Vay nóng Tima

Truyện:Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ - Chương 5

Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 9 chương
Chương 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Shopee


Sớm hơn một chút, trong phòng ăn của Mỗ Nghĩa Đại Lợi.

"Vũ Đồng, tôi có hai vé đi nghe nhạc miễn phí người khác cho, buổi tối ngày mai diễn, thời gian hơi gấp không thể tìm được người cùng đi xem, cô có thể đi cùng tôi cùng được không?"

Hai người ăn được một nửa, Khang Văn Thăng đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy. Tuyên Vũ Đồng ngừng ăn, suy nghĩ có nên hay không nhận lời mời của người này.

Ngày mai thứ sáu, cô đối với âm nhạc rất có hứng thú, nhưng là nội tâm lại có phần chần chờ.

Vì muốn dời đi sự chú ý, cô đáp ứng lời mời của Khang Văn Thăng, buổi tối cùng anh đi ăn tối. Nhưng cô mặc dù cùng Khang Văn Thăng gặp mặt, trong lòng vẫn nhớ tới Phó Kỳ Tu, căn bản không cách nào chuyên tâm dùng cơm. Cô biết như vậy thật không tốt, nhưng cô... Chính là không điều khiển được trái tim mâu thuẫn của mình.

Khang Văn Thăng thấy cô có vẻ khó xử, vội nói:

"Nếu như cô cảm thấy không tiện, không cần miễn cưỡng, tôi sẽ tìm xem có còn ai khác có thể đi cùng không."

"Ách... Thật ra cũng không phải là miễn cưỡng."

Cô nở một nụ cười, cảm thấ có lỗi khi cự tuyệt, cuối cùng vẫn là nhận lời.

"Vậy cũng được, chương trình diễn ra ở đâu?"

"Hội trường âm nhạc Quốc gia."

Khang Văn Thăng cũng cười, biết cô là một nữ nhân dễ dàng mềm lòng.

"Vậy tối mai chúng ta hẹn ở đâu..."

Điện thoại di động vào thời khắc này vang lên, cô không có suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đem điện thoại di động từ trong bọc móc ra, nhìn thấy tên người gọi hiển thị, trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, như lâm đại địch.

Phó Kỳ Tu, anh vừa gọi điện thoại tới!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô hoảng hốt đầu óc vô cùng hỗn loạn, không biết rốt cuộc có nên bắt máy hay không.

"Vũ Đồng, không phải là có điện thoại sao, thế nào không tiếp?"

Khang Văn Thăng hảo ý hỏi thăm.

Cô phục hồi tinh thần lại, dưới cái nhìn soi mói của Khang Văn Thăng, kiên trì đè xuống tâm trạng nhấc máy.

"Uy?"

"Vũ Đồng, em ở chỗ nào?"

Nam nhân mặc dù giọng nói bằng phẳng, nhưng tựa như có mùi thuốc súng.

"Ách... Em ở bên ngoài."

"Nơi nào bên ngoài? Làm cái gì?"

"Em... Ở trong nhà hàng, cùng bạn ăn khuya."

Cô chột dạ, vốn không rành nói dối, không thể làm gì khác hơn là dùng từ "bạn" không rõ ràng mà nói.

Thật không hiểu nổi bản thân, rõ ràng chính là bình thường cùng bạn bè ăn cơm mà thôi, cô tại sao lại lo lắng như vậy, sợ anh tức giận?

Nhất định là lúc trước bị anh ức chế quá lâu, chuyện gì cũng cho anh biết, không có có bất kỳ giấu diếm, mới có thể không quen với trạng huống hiện tại.

"Bạn? Em không phải nói gần đây bề bộn nhiều việc, vội vàng đến không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại cũng có thời gian cùng bạn bè ăn khuya, hết bận rồi sao? Anh đây cũng muốn mời em ăn bữa cơm, cùng em nói chuyện, không biết em chừng nào rãnh rỗi? Hử?"

"A? Kia... Cái kia..."

Cô bị làm cho sợ đến khuỷu tay không cẩn thận đụng vào chén nước, thấp hô ra tiếng, nhanh lên lấy khăn tay nếu lau cái bàn.

"Vũ Đồng, cẩn thận. Y phục có bị ướt không?"

Khang Văn Thăng cũng vội vàng lấy khăn tay giúp cô lau.

"Không có chuyện gì..."

Cô trước đối với Khang Văn Thăng xin lỗi cười một tiếng, sau mới đúng điện thoại di động nói:

"Chuyện ăn cơm nói sau. Em... Điện thoại di động của em sắp hết pin, cứ như vậy nhé, bye bye!"

"Tuyên Vũ Đồng —— "

Cô quyết định thật nhanh, cúp điện thoại, thuận tiện cũng tắt điện thoại. Anh muốn cùng cô nói chuyện gì? Cô cũng không dám nghĩ. Bởi vì ngữ khí của anh rõ ràng không vui, giống như là muốn băm vằm cô ra.

Thật là đáng sợ, cô nên làm thế nào mới tốt, cô có một loại dự cảm xấu, anh đang phát điên...

"Vũ Đồng, mới vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?"

Khang Văn Thăng quan tâm hỏi.

"Nhìn nét mặt của em tựa hồ rất sợ người đó?"

"Không có gì, không có gì."

Cô vội mỉm cười, không muốn nói chuyện nhiều.

Nếu cô không muốn nói tới, Khang Văn Thăng cũng rất thức thời nói sang chuyện khác, muốn khôi phục vốn lại không khí vui vẻ lúc nãy. Nhưng Tuyên Vũ Đồng đã sớm không yên lòng, rất nhanh, hai người ăn tối xong, sau khi hẹn thời gian cùng địa điếm ngày mai gặp mặt, liền tự mình về nhà.

Trở lại phòng làm việc, cô thở dài một hơi gục xuống bàn, thật không rõ tại sao mình phải khẩn trương như vậy, cô vừa không có phạm pháp, lại chỉ ăn một bữa cơm trong sáng mà thôi, cho dù anh có biết, cũng có thể đối với cô như thế nào?

Nhìn trên bàn lọ nước hoa đã vô keo, cô lại thấy nhức đầu, đây là nước hoa của La Dĩ Na, cô làm như thế nào có thể đem nước hoa giao cho La Dĩ Na?

Cô không biết cách cự tuyệt người khác, cho nên khi La Dĩ Na hướng cô cầu khẩn, cô lại kiên trì đẩy nhanh tốc độ.

"Nước hoa đã xong rồi? Thật tốt quá, Tuyên tiểu thư, thật sự rất cám ơn cô. Số tiền còn lại ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô. Bất quá tôi gần đây có chút bận, không có thời gian đi lấy nước hoa. Bằng không, cô đem nước hoa giao cho Kỳ Tu! Hai chúng tôi tương đối thường gặp mặt, chờ lần gặp tới tôi sẽ lấy nước hoa từ chỗ anh ấy là được."

Nghĩ tới nội dung cuộc điện thoại mấy ngày hôm trước cùng La Dĩ Na, cô lại càng nhức đầu hơn.

Cô hiện tại căn bản không dám đi gặp Phó Kỳ Tu, lại càng không nói đến phiền toái anh đem nước hoa giao cho La Dĩ Na.

Nhưng La Dĩ Na căn bản chưa cho cô thời gian cự tuyệt, vội vã nói điện thoại xong liền gác máy.

Làm sao bây giờ? Thật sự phải đem nước hoa giao cho Phó Kỳ Tu? Cô phải nghĩ được phương thức không đụng mặt anh, bằng không bị anh bắt được, cô sẽ xong đời ...

Tuyên Vũ Đồng kể từ sau khi ngắt điện thoại ở nhà hàng kiên trì tắt điện thoại, buổi sáng hôm sau cũng không có mở, hoàn toàn không để cho Phó Kỳ Tu có cơ hội liên lạc với cô, hoàn toàn làm một con rùa rút đầu.

Đến tối, Phó Kỳ Tu thoái thác tất cả các cuộc xã giao, trước bữa ăn tối đã trở về nhà, quyết định tự mình tới cửa đi chắn Tuyên Vũ Đồng.

Anh trước về nhà mình, muốn làm xong công việc lập tức qua tìm cô, lại phát hiện căn nhà vốn tối lại có ánh đèn.

Vũ Đồng đã tới? Anh vôi vàng đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp bọc vải nhung màu đen, bên dươi cái hộp còn có một tờ giấy, chữ viết trên đó chỉ liếc mắt một cái anh liền nhận ra, là chữ của Vũ Đồng.

Anh cầm lấy giấy, buồn bực nhìn xem trên giấy viết gì, không nghĩ tới càng xem càng hỏa đại, nữ nhân liều mạng làm con rùa rụt cổ kia có cản đảm nói anh "Hỗ trợ" đem nước hoa chuyển giao cho La Dĩ Na, cũng không dám ngay mặt cùng anh nói chuyện này!

Thật là tức chết người đi được, cô đem anh trở thành cái gì, người giao hàng sao?

"Tuyên Vũ Đồng, em xong rồi!"

Sự kiên nhẫn đối với cô đã dùng hết, anh không thể nhịn được nữa, tính toán muốn đem cô từ trong động bắt được. Anh đi tới tầng sáu tòa nhà đối diện nhấn chuông cửa, không bao lâu, bên trong cửa truyền đến thanh âm của Tuyên Lý Hòa.

"Tới!"

Tuyên Lý Hòa qua Miêu Nhãn trên cửa thấy người đứng bên ngoài là Phó Kỳ Tu, kinh ngạc sửng sốt.

Anh mở cửa, nét mặt có chút lãnh đạm, hoàn toàn không cho Phó Kỳ Tu sắc mặt tốt.

"Phó thiếu gia, có chuyện gì sao?"

Anh một chút cũng không ngạc nhiên vì sao Phó Kỳ Tu biết chỗ bọn họ ở, dù sao nhất định là bà chị đần kia chủ động nói cho Phó Kỳ Tu biết.

"Vũ Đồng đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."

Anh mặc kệ nét mặt lãnh đạm của Tuyên Lý Hòa, anh hiện tại chỉ muốn lập tức nhìn thấy Tuyên Vũ Đồng, làm cho cô không cách nào tiếp tục trốn tránh anh.

"Thật đáng tiếc, chị tôi bây giờ không có ở nhà."

"Cô ấy không ở nhà? Cô ấy đi đâu?"

"Phó thiếu gia, chúng tôi cùng anh đã không còn quan hệ gì, chị tôi muốn đi đâu, còn cần phải thông báo với anh sao?"

Tuyên Lý Hòa lạnh lùng trào phúng nói.

Phó Kỳ Tu lông mày một chau, cố gắng đè lửa giận, cũng không dễ dàng chết tâm như vậy.

"Tôi có chuyện gấp muốn cùng cô ấy nói, có thể để tôi vào nhà chờ được không?"

"Có cần gấp như vậy sao? Chỉ sợ chị ấy sẽ không về sớm."

"Tại sao?"

"Chị ấy đã là người trưởng thành, đi ra ngoài "hẹn hò", về muộn một chút cũng là rất bình thường."

Tuyên Lý Hòa vi câu khởi vẻ cười, cố ý kích thích Phó Kỳ Tu.

Tốt nhất hắn ta có thể thức thời một chút, đừng tiếp tục không có việc gì quấn quít lấy chị gái anh, miễn pha hỏng số đào hoa gần đây mới có của cô.

"Hẹn hò?"

Phó Kỳ Tu lông mày chau càng chặt hơn, có phải hay không là người tối hôm qua cùng cô ăn cơm?

"Đúng vậy, chị ấy vừa mới quen 'Bạn trai'."

Anh sẽ không nói cho Phó Kỳ Tu, người kia thật ra là "Nam bằng hữu".

"Cho nên phó thiếu gia vẫn là đi về trước đi, tôi nghĩ tối hôm nay chị ấy không có thời gian cùng anh nói chuyện rồi."

Phó Kỳ Tu sắc mặt trong nháy mắt trở nên phi thường khó coi, cô lại dám có bạn trai? Đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Cô rõ ràng là thương anh, tại sao vẫn cùng nam nhân khác gặp gỡ?

Không đúng, này không phải là tác phong của cô, có lẽ là Tuyên Lý Hòa cố ý khuyếch đại sự thật, muốn để anh hiểu lầm. Dù sao chuyện Tuyên Lý Hòa nhìn anh không vừa mắt cũng không phải là chuyện ngày một, ngày hai, anh một chút cũng không nghi ngờ chuyện cậu ta có thể thừa cơ cản trở chuyện của anh và Vũ Đồng.

Tuyên Lý Hòa khó thấy được bộ dáng kinh ngạc khó coi của Phó Kỳ Tu, âm thầm sảng khoái không dứt.

Anh thật sự không hi vọng chị gái mình tiếp tục bị Phó Kỳ Tu kiềm chế, giống như vĩnh viễn cũng không thoát được khỏi thân phận tiểu nữ bộc, cho nên chỉ cần có cơ hội phá hư, anh luôn không chút do dự hạ thủ.

"Thật xin lỗi, quấy rầy."

Phó Kỳ Tu cố nén khí, lập tức xoay người rời đi.

Đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ buông tha tìm người, không có đơn giản như vậy, anh không dễ bị đánh gục đâu!

Anh trở lại nhà mình, đầy bụng khí không chỗ phát, biết rõ chuyện Tuyên Vũ Đồng gặp "Bạn trai" có thể là Tuyên Lý Hòa lừa gạt anh, vẫn là nhịn không được rễ "toan" mọc lan tràn, bị chính mình tức làm cho chua chết được.

Nếu như biết cô lúc này đang ở đâu "hẹn hò", anh nhất định lập tức chạy vội đi qua, một chút lý trí cũng không có. Nhưng anh bây giờ chỉ có thể nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại, giống như dã thú bị nhốt ở trong lồng táo bạo, bất an.

Không được, anh không có biện pháp đợi ở nhà, anh phải tìm một chỗ phát tiết tâm tình, bằng không anh sẽ phát điên!

Anh nhìn về phía hộp nước hoa trên bàn ăn, tâm niệm vừa động, lập tức lấy điện thoại di động ra, giận chó đánh mèo, dùng sức nhấn mã số quen thuộc.

"La Dĩ Na, nếu như cậu muốn có được nước hoa của mình, lập tức, đến gặp tôi lấy!"

La Dĩ Na vội vội vàng vàng đến một quán rượu kín đáo, quán này áp dụng chế độ lựa chọn hội viên, chỉ có khách quen mới có thể vào.

Trong quán rượu trang hoàng theo phong cách sâu lắng, ánh đèn hoàng hôn lại thêm âm nhạc dìu dặt, làm cho người ta vừa tiến vào quán rượu, liền buông lỏng một cách tự nhiên.

La Dĩ Na thoáng cái liền thấy được Phó Kỳ Tu, anh đang một mình ngồi bên quầy bar, không đợi cô, sớm đã một mình buồn bực ngồi uống rượu.

"Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy của cậu."

La Dĩ Na cười ở ngồi xuống bên cạnh anh.

Tối nay cô thật vất vả mới có thời gian rãnh rỗi để nghỉ ngơi, lại bị anh tìm được, vốn đang có chút không tình nguyện, nhưng thấy bộ dáng trăm năm khó gặp của anh, tối nay xem như cũng đáng.

"Ai thất hồn lạc phách?"

Phó Kỳ Tu tức giận trừng cô một cái, tuyệt không thừa nhận loại chuyện này.

"Chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được."

Cô không sợ chết tiếp tục tố khổ, anh bình thường luôn là cao cao tại thượng, khó được có người có thể khiến anh như thế mất mát, thật sự thật không đơn giản.

Phó Kỳ Tu không để ý tới cô tố khổ, anh tìm cô đi ra là muốn giải buồn, không nghĩ tới buồn bực hơn, thật là thất sách.

Anh đem hộp nước hoa đưa cho cô.

"Nhanh lên cầm lấy đi, đừng nữa để tôi thấy được bình nước hoa chướng mắt này nữa."

"Ôi, nước hoa của ta!"

Cô vui vẻ cầm lấy bình nước hoa, vội vàng mở bình ngửi chút hương nước hoa, vừa ngửi thấy liền đã yêu... Cô không biết nên như thế nào hình dung mùi thơm tuyệt diệu này, là một loại mùi thơm thần bí, khiến người ta vừa ngửi thất lại muốn tiếp tục ngửi thêm chút nữa.

Nhìn cô nét mặt say mê, Phó Kỳ Tu khinh thường hừ lạnh một tiếng, không hiểu nước hoa ở đâu ra mị lực, để nhiều như vậy nữ nhân trầm mê lệ thuộc vào.

La Dĩ Na không đếm xỉa đến ánh mắt khinh thường của anh, dù sao nam nhân không hiểu được nữ nhân lãng mạn, vui vẻ, liền nói sang chuyện khác.

"Thế nào, cậu gần đây cùng tiểu bạch thỏ có cái gì đặc biệt tiến triển không?"

Đừng nói cô không phải là bạn chí cốt, cô rất có nghĩa khí giúp anh chiếu cố, cố ý kích thích Tuyên Vũ Đồng, kích thích cô ấy phát ghen. Không chỉ thế cố còn cố ý yêu cầu Tuyên Vũ Đồng đem nước hoa giao cho Phó Kỳ Tu, cũng là giúp Phó Kỳ Tu chế tạo cơ hội, để tiểu bạch thỏ chủ động rơi vào trong ngực của hắn. Cô chính là dụng tâm lương khổ nha!

"Đừng nói nữa."

Vừa nói đến tiến triển anh lại khí, đích thật là rất có tiến triển, nhưng không phải là tiển triển mà anh muốn.

"Gì? Nhìn sắc mặt của cậu, nhất định không phải là tiến triển gì tốt."

Bất quá điều này làm cho cô càng muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ hơn. Cô không sợ chết hỏi tới:

"Cậu cũng còn không thành thực khai ra, đem tôi hẹn đến chỗ này, tuyệt đối không phải là chỉ có giao nước hoa đơn giản như vậy, có phải hay không có cái gì nghĩ không ra? Đã như vậy còn không mau nói ra! Tôi rất sẵn lòng nghe."

Cô căn bản là mừng rỡ xem kịch vui! Anh tức giận trừng mắt nhìn cô một cái. Nhưng thực cô nói không sai, anh chính là nghĩ không ra, mới đem cô gọi tới.

Ở La Dĩ Na không ngừng hỏi tới, anh vẫn là đem đem những chuyện gần đây phát sinh nói ra.

"Phốc... Ha ha ha, không nghĩ tới thịt thỏ đến miệng lại bay!"

La Dĩ Na phi thường không lưu tình, cuồng tiếu.

"Trời ạ, cũng chỉ có tiểu bạch thỏ mới như vậy trốn. Nàng ngốc này chắc chắn là khắc tinh của cậu. Thì ra là trên đời này cũng có chuyện cậu không làm được."

Cô lần này xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra là tiểu bạch thỏ năng lực cũng rất lớn. Anh vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, không nghĩ tới ngược lại bị chuyện Tuyên Vũ Đồng có bạn trai khác khiến cho trở tay không kịp, mới có thể chạy đến nơi đây uống rượu giải sầu!

"Đến miệng?"

Anh tự giễu hừ một tiếng.

"Nếu quả thật đến miệng thì tốt quá, cô ấy căn bản là không thể bay mất."

Anh không muốn hù dọa đến cô, cho nên vẫn chịu đựng không có xuất thủ, kết quả anh nhẫn lâu như vậy, nhưng vẫn là đem cô hù dọa chạy, ngược lại để một người đàn ông khác cướp mất, nghĩ như thế nào anh cũng không thể cam lòng.

Sớm biết như thế sẽ biến thành như vậy, anh đã sớm liều lĩnh trước tiên đem cô ăn!

Nhìn Phó Kỳ Tu nghiến răng nghiến lợi nét mặt phẫn hận, La Dĩ Na nhịn không được cười ra tiếng.

"Ha ha ha... Cho nên cậu quyết định từ bỏ sao?"

"Muốn tôi từ bỏ? Chờ kiếp sau đi!"

Anh uống một hớp rượu, nói tiếp.

"Chết có cũng có thể sống tiêu (câu này không hiểu), huống chi chỉ mới là nam nữ bằng hữu gặp gỡ?"

Anh không có dễ dàng như vậy từ bỏ, điểm tiểu ngăn trở này anh còn không để ở trong mắt, huống chi cô có phải thật vậy hay không có bạn trai cũng chưa xác định.

Trừ phi cô chính miệng nói cô không thương anh, bằng không muốn buộc anh buông tha cho, không có đơn giản như vậy!

"Nga, có người nghĩ hoành đao đoạt ái làm phá hư?" (Câu này ai hiểu giải thích giùm =. =)

La Dĩ Na cố ý giương cao âm điệu, nghe ra chính là cảm giác chờ xem kịch vui.

"Tôi rất mong đợi phát triển kế tiếp."

Dù sao không liên quan chuyện của cô, cô đương nhiên là có tâm tình ở một bên xem kịch vui, chờ nhìn tiểu bạch thỏ có thể hay không có hành động ngoài ý muốn, lần nữa phá hỏng Phó Kỳ Tu tính toán.

Cả buổi tối, Tuyên Vũ Đồng đều là không yên lòng.

Từ lúc bắt đầu bữa ăn tối cùng Khang Văn Thăng, cô vẫn nghĩ đến chuyện Phó Kỳ Tu khi thấy bình nước hoa cùng tờ giấy kia sẽ phản ứng thế nào, anh nhất định sẽ rất khí! Cô cũng biết làm như vậy là không tốt, nhưng cô bây giờ thật sự không biết làm như thế nào đối mặt anh.

Sau khi chương trình âm nhạc bắt đầu, cô cũng không có tâm tình chăm chú lắng nghe, phần lớn thời giờ đều thất thần, cho nên sau khi kết thúc, Khang Văn Thăng đưa cô đi ăn khuya, hỏi cô tối nay nghe nhạc có cảm tưởng gì, cô hoàn toàn không trả lời được.

Trên đường về, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô rốt cục cũng mở điện thoại di động lên, sợ trở về quá muộn Lý Hòa lo lắng gọi điện. Không nghĩ tới, vừa mở điện thoại liền phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Phó Kỳ Tu.

Cô còn có thể trốn anh bao lâu? Cô thầm than một tiếng, cảm thấy có chút mệt, không phải là cơ thể, mà là tâm lý mệt mỏi...

Hơn mười một giờ khuya, Khang Văn Thăng lái xe đưa cô về nhà, cô cảm thấy vạn phần xấu hổ, nhướng mày hướng anh nói xin lỗi.

"Văn Thăng, tối nay thật sự rất thật xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý không chuyên tâm."

"Cô không cần vì chuyện này mà xin lỗi tôi."

Khang Văn Thăng mỉm cười.

"Cô hôm nay tâm tình không tốt, cũng không phải là chuyện cô có thể điều khiển được, tôi như thế nào lại trách cô?"

Anh nhìn ra được cô có tâm sự, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.

Khang Văn Thăng có thể thông cảm, ngược lại càng làm cho Tuyên Vũ Đồng cảm thấy có lỗi, nếu như anh cau mày tỏ ý không vui, thậm chí hướng cô tả oán, có lẽ cô còn có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Được rồi, tôi thật sự không để ý, cô đừng để ở trong lòng."

Khang Văn Thăng cười vỗ vỗ cái trán của cô, ôn nhu dỗ dành.

"Thời gian đã không còn sớm, nhanh về nghỉ ngơi đi."

"Tối nay cám ơn anh."

Cô rốt cục cố gắng lộ ra nụ cười.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi Tuyên Vũ Đồng mở cửa xuống xe, Khang Văn Thăng mới phát hiện ở chỗ ngồi bỏ quên cái khăn quàng cổ màu hồng, anh cầm lấy khăn quàng cổ, vội xuống xe đuổi theo.

"Vũ Đồng, chờ một chút!"

"Ách?"

Tuyên Vũ Đồng dừng ở phía trước cửa sắt.

"Văn Thăng, còn có việc gì sao?"

"Cô bỏ quên khăn quàng cổ trên xe."

Anh cười, lắc lư cái khăn quàng cổ trong tay.

"A..."

Cô khó xử cười một tiếng, không nghĩ tới tự mình hôm nay lại lơ thất thần đến mức này, ngay cả khăn quàng cổ để ở xe của anh cũng không biết.

Khang Văn Thăng đi tới trước mặt cô, khẽ cúi người xuống, giúp cô choàng khăn quàng cổ, hành động này so sánh với bằng hữu bình thường có chút thân thiết hơn, làm cho cô nhất thời sửng sốt, cảm thấy phi thường... Không có thói quen.

Đều là giúp cô choàng khăn quàng cổ, Phó Kỳ Tu tới gần sẽ làm cô tim đập rộn lên, hưng phấn thẹn thùng, nhưng đối mặt với Khang Văn Thăng cô lại chỉ muốn lùi lại phía sau, cảm thấy điều này đã vượt quá phạm vi cô có thể tiếp thu.

Nhưng anh chẳng qua là có hảo ý giúp cô choàng khăn quàng cổ mà thôi, cô tựa hồ không nên như vậy ngạc nhiên, phải không?

Cùng trong lúc đó, một chiếc tắc xi dừng lại trên đường cái, Phó Kỳ Tu từ trên tắc xi đi xuống, anh vốn là tự mình lái xe đến quán rượu, nhưng vì có uống rượu, đành phải ngồi tắc xi trở về.

Anh vừa xuống xe, liền thấy bóng lưng Khang Văn Thăng đang cúi người, giống như đang ở trước cửa hôn một nữ nhân, anh tức giận nhẹ nhíu mày. Anh gần đây tình đường không thuận, lại đụng phải có người ở trước mắt âu âu yếm yếm, có phản ứng tốt mới kỳ quái.

Khang Văn Thăng giúp Tuyên Vũ Đồng quàng xong khăn quàng cổ, đứng thẳng lên, gương mặt Tuyên Vũ Đồng từ đang hoàn toàn bị che khuất, lộ ra một nửa khuôn mặt có thể nhìn thấy rõ ràng. Phó Kỳ Tu trong nháy mắt dừng bước, không thể tin được nhìn chằm chằm nữ nhân ở phía sau Khang Văn Thăng, có cảm giác như bị dồn hết sức mà đánh một cái tát.

Tình thiên phích lịch! Tim của anh giống như là bị người hung hăng ngắt nhéo, vừa buồn bực vừa đau, mãnh liệt không cam lòng, trong nháy mắt hóa thành hừng hực đại hỏa từ giữa ngực bốc lên, khiến cho ngay cả tia lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn bị thiêu rụi, không thể điều khiển nổi tâm tình của chính mình.

Cô ở trước cửa nhà cùng nam nhân khác hôn môi? Cô từ lúc nào trở nên như vậy cởi mở, như vậy to gan, ngay cả ánh mắt của người khác cũng không để ý?

Tiếng gầm quen thuộc của nam nhân trong nháy mắt dọa Tuyên Vũ Đồng sợ hãi kêu to một tiếng, cô từ sau bả vai Khang Văn Thăng nhìn qua, thình lình bắt gặp sắc mặt khó coi của Phó Kỳ Tu, liền hít vào một hơi, có một loại dự cảm không tốt, như tai vạ đã đến nơi.

Lúc này thế nào anh vẫn còn ở bên ngoài, còn tốt hơn nữa là tình cờ nhìn thấy Khang Văn Thăng đưa cô về?

Tuyên Vũ Đồng kinh ngạc đến mức quên mất phản ứng, hại Phó Kỳ Tu càng hiểu lầm sâu hơn, cho là cô đang chột dạ bị anh nhìn thấy bản thân để cho người khác hôn.

Khang Văn Thăng buồn bực nhìn Phó Kỳ Tu một cái, rõ ràng cảm giác được không khí giữa hai người phi thường không tầm thường.

"Vũ Đồng, anh ta là..."

"Ách... Lúc này không còn sớm, anh mau về nhà đi, có gì lần sau lại nói chuyện. Bye bye!"

Cô không biết nên giải thích như thế nào về quan hệ giữa Phó Kỳ Tu và mình, dứt khoát giả ngu, sau khi hướng Khang Văn Thăng nói lời từ biệt liền nhanh nhanh tiến vào bên trong cửa sắt, giống như đang chạy trốn.

"Vũ Đồng, chờ một chút!"

Phó Kỳ Tu giờ phút này không tâm tư để ý tới Khang Văn Thăng, lập tức chạy ào vào trong cửa, nếu để anh bắt được, anh còn tiếp tục để cô làm một con rùa rụt đầu, anh sẽ đổi họ theo cô!

(Ai theo họ ai thì cũng dính lấy nhau thôi ^o^)

Tuyên Vũ Đồng vội vội vàng vàng chạy vào trong hoa viên, vốn chỉ còn mấy bước là có thể tới thang máy, không nghĩ tới chỉ còn kém một chút, Phó Kỳ Tu đột nhiên tới gần, thật chặt chế trụ cổ tay của cô, đem cô kéo về phía tòa nhà của anh.

(tung hoa ** tung hoa ** tung hoa)

"Để... Buông."

Cô sợ đến mức không dám giãy dụa, chỉ có thể bị động để anh lôi kéo.

"Em rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Anh sẽ buông em ra."

Anh quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái, cước bộ không dừng lại.

"Nhưng không phải là bây giờ."

Cô toàn thân lông măng lập tức dựng ngược, từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như vậy của anh, lần này cô thật sự hoàn toàn đem anh chọc cho nổi điên rồi!

Phó Kỳ Tu không nói thêm gì nữa, cố ý đem cô mang về phòng mình, Tuyên Vũ Đồng cũng không dám tái phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Cho đến khi hai người cùng đi vào trong nhà, Phó Kỳ Tu mang cửa đóng lại, rốt cục cũng thể tiếp tục khắc chế nổi tâm tình của mình, đem cô đặt ở ván cửa thượng, liều lĩnh cúi đầu hôn môi của cô.

Có lẽ do trong cơ thể hơi men quấy phá, hơn nữa khiếp sợ cùng với ghen tỵ, khiến sự tự chủ của anh hoàn toàn biến mất, biết rõ làm như vậy có thể hù dọa đến cô, anh vẫn là vọng động hôn cô, muốn xóa sạch ấn ký của nam nhân kia trên môi cô.

Tuyên Vũ Đồng đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ, môi của anh có vị rượu nhàn nhạt, khiến cho cô tựa hồ cũng có chút men say, cả người đầu óc choáng váng.

Anh cũng không có đè nén cơ thể cô, nhưng cô lại không cách nào nhúc nhích, toàn thân hoàn toàn không có khí lực, bản thân chỉ có thể tùy ý bị hơi thở của anh vờn quanh, tim đập được càng lúc càng nhanh.

Qua một lúc lâu, anh mới kết thúc nụ hô, nhẹ mơn trớn đôi môi của cô, ánh mắt dị thường thâm thúy nhìn cô.

"Nam nhân kia còn hôn em chỗ nào?"

Anh muốn xóa sạch tất cả ấn ký nam nhân kia lưu lại trên người cô, trên người của cô chỉ có thể lưu lại hơi thở của anh, cô là người phụ nữ anh đã khát vọng từ lâu, anh tuyệt không dễ dàng để cho cô rơi vào vòng tay của người đàn ông khác!

"Ách? Hôn?"

Cô thật vất vả rốt cục mới có thể phục hồi tinh thần, thẹn thùng đến mức da mặt nóng rực đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm.

"Anh nói đến... Văn Thăng? Anh ấy... Anh ấy mới vừa rồi... Không có hôn em."

"Hắn ta không có hôn em?"

Anh buồn bực nhăn đầu lông mày.

"Vậy hắn ta mới vừa rồi cúi đầu đối với em làm cái gì?"

"Anh ấy giúp em choàng khăn quàng cổ..."

Cô bỗng nhiên có chút bừng tỉnh đại ngộ.

"Anh hiểu lầm anh ấy mới vừa rồi hôn em?"

"Choàng khăn quàng cổ?"

Cái này đổi lại Phó Kỳ Tu ngu ngơ.

"Đúng... Cho dù anh ấy mới vừa rồi thật sự ở hôn em, anh tại sao lại hôn em?"

"Bởi vì anh tức giận, anh ghen tỵ. Anh thật không biết trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ gì!"

Mượn cảm giác say, anh kích động đem tất cả tâm tư của mình thẳng thắn nói ra, đã không muốn dấu diếm nữa.

"Em rõ ràng yêu anh, nhưng lại trốn tránh anh, không chịu gặp anh, thậm chí còn cùng nam nhân khác hẹn hò, em đây là cố ý chọc tức anh sao?"

"Cái gì?"

Cô khốn hoặc nhăn lại lông mày, không hiểu anh rốt cuộc đang nói cái gì.

"Em cùng nam nhân khác hẹn hò? Em cùng anh ấy chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, như vậy cũng coi là hẹn hò sao?"

"Là em trai của nói, cậu ta nói em gần đây mới quen 'Bạn trai' mới."

Ánh mắt anh lóe sáng, phản ứng của cô xác minh giả thiết lúc trước của anh là đúng, Tuyên Lý Hòa cố ý lừa gạt anh.

"Ách... Em nghĩ Lý Hòa chẳng qua là đem 'Nam bằng hữu' không cẩn thận gọi tắt thành 'Bạn trai'!"

"Cho nên hắn ta không bạn trai của em?"

Anh vốn là tức giận cùng ghen tỵ trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, bắt đầu có loại cảm giác vui vẻ.

"Dĩ nhiên không phải!"

Cô vội vàng lắc đầu, lại nhớ đến lời nói mới vừa rồi anh, cô không hiểu ý nghĩa.

"Được, anh mới vừa nói anh đang... Ghen? Tại sao?"

"Còn hỏi tại sao? Bởi vì anh yêu em, thỏ đần!"

Anh nhịn không được chán nản, cô nhất định phải trì độn như vậy mới được sao? Anh đều nhanh khí tới nội thương.

"Anh... Yêu em?"

Những lời này so sánh với nụ hôn mới vừa rồi còn khiến cho cô cảm thấy rung động kinh ngạc, cô lần nữa ngu ngu ngơ ngơ, phải tốn một thời gian ngắn mới miễn cưỡng tiêu hóa được đáp án của anh.

Một cổ vui sướng không điều khiển được ngay sau đó từ đáy lòng xông ra, lớn dần trong lòng của cô. Anh yêu cô, này có thật không? Cô không phải là đang nằm mộng?

"Có thể... Nhưng là, người anh yêu không phỉa là La Dĩ Na sao?"

La Dĩ Na bất luận phương diện, điều kiện nào so sánh với cô đều tốt hơn, anh thế nào có thể yêu cô?

"La Dĩ Na chỉ là 'Bạn nữ giới' của anh, huống chi anh cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận cô ấy là bạn gái của anh."

Anh ngữ khí kiên định cường điệu.

"... Cũng đúng."

Cho nên mọi người thật sự đã hiểu lầm anh, cho là anh cố ý không thừa nhận quan hệ giữa mình và La Dĩ Na.

Phó Kỳ Tu cũng nhất thời hiểu ra điểm mấu chốt khác.

"Em cũng hiểu lầm anh yêu Dĩ Na, gần đây mới cố ý trốn anh?"

Cô khó xử cúi đầu, không phủ nhận chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận.

"Em đứa ngốc này!"

Anh thật là vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát cầm lấy mặt cô, bắt cô nhìn thẳng anh, nhìn thấy tâm ý của anh đối với cô.

"Người anh yêu chính là em, vẫn luôn là em. Anh một mực chờ em thông suốt, chờ em cũng phát hiện mình đã sớm yêu anh, bằng không anh lo lắng nếu tùy tiện hướng em biểu lộ, em không có cách nào tiếp thu, thậm chí bị làm cho sợ chạy."

Kết quả cô vẫn là chạy, thật là làm cho anh dở khóc dở cười.

"Anh thật sự yêu em?"

Vui sướng khó nói nên lời lại lần nữa phình lên lòng của cô, giờ khắc này hạnh phúc đến mức không chân thật.

"Nhưng là... Em điều kiện gì cũng không có, ngay cả gia thế cũng không xứng với anh, chỉ xứng làm tiểu nữ bộc của anh, một chút cũng không tốt, tại sao anh lại..."

"Ai nói em không tốt?"

Anh cắt lời của cô, không muốn nghe cô tự hạ thấp mình như thế,

"Ai nói em chỉ xứng làm tiểu nữ bộc của anh? Ở trong mắt anh em rất tốt, cho dù người khác cảm thấy em không tốt, chỉ cần anh cảm thấy tốt là đủ rồi."

Cô ôn nhu, thể thiếp, thiện lương, cô đối với anh thủy chung chưa từng thay đổi, chân thành tha thiết, đối với anh mà nói chính là bảo vật trân quý nhất, bất kể bao nhiêu tiền cũng không mua được, chính là bảo vật vô giá anh vẫn luôn muốn hảo hảo quý trọng.

Cô là người đầu tiên khiến anh nguyện ý mở rộng lòng tiếp nhận, nguyện ý biểu hiện mặt chân thật nhất của mình một. Anh chỉ nhận định một người, toàn tâm toàn ý, cho dù sau cô có xuất hiện những người có điều kiện tốt hơn, xinh đẹp hơn, anh cũng không quan tâm.

Mà cô lo lắng vấn đề gia thế, anh một chút cũng không lo lắng, anh có đầy đủ năng lực làm chủ chuyện của mình, anh yêu ai, muốn kết hôn với ai, không ai ngăn cản được. Huống chi mẹ anh vốn cũng không phải là xuất thân từ nhà giàu có, cho nên cũng không có ghét bỏ con dâu không có gia thế bối cảnh.

(Đúng rồi, bác ý chỉ mong anh mau kết hôn, ai cũng được, miễn là... con gái)

Tuyên Vũ Đồng si ngốc nhìn anh, bị biểu lộ chân thành của anh thật sâu đả động, không nghĩ tới trong mắt anh, cô lại tốt đẹp như thế, hơn nữa anh đã sớm đem cô để ở trong lòng.

Này thật không phải là mộng sao? Cô thật vui vẻ, rồi lại sợ chỉ nháy mắt, trước mắt mộng đẹp tựu biến mất không thấy.

Có biện pháp gì hay không có thể làm cho cô xác định, bản thân hiện tại không phải nằm mộng?

"Vũ Đồng, đây tuyệt đối không phải là mộng, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ làm cho em tin tưởng này hết thảy cũng là thật sự."

"Ách?"

Thì ra là cô đã mang những suy nghĩ trong lòng lẩm bẩm nói ra khỏi miệng, trước lúc cô kịp đáp, anh đã nhanh chóng lần nữa cúi đầu hôn môi của cô, làm cho cô hoàn toàn phản ứng không kịp.

"Ngô..."

Nụ hôn lần này cùng mới vừa rồi bất đồng, không chỉ tinh khiết dán lên môi của cô, mà nóng bỏng cuồng nhiệt cùng môi, lưỡi của cô thật chặt dây dưa, mang cho cô lích thích cùng rung động hoàn toàn mới mẻ.

Cô... cô sắp không cách nào hô hấp!

Càng gần đến mức cuối, suy nghĩ của cô cũng càng ngày càng hỗn loạn, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt cường thế của anh, trái tim hoàn toàn bị anh thu phục...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-9)