← Ch.09 | Ch.11 (c) → |
Say you love me...... Đầu ngón tay của Mạnh Uyển Lôi lướt qua phím đàn, cô ở trước mặt hắn luôn đàn bài này, những lời nói mà cô khao khát nhưng không thể nghe đến, nên cô chỉ có thể gửi gắm vào trong tiếng đàn. Chỉ là, đến cuối cùng cô vẫn đợi không được những lời này. Cô cười cười, đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn, nghe Kiều Kiều nói, nhà hắn ở Đài Bắc cũng đã bán, hắn chính là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô? Nhà bán đi rồi, thật sự sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, cô cùng hắn sẽ không lại gặp nhau...... Cũng tốt, cô cũng không phải không có người theo đuổi, không phải không có ai để kết hôn, có rất nhiều công tử nhà giàu hẹn cô dùng bữa, cùng nhau đi xem ca nhạc, xem vũ kịch, cô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, có khi không còn thời gian rãnh để nghĩ lung tung. Gần đây, cô có nhiều cuộc hẹn xem mắt, các đối tượng đều có gia cảnh rất tốt, cô xem ra bọn họ thực thích mình, điều kiện cũng tương xứng, cùng đối phương gặp mặt cô cũng rất vui vẻ. Cô không cần phải nghe những lời châm chọc khiêu khích, không cần lại cùng người khác khẩu chiến, không cần yêu người ta nhưng lại quá bi ai, không cần sợ hãi nếu bị phát hiện chính mình có cảm tình. Không có Nghiêm Quân Dịch, cô mỗi ngày đều rất thoải mái, rất vui vẻ. Thật tốt, không có hắn, cô vẫn là Mạnh Uyển Lôi, hơn nữa rất hạnh phúc, rất thanh thản Mạnh Uyển Lôi, hắn không thương cô, giữa họ thực chất cũng không tồn tại ý nghĩa gì. Cô không cần, cô không cầu có được tình yêu của hắn! Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, hai tay thu về. "Lôi Lôi." Mạnh Chí Đức đứng ở cửa, nhẹ giọng mở miệng. "Ba." Mạnh Uyển Lôi mở mắt ra, tự nhiên khẽ tươi cười nhìn về phía ba mình. "Ba làm phiền đến con đánh đàn sao?" Mạnh Chí Đức đi vào phòng, ông đã đứng ở cửa nhìn cô thật lâu, đem tất cả biểu lộ của con gái thu vào hết trong mắt. Ông biết, con gái ông vẫn là quên không được. "Không có." Cô không đánh đàn, sẽ không bao giờ dùng đến. "Gần đây chưa thấy con đánh đàn." Mạnh Chí Đức nhìn cô, ngữ khí ôn hòa."Có thể đánh đàn cho ba nghe được không?" Mạnh Uyển Lôi khẽ giật mình, cô cười cười, thản nhiên mở to mắt."Ba, con gần đây không muốn đánh đàn." Chạm vào đàn, sẽ nghĩ đến hắn, cô không nghĩ muốn nhớ đến hắn. "Vì sao?" Mạnh Chí Đức đặt câu hỏi, mà nguyên nhân thật sự ông cũng là hiểu được. Thằng oắt Nghiêm kia học đàn, Lôi Lôi cũng học đàn, nó học đấu kiếm, Lôi Lôi cũng biết đấu kiếm...... Ông trước kia như thế nào lại không phát hiện ra, Lôi Lôi học gì đó tất cả đều có liên quan đến tên oắt Nghiêm Quân Dịch? Là do ông rất ít quan tâm đến con gái sao? Ngay cả hiện tại, nghĩ quan tâm con bé nhiều hơn, nhưng con bé lại có thái độ giống như xa cách, làm cho ông rất khổ sở. Ông làm cha thật sự quá thất bại...... "Không có, chính là không có hứng thú." Mạnh Uyển Lôi thuận miệng nói cho có lệ. Mạnh Chí Đức ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cũng không lại truy vấn, chuyển nhanh đề tài."Nghe nói gần đây con hay qua lại với con trai nhà họ Lưu? Con đang đợi đi ra ngoài cùng anh ta sao?" "Vâng ạ, anh ấy hẹn con dùng bữa tối." Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng gật đầu. "Người nhà họ Lưu cũng được, con thích anh ta sao?" "Không có ghét......" Mạnh Uyển Lôi dừng một chút, rồi lại mở miệng."Anh ấy vừa cầu hôn con." "Cầu hôn?" Không nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy, Mạnh Chí Đức nhíu mày."Con đồng ý rồi sao?" Mạnh Uyển Lôi không trả lời, chỉ là cười cười."Có thể sẽ gả đi! Con gái lớn rồi đều vậy cả." Nhưng mà con thích người ta sao? Mạnh Chí Đức rất muốn hỏi, mà ông biết rõ con gái mình sẽ lại trả lời cho qua loa. Không chán ghét, đó cũng không phải là yêu thích? Nhìn con gái nhợt nhạt cười, ông chỉ có thể ở trong lòng thở dài, "Lôi Lôi, nếu con không muốn lập gia đình cũng không sao, ba cũng không phải không nuôi nổi con." "Ba......" Không dự đoán được ba cô sẽ nói như vậy, Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra. "Con không cần miễn cưỡng chính mình." Mạnh Chí Đức vỗ vỗ bả vai cô. Hành động dịu dàng của ba làm cho cô hoảng hốt, Mạnh Uyển Lôi cúi hạ mắt, không nói lời nào. "Nguyên lai hai người ở đây nha!" Mạnh Nhược Kiều đột nhiên xuất hiện, nhận thấy được bầu không khí kì quái ở trong phòng, cô oang oang hỏi: "Hai người làm sao vậy?" "Không có gì." Mạnh Chí Đức nhìn cô con gái nhỏ mỉm cười "Con cùng Lôi Lôi nói chuyện, ba có việc ra ngoài." Hòa ái xoa đầu con gái, ông đi ra khỏi phòng tập đàn. Nhìn ba rời đi, Mạnh Nhược Kiều đi về phía chị gái mình "Chị hôm nay lại hẹn hò nha? Lại đi cùng anh Lưu sao?" "Ừ!" Mạnh Uyển Lôi gật đầu. "Chị thích anh ta?" Mạnh Nhược Kiều truy hỏi. Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi không khỏi cảm thấy buồn cười, như thế nào mỗi người đều đối với chuyện riêng của cô đếu vô cùng hứng thú quan tâm? "Không chán ghét." Cô lặp lại câu trả lời lúc nãy. "A?" Mạnh Nhược Kiều nhíu mày."Thích là thích, không thích sẽ không thích, cái gì mà không chán ghét? Đây là đáp án gì?" "Vậy cho là thích đi!" Mạnh Uyển Lôi giả tạo đáp lời. Mạnh Nhược Kiều lại ngạc nhiên "Thích? Còn cậu......" Cô che lại miệng chính mình, một đôi mắt to trân trối nhìn vào Mạnh Uyển Lôi. Nghe nhắc đến hắn, ngực khẽ chấn động, Mạnh Uyển Lôi cúi đầu."Chị không lâu nữa sẽ kết hôn!" "Hả? Kết hôn ư?" Mạnh Nhược Kiều mày nhướng lên."Gả cho cái anh họ Lưu kia ư? Còn, còn cậu phải làm sao bây giờ? Chị không cần cậu nữa sao?" "Chị với hắn không có quan hệ gì, thật sự, là hắn không cần chị, không phải chị không cần hắn." Người kia cho tới bây giờ chưa từng có yêu cô. "Không phải như vậy!" Trời! Cô thực sự bị hai người này làm cho tức chết! Mạnh Nhược Kiều theo túi xách lấy ra máy ghi âm."Vật này đưa cho chị." Cô đem máy ghi âm đặt vào tay Mạnh Uyển Lôi. "Đây là......" Mạnh Uyển Lôi nghi hoặc nhìn trên tay máy ghi âm. Mạnh Nhược Kiều lười giải thích "Dù sao chị nghe sẽ biết." Cô đem tay phone máy ghi âm nhét vào trong tai Mạnh Uyển Lôi, sau đó ấn mở công tắc, xoay người chạy đi mất. "Kiều......" Mạnh Uyển Lôi muốn mở miệng, lại vừa nghe đến máy ghi âm vang lên thanh âm, cô lập tức giật mình nhận ra, rốt cuộc nói cũng không nên lời. Vì sao...... Cô kích động che lại miệng mình, nước mắt nhanh chóng trào ra. *** Nghe nói gần đây Mạnh Uyển Lôi hay đi cùng tên họ Lưu hẹn hò, ngẫu nhiên nhìn đến trên mặt báo, là nhìn ra bọn phóng viên chụp rất nhiều hình ảnh của hai người họ đi cùng với nhau. Xem ra cô sống rất vui vẻ, người đàn ông kia cũng rất khá, chắc hẳn sẽ mang đến cho cô hạnh phúc đi? Như vậy cũng tốt...... Nghiêm Quân Dịch theo thói quen chộp lấy lon bia, trên tay hắn là một tá bia vừa mới mua về, mặt mày ủ ê đi vào trong sân, liền nhìn thấy trong nhà mình có ánh đèn. Hắn mở cửa."Kiều Kiều, con đến à......" Hắn đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình."Cô......" "Đã lâu không gặp." Mạnh Uyển Lôi nhìn anh nở nụ cười, cô cười rất tươi, thần sắc tự nhiên, chính là đầu các ngón tay không tự giác siết chặt với nhau. "Cô......" Nghiêm Quân Dịch lấy lại bình tĩnh, nhìn lướt qua cô. Khí sắc của cô có vẻ tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận, thân mình cũng không giống trước kia gầy yếu. Xem ra cô gần đây sống rất tốt, không giống như trước đây...... Hắn cụp mắt, ngữ khí lãnh đạm."Cô như thế nào ở trong này? Vào bằng cách nào?" "Kiều Kiều mở cửa để cho tôi vào, nó cùng Sĩ Hách đi tản bộ." Mạnh Uyển Lôi nhỏ nhẹ trả lời, thấy hắn đi đến phòng bếp, cô cũng đi sát theo hắn ở phía sau. "Cô tới đây làm gì?" Hắn đặt đống bia trên tay xuống, không hiểu cô sao lại đến đây, cô hẳn là không nghĩ muốn gặp lại hắn mới đúng. Cô không phải đang hẹn hò với tên họ Lưu kia sao? "Tôi đến đưa thiệp mời." Cô lấy từ trong túi xách một tấm thiệp cưới màu đỏ đưa cho hắn."Tôi sẽ kết hôn." Cô ấy sẽ kết hôn...... Nghiêm Quân Dịch nắm chặt tay, xoay người đối mặt cô, đưa tay tiếp nhận thiệp cưới, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ cười."Chúc mừng! Tôi sẽ gửi tiền mừng cho Kiều Kiều đưa đến." "Anh không tự mình đến tham dự sao?" Nâng lên cằm, cô dõi theo mọi biểu tình của hắn."Hôn lễ này, tôi thực hy vọng anh sẽ đến dự!" Ánh mắt cô trong trẻo, Nghiêm Quân Dịch cơ hồ rất vất vả nhìn vào mắt cô."Tôi chỉ sợ không có thời gian đến dự, thật có lỗi." "Phải không? Được rồi, sẽ không miễn cưỡng." Mạnh Uyển Lôi cười cười."Nếu đã không có việc gì nữa, tôi phải đi rồi." Cô nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra phòng bếp. Nghiêm Quân Dịch thiếu chút nữa nghĩ muốn giữ tay cô lại. Hắn nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn chạm vào cô. Ai ngờ cô quay trở lại."Anh không tiễn tôi về sao?" Cô nhìn ra hắn đang không được bình tĩnh cho lắm, nhưng lại không nói cái gì. Nghiêm Quân Dịch hoảng hốt, mím môi, đi ra phòng bếp, đi ở phía sau cô. Cô lại đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía đặt đàn dương cầm, rồi cô nhìn hắn."Tôi vốn nghĩ muốn nhờ anh đánh đàn cho tiệc cưới của mình." Ngữ khí của cô tỏ vẻ nuối tiếc. Lòng hắn vì lời nói của cô mà đau đớn, cánh môi lại gượng cười."So với tôi thì người khác đàn còn tốt hơn nhiều mà, cô có thể tìm được một người khác." "Đối với tôi anh là người đánh đàn hay hơn bất kì ai khác." Mạnh Uyển Lôi đi đến bên đàn dương, mở ra nắp đậy, quay đầu nhìn hắn."Bù lại cho tôi, anh có thể đánh đàn cho tôi nghe được không?" "Cô......" Thái độ của cô vô cùgn tự nhiên, vẻ mặt tươi cười gượng gạo so với trước đây rất giống nhau, nhìn hắn, tựa như xem như bạn bè mà thôi. Nghiêm Quân Dịch hơi nhíu mi, nói không nên lời trong lòng cảm giác là gì, tình yêu say đắm trong mắt cô đâu rồi, đối diện với hắn thật sự rất bình thản. Bị hụt hẫng, trong lòng hắn đau quá, như mất mát thứ gì đó quá to lớn nhưng hắn nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhìn cô nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, ít nhất, cô sẽ không lại ngốc ngếch đi thương hắn. Hắn đi về phía trước, ngồi vào ghế "Bài hát dành cho hôn lễ, đúng không?" Mười ngón tay đặt trên phím đàn, hắn chuẩn bị đàn. "Không, tôi muốn nghe bài hát đó." Cô không nói rõ ra, nhưng cô biết hắn nhất định sẽ biết. Nghiêm Quân Dịch giật mình, mười ngón tay chết lặng trên phím đàn. "Tôi chỉ muốn nghe bài đó." Cô đứng ở phía sau hắn, ngữ khí kiên quyết. Hắn nhắm mắt, một hồi lâu sau, vẫn là thỏa mãn hy vọng của cô, đầu ngón tay lướt qua phím đàn. Say you love me (Nói rằng anh yêu em) You know that it could be nice (Anh cũng biết điều đó thật tuyệt vời) If you'd only (Nếu anh có thể) Say you love me (Nói rằng anh yêu em) Don't treat me like i was ice (Đừng đối xử với em như một tảng băng lạnh giá) Please love me (Làm ơn hãy yêu em) I'll be yours and you'll be mine (Em sẽ là của anh và anh sẽ là của em) If you'd only say you love me baby (Và nếu anh nói rằng chỉ yêu mình em) Things would really work out fine (Mọi thứ sẽ trở nên thật tươi đẹp) Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, thân thể mềm mại ấm áp từ phía sau ôm chầm lấy hắn, ẩm ướt nước mắt rơi trên vai hắn. "Cô......" "Em yêu anh!" Cô đột nhiên ở bên tai hắn thốt lên "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh......" Cô càng không ngừng lặp lại, khóc nghẹn lên mà thổ lộ cô rất yêu hắn. Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, từ lúc cô mở miệng đòi nghe hắn đàn bài hát này, hắn đã biết, cô bé ngốc này ngay cả hắn cũng muốn lừa gạt. "Vì sao......" Hắn không thích hợp với cô, hắn căn bản không xứng đáng có được tình yêu của cô. Mạnh Uyển Lôi ôm chặt lấy cổ hắn, cô bỏ đi kiêu ngạo, buông ra tự tôn, thầm nghĩ nói cho hắn nghe "Em yêu anh......" Nghe được bài hát trong máy ghi âm, cô vô pháp khống chế tình cảm của chính mình. Cô nghe được tiếng đàn của anh, tình yêu lại trỗi dậy nồng nàn hơn bao giờ hết, giống như anh đưa cả trái tim mình vào trong từng điệu nhạc để thổ lộ với cô, là cô cảm nhận được, hắn không phải vô tình với cô. Cô khóc, rốt cuộc không thể đè nén cảm xúc của mình. Cô căn bản quên không được hắn, yêu hắn lâu như vậy, sao có thể nói quên liền quên? Cho dù hắn thương cô, lại làm cho cô khổ sở, nhưng cô vẫn cam tâm mà thương hắn. "Anh không đáng......" Cô lắc đầu, không muốn nghe."Em yêu anh......" Cô chính là rất thương hắn nha! Cho dù có đáng giá hay không, cô mặc kệ, chỉ cần cô thương hắn thôi! Cô không nghĩ sẽ lại giữ lấy lòng kiêu ngạo, cái gì là tự tôn, cô lúc nào cũng thương hắn, cho dù hắn không cần tình yêu của cô, cô như vậy một mực mà thương hắn. "Đứa ngốc, cô bé ngốc......" Nhịn xuống nước mắt, hắn đau lòng vì cô. Mà cô cái gì cũng không để ý đến, thầm nghĩ ôm chặt lấy hắn "Em yêu anh, rất là yêu rất yêu." Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra, xoay người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt "Đứa ngốc, em đúng là ngu ngốc?" Hắn có cái gì đáng giá để cho cô yêu mến? Hắn đối xử với cô căn bản là không tốt! "Đứa ngốc." Ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng. Sự dịu dàng của hắn làm cho cho nước mắt cô tiếp tục tuôn rơi, không ngừng nức nở."Như thế nào vẫn khóc?" Cô ôm lấy mặt hắn, đôi mắt sưng đỏ, thật chăm chú nhìn hắn."Em yêu anh, cho dù anh không thương em cũng không sao cả, em......" Hắn đột nhiên hôn chầm lấy cô, một nụ hôn mãnh liệt thật sâu sắc mà gần gũi. "Đứa ngốc!" Hắn mắng cô, mắng cô quá ngốc nghếch, nhưng môi lại như thế nào cuồng nhiệt hôn, đem cô gắt gao ôm siết vào trong lòng, đứa ngốc này, dạy hắn như thế nào buông tay? "Anh yêu em." Hắn chỉ có thể ở bên tai cô, nói ra những lời mà cô muốn nghe nhất.
← Ch. 09 | Ch. 11 (c) → |