← Ch.013 | Ch.015 → |
Bị ánh mắt nóng rát nhìn chăm chú, Đồng Thiên Ái nháy mắt đã hoá đá, đầu óc cứ "ong ong", cả người đứng im không nhúc nhích.
"Khóc không ra nước mắt", mấy chữ này bây giờ nàng mới được lĩnh hội!
Không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã lại gặp phải tên biến thái này! Nàng năm nay nhất định là phạm phải lỗi lầm gì với ông trời rồi!
"Tấn Dương!" Bonnie mềm mại hô.
Tần Tấn Dương nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng, hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn chăm chăm nhìn Đồng Thiên Ái.
Giống như là con báo đói trong rừng rậm Châu Phi, gặp được con mồi của mình.
Bonnie si mê nhìn hắn, lại phát hiện hắn không nhìn về phía mình.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền quay đầu nhìn lại, dừng mắt ở trên người nữ nhân đang ngây ngốc - Đồng Thiến Ái.
Nàng liền đánh giá một phen, nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, liếc thấy Đồng Thiên Ái mặc một cái áo T-shirt đi cùng quần jean cũ rích lạc hậu, ánh mắt to của Bonie tràn ngập vẻ khinh thường.
"Tấn Dương, ngươi biết cô bé "Làm việc lặt vặt" này sao?" Trong lúc nói, Bonie còn cố ý tăng thêm âm điệu ở bốn chữ "Làm việc lặt vặt".
Tần Tấn Dương dù có hứng thú nhìn Đồng Thiên Ái, hắn vẫn ra giả bộ nhíu mày, "Đồng tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt."
Đồng tiểu thư? Đồng tiểu thư! Hắn làm sao biết nàng họ "Đồng"? Chẳng lẽ hắn điều tra nàng?
"Tần Đại tổng giám đốc, phải nói là ngài có mặt ở khắp nơi a!" Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, hung hăng trợn trừng với tên nam nhân trước mặt.
Tần Tấn Dương hai tay khoanh trước ngực, đột nhiên thấy thích thú với việc đùa cợt nàng, "cô không cảm thấy đây là duyên phận sao? Lần trước "chuyện đó" thật là làm cho ta không thể quên được!"
Duyên phận cái đầu của ngươi! Đồng Thiên Ái thiếu chút nữa bật thốt lên.
Tần Tấn Dương thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, thở hồng hộc như thiếu không khí, bộ dáng tức giận mà không biết trút vào ai, trên mặt không tự chủ giương lên nụ cười.
Nghiêng người dựa cửa, khóe miệng nhếch lên một cái.
Đồng Thiên Ái hận không làm sao có thể đi tới xé rách cái khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm kia, nàng có dự cảm rất mãnh liệt, kiếp trước của mình khẳng định thiếu nợ tên nam nhân trước mắt, kẻ có nụ cười chẳng khác chó là bao, rất rất nhiều tiền!
Bonnie cảm nhận được hành động của bọn họ không tầm thường, ý niệm muốn được độc chiếm Tần Tấn Dương lại càng bộc phát.
Nàng không cách nào nhịn được việc nam nhân đang trong tầm ngắm của nàng, lại đi hứng thú với nữ nhân khác! Hơn nữa, còn là một đứa "con bé làm việc lặt vặt ", không danh tiếng nữa chứ!
khuôn mặt lãnh diễm nở nụ cười, "Phiền cô đem bánh ngọt cắt một phần cho tôi."
Đồng Thiên Ái vội vàng nói "Vâng! "
Vẫn cảm nhận được cái nhìn soi mói của tên nam nhân kia, cơ thể cứng ngắc đi về phía đặt chiếc bánh ngọt tinh mĩ. Mở bao hộp, cầm lấy bánh trong hộp cắt một ít.
"tiểu thư Bonnie, bánh ngọt của cô đây." Hai tay vô tâm đem bánh ngọt dâng lên.
Bonnie lạnh lùng nhìn nàng, trong khoảnh khắp chạm vào đĩa bánh, lại cố ý run run, đem đồng bánh ngọt lật úp.
Nụ cười trên môi trong nháy mắt tan biến, giơ tay lên cho Đổng Thiên Ái một cái tát.
"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Chút chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm không được! Thiếu chút nữa làm dơ lễ phục của tôi rồi! "
"Cô biết bộ lễ phục này bao nhiêu tiền không? Dù cô có làm một năm cũng không thể trả nổi đâu!"
← Ch. 013 | Ch. 015 → |