là chỉ cần ngựa đực là được, cho nên điều kiện nói trên cũng chỉ có thể tham khảo!

Uông Đông Nam bị cô hỏi mà nghẹn lời, sau đó tiếp tục mặt dày cố gắng.

"Sao lại không cần chịu trách nhiệm? Anh mỗi lần như thế đều tận lực ra sức phục vụ cho em thoải mái, hao tốn thể lực, còn có sức chịu đựng quý báu, lẽ nào cũng không để phụ trách sao? Lẽ nào em chưa từng nghe qua câu dùng xong phải trả tiền sao?"

Dùng xong phải trả tiền? Cô lần đầu tiên thấy được có tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy.

Rõ ràng chính là hắn ngang ngạnh quấn quýt lấy cô cùng hắn lăn qua lộn lại, còn đem cô chơi đùa đến mỏi eo đau lưng, bây giờ hắn còn dám nói "Dùng xong phải trả tiền"?

Cô lần thứ hai cảm giác mình vừa nãy có thể là cô đã hoa mắt thần trí không bình thường, mới có thể nhất thời cho rằng người đàn ông này chịu vì an nguy của mình mà buông tha tự tôn của chính hắn - điểm ấy khiến cô rất cảm động.

"Tôi cho anh biết, tôi chưa từng nghe qua! Anh bây giờ ngay lập tức rời khỏi nhà của tôi, tôi sau này cũng không muốn gặp lại anh." Cô lạnh lùng nói.

Cái gì? Nói nửa ngày, hắn nhẫn nại đến sắp vỡ cả mạch máu, kết quả cô vẫn có ý định đuổi hắn ra ngoài, về sau không muốn gặp lại? Vậy hắn nhẫn nại làm cái quỷ gì!

"Thực sự là đủ rồi." Hắn đã không để ý đến đây là lần thứ hai nói những lời này, "Sớm biết sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài, vậy không bằng anh làm những gì anh muốn"...ít nhất...như vậy hắn tương đối thoải mái một chút.

Kiều Dĩ Hạm rút lại lời nói, thấy hắn bắt đầu cởi áo, kéo dây lưng, nhịn không được nhảy xuống ghế tránh ra.

Nhưng Uông Đông Nam cũng không lơ đãng như cô nghĩ, cô vừa mới nhảy xuống ghế, bàn tay to đã lôi kéo chuyển một cái, cô lập tức trở lại ghế, nhưng lưng lại hướng lên trên ghé vào mặt hắn.

"Muốn chạy trốn? Tiểu Kiều bảo bối của anh." Hắn lại cười, thân thể cường tráng gắt gao ôm cô, dục vọng đã sớm thẳng đứng còn không quên chĩa vào cái mông tròn trĩnh của cô mà đi qua đi lại.

"Cái tên khốn kiếp t*ng trùng lên đến não này." Cô vừa thẹn vừa giận quát.

Tên thô lỗ, cô vừa trêu trọc còn không di chuyển, hiện tại đúng lúc cứng rắn đè nặng cô không tha, thậm chí còn không quên dùng hắn..."cái kia" của hắn chĩa vào cô.

Hắn cắn vành tai phiếm hồng, xấu xa cười khẽ, "Tiểu Kiều bảo bối thật hiểu anh, anh bây giờ đúng thật là t*ng trùng lên đến não rồi, yêu cầu em ngay lập tức tới giúp anh giải quyết."

Hắn nhanh tay lẹ chân cởi ra phần lớn quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người cô, chỉ lưu lại quần áo lót thật mỏng, đưa lưng về phía hắn thân thể mềm mại của cô không ngừng giãy dụa, ở trong mắt hắn càng lộ ra vẻ mê người.

"A! Bảo bối của anh, mấy ngày nay bận chuyện của ba ba chân ngắn, hại anh không có thời gian mà trở về nhà, nhưng anh mỗi ngày đều nhớ em, nhất là thân thể mẫn cảm của em đến không được..."

Hắn nói trắng trợn, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về nụ hoa dưới quần nhỏ, cảm giác đụng vào một mảnh ẩm ướt nho nhỏ rất hài lòng cười lớn.

Trời ạ! Bàn tay của hắn như phát ra lửa, vỗ về chơi đùa vài cái cô liền cảm giác cả người như nhũn ra, nơi riêng tư cũng không nhịn được mà có phản ứng.

Trải qua mấy ngày xa cách, dục vọng của hai người tới rất nhanh, đầu v* của cô không cần chơi đùa cũng đứng thẳng như đá, dưới thân hoa huy*t còn được hắn trợ giúp rất nhanh thành một mảnh đẫm nước.

"Ân." Cô khó kìm lòng mà phát ra tiếng rên rỉ.

Một tay vồ lấy mặt cô, hắn cúi đầu hôn cô, môi mọng đỏ tràn ra tiếng rên rỉ, lưỡi cuồng vọng cố ý tham nhập vào trong miệng cô dây dưa.

Tay hắn không có bất kỳ do dự nào, xoa lên nụ hoa đã sớm thẳng đứng của cô, dục vọng bá đạo chen vào giữa hai chân cô, cách quần nhỏ mỏng manh vỗ về chơi đùa cô, như cuồng phong thật nhanh cuốn sạch cô.

"Ách, nóng quá." Hưởng qua hoan ái tuyệt vời cùng hắn, cô tự nhiên đáp lại nhiệt tình của hắn, thuần thục mở vòng eo, dưới thân lõm xuống chặt chẽ không ngờ hắn nóng bỏng như vậy, tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to đặt trước ngực cô của hắn, dẫn dắt hắn đụng chạm những chỗ mẫn cảm khác.

Nụ hôn của hắn rơi trên đường cong duyên dáng trên vai, trên cổ cô, "Bảo bối, anh rất nhớ em, nhớ vô cùng." Hắn lắc lư mông, khiến dục vọng nóng bỏng bừng bừng sung huyết cách quần nhỏ đã ẩm ướt từ lâu mà vuốt ve hoa tâm nhạy cảm.

Hắn thoáng lùi thân thể lại, một bên gấp gáp thở phì phò kéo xuống mảnh quần áo cuối cùng trên người cô, ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm nhìn cặp mông tuyết trắng nở rộ như đóa hoa hồng.

"Bảo bối của anh ở đây đã ướt rồi nè." Ngón tay dài của hắn cong lại, trượt thẳng vào bên trong lối đi tràn ngập thủy dịch, "Nhìn xem, ngón tay của anh thoáng cái liền tiến vào."

Cô đỏ mặt đáp lại lời nói dâm mỹ của hắn, thế nhưng thân thể nhạy cảm lại tự động đưa hoa huy*t ướt đẫm không ngừng để sát vào tay hắn.

"Xem ra bảo bối của anh so với anh còn nóng ruột hơn, vậy mà thắt lưng di chuyển mau thật tốt, làm ra thanh âm thật lớn..."

"Còn chưa đủ..."

"Chưa đủ? Vậy em nói em còn muốn cái gì?" Động tác tay của hắn nhanh hơn, khiến mắt cô nhất thời phủ sương mù mà mất đi tiêu cự, chỉ có thể thất thanh hô.

"Em muốn...A!" Còn chưa trả lời xong vấn đề của hắn, tiểu huyệt một trận co rút, cao trào cuốn sạch lí trí của cô.

"Không được kêu...Bảo bối, em sao có thể cao trào trước?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-11)