Đảm nhiệm trợ lý
← Ch.172 | Ch.174 → |
Ngồi ở bên trong xe thể thao, Giang Húc có chút không đáng kể nở nụ cười, giả vờ có bộ dáng nội tâm bị tổn thương, mất mác nghiêm trọng, nói: "Tiểu học muội đáng yêu của anh à! Em có thể bỏ lại trước kia một chuỗi xưng hô dài sao?" (Câu này em không hiểu, nguyên văn cv là như thế này: ngươi sẽ không có thể đi điệu phía trước kia một dài xuyến đích xưng hô sao không?)
Đúng là Giang Húc học trưởng mắc mưu tràng cự tuyệt của cô ở lễ tốt nghiệp mà! Haizz ya! Thật đúng là đả kích lòng tự trọng của nam nhân.
Đồng Thiên Ái lè lưỡi, có chút ngại ngùng cười nói: "Học trưởng! Là em không tốt! Ok, em nhận lỗi, lần sau không dám nữa, không dám nữa đâu!"
Thật sự là không nghĩ tới sẽ gặp được Giang Húc học trưởng ở chỗ này.
Sau lúc ấy, hắn ta phải đi Mỹ đào tạo chuyên sâu, bài bản hơn, ngay từ đầu còn có thể nhờ và, giao cho cô mỗi cuối tuần, nhưng là cô không nhìn hắn nửa năm, tự nhiên cũng không có quan hệ.
Sao hôm nay lại ở đây mà gặp lại?
Giang Húc nheo ánh mắt lại, cười cười, mà ánh mắt kia của hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng đáng yêu kia của cô. Đồng Thiên Ái hình như vẫn không thay đổi, giống như cũ vẫn hoạt bát yêu đời, thanh xuân cũng không hề giảm đi.
Chính là chỉ vài năm không gặp, không nghĩ tới bây giờ lại gặp được cô, một lòng vẫn là thuận theo bang bang loạn khiêu.
Không biết bây giờ còn có cơ hội không nhỉ?
"Thiên Ái à, bây giờ em đi đâu? Để người làm học trưởng như anh tiễn em một đoạn!" Giang Húc nói xong, tay liền mở cửa chỗ ngồi phía trước.
Đồng Thiên Ái vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào tòa nhà Tần Thị không xa phía trước."Học trước, không cần đâu, em làm ở Tần Thị, chỉ cách đây có mấy trăm mét, còn phiền anh chở đi sao?"
Giang Húc khuôn mặt lộ rõ biểu tình ngạc nhiên "Em làm ở Tần thì hả?"
"Đúng vậy! Có gì không anh?" Đồng Thiên Ái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, có chút bất an hỏi thăm. Trong lòng nhịn không được đoán: Không phải chứ, chẳng lẽ hắn ta có liên quan đến tên biến thái kia ư?
Giang Húc lau lau mặt, cười lớn, làm tư thế "OK!" "Vậy thì em nên đi cùng với anh, hai chúng ta cùng đường mà, anh cũng đang đến Tần Thị!"
"........." Đồng Thiên Ái cảm thấy sống lưng thật lạnh, khóe miệng tươi cười trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Giang Húc học trưởng ........ Cùng Tần biến thái ........ Quả thật có liên quan.
"Em đến đây nhanh đi! Nơi này không nên dừng xe lâu. Sẽ bị cảnh sát phạt, anh sẽ mất mặt lắm đó!" Giang Húc thấy cô chậm chạp cử động, tùy tiện tìm đại một cái lý do.
Nghe hắn ta nói như vậy, Đồng Thiên Ái đành bất đắc dĩ đồng ý lên xe.
"Giang Húc, anh đến Tần Thị làm gì vậy?" Mới vừa ngồi xuống đóng cửa lại, Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Giang Húc quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước "Ha, cái này có được xem là học muội Thiên Ái đáng yêu đang quan tâm đến anh không ta?"
"Học trưởng à!" Đồng Thiên Ái nhíu mày kêu một cái.
Giang Húc không hề đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Cha anh cùng Tần Thị có một hạng mục cần phải thỏa hiệp, mà anh lại bất hạnh bị chọn làm người đại diện ấy mà!"
"........." Đồng Thiên Ái cũng không hỏi gì nữa, rầu rĩ than một tiếng "Haiz!"
Xe chạy vào bãi đỗ xe của Tần Thị, vừa dừng lại nên động cơ vẫn chưa tắt, Đồng Thiên Ái đã đẩy cửa bước ra, xoay người cúi đầu nói với Giang Húc "Cảm ơn anh đã chở em đến đây! Bây giờ tạm biệt anh, em phải vào làm rồi!"
"Thiên Ái" Giang Húc có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngoại hình của mình khiến người ta nhìn vào là thấy ghét sao? Như vậy vì sao tiểu học muội đáng yêu này lại lập tức chạy trốn?
Đồng Thiên Ái trên mặt đỏ rần, xấu hổ, cũng hiểu được hình ảnh vừa rồi của mình thật vô phép nên vội vàng bắt đầu làm thế ý bảo "A, xin lỗi anh, tại em muộn mất rồi, anh phải biết Tần Thị là một công ty lớn, còn em chỉ là một nhân viên quèn thôi! Nếu em bị đuổi, ... haizz... thật là rất bi thảm nha!"
"Nếu vậy thì em càng không nên lo lắng đi!" Giang Húc giọng điệu chắc chắn nói.
Đồng Thiên Ái nhìn hắn đầy hồ nghi "Tại sao?"
"Em ở Tần Thị làm chức vụ gì thế?" Giang Húc đột nhiên hỏi, vừa nói chuyện vừa tắt động cơ xe, thân hình cao to lưu loát chui ra thân xe.
Hơ ..... tại sao lại hỏi cái này vậy ta?
Kì thật là chính cô cũng không biết mình đến Tần Thị là để làm gì mà! Quả thật là cùng hạt gạo cũng không có khác biệt nha! Ông trời à, sao tự nhiên lại hỏi cái "vấn đề tế nhị" này chứ?
Đồng Thiên Ái cau mày, thì thào nói "À, hay anh xem như ....... Trợ lý cũng được!" Thây kệ, làm trợ lý đi.
"Trợ lý đúng không?" Giang Húc bỏ qua thân xe, đi tới trước mặt cô, hơi hơi khom người xuống, cười nói "Nếu Tần Thị dám đem Thiên Ái đáng yêu của anh đuổi đi, thì qua Giang Thị làm trợ lý cho anh cũng được nha!"
"What?" Đồng Thiên Ái cười xởi lởi "Học trưởng à, anh lại .... Chê cười em rồi!"
Tại tòa nhà Tần Thị, tầng cao nhất của tổng tài.
Tiếng đồng hồ để bàn rơi xuống đất, quả lắc đồng hồ đang lắc lư không ngừng, lâu lâu lại phát ra tiếng "Ong ong", văn phòng của trợ lý đang hết sức im lặng.
Tần Tấn Dương bỗng nhiên từ bàn lớn đứng bật dậy, đi đến trước cửa sổ "Cái con nhím nhỏ đáng giận này, tại sao đến chậm như thế chứ? Từ lộ đi qua nãy giờ chỉ mất mười phút mà vẫn chưa đến.
Đột nhiên, cửa lớn văn phòng bị bật mở ra.
Tần Tấn Dương nhanh chóng xoay người lại, nguyên bản ánh mắt đang nóng rực nhìn thấy người vừa đến thì chuyển sang ảm đạm, có chút không kiên nhẫn nhíu mày đều đều nói "Tại sao lại là cậu chứ? Haizz!"
"Ơ chứ chẳng lẽ không phải mình à?"
Quan Kiên Quyết cảm giác chính mình thật là vô tội mà, tốt xấu gì cũng là chấp hành bí thư của hắn nhá. Bí thư vào phòng tổng tài không phải cũng là chuyện đương nhiên, hết sức bình thường sao?
"............." Tần Tấn Dương liếc mắt nhìn anh ta, "Có gì thì nói mau đi!"
"Tình tính nóng nảy quá đó nha!" Quan Kiên Quyết huých tay một cái, vẫn như cũ không sợ chết nói "Mình hiện tại muốn nói với cậu một việc, nhưng phải nhớ là nghe xong không được dữ dằn với mình đó!"
"Nói!" Tần Tấn Dương trực tiếp biến câu nói kia của mình chỉ còn duy nhất một chữ.
Quan Kiên Quyết cũng không nói lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp vào đề "Người đại diện của công ty Giang Thị đã có mặt ở dưới sảnh, đang chờ gặp mặt."
"Vậy thì có gì kì quái đâu?" Tần Tấn Dương thanh âm lạnh lùng, nói.
"Ừ thì không có gì kì quái, ngoại trừ việc cô bé mồ côi hay đi cùng ngươi lại cùng hắn đi vào Tần Thị, nhưng lại cười nói vui vẻ!" Quan Nghị hảo tâm đem sự thật nói ra.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |