Câu chuyện giả dối
← Ch.229 | Ch.231 → |
Edit: Tuyết Tinh
Beta: Ha. chi
Trong đường hầm đi từ Đài Bắc đến nghĩa trang Nam Sơn, Tần Tấn Dương một tay chống cằm, một tay cầm lái, trong lúc lơ đãng cúi đầu, lần nữa liếc nhìn thời gian.
Chín giờ mười phút, chỉ còn 30 phút! Chỉ còn 30 phút thôi, dường như anh cảm thấy khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Đồng Thiên Ái! Em nhất định phải chờ anh! Trong lòng không nhịn được thầm nói.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
Tần Tấn Dương liếc nhìn màn hình, ánh mắt vốn là có chút mong chờ, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ánh mắt liền ảm đạm đi. Đưa tay ấn vào nút trả lời, đem tai nghe nhét vào trong tai.
"Chuyện gì?" Thấp giọng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Quan Nghị hiển nhiên có chút khẩn trương cùng với ngưng trọng, "Tấn Dương! Mau quay về! Xảy ra chuyện rồi !"
Tần Tấn Dương bị giọng nói của Quan Nghị làm cho trong lòng cả kinh, có chút rối loạn, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại thần sắc, trầm giọng hỏi, "Trước tiên hãy nói ra đi! Rốt cuộc chuyện gì! Không nên hốt hoảng như vậy!"
"Mới vừa rồi Du thúc thúc gọi điện thoại tới, nói ông nội cậu bệnh nặng! Bảo cậu với Ty Kỳ cùng nhau trở về!" Quan Nghị vội vàng đem ngọn nguồn sự tình một lần nói ra.
Tần Tấn Dương buồn bực, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, không nhịn được hỏi tới, "Không đùa chứ? Cậu xác định?"
"Làm ơn! Là Du Hạo Thiên gọi điện thoại tới đó! Cậu nghĩ ông ta giống mẹ cậu sao?" Giọng nói Quan Nghị có chút nóng nảy bộc phát nhưng vẫn không quên dặn dò một tiếng, "Cậu bây giờ lập tức trở về đi! Bây giờ tớ đi đón Ty Kỳ!"
"Một lát gặp tại công ty! Vé máy bay tớ đã chuẩn bị rồi! Các cậu trực tiếp bay về Anh quốc!"
"Nhanh lên một chút a!"
Quan Nghị hò hét loạn lên, đem điện thoại chợt cắt đứt.
Tần Tấn Dương nghe bên kia đầu điện thoại truyền tới thanh âm "Tít tít...." trong lòng chợt rối loạn.
"Shit!" Đôi tay nắm thật chặt tay lái, không nhịn được dùng tiếng Anh nhẹ mắng ra một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở cuối đường hầm, chỉ cần qua một chút nữa, là có thể nhìn thấy cô! Nhưng tại sao, lại vào chính thời điểm này! Đáng chết! Có phải ông trời đang trêu cợt anh hay không!
Là bởi vì lúc trước anh quá phong lưu cho nên bây giờ cố ý hành hạ anh hay sao?
Mắt thấy sắp được nhìn thấy cô, bỗng nhiên bây giờ phải quay đầu lại!
Anh giống như suy tư thật lâu, lâu như trải qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, có chút vô lực dựa vào ghế, cảm thấy cả người mệt mỏi.
Chiếc xe Benz lái ra khỏi đường hầm, đánh mạnh tay lái, quay đầu.
Vội vàng ấn xuống số điện thoại Đồng Thiên Ái, trong lòng lại nghĩ, trước tiên mình cùng Du Ty Kỳ trở về Anh quốc, xem rõ thực hư câu chuyện ra sao, rồi sau đó trực tiếp đón cô ấy qua Anh quốc. Cho dù chỉ là nhìn thấy ông nội một lần cuối, cũng muốn cho cô nhìn thấy!
Cô ấy mới chính là vợ mình!
"Ục ục —— ục ục ——" điện thoại vẫn không người nào nghe.
Tần Tấn Dương có chút gấp lên rồi, điên cuồng hét lên, "Tại sao không có ai nghe máy! Đồng Thiên Ái! Em đang làm cái gì chứ? Tại sao lại không nhận điện thoại!"
Vừa vội vàng chạy về Tần thị, dọc theo đường đi anh vẫn gọi mãi, tuy nhiên vẫn không có người nào nghe máy. Thậm chí đến khi anh đã đến Tần thị, cũng vẫn không người nào nghe.
Trước Cao ốc Tần thị, Quan Nghị cùng Du Ty Kỳ đã đứng chờ từ sớm. Nhìn thấy chiếc xe Benz cách đó không xa đang chạy tới Quan Nghị vội vàng thay Du Ty Kỳ nhấc hành lý lên, dặn dò nói, "Ty Kỳ! Mau!"
"Dạ......" Du Ty Kỳ trả lời có chút chậm chạp, đến bước chân cũng trở nên có chút nặng nề.
Ông nội Tần bệnh nặng...... Đây chỉ là cha bịa ra để lấy cớ thôi......
Quan Nghị thấy cô chậm rãi bước đi, liền dừng bước, nắm lấy tay của cô, đi đến phía trước, "Ty Kỳ! Anh hiểu rằng rõ em cũng đang lo lắng! Nhưng mà lo lắng cũng vô dụng thôi! Khi em cùng Tấn Dương về đến bên đó, nhớ phải báo cho anh biết ông nội Tần bị bệnh như thế nào!"
"Không có ai ở Đài Loan thì cũng không được! Nên anh phải ở lại! Biết không? Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không cần lo lắng!"
Du Ty Kỳ nghe được dặn dò của Quan Nghị, suýt nữa bật khóc. Nhưng mà, giờ phút này cô lại không mở miệng được, cô không biết nên nói làm sao, có lẽ chính vì phần tâm tư ấy, phần tâm tư suy nghĩ có được Tần Tấn Dương.
Chỉ có mình biết......
Đây chỉ là một câu chuyện giả dối......
Quan Nghị dắt tay Du Ty Kỳ, đi tới trước xe Benz, mở cửa xe, đem hành lý bỏ vào ghế sau xe, trở tay đóng lại cửa xe. Lại mở cửa bên ghế phụ lái, nắm tay Du Ty Kỳ, an ủi cô ngồi vào bên trong xe.
"Ty Kỳ ngoan! Không có chuyện gì! Không cần phải sợ!"
Du Ty Kỳ gật đầu một cái, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
"Sẽ không có việc gì đâu!" Tần Tấn Dương thấy cô như vậy, nghĩ là cô đang lo sợ. Trong lòng mặc dù nóng nảy, nhưng vẫn cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh. Bây giờ, hắn chỉ có thể bình tĩnh!
Tần Tấn Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, còn muốn dặn dò Quan Nghị vài câu, nhưng mà nhìn đến Du Ty Kỳ bên cạnh nên đành phải thôi.
Nhìn thấy ánh mắt Quan Nghị như nói "Tớ hiểu rõ rồi! Cậu yên tâm đi đi!".
Tần Tấn Dương lúc này mới yên lòng gật đầu, lái xe nghênh ngang mà đi.
Sân bay Đài Bắc.
Tần Tấn Dương xách theo hành lý, vội vã bước nhanh về phía cửa kiểm phiếu.
Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Du Ty Kỳ đã bị rớt sau mình khoảng cách khá xa, cau mày nói, "Ty Kỳ, nhanh một chút! Quan Nghị chuyến bay Quan Nghị đặt vé đã bắt đầu soát vé rồi!"
Du Ty Kỳ nghe được lời nói của anh, vội vàng bước nhanh, đi tới bên cạnh anh, cũng chỉ nỉ non một tiếng, "Anh Tần...... Thật ra thì em...... Thật ra thì......"
Thật ra thì cô muốn nói, đây chỉ là do cha cô muốn anh trở về mà nói dối!
Nhưng mà, tại sao lại không thể nói ra khỏi miệng!
Du Ty Kỳ cúi đầu, yên tĩnh đi theo bên cạnh Tần Tấn Dương, mãi cho đến khi xét vé xong, ngồi lên máy bay, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu mà chỉ cắn chặt môi, dường như đang chịu đựng một áp lực rất lớn.
Một chiếc máy bay chậm rãi bay qua bầu trời, lưu lại một dấu vết của mình trên bầu trời xanh thẫm.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng đã nhìn thấy chiếc máy bay này.
Có chút nhàm chán đưa tay che đặt tại trán, phòng ngừa ánh mặt trời chói mắt, mỉm cười nói: "Mẹ! Mẹ xem chiếc máy bay kia kìa! Mẹ có nhớ lúc con còn nhỏ đã từng nói qua gì không? Là muốn dẫn mẹ đi du lịch!"
Trong hình người phụ nữ không nói gì, gió nhẹ thổi lất phất, cỏ dại lay động.
← Ch. 229 | Ch. 231 → |