Ghen tỵ
← Ch.203 | Ch.205 → |
Edit:taichung_mira
Du Tư Kỳ ngồi trên ghế lớn, nhìn chằm chằm máy vi tính, cười đến không khắc chế được. Đồng Thiên Ái ở một bên cũng cười khẽ trên mặt không có quá nhiều lo lắng, cũng là một bộ dáng sung sướng
Màn ảnh máy vi tính đang phát hài kịch, đối thoại cùng tình tiết vô cùng khôi hài, khiến hai người thật buồn cười
"A ha ha—sao lại buồn cười vậy a!—"Du Tư Kỳ cười to một hồi, đưa tay kéo y phục của Đồng Thiên Ái, hét lên: "Đổng phụ tá! Cô xem! Người kia sao lại không có đầu óc như vậy a!"
Đồng Thiên Ái vẫn đứng một bên, gật đầu một cái, "Ai! Là ai! Giống như kẻ ngu! Chỉ là thật đáng yêu!"
"Vậy cũng được! ngu mà thật đáng yêu!" Du Tư Kỳ đồng ý, không phản bác
Họ hiển nhiên quá mê hài kịch này, căn bản không phát hiện Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị đứng ở cửa. Càng thêm tập trung tinh thần vào màn ảnh, thỉnh thoảng nghiên cứu kịch tính
"..." Quang Nghị vạn phần tò mò, nhìn hai người họ ở cùng một chỗ
Trời ạ! Quả thật là kỳ tích! Cư nhiên không có bất kỳ tình tưởng tưởng tượng nào xuất hiện!
Tần Tấn Dương cố nén xung động, không biết vì sao nhìn Đồng Thiên Ái cùng Du Tư Kỳ ở chung một chỗ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận
Cô không phải là bạn gái của anh sao? Bây giờ cùng vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh ở chung một chỗ, hơn nữa còn cười đùa?
Chẳng lẽ cô không ghen tỵ sao?
Như vậy anh ở trong lòng cô, có bao nhiêu quan trọng?
Tần Tấn Dương không cách nào khắc chế mình rống lên một tiếng: "Du---Tư-----Kỳ-------"
Quả nhiên, tiếng rống giận này chọ cho Đồng Thiên Ái cùng Du Tư Kỳ quay đầu lại. Nhìn thấy tuấn nhan ẩn nhẫn, lông mày nhíu chặt thành một đoàn, tuyệt đối nóng nảy
Hài kịch trong máy tính còn phát ra những tiếng kêu gòa, xen lẫn đối thoại khoa trương
Nhưng mà, trong phòng làm việc vẫn yên tĩnh đến dọa người
Đồng Thiên Ái trán định nhìn anh, mắt to khẽ nheo lại. Rõ ràng muốn gặp anh, tại sao lúc này, cảm giác lại cách anh xa xôi như vậy, khoảng cách giữa họ, không chỉ là vài bước chân
Xa xôi đó.... Rốt cuộc là cái gì...
Tâm, kịch liệt nhảy lên
"Oa! Tần ca ca, anh về rồi!Em ở chỗ này chờ anh lâu lắm!" Du Tư Kỳ lấy lại tinh thần, từ trên ghế nhảy xuống, đi giày cao gót, chạy tới bên cạnh anh
Cũng không để ý có người bên cạnh, trực tiếp ôm lấy anh
Dựa vào trên người anh, làm nũng nói: "Tần ca ca! Anh đã đi đâu! Sao giờ mới về! Em từ Anh bay qua thăm anh! Anh vui không?"
"Em đã đến công ty rồi, nhưng anh mặt trẻ con đáng ghét nói Tần ca ca đi ra ngoài! Sau đó kêu em về hà" Du Tư Kỳ nói xong, nghiêng đầu thống hận nhìn Quang Nghị
Hướng về phía anh làm bộ dạng cá mặt quỷ, nhẹ nhàng nói mấy chữ "Đồ quỷ sứ chán ghét!"
Tần Tấn Dương vẫn trầm mặt không nói, ánh mắt nhìn Đồng Thiên Ái đứng ở trong góc. Trên mặt cô quá mức bình tĩnh, cũng quá mức trấn định, giống như tất cả không ảnh hưởng gì đến cô
Tại sao cô không có một chút gì khác thường? Một chút xíu cũng không có?
Trên mạt hiện lên một chút khó chịu, gầm thét: "Du Tư Kỳ! bỏ anh ra! Có nghe không!"
"Không cần sao! Thật vất vả mới được ôm Tần ca ca! Chúng ta đã một thời gian dài không gặp mặt a! Tần ca ca, anh không muốn gặp em sao?" Du Tư Kỳ tựa đầu vào ngực anh mà cọ cọ, ngây thơ nói
Quang Nghị nhìn Du Tư Kỳ, giật mình nhìn cô giống như đứa nhỏ. Lúc này mới phát hiện, cô chỉ thay đổi có vẻ bề ngoài, tính tình thì vẫn vậy, một bộ dạng ngây thơ
Là do bị mọi người bảo vệ tốt quá sao? Bị hưởng sự che chở với sủng ái của một thiên kim đại tiểu thư!
Tần Tấn Dương không để ý cô làm nũng, dùng sức đem cô từ trên người mình kéo ra. Mà trên mặt anh, đã không còn vẻ mặt dịu dàng nữa, khuôn mặt lộ ra vẻ ghét bỏ
"Thật là đau! Tần ca ca, anh làm em đau!" Du Tư Kỳ quat to, uất ức nói
Trong hốc mắt của cô cũng đang dần dần nổi lên nước mắt, tùy thời có thể chảy ra. Hoa lê đẫm lệ, lại cố nén không để nó rơi xuống, biểu tình thật khiến người ta thương tâm
Đáng tiếc người khác căn bản không đem diễn xuất này để vào mắt, anh hất ống tay áo ra "Về sau không cần dính vào trên người anh, sẽ không lưu tình mà đẩy em ra"
"..." Du Tư Kỳ nghe anh rống giận, lại nhìn vẻ mặt thành thật của anh, cảm thấy thương tâm
Mím mím môi, như con nít khóc lớn tiếng: "oa—ô----------"
"Tần ca ca không thích em! Em từ Anh bay tới Đài Loan. Cũng không có nghỉ ngơi. Cứ vậy chạy tới đây gặp anh... Anh đầu cần hung hăng như vậy mắng người ta!"
"Em còn ở dưới lầu... Đợi anh đến mấy giờ liền... Anh vừa thấy em... liền hung hăng a..."
Tiếp tục khóc nhóa, liền đem tất cả uất ức cảu mình phát tiết ra ngoài
Tần Tấn Dương đáp lại bằng im lặng, bên tai còn vang lên tiếng khóc lớn. ngẩng đầu nhìn thẳng Đồng Thiên Ái, muốn từ trong mắt cô nhìn được chút gì
Anh cần cô khẳng định với anh, phần lòng tin kia!
"Tổ tông! Van cầu em đừng khóc!" Quang Nghị hoàn toàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ
Chỉ tiếc Du Tư Kỳ không thèm quan tâm đến cầu khẩn của anh, vẫn khóc rống như cũ
Đồng Thiên Ái ở phía sau bọn họ, từ đầu tới cuối, không nói một câu, tỉnh táo giống như người ngoài cuộc. Chỉ là, cô thật sự là một người ngoài cuộc! Ở chỗ này, vai diễn của cô là gì đây?
Rốt cuộc, một bước chân đi tới trước mặt bọn họ
"Du tiểu thư! Tần tổng mới vừa rồi biết cô đến, nên cố tình về tìm cô rồi! Chỉ là không nghĩ Du tiểu thư sẽ đến đây! Chắc là do không tìm được cô, cho nên tức giận!"
Bình tĩnh nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc
Thời khắc nói ra, cô không biết mình lại có thể bình tĩnh như vậy. Chỉ có chính bản thân cô biết, phần bình tĩnh này tuyệt không phải vì có lòng tin...
Các nàng đừng quên click quang cáo ủng hộ web nha!!!
← Ch. 203 | Ch. 205 → |