Vay nóng Tima

Truyện:Người Yêu Của Ác Ma - Chương 07

Người Yêu Của Ác Ma
Trọn bộ 13 chương
Chương 07
Điệu vanlse định mệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Shopee


Dưới ánh trăng huyền ảo, công chúa và hoàng tử sánh bước trên điệu nhạc du dương... Đằng sau lớp mặt nạ ấy, chàng hoàng tử thật sự là ai?" Hôm sau, nó nhìn tờ lịch 22-3 sinh nhật nó đồng thời là ngày mẹ nó mất, chỉ có nó và cha biết ngày sinh thật sự này của nó còn bao năm qua ngày sinh trên giấy tờ vẫn là 15-9, cha nó khôn muốn ngày nó sinh ra cũng là ngày nó mất mẹ nên đã đổi ngày sinh cho nó.

Nó tự cho phép mình nghỉ một buổi học, gác sang một bên tất cả. Nó ra khỏi nhà từ sớm, trên vai khoác cây đàn ghi-ta và mang theo hoa, nó tới nghĩa trang nơi mẹ đang yên nghỉ.

Nghĩa trang rộng lớn và vắng lặng nhưng có lẽ do đây là nơi có mẹ nên nó thấy rất bình yên mỗi khi tới đây, tâm hồn trong lành và thanh thản. Mới đó mà nó đã về đây 2 năm rôi, đã có bao chuyện xảy ra, ở Anh chanó và dì cũng rất yêu nó nhưng không hiểu sao nó thấy mình như gánh nặng và người thừa trong gia đình đó, ở đó có cha nó, dì và em gái nó là gia đình hoàn hảo rồi, thêm nó chỉ là thừa thãi mà thôi, chỗ của nó là ở nơi này.

Lấy cây ghi-ta ra tựa mình vào mộ và nó bắt đầu hát

Well I wonder could it be

When I was dreaming "bout you baby

You were dreaming of me

Call me crazy, call me blind

To still be suffering is stupid after all of this time

Did I lose my love to someone better

And does she love you like I do

I do, you know I really really do

Well hey

So much I need to say

Been lonely since the day

The day you went away

So sad but true

For me there"s only you

Been crying since the day

The day you went away

I remember date and time

September twenty second

Sunday twenty five after nine

In the doorway with your case

No longer shouting at each other

There were tears on our faces

And we were letting go of something special

Something we"ll never have again

I know, I guess I really really know

The day you went away

The day you went away

Why do we never know what we"ve got "til it"s gone

How could I carry on

The day you went away

Cause I"ve been missing you so much I have to say

Been crying since the day

The day you went away

The day you went away

The day you went away

Nó mải mê chơi bản The day you went away mà không để ý rằng không chỉ có mình nó ở đây.

Nhật Huy nhìn nó chăm chú, hình ảnh nó ôm ghi-ta nghêu ngao hát, mái tóc bay bay trong gió, gương mặt phảng phất nét buồm, u tối vừa như đang trôi về miền xa lắm, nó làm tim cậu loạn nhịp, cậu biết mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh này.

Nó mở mắt ra nhìn thấy cậu, ngạc nhiên

-Cậu làm gì ở đây?-nó hỏi

-Hôm nay là ngày giỗ anh tôi, còn cậu?

-Mẹ tôi nghỉ ở đây.

Hai người ngồi yên lặng không ai nói với ai, rồi cậu bắt đầu nói như nói với chính mình:

-Cậu cũng biết cha tôi là một đại gia bất động sản phải không, nhưng thực ra tôi không phải là con ruột của ông

Nó ngạc nhiên, không phải sao?

-Tôi là trẻ mồ côi, được ông nhặt được và nhận nuôi khi tôi sắp chết đói ngoài đường... con ruột của ông là một anh hơn tôi 2 tuổi

Cậu ta có anh sao, nhưng trước giờ có thấy ai nói đâu

-Không nhiều người biết về anh ấy vì anh ấy không thích xuất hiện trước báo chí, anh thích một cuộc sống bình thường.

-Thế bây giờ anh ấy đâu?-nó hỏi

Ánh mắt cậu se sắt lại, đau xót

-Chính anh ấy đã là người nhìn thấy tôi và thuyết phục cha nhận nuôi tôi... anh ấy... anh ... là một thiên tài violin... hai năm trước anh ấy đi Pháp du học và mất một năm sau đó vì một tên khốn tên là Kenz

-Tôi xin lỗi.

Rồi lại im lặng, nó không biết phải nói gì, đôi khi chỉ cần có người lắng nghe và im lặng cùng mih cũng rất an ủi rồi không cần phải nói gì cả. Còn cậu thì cũng không hiểu sao lại kể cuộc đời mình cho nó nữa, thật lạ, ở gần nó rất ấm áp và nhẹ nhàng, cậu thích cảm giác này.

Và trời mưa, mưa xối xả, không trú kịp nên cả hai đứa đều ướt hết, đến xe cậu, trong xe chỉ có áo sơ mi của cậu nên không còn cách nào khác là nó phải mặc nếu không muốn bị ốm vì cơ thể nó vốn nhạy cảm với nước mưa.

Cậu đưa về nhà, đến nhà nó đã thấy BMW X6 đỗ sẵn, thấy nó Bảo Quân lập tức chạy ra. Cả ngày không liên lạc được với nó, gọi điệnt thì thuê bao, học không đi, đến nhà cũng chả thấy, cậu lo sợ, sợ có chuyện gì xảy ra với nó và bây giờ thì sao, nó đang cười với tên con trai khác, và MẶC ÁO CỦA HẮN, chả nhẽ cậu đặt trái tim mình nhầm chỗ rồi sao. khỗng lẽ nó cũng như đám con gái khác sao, vậy mà cậu đã nghĩ nó khác cơ đấy, xem ra cậu nhầm rồi, cậu thấy bực, như lòng tin của mình bị phản bội vậy.

Cậu lao ra cho Nhật Huy một đấm vào mặt bằng tất cả sức bính sinh, Nhật Huy loạng choạng, khóe miệng rỉ máu

-Anh đang làm cái quái gì thế?-nó hét

-Làm gì à, câu đây để toi hỏi mới đúng

Nói rồi cậu kéo tay nó đi

-Đau... anh làm gì thế?

-EM thôi đi.

Cậu kéo nó vào trong nhà và XOẠT-1 tiếng xe vang lên và cái áo trên người tan thành hai mảnh, thân thể nó gẫn như lõa lồ trước mặt hắn, tức, xấu hổ và cảm thấy bị xúc phạm.. nó vung tay lên và CHÁT một cái tát lên mặt hắn, bỏng rát

-Em cũng chỉ như vậy thôi sao-hắn sờ mặt mình, nói tiếp-tôi đã nghĩ em khác nhưng rốt cuộc em cũng chỉ như đám con gái khác, sẵn sàng lên giường bất cứ thằng nào có tiền

CHÁT một cái tát nữa in trên mặt hắn

-Bao nhiêu thế-hắn vẫn tiếp-tôi sẽ trả em gấp đôi để em phục vụ tôi thật tôi

CHÁT cái tát thứ 3

-Phải, tôi thế đấy, tôi là loại cobn gái đó đấy, liên quan gì tới anh, đúng, tôi ngủ với cứ ai đấy, thì sao, tôi ngủ với anh thì ảnh hưởng gì tới anh, cút đi, đồ ********

Nó khóc và chạy đi, cậu đứng ngây ở đó, cậu đã làm gì để nó phải khóc như vậy, sao cậu lại làm thế, lại nói những lời đó, chỉ định xem có chuyện gì xảy ra với nó thôi, sao lại thành như vậy, cậu sai rồi sao, mất nó rồi sao?

Nó biết Bảo Quân đã đi, nhưng nó mặc kệ. Từ bé tới giờ chưa bao giờ nó bị xúc phạm nặng nề như thế, đau lắm, đau có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim nó ấy, từng lời. từng lời của cậu lúc đó vang vọng trong đầu nó: "Em cũng chỉ thế thôi sao...thế mà tôi đã tưởng là em khác đấy...rốt cuộc em cũng chỉ như bọn con gái đó...sẵn sàng lên giường với bất cứ thằng nào có tiền"-mỗi chữ lại như có một lưỡi dao đâm thẳng vào tim nó khiến tim nó nhói lên, co thắt từng hồi và rỉ máu

Á...Á...Không...không phải như vậy, không phải-nó hét lên, lắc đầu quầy quậy, tay ôm đầu, và nó lại khóc, tiếng thổn thức vang lên giữa không gian yên tĩnh nghe thật não lòng. Nó cứ khóc như vậy không biết bao lâu, giữa căn phòng yên lặng chỉ một mình nó cô đơn, cứ khóc, khóc mãi, khóc tới khi dường như không còn nước mắt để mà khóc nữa, những giọt nước mắt mặn chát như cuốn đi mọi phiền muộn, tức giận và sỉ nhục, đến khi dòng nước mắt cạn khô thì mọi cảm xúc dường như cũng theo đó mà trôi đi chỉ có 1 thứ còn ở lại, đó là sự tổn thương, đau đớn và những vết thương đang rỉ máu trong tim....

Quá đủ rồi.... đủ lắm rồi.... tại sao nó phải chịu đựng sự xúc phạm như thê chứ? Nó đã làm gì để đáng bị nói vậy chứ? Nó không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nó nữa, một lần là quá đủ rồi, nó đã từng phải nếm trải cảm giác đau khổ tới mức gần như tuyệt vọng 1 lần rồi, thật kinh khủng, nó đã cố quên đi, cố để cảm giác ấy đã ngủ yên suốt 3 năm qua, tại sao hắn lại đánh thức nó dậy chứ, tại sao hắn lại làm vết thương trong tim nó phải rỉ máu một lần nữa chứ, 1 lần vỡ tim với hắn còn chưa đủ hay sao, tim nó đau lắm, vỡ tan rồi, tựa quả cầu thủy tinh tan tành thành hàng nghìn mảnh cứa vào tim nó, đau xót. Nó không muốn phải chịu đựng cái cảm giác ấy thêm nữa, dù là hắn hay là bất cứ ai cũng không được chạm vào nỗi đau của nó...

>>>>>o0o

-Á-nó hét lên, ngồi bật dậy, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nó đã khóc thậm chí cả trong mơ sao?

Tít...Tít...2. 00 a. m.

Nó không dám ngủ lại nữa, sợ sẽ gặp lại giấc mơ kia, nó nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, hôm nay trời không có trăng, mà đến sao cũng không có luôn, toàn một màu đen tối hệt như tâm trạng của nó lúc này.

...Cùng lúc tai bar Diamond...

Tong tiếng nhạc xập xình, ánh đèn led màu xanh đỏ lập lòe quét đền khắp nơi, ở một bàn khuất ở khu vực vip, cậu đang ngồi đó, trên bàn là vỏ 1 chai XO, một chai Martin nằm lăn lóc và 1 chai Brandy vàng đã vơi quá nửa, cậu cũng không biết mình đã ngồi đây bao lâu hay ngoài kia đã mây giờ rồi, chỉ biết rằng sau khi ra khỏi nhà nó, cậu đã lái xe thẳng tới đây, và ngồi đây tới bây giờ chìm trong men rượu và cái không khí ngột ngạt của cái bar đông đúc nhất nhì thành phố này, đã lâu cậu không tới đây, từ cái đêm cậu gặp nó cậu không tới chốn này nữa -cái nới chỉ hoạt động về đêm, là chỗ cho bọn nhà giàu đốt tiền và thể hiện mình, và cũng là nơi để con người dễ dàng bộc lộ bản chất thật của mình, ở đây không ai quan tâm tới ai, điều này làm cậu thấy dễ chịu vì không ai để ý mà quan tâm xem mình là ai, ngắm nhìn ly rượu màu vàng hổ phách, cậu tự cười chua xót, không ngờ ngay tới người cậu nghĩ là trong sang và ngày thường vẫn bu quanh cậu-1 con đi** không hơn-thất vọng và thấy như mình bị phản bội nặng, hình ảnh nó trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Nhật Huy cứ tua đi tua lại trong đầu cậu không dứt, nốc mạnh cốc rượu như cố gắng xua đi cái hình ảnh chết tiệt đó trong đầu mình nhưng không tác dụng, cậu ngửa người ra sau ghế, cảm nhận cái vị cay nồng tới cháy cổ họng của rượu tây thấm vào người, cậu muốn say, thật sự rất muốn say để quên đi tất cả, quên đi cái cảm giác đau đớn tới tê tái đang gặm nhấm trái tim cậu, nhưng đây đã là chai thứ ba rồi mà dường như vẫn chưa đủ, cậu vẫn còn rất tỉnh táo, mặc cho cho bụng đã đau thắt vì uông quá nhiều rượu mạnh, cậu cố xua đuổi những hình ảnh và ý nghĩ bậy bạ khi nhớ lại cảnh nó mặc cái áo của Nhật Huy, tim cậu thì vẫn cố níu kéo hi vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, vì lí do nào đó mà nó phải mặc áo của hắn nhưng lí trí cậu gào thét rằng tất cả đã quá rõ rang, chẳng có gì là hiểu lầm ở đây cả, nó cũng chỉ là loại con gái hư hỏng mà thôi, như bao đứa con gái khác, nó chỉ tiếp cận cậu vì tiền hay mục đích này, mục đích khác, dường như hai chữ "thật lòng" là quá xa xỉ trong cuộc sống của cậu, mọi thứ xung quanh cậu bọc tiền mà có, tất cả đều chỉ toàn giả dối, lừa lọc và những mưu mô, toan tính, thật mệt mỏi, nhưng ánh mắt của nó lúc đó, ánh mắt nó xoáy vào nhìn cậu, nó ám ảnh cậu, ánh mắt chất đầy sự hận thù, oán trách, xót xa, thất vọng và buồn bã. Ánh mắt ấy mờ đi trong nước mắt của nó nhưng vẫn hiện lên sự căm phẫn, ai oán. Ánh mắt ấy làm cậu thấy tội lỗi, như cậu đã làm tổn thương nó, ừ thì phải, cậu đã xúc phạm nó nhưng với một kẻ đã vứt danh dự của mình đi như nó thi điều đó cũng là xứng đáng mà thôi.

Nốc thêm một cốc rượu nữa. cậu đập mạnh cái cốc xuống sàn và nó vỡ tan tành, mảnh thủy tinh găm vào tay cậu, chảy máu, từng giọt máu chảy ra rơi vào cốc rượu màu hổ phách tựa trái tim đang rỉ máu của cậu bây giờ

Đúng lúc ấy, một đứa con gái ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng õng ẹo:

-Anh ở đây à Quân, sao không gọi cho em?

Vừa nói cô ta vưa áp sát ngực mình vào người câu đầy khêu gợi.

Tự nhiên cậu thấy ghê tởm cô nàng đang uốn ** lượn lẹo như con rắn trên người mình kinh khủng, cô ta làm cậu nghĩ tới nó và cậu thì ghét điều đó, còn đang cố quên mà không được lại còn

-Xéo đi-cậu bực mình đẩy cô nàng đang nằm trên ngực mình ra

-Anh sao vậy, Quân, có chuyện gì không vui à?-cô nàng không them nghe lời cảnh cáo của cậu, tiếp tục nì nèo, cô ta biết đây là cơ hội hiếm có để túm được anh chàng nguy hiểm này, không thể bỏ lỡ

-Tôi nói cô xéo đi cơ mà, điếc sao?-cậu gằn giọng

-Sao hôm nay khó tính thế, chỉ muốn giải buồn cùng anh thôi mà, không cần phải thế chứ

Nói rồi cô nàng lấy một li rượu và uống một hơi hết sạch

-Anh muốn uống rượu, được, em sẽ uống với anh.

Thấy đuổi không đi, cậu chẳng buồn phản đối nữa, kệ xác cô ta, muốn làm gì thì làm. Cô nàng ngồi lên đùi cậu áp ngực vào sát vào ngực cậu đầy khiêu khích, nhưng dường như cậu không phản ứng, chỉ chăm chăm vảo li rượu trên tay. Cô nàng thì thầm vào tai cậu:

-Anh không vui phải không, để em giúp anh vui vẻ nhé?-vừa nói cô nàng vừa cắn nhẹ và liếm nhẹ tai cậu

Bây giờ thì cậu thấy ghê tởm cô ta, sao cô ta có thể trơ trẽn như thế chứ, cô ta khiến cậu buồn nôn, đang định đẩy cô ta ra thì bỗng hình ảnh nó lại hiện lên, cậu nhếch mép, cô ta muốn làm cậu vui vẻ mà, sao lại từ chối lòng tốt của người ta chứ, thế thì mất lịch sự lắm, hơn nữa tâm trạng cậu bây giờ rất tệ và cần được giải phóng. Tay cậu trượt một đường dài từ vai xuống eo cô ta, thì thầm

-Làm tôi vui khó lắm đấy, em làm nổi không?-vưa nói cậu vừa thổi một hơi nhẹ vào tai cô ta

Tiếng cười chua loét vang lên

-Yên tam, chỉ cần anh không chê, em sẽ phục vụ anh hết mình...-cô nàng ve vuốt ngực cậu, tay nghịch nghịch mấy cái cúc áo đầy chủ ý.

-Ồ thế thì tôi nên thưởng cho em cái gì đây?-bây giờ tay cậu đã nhẹ nhàng kéo cái dây áo của nó xuống

Cô nàng đáp lại khẽ

-Em không cần mấy cái đó, em cần...cái khác kia...

Cậu nhếch mép, kể ra cô ta cũng có kinhg nghiệm không tệ, cơ thể cậu bắt đầu có phản ứng rồi, khỉ thật, mà suy cho cùng, cậu thích những cô nàng biết cách chiều người khác.

Cậu cúi xuống đặt lên môi cô ta một nụ hôn mạnh bạo và mang đầy tính chiếm đoạt, nhưng nhạt thếch, bỗng cậu khựng lại nhớ lại nụ hôn với nó, nhưng nhanh chóng cậu gạt bỏ cái cảm giác đó và tiếp tục công việc, cậu luồn tay vào trong áo cô ta và vuốt ve làm cô ta không kìm được mà rên khe khẽ, cậu nhanh chóng vật cô ta xuống ghế.

-Đ...đợi...đã-cô ta nói giữa những hơi thở khó nhọc

-Sao thế?Chẳng lẽ em không muốn cho tôi sao?

-Không phải vậy, nhưng không phải ở đây-cô ta tỏ ra ngượng ngùng.

Cậu lại cười, loại con gái như cô ta mà cũng biết ngại à, nhưng thôi, cô ta đã làm cho cậu vui thì cậu cũng nên chiều cô ta một chút cho phải phép chứ.

-Vậy...khách sạn nhé?

-....

Rồi cậu kéo cô ta ra xe mà không biết rằng cô ta đang nở một nụ cười cực kì đắc ý và hiểm độc, và chỉ vì giây phút bồng bột này đây mà sau này cậu đã phải trả một cái giá rất đắt....

..... Cánh cửa phòng khách sạn đóng lại và cuộc mây mưa bắt đầu...

>>>>>o0o

.... Cùng lúc tại khách sạn....

Sau cuộc mây mưa mệt mỏi, cậu mở mắt và nhận ra mình không ở nhà và đang trong tình trạng khỏa thân, quay sang bên cạnh thì thấy Mai Khôi, phải, tới bây giờ thì cậu đã nhận ra cô ta và hối hận, cô ta không hề đơn giản, dây vào cô nàng là một việc không tốt đẹp gì nhưng sự đã rồi, biết làm sao được

-Anh dậy rồi à?

-...

-Làm gì nhìn em kinh thế, có biết tối qua anh làm em mệt lắm không?-cô ta nũng nịu

-Thế bây giờ cô muốn gì?-cậu trở lại khuôn mặt lạnh như băng thường ngày

Cô ta nhìn cậu bắt đầu nước mắt lưng tròng:

-Anh...anh đã lấy đi đời con gái của em và bây giờ thì anh hỏi tm muốn gì à?

Cậu nhếch mép, lắc đầu và đứng dậy khỏi giường

-Đừng có gán cho tôi cáo trách nhiệm to lớn ấy trong khi tôi không hề làm nó, cô cho rằng tôi tin tôi là thằng đầu tiên đụng vào cô à?Chuyện đùa, chắc chắn trước tôi đã có ối thằng cho ngửi mùi đời rồi

-Anh...-nghẹn họng không nói nên lời-thế...thế đầy là cái gì?

Cô ta đưa tấm ga trải giường có dính chút máu ra. Cậu chộp ngay lấy tay nó, nhìn kĩ từng đầu ngón tay và bình thản:

-Cô cắn ngón tay rồi bôi ra chứ gì, trò đấy xưa như Trái Đất rồi, lấn sau muôn làm trò này thì chỗ nào kín kín tí mà cắn nhá, chứ thế này thì tôi sợ chẳng thằng nào bị cô lừa đâu.

-Anh...

Cậu mặc quần áo của mình vào và đi ra, cô ta ném cái gối theo, khi cánh cửa khép lại, một nụ cười hiểm độc nở trên môi cô ta

-Anh đánh gía tôi thấp quá rồi Bảo Quân, anh là của Mai Khôi này, nếu tôi không có được thì không ai có được, đợi mà xem, trước sau gì anh cũng thuộc về tôi mà thôi

Cô ta quấn cái drap nhỏ quanh người và đi vào nhà tắm.

>>>>>o0o

-Chết tiệt-rồi quay xe tới trường

.... Tại trường....

Át xì...

Hix

Ốm rồi, tại hôm qua dầm mưa đây mà-nó cố rúc mình vào trong cái áo khoác to tìm chút hơi ấm.

Hết giờ, nó loạng choạng ra khỏi lớp, đầu nặng như có chì, chân đi không nổi, ngay lúc nó sắp ngã thì có một vòng tay đỡ lấy nó, ấm quá, Bảo Quân chăng, không đời nào...Nó quay lại và tia hi vọng mong manh vỡ vụn khi nó nhìn thấy nụ cười ấm áp của Nhật Huy, nó cười nhẹ đáp lại.

-Không sao chứ?-cậu quan tâm

-Không sao, chắc chỉ bị cảm chút do hôm qua dầm mưa thôi-nó lăc đầu

Nhật Huy ghé mặt sát mặt nó, nhìn ngắm một hồi

-Sắc mặt không tốt chút nào, đi thôi. hôm nay tôi mời cậu ăn trưa, coi như đền bù hôm qua làm cậu mưa bị ốm

Huy cầm tay nó kéo đi, tay cậu ấy ấm thật đấy nhưng không như tay Bảo Quân, ayss, sao cái gì nó cũng so sánh với hăn vậy chứ.

Bỗng nhiên Nhật Huy dừng lại, nó nhìn theo và có phải nó hoa mắt không, hay ốm mệt qúa nên sinh ra ảo giác rồi, nó thấy Bảo Quân đang đứng trước mặt nó, rồi như một phản ứng tự nhiên, nó rút tay mình khỏi tay Nhật Huy.

Nó nhìn Bảo Quân, hắn nhìn nó, hai người cứ như vậy, im lặng như đang theo đuổi những suy nghĩ riêng, lại trò thi gan, nó mệt cái trò này lắm rồi, nó thua rồi, bỏ cuộc, oke... Tự nhiên đầu óc nó quay cuồng, sự vật trước mắt tất cả tự nhiên trở nên mờ ảo và tối sầm.

Trong lúc mê man, nó thấy có người gọi tên nó đầy lo lắng, là ai vậy, Bảo Quân hay Nhật Huy, chắc không đồ tồi Bảo Quân đâu, nhưng sao nó vẫn hi vọng dù rất nhỏ vòng tay ấm áp đang ôm lấy nó lúc này là của Bảo Quân nhỉ.... ồ còn một người nữa, ai thế, chỉ đứng đó và nhìn theo nó, ai vậy

1 lúc sau, ở phòng y tế

Nó khó nhọc mở mắt, nheo mắt vì những tia nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào mắt nó....

-Uhmm...

-Cậu tỉnh rồi sao?-giọng ấm áp của Nhật Huy

-Ừ. -nhìn quanh, không thấy ai, cố kìm tiếng thở dài nhưng không qua được mắt cậu-là cậu đưa tôi về đây sao?

-Uhm. lúc đó cậu ngất đi, làm tôi lo quá

Nó cười nhợt nhạt

-Tôi không sao, cảm ơn.

Vậy ra không phải hắn thật, buồn quá, ôi trời Bảo Anh, mày đang mong chờ cái quái gì thế, mong hắn đưa mày vào phòng y tế à?Hoang đường

-Thôi cậu nghỉ ngơi đi, họ nói là cậu ngất là do qúa mệt mỏi đó

Nói rồi cậu đi ra để lại nó lơ đãng ngắm trời không biết rằng cách đó một đoạn có một người đang lặng lẽ nhìn nó

-Không sao à, vậy là tốt rồi-người đó lẩm bẩm và định quay đi

-Đến nơi rồi sao không vào xem cô ấy thế nào mà còn quay đi?-Nhật Huy đứng tựa vào tường hỏi

Cậu quay lại nhìn hắn:

-Không liên quan tới cậu-và quay đi

-Ánh mắt cô ấy rất buồn và trong khi ngủ cô ấy đã khóc đấy, anh...đã làm gì cô ấy hả?

-Chuyện chúng tôi không cần cậu quan tâm-cậu nói mà không quay lại

-Tôi không quan tâm chuyện hai người nhưng tôi quan tâm tới cô ấy, tôi muốn nhìn thấy cô ấy cười chứ không phải là khóc, còn anh thì sao, anh chỉ luôn làm cô ây khóc mà thôi, nên tôi sẽ giành lại cô ấy từ tay anh, sẽ làm cho ấy cười hạnh phúc.

-Sao cậu nghĩ mình có thể giành được với tôi?

-Vì tôi thích cô ấy

-Cứ tự nhiên, cái thứ con gái như cô ta, tôi không cần

BỐP...BỐP...hai cú đấm liên tiếp được bồi vào mặt của Bảo Quân

-1 là trả nợ cú hôm qua anh tặng tôi, và 1 là tôi đánh thay cho Bảo Anh

Cậu mất đà ngã dúi xuống đấy, ngồi bệt dưới đất, cậu nhìn Nhật Huy

-Tôi không biết giữa hai ngườ có chuyện gì nhưng chiều hôm đó...-cậu ngập ngừng, nói ra chuyện này thì cậu sẽ mất đi 1 lợi thế rất lớn nhưng cậu không muốn thấy nó khóc nữa, điều đó làm cậu phát điên, cậu sẽ quang minh chinh đại giành lại nó mà không cần bất cứ trò dìm hàng hay lợi thế hơn nào, trò chơi này cần phải công bằng-chỉ đơn giản là chúng tôi gặp nhau ở nghĩa trang khi đi viếng mộ người than, đó là ngày dỗ của mẹ cô ấy và chúng tôi bị mưa, cô ấy phải mươn áo tôi do áo bị ướt và rất nhạy cảm với nước mưa, chuyện chỉ có thế thôi

Nói rồi cậu đi thẳng đểlại Bảo Quân vẫn đang ngồi bệt dưới đất kinh ngạc. Thật thế sao, mọi thứ chỉ là hiểu lầm, cậu trách lầm nó rồi, tất cả là lỗi của cậu, cậu đã xúc phạm nó, khiến nó khóc chỉ vì một suy nghĩ vớ vẩn của mình, cậu sắp mất nó chỉ vì không để cho nó giải thích, trời ơi, cậu đã làm cái gì thế này?

Bảo Quân đấm mạnh vào tường, tay cậu chảy máu nhưng cậu không có cảm giác gì vì giơ đây tim cậu còn đau hơn, đau tê tái.

Những lời Nhật Huy nói bỗng vang lên trong đầu cậu "Tôi sẽ giành lại cô ấy.... vì tôi thích cô ây" Không, không thể được, cậu không cho phép, nó không được rời xa khỏi cậu, nó là của một mình và chỉ riêng cậu mà thôi, cậu sẽ làm mọi thứ để giữ nó bên mình, kể cả có phải nhốt nó lại...Nhật Huy sẽ không bao giờ giành được nó từ câu đâu, cậu sẽ không bao giò để chuyện đó xảy ra

>>>>>o0o

Hôm đó, đang ngồi nghe nhạc thì Nhật Huy gọi nó:

-Gì thế?-nó tháo tai nghe ra

-Tối mai là prom trường đấy

-Uh, thì sao?

-Cậu có định đi không?

-...chắc là không.

-Vậy hôm đó chúng ta đi chơi nhé, coi như mừng cậu khỏi bệnh, thế nào?

Suy nghĩ một lúc

-Cũng được

Tối hôm sau...

King...coong...

Tiếng chuông cửa nhà nó vang lên, 7h30' họ đến sớm thế, Nhật Huy hẹn nó 8h30 mà.

-Mời cô lên xe, cậu chủ đang đợi

Nó ra khỏi nhà đã thấy oto đợi sẵn có người mở cửa x echo nó vào trong, trong cái váy trắng đơn giản, mái tóc để thả không tạo kiểu, nó xinh một cách giản dị và trong sang

Chiếc xe đưa nó đến một nhà hàng sang trọng nhưng vắng tanh, chắc hắn bao hết chỗ này hôm nay rồi, đúng là con đại gia, cỉ là chơi thôi mà, có cần phải bày đặt như cầu hôn thế này không?

Nhật Huy mặc bộ vest đen và đeo mặt nạ, tại sao phải đeo mặt nạ nhỉ?

Hắn phẩy tay và dàn nhạc bắt đầu chơi, hắn làm động tác mới kiểu hoàng gia từ thế kỉ trước, nó cười và cũng nhẹ nhàng đáp lễ.

Hai người nhảy một điệu vansle nhẹ nhàng, may mà nó đã học vài đường khiêu vũ cơ bản khi ở Anh, bây giờ có chỗ thực hành rồi. Bước chân uyển chuyển theo điêu nhạc du dương, bản nhạc kết thúc, hắn bỗng quì xuống:

-Làm gì thế, định cầu hôn tôi sao?-nó true

-...

-Sao không nói gì thế, lại đeo mặt nạ nữa.

Hắn cởi mặt nạ ra và ... đó là Bảo Quân...

-Anh.... tại sao...?

-Tôi biết em rất giận tôi nhưng hãy nghe tôi nói, chuyện hôm đó tôi đã biết hết và tôi vô cùng xin lỗi vì đã xúc phạm em.

-...Anh đã nói tôi là ****

-....

-Nói tôi là loại con gái ******* sẵn sàng ngủ với bất cư thằng nào

-Tôi xin lỗi

-Vậy mà bây giờ anh nghĩ chỉ 1 câu xin lỗi là xong à?

Và nó lại khóc, cậu không biết làm gì, chưa bao giờ cậu bối rối như thế này, không hiể sao câu hôn nó, chăn những tiếng nấc của nó bằng nụ hôn của cậu. lúc đâu nó còn chống cự nhưng sau đó thì cũng để cho cậu hôn

Vậy coi như nó đã chấp nhận lời xin lỗi phải không?

Cậu buông nó ra, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nó và cười, lại quì xuống

-Bây giờ, tôi muốn kết thúc hợp đồng

Thì ra hôm nay là tiệc chia tay à?

-Và từ bây giờ tôi muốn em làm bạn gái chính thức của tôi, Bảo anh, em đồng ý làm người yêu tôi chứ?

Nó đứng ngây như phỗng

Thiên thần nhỏ:"Mau nhận lời đi, chờ gì nữa"

Ác quỉ nhỏ; "Không được, không nhớ nhũng gì hắn đã làm à?

Nhận-Không nhận-nhận-không nhận

-Ayss, im đi ta trừ hết lương bây giờ

-Bon này có lương hồi nào hả?-đồng thanh

-Thế thì cắt cơm

Chạy mất. Nó muốn thử, muốn tin 1 lần nữa, tự co mình một cơ hôi xem sao

-Anh là đồ tồi, nhưng tôi sẽ thử yêu đồ tồi xem sao

Hắn vui mừng nhảy lên và hôn nó nồng nhiệt

Chuyện tình yêu bắt đầu

Ở nhà nó có một kẻ cô đơn hướng trái tim về phía nó chờ đợi và ở 1 nơi khác có 1 kẻ độc ác đang tính kế

Sóng gió sẽ còn dài

.. Có là sai lầm không nhỉ khi chấp nhận cuộc chơi này, làm bạn gái hắn... đến cuối cùng... chắc nó sẽ không phải nhận lại một trái tim sứt sẹo như 3 năm trước đâu nhỉ???.... nhưng hắn là một play boy có hạng.... liệu hắn không thương tiếc đá bay nó ra khỏi cuộc sống của hắn như cách người ta vẫn làm với những món đồ cũ không dùng tới nữa không nhỉ?.... đáng nhẽ tối hôm đó nên bơ hắn đi cho đời nó đẹp... không gặp hắn thì đã không chịu một đống rắc rối trong thời gian qua.... không bị hắn bắt nạt.... không phải phiền não thế này.... và không gặp thì đã không thích hắn... mà không yêu thì sẽ không đau khổ...

-Đang nghĩ gì thế?-Bảo Quân tò mò

Nó giật mình ngẩng lên và chạm ngay phải ánh khó hiều của hắn... và nó kịp nhận ra rằng mình đang hành hạ, dằm nát bét món bít tết ngon lành... hic... chị xin lỗi em nhé... tại chị mải tư duy quá bỏ quên mất em

Nó đau khổ nhìn món yêu thích nay đã thành một đống nát bét không ra hình thù gì dưới bàn tay của nó, khuôn mặt in rõ chữ "Tiếc đứt ruột" làm Bảo Quân phì cười

Vẫy người phục vụ...

-Cho tôi một suất bittet khác, mau lên

Tên phục vụ cúi đầu rồi vội chạy vào nhà bếp... còn nó vừa nghe thấy hắn gọi một suất khác lập tức cuộc đời trở lại toàn màu hồng(t. g:đúng là chết vì ăn), gương mặt phơi phới, hớn ha hớn hở như trúng sổ xố giải đặc biệt.... Nhìn khuôn mặt ng* tới mức không đỡ nổi của nó, máu Ác ma trong hắn nổi lên... cười đầy nham hiểm

-Đừng nghĩ là tôi gọi cho em ăn, đó là của tôi.

Nó bắt đầu trưng ra khuôn mặt cún con

-Anh ăn lắm vậy sao?.... coi chừng thành đệ tử chư bát giới đấy-câu sau nó nói nhỏ dần

-Hả?... em nói gì cơ... tôi nghe không rõ?-vừa nói hắn vừa làm bộ ngoáy tai

-Ơ hơ có nói gì đâu... -giật thót người, hic, bao giờ nó mới hết bị hắn ám đây*khóc ròng trong lòng nhưng mặt thì đương nhiên là đang cười toe toét, trông ngu kinh luôn*

Dúng lúc đó, người phục vụ mang đồ ăn ra, mùi thơm kích thích cái mũi nhạy cảm của nó, tác động thẳng đến ông anh ruột làm nó réo ùng ục.... và não lập tức đưa ra chỉ thị "đói rồi đó, mau kiếm cái gì ăn đi không chết bây giờ"... hic... biết rồi mà... nhưng lấy đâu ra bây giờ? "Trên bàn kia kìa".... ơ..."bây giờ không phải lúc lo mất hình tượng đâu, phải sống thì mới có hình tượng chứ"...."nhanh lên, có chết thì phải con ma no, liều đi"...

-Anh đúng là đồ dã man, bắt cóc tôi đến tôi, rồi bỏ đói tôi, bộ muốn giết người sao?-nó phồng mồm trợn mắt, sự dũng cảm phi thường, đấu tranh vì sự sống, đá bay cái hình tượng girl xinh girl ngoan girl hiền sang tận bên Lào

Cậu nhìn nó ngạc nhiên và cố nhịn cười

-Em giỏi nhỉ? Ai bắt cóc em hả? Em tự nguyện đến đây đấy chứ? Tôi đâu có bảo họ ép em (thực ra là có đấy nhưng ngu gì mà nhận)

-Tôi... lúc đó, tôi tưởng đó là xe của Nhật Huy-nó giả thích

-Nhật Huy?Em có hẹn với cậu ta sao?

-Uhm...

Nghĩ.... nghĩ.... nghĩ đi nào.... tư duy đi nào...

OÁI! NHẬT HUY

ÔI TRỜI.... QUÊN MẤT TIÊU

Nó vò đầu, bứt tóc... ôi god... nó đã quên tịt mất cuộc hẹn với cậu ta, chỉ tại cái tên kia... đang định gọi điện cho cậu ta thì cậu ta đã gọi:

"Nhật Huy is calling"

Nó nuốt nước bọt... bấm nút nghe

-Alo!

-Bảo Anh à, cậu đang ở đâu vậy, trễ rồi

-Uhm. tôi... tôi...

Bảo Quân nhìn phản ứng của nó cũng đoán được phần nào...

-Nhật Huy à?-cậu hỏi

Gật... gật...

Cậu liền giật lấy cái điện thoại trong tay nó

-Eh.. làm cái gì thế?

-Cô ấy đang ở cùng tôi-cậu nói vào điện thoại

-Đưa điện thoại cho tôi-nó giành lại-Nhật Huy...

-Ừ... -giọng cậu ta trùng hẳn xuống

-Tôi xin lỗi‎, lỡ hẹn với cậu, để hôm khác nhé-nó áy náy

-Không sao, chơi vui vẻ.

Cúp máy.... cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng....

Nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của Bảo Quân mà đâu muốn bốc hỏa

-Sao anh làm thế?

-Làm gì chứ?

-....

-Em là bạn gái của tôi, trước đây là vậy, bây giờ, và mai sau cũng như vậy, nên đừng mong tôi cho phép ai khác ngoài tôi ở cùng em.

-Cậu ấy là bạn tôi-nó phản bác yếu ớt

-Đúng, đó là do em ngốc quá nên không nhận ra, hay em cố tình phủ nhận

-Phủ nhận cái gì chứ?nó chột dạ

-Điều gì em tự biết

Phải... nó đâu có ngu tới mức không nhận ra Nhật Huy thích nó chứ, cách cậu ấy nhìn nó, quan tâm đến nó... nó đâu phải là không cảm nhận được tình cảm đó... cậu ấy rất ấm áp, dịu dàng và chân thành thế nhưng nó đã cố tình lờ đi, coi như không biết, không thấy, sống đơn giản cho đời nó thanh thản, vì Nhật Huy rất tốt, nó không muốn mất một người bạn tốt như vậy... nó sợ minh sẽ làm tổn thương cậu ta... sẽ mãi không thể nhìn thấy cụ cười ấm áp đó nữa... cậu ấy luôn ở bên nó khi cần, gần tới mức, nó cảm giác chỉ cần để mối quan hệ với cậu ta lên trên mức bạn bè 1 chút thôi thì có lẽ nó sẽ mất người bạn tốt ấy mãi mãi... và nó sợ điều đó... sợ cảm giác cô đơn, bơ vơ một mình... lạnh lẽo...

Tiếng Bảo Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:

-Đừng suy nghĩ nhiều, từ bây giờ, em là bạn gái của tôi thì chỉ được phép nghic tới tôi mà thôi, tôi không cho phép em nghĩ tới ai khác ngoài tôi hết

Thổ phỉ chưa kìa...

-Tôi nghĩ đến ai, anh cấm được chắc?

Cười gian manh

-Cấm thì không được, nhưng nếu tôi biết tên đó là ai, thì hắn chết chắc...

Đồ dã man mất nhân tính nhưng sao nó lại thấy vui vui thế này, ôi điên cái đầu mất thôi...

... Cùng lúc đó trước cửa nhà nó...

1 anh chàng ôm bó hoa hồng to đùng ngồi trên thành oto, gương mặt phảng phất nét buồn.... Cuối cùng thì Bảo Quân cũng ra tay rồi... nhanh thật... vậy là cậu lại tới muộn một bước rồi, khỉ thật, vốn là hôm nay định tỏ tình mà bị hắn chơi cho một vố đau quá... lại lỡ một bước rồi... Bảo Quân quả không tầm thường... hôm nay bị hắn nẫng tay trên rồi, bực thật... cứ đợi đấy, chưa game over thì chưa biết ai mới là winner đâu, trò chơi chỉ mới mở màn thôi mà

Cậu cũng biết, nó thích hắn, thích nhiều tới mức mà có lẽ chính nó cũng không nhận ra nữa, trò chơi này từ lúc bắt đầu, có lẽ cậu luôn là người thiệt nhất, luôn là kẻ tới sau, vô dụng... chưa bao giờ cậu cảm thây bất lực và bực tức với chính mình như thế này, đối diện với nó, dường như cậu không còn là Nhật Huy của thường ngày nữa... có lẽ nó đã gỡ xuống được cái mặt nạ hoàn hảo mà cậu đeo suốt mười mấy năm qua.... nguy hiểm thật đấy...

Cậu thở dài... nhìn bó hoa... rồi lại nhìn đồng hồ đã gần 11h rồi, chắc nó chơi vui lắm, có lúc nào nó nhớ tới ở đâu đó vẫn có người đang đợi nó không nhỉ?

Thở dài... cậu đặt bó hoa trước cửa nhà nó... tay vô tình chạm vào hộp dây chuyền trong túi... cái này vốn là tối nay định tặng nó... thôi thì để lần sau vậy...

Vừa quay lại xe định lái xe về thì ánh đèn ôt hắt vào mắt cậu, chiếc BMW X6 đỗ lại trước cửa nhà nó, và nó đi xuống xe cùng Bảo Quân... cậu biết mình không nen xem cảnh này... sẽ rất đau... rất chua xót nhưng mắt cậu lại cứ hướng hai người đó mà dõi theo...

-Được rồi, anh về đi-nó đuổi hắn đi

-Chậc, sao lại đuổi người yêu vậy chứ baby?

Chữ baby làm nó nổi hết cả da gà da vịt... tên này... muốn nó chết đột tử vì yếu tim à?

-Tôi... anh đừng gọi như vậy nữa

-.... Em... nếu còn xưng tôi một lần nữa thì coi chừng..

-Gì chứ?

-Tôi sẽ hôn em đấy-cười đểu

Ngượng đỏ cả mặt... có cả thể loại người thế này trên đời sao?Chúa ơi, sao Người để con yêu ai không yêu lại vớ phải đúng tên này chứ?

-... Biết rồi, tô... -hối hận không kịp rồi. ngay lúc nó nhận vừa nhận ra mình vừa phát ngôn ra từ gì thì đã cảm nhận được môi hắn ở trên môi nó

Hết hồn... phạm sai lầm lớn rồi, tên này nói là làm thật.. kinh nghiệm bao lần rồi chưa chừa. Nó ddingj đẩy ra nhưng hắn đã kéo sát người nó vào người mình, vòng tay ôm eo nó mặc dho nó giãy dụa mấy cùng vô tác dụng... mà sao môi nó mềm thế không biết... chả muốn bảo ra tí nào.... đến lúc nó sắp về với Chúa do hết không khí thì Bảo Quân mới buông nó ra

-Được rồi, đây chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng lần đầu thôi đấy

-Đồ dã man như con ngan*đính chính, đây là ý nghĩ trong đầu nó thôi chứ cho tiền nó cũng không dám phát ngôi ra câu này, đời còn đẹp, tội gì mà tự tử*

-Vào nhà đi baby, mai tôi đến đón em, ngủ sớm đi, tôi không thích gâu trúc đâu

Bây giờ thi nó chính thức muốn rút giày phi thẳng vào cái bản mặt khó ưa kia rồi... cứ nhe nhe nhởn nhởn... ngứa cả mắt... thật không hiểu nôi sao nó lại đi đâm đầu vào thích cái tên mắc dịch này nữa.

Đang quay vào thì Bảo Quân gọi giật nó lại

-Gì nữa thế?

Trước mặt nó là nột con gấu bông to gần bằng người nó, nó trợn tròn mắt

-Cầm đi, nếu đêm nhớ tôi quá thì cứ ôm nó mà ngủ nhá-mặt tỉnh bơ

-Ayss, ai thèm nhớ loại người như anh, nhưng con gấu thì nhận nhé, nhìn nó còn đẹp trai hơn anh đấy

-Giỏi nhỉ?dám chê người yêu xấu, em muốnn bị phạt hả?

Nó lè lưỡi với Bảo Quân, hắn trừng mắt nhìn nó rồi quay vào xe lái đi, chốt lại một câu

-Good night, baby.

Nó khệ nệ ôm con gấu màu nâu cà phê sữa to gần che hết cả người nó quay vào.... oài.... ôm con này thích thế... đã to lại còn êm nữa... tên đó cũng biết chọn phết đấy chứ.... mà sao hắn biết nó thích gấu bông to nhỉ?siêu nhân...

Nó mải nghĩ linh tinh và chân vô tình chạm vào bó hoa dưới cửa.... OMG.... đẹp quá đi mất.... 1.. 2.. 3... 111 bông... một đời một kiếp chỉ yêu mình em... tên này lãng mạn đây... nhưng rất tiếc là để nhầm địa chỉ rồi thì tớ đây xin nhá.

Nó ôm thêm bó hoa vào nhà không nhận ra rằng trong goc khuất có một con người đang dõi theo mình với một trái tim rỉ máu.

>>>>>o0o

Và hôm sau sóng gió chính thức bắt đầu

6. 00 a. m

Một trong những sự kiện đáng được ghi vào lịch sử nhân loại sánh ngang với các sự kiện vĩ đại như người đầu tiên đặt chân lên Mặt trăng hay phát minh ra điện, là ngày hôm nay vào đúng 6. 00 a. m cái đồng hồ báo thức bắt đầu công việc khổ hành hàng ngày của mình là đánh thức co chủ nhỏ thích ngủ hơn thích tiền này dậy, nhưng hôm nay, phải chính là hôm nay cuối cùng sau bao năm hoạt động kiên trì bền bỉ cuối cùng nó cũng được nghỉ phép một ngày*xúc động rơi hết cả số má* BỞI VÌ nó đã dậy rồi, bật đậy khỏi giườngmvới tay tắt chuông báo thức và bắt đầu sắp xếp lại cái đầu oc hỗn đỗn của mình

Những việc lần đầu tiên có vào hôm nay

1. Ngày đầu tiên tự dậy mà không cần tốn cả quả pin đồng hồ để nó kêu inh ỏi

2. Ngày đầu tiên được coi là chính thức có bạn zai sau 3 năm single

Ồ ngày trọng đại thế này có nên ăn mừng không ta?

Nó có bạn trai đấy? Thật hay đùa thế này?

AAAAAAAAAAAA

NÓ CÓ BẠN TRAI... LÀ NGƯỜI YÊU ĐẤY

VÀ...

BẠN TRAI NÓ LÀ AI? LÀ VƯƠNG BẢO QUÂN

VƯƠNG BẢO QUÂN

Chuyện thât như đùa.

Mất 15" để xác định tính chính xác của đầu óc.... trấn tĩnh để không tỏ ra giống một con bại não... nó cố bắt nhịp cuộc sống thường ngày... VSCN mà đầu óc như đang chu du trên 9 tầng mây.... lấy nhầm sữa rửa mặt đi đánh răng và dùng sữa tắm để rưa mặt... căn nhà vang đầy tiếng hét từ A đến E tùy trường hợp vang dội của nó.... một ngày băt đầu đầy ồn ào

6. 30 trước cửa nhà

Chiếc BMW X6 đỗ trước cổng nhà đúng giờ... nó đi ra và lên xe

-Trông em có vẻ mệt mỏi nhỉ, baby?Nhớ tôi đến thế sao?

Mới sáng ra mà đã ngã bổ ngửa rồi... sap lại có loại người tự sướng thành thành thần thế này chứ?

-... -nó mệt mỏi tựa đầu vào thành xe-không buồn trả lời

Thấy nó mệt Bảo Quân cũng không hỏi gì nữa, chỉ lái xe đến trường, ...

-Eh, nhìn kìa. lợn biết bay kìa-cậu chỉ lên trời

Nó vô ý nhìn theo và 1 lẽ dĩ nhiên, nó bị kiss nhẹ vào má

Mặt lại đỏ bừng không điều kiện

-Học tốt nhé baby-cậu nói trong lúc nó nhảy khỏi xe ra ngoài tránh nguy hiểm chết người

Đi trên đường, nó lại gặp người nó không muốn gặp nhất lúc này... Nhật Huy

-Chào!-nó cười gượng gạo, cảm giác tội lỗi lại dâng lên

-Uhm. chào. tối qua chơi cui không?-cậu bình thản, ánh mắt vô cảm nhìn nó

-uh... tôi xin lỗi.

-Không sao mà... hôm nào đền cho tôi là được rồi-cười buồn

-Uh, chắc chắn rồi, thôi, tôi lên lớp trước đây-nó ngại ngùng khi đối diện với Nhật Huy và nhanh chóng chạy thẳng.

-Bây giờ... tới nói nói chuyện với tôi mà em cũng ngại nữa sao?-cậu lẩm bẩm khi nhìn theo nó đang phi với tôc độ tên lửa

Ngồi trong lớp mà đầu óc cứ trôi đi đâu đâu, chẳng thể tập trung được gì, đang gà gật thì điện thoại rung

1 new meassage from Phan Anh Tuan

"Chiều nay rảnh không darling?"

"Làm gì?"

"Đương nhiên là hẹn hò chứ gì, em là girlfriend của tôi mà"

"Tôi không phải"

"Có đấy"

"Không phải, tôi không phải là Hoàng Nguyên, chưa từng là cô ấy và sẽ không bao giờ là cô ây"

Một lúc lâu sau

"Đúng, em không phải là cô ấy, điều này mãi 3 năm trước khi em biến mất tôi mới nhận ra, tôi yêu em vì em chứ chính em chứ không phải vì em giống cô ấy, bây giờ người tôi yêu là em chứ không phải Hoàng Nguyên"

"Nếu tôi nói không còn yêu anh nữa thì sao?

"Thì tôi sẽ làm em phải yêu tôi lần nữa"

Sao mọi chuyện lại rối tinh rối mù lên thế này nhỉ.... chẳng biết đường nào mà lần... tự nhiên sao lại thành mục tiêu tranh giành thế này chứ.

Ngột ngạt quá, nó bùng tiết lên sân thượng hóng gió và oan gia ngõ hẹp, đụng ngay Nhật Huy đang ngủ ở đó. Rón rén định té đi nhưng bị giật lại

-Đến rồi còn đi đâu thế/

-Tại thấy cậu đang ngủ nên không muốn làm phiền-cười trừ

Phải-cậu thầm nghĩ-tôi đang phiền chết đi được đây này mà tất cả là tại em đấy

Nó ngồi xuống bên cạnh cậu, thở dài

-Mệt sao?-cậu hỏi

-Một chút.

-Cậu thực sự thích Bảo Quân sao?

Nó nhìn sâu vào đôi mắt của Nhật Huy có gì đó thật bi ai, đáng thương và chua xót, cậu đang tự gạt mình mà nuôi hi vọng sao...

- Có lẽ-nó đáp nhẹ

Dù đã biết trước câu trả lời nhưng nghe chính nó thừa nhận cậu vẫn cứ đau, cười chua xót cho chính mình... nó nhìn cậu mà lòng đầy tội lỗi, đừng tốt với tôi như vậy Nhật Huy, nếu không, cậu sẽ đau khổ đấy, đừng tốt như thế, cậu làm tôi tội lỗi lắm cậu biết không

-Nếu cậu ta bắt nạt cậu cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ xử cậu ta giúp cậu.... và sẽ giành cậu từ tay cậu ta luôn-câu này nghĩ thôi nha

-Uhm. oke. -cười cười

Xin lỗi nhé Nhật Huy

Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu... cho dù em có thích ai thì người cuối cùng ở bên cạnh em chắc chắn sẽ là tôi, có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn sẽ mãi ở bên em...

Tôi giành lại em từ tay bất cứ ai.... em chỉ được phép là của một mình Nhật Huy này mà thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-13)