Vay nóng Tima

Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 68

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 68
Trở lại vị trí ban đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Khi Lâm Lệ tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm, cả gian phòng đen như mực, nhưng có một bàn tay ngang hông nói cho cô giờ phút này người nằm bên cạnh không phải là Tiểu Bân mà là Chu Hàn.

Đưa tay muốn kéo bàn tay kia ra, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: "Muộn rồi, ngủ đi."

"Em trở về phòng ngủ." Lâm Lệ khăng khăng muốn đứng dậy, đưa tay hất bàn tay để trên bụng mình ra.

Chu Hàn không để cô làm vậy, dùng sức kéo cô trở về, ngực dán vào lưng của cô, hai tay ôm hông của cô càng chặt hơn, tư thế hiện tại của hai người như là hai cây đũa dán chặt vào nhau trông mập mờ.

"Buông ra." Lâm Lệ nhíu mày, thân thể giãy dụa muốn tiến lên trước, nếu đã thấy rõ sự thực rồi, cô nên quay trở lại vị trí vốn có của mình, để duy trì khoảng cách của hai người.

Chu Hàn nhắc chân ngăn chặn cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng động đậy."

Bị giọng nói của anh làm cho giật mình, Lâm Lệ cảm giác được vật nóng bỏng kia ở sau lưng mình, cũng không còn là cô bé ngây ngô, tất nhiên Lâm Lệ biết cái kia là gì, cũng biết đàn ông lúc này đúng là tức giận không chịu nổi, trong bóng tối mặt bỗng dưng đỏ lên, rất sợ mình cử động sẽ kích thích anh, nên dừng lại thành bất động, nhưng khó nén được phẫn nộ trong lòng, thân thể cứng lên thấp giọng nổi giận nói: "Lưu manh!"

Chu Hàn không nói chuyện, tay vẫn ôm chặt cô, cúi đầu chôn ở cổ cô, đè nén kích thích cuồn cuộn trong người, anh muốn cô, nhưng anh không là lưu manh, anh sẽ không ép buộc phụ nữ, cho dù người phụ nữ này là vợ anh!

Một lúc lâu sau, Lâm Lệ cảm giác được dục vọng phía sau chậm rãi nhỏ lại, không dám nằm ở bên cạnh anh nữa, đưa tay đẩy tay anh ra chuẩn bị đứng dậy, nhưng hiển nhiên là Chu Hàn không để cô đi như vậy, tay càng dùng lực siết chặt hơn chút nữa.

Lâm Lệ kêu rên một tiếng, thắt lưng bị anh ôm có chút đau đớn, lông mày nhăn lại, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Trong bóng tối, giọng nói của Chu Hàn vang lên sau lưng cô, "Anh chưa từng coi em trở thành thế thân của người khác." Anh vẫn biết rõ cô là ai, ban đầu kết hôn với cô đúng là hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng mà từ khi đưa ra đề nghị thử bắt đầu, anh đối với cô cho dù không chân chính gọi là 'yêu' nhưng thái độ là chân thành, anh muốn mượn cuộc tình cảm mới quên đi tình cảm trước kia khiến anh đau đớn, nhưng mà từ đầu đến cuối anh đều biết cô là ai, chưa từng coi cô là bóng dáng của người khác!

Lâm Lệ nghe vậy, ngẩn người, cười lạnh, "Ha ha."

Chu Hàn cau mày, nói khẳng định: "Anh nói thật!"

"Anh căn bản cũng không biết rõ là anh muốn cái gì." Cho nên mới đang ngủ vô thức gọi cái tên kia, cảm giác như vậy cô biết rõ, cũng không dám thử lại, mười năm cùng Trình Tường, mặc dù biết lòng anh ta có hình ảnh không thể xóa mờ, cũng vì biết được sự nỗ lực và thành tâm của anh ta, cho nên mới ngây thơ tin tưởng rằng thời gian có thể xóa đi tất cả, có thể quên đi tình cảm trước, nhưng đâu có xóa được hình ảnh được khắc sâu trong lòng anh ta, cho nên dù có cố gắng nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng công.

Giờ phút này anh giống như Trình Tường trước kia, đau đớn như vậy cô đã trải qua một lần, thật sự không có dũng cảm nếm thử lần thứ hai, nói cô yếu đuối cũng được, nhát gan cũng thế, cô chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân mìn.

"Anh vẫn biết rõ ràng mình muốn cái gì, cho dù là sai lầm." Chu Hàn nói, giọng nói chắc chắn, trước kia anh biết rõ không thể yêu Lăng Nhiễm, nhưng lại bất chấp để yêu, dù biết hiện tại vết thương chồng chất, anh cũng không có hối hận, bởi vì tất cả đều là lựa chọn của mình, hiện tại cho dù có biết là sai, anh cũng nhận, cho dù khó đối mặt nữa anh cũng đã đối mặt, bởi vì đây là trách nhiệm cảm anh, vì lựa chọn sai lầm hồi đó nên giờ phải chịu trách nhiệm, anh không có một câu oán hận. (BN: đọc đến đây mới khâm phục anh này quá)

Lâm Lệ đưa tay bật đèn trên đầu giường, cả gian phòng thoáng cái sáng lên, Chu Hàn giơ tay lên che mắt, lúc này mới thích ứng được, đến khi hạ tay xuống, cô đã xoay người lại nhìn thẳng anh.

"Anh thật biết anh muốn cái gì sao?" Lâm Lệ hỏi anh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của anh.

Chu Hàn cũng không trốn tránh, nhìn lại cô, vẻ mặt thản nhiên, "Ít nhất anh vẫn biết rõ anh chưa từng coi em là thế thân của Lăng Nhiễm." Anh đã từng vì yêu điên cuồng, trước kia vì Lăng Nhiễm vứt bỏ tất cả, nhưng giờ đã biết rõ bản chất của Lăng Nhiễm, anh còn nhớ mãi không quên cô ta, vậy thì anh chính là kẻ ngu xuẩn, đáng bị coi thường!

Lâm Lệ cười, nụ cười có chút châm chọc, "Nhưng lúc anh ôm tôi thì anh gọi tên cô ta." Có lẽ những điều anh nói đều là hy vọng của anh, nhưng tiềm thức mới là thật, phản ứng bản năng nhất.

Chu Hàn sửng sốt, nhíu mày có chút không tin, nói chắc chắn, "Không thể nào." Hoàn toàn không thể!

Lâm Lệ nhìn anh, nói:" Nhưng chính anh lúc đi ngủ đã gọi tên cô ta, anh còn hỏi cô ta tại sao, tại sao lại muốn bỏ anh? Tại sao lại muốn buông tha tình cảm của các người?"

"Chuyện khi nào, anh hoàn toàn không có ấn tượng!" Chu Hàn vẫn không thể tin, điều này sao có thể xảy ra!

Lâm Lệ cười có chút khổ sở: "Không lâu, chuyện mới có mấy ngày hôm trước." Nếu như là một hai tháng trước, có lẽ cô sẽ không có phản ứng dữ như vậy, nhưng mà hiện tại, cũng chính là hiện tại, không biết từ lúc nào cô đã đặt anh ở trong lòng rồi, nếu không cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Nhắc tới cũng thật là buồn cười, cô cho rằng đã trải qua chuyện của Trình Tường lúc trước cô sẽ không bao giờ có thể yêu được nữa, nhưng mà không nghĩ tới lại có thể yêu một người dễ dàng như vậy, chẳng qua là số cô thật đáng buồn trong lòng hai người đàn ông đều có một bóng dáng không thể xóa nhòa, chẳng qua lần trước là cô ngu xuẩn quá, còn lần này cô phải thông minh hơn chút mới được.

"Cho nên em mới dọn ra."Giọng nói không phải là nghi vấn mà là khẳng định.

Lâm Lệ đẩy anh ra, ngồi dậy, quay lưng về phía anh chậm rãi mở miệng, nói: "Tôi đã từng có 10 năm nuôi tóc dài, cũng chính bởi vì Trình Tường nói thích nhìn thấy mái tóc dài của tôi, tôi biết anh ta nhìn mái tóc dài của tôi thì nhớ đến một người phụ nữ khác, nhưng khi đó tôi quá ngốc, ngây thơ cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu, anh ta sẽ quên người kia đi, rồi anh ta sẽ từ từ yêu tôi, anh ta quả thực rất thương tôi, bởi vì tôi tham ăn, cho nên cố gắng đi học nấu nướng, tài nghệ của anh ta có thể sánh ngang với đầu bếp chuyện nghiệp. Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm, cũng từng có cãi nhau, nhưng anh ta vẫn bao dung tôi hết thảy, cho dù tôi tùy hứng cố ý gây sự, tất cả mọi người đều nói tôi có phúc, tìm được một người đàn ông yêu thương và cưng chiều tôi như vậy, thậm chí chính tôi cũng cảm thấy gặp được anh ta là do phúc khí tu luyện từ kiếp trước, nhưng cũng là bởi vì những điều này, ta đã quên, quên mất thật ra trong lòng anh ta vẫn còn hình bóng khác, một người khó mà quên được."

Chu Hàn ở sau lưng cô cũng ngồi dậy, không nói gì, chỉ nhìn cô.

"Tôi cho rằng 10 năm đã đủ lâu, đủ để cho anh ta quên một người sau đó để yêu thương một người, nhưng thì ra đó là tình cảm khắc cốt ghi tâm, đã khắc lên xương máu, cho dù có thêm 10 năm nữa, cái loại tình yêu say đắm khắc sâu vào xương tủy không thể dứt bỏ, cho nên khi sự thật phơi bày, khi cái người từ tận đáy lòng anh ta xuất hiện, tất cả những yêu thương, bao dung, sủng nịch anh ta đối với tôi trước đó đều trở thành điều đáng buồn cười nhất, trở thành chuyện châm chọc nhất, bởi vì từ đầu đến cuối người anh ta yêu không phải là tôi, tôi chỉ là thế thân cho người ở trong lòng anh ta, chẳng qua chỉ là người thay thế khi người đó không ở bên anh ta, niềm an ủi khi anh ta cô đơn, có lẽ mười năm qua tôi đã thật sự đi vào trái tim của anh ra, nhưng vẫn không thể chạm đến đáy lòng anh ta." Lâm Lệ vừa nói, vừa cười, châm chọc như thế, vô lực như thế.

Tay Chu Hàn nắm chặt bả vai của cô, đưa tay xoay người cô lại, này mới phát hiện thì ra là cô khóc, không biết lúc nào trên mặt đã giàn dụa nước mắt rồi.

Muốn lau nước mắt trên mặt cô, Chu Hàn nhìn vào ánh mắt của cô nói: "Anh không phải là anh ta."

Lâm Lệ cũng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, đưa tay đẩy tay anh đang lau nước mắt xuống, khẽ gật đầu, chỉ nói: "Đúng, anh không phải là anh ta, nhưng anh và anh ta, đáy lòng có một người phụ nữ không thể nào quên, cho dù người đó từng làm tổn thương anh, cho dù anh cho rằng có thể đã quên mất người đó, nhưng sự thật chứng minh chỉ là lừa mình dối người, anh chẳng qua là giấu cô ta dưới đáy lòng mà thôi."

Chu Hàn không nói chuyện, vẫn chỉ nhìn cô.

"Nếu như vậy thì hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng, đời này tôi hận nhất chính là làm thế thân cho người khác, cho nên dù anh cố ý hay là vô ý tôi đều không thể chấp nhận, tôi nghĩ chúng ta nên trở lại vị trí ban đầu, đừng khiến cho mối quan hệ trở nên phức tạp, chúng ta sẽ vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác vợ chồng, tôi sẽ phối hợp cùng anh đối phó với cha mẹ, anh cũng phối hơp với tôi đối phó với cha mẹ tôi, quan hệ đơn giản, không nên trộn lẫn tình cảm, bởi vì chúng ta không đủ sức."

Chu Hàn nhìn cô, nhìn chằm chằm, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt không rời khỏi người cô, hỏi lại: "Đây là điều em muốn?"

"Đúng" Lâm Lệ không do dự gật đầu, đây không phải là điều cô muốn, nhưng với cô đây lại là điều tốt nhất.

Chu Hàn không nói nữa, chẳng qua là nhìn cô, mím môi thật chặt, hai tay nắm chăn thật chặt, phía trên mu bàn tay còn nhô ra gân xanh, giống như là trong lòng đang đè nén sự kích động, nhìn có chút dọa người.

Lâm Lệ cũng không có nói nữa, chỉ nhìn anh, rồi vén chăn xoay người xuống giường, lúc đi đến cửa, chóp mũi không khỏi thấy chua xót, thật khó chịu cô chỉ muốn khóc, lồng ngực cũng thấy đau, cảm giác như vậy thật đáng ghét, cô thật sự không thích.

Chu Hàn nhìn cô rời khỏi phòng, nhìn bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt của anh, trong nháy mắt cửa phòng mở ra rồi được đóng lại, Chu Hàn xoay người đánh một đấm lên tường, trong ngực có loại tức giận khó mà tiêu tan.

Lâm Lệ đứng ở cửa, nghe thấy tiếng động trong phòng, cắn răng ngẩng đầu, ép nước mắt xuống, hít một hơi thật sau, lúc này mới bước chân rời đi.

Từ sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Lâm Lệ cùng Chu Hàn dường như có một sự ngăn cách vô hình, hai người rõ ràng ở cùng một mái nhà, lúc làm việc thậm chí chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng số lần hai người đối mặt thật ít ỏi, Lâm Lệ tránh, Chu Hàn cũng tránh.

Tựa vào bàn làm việc, Lâm Lệ giơ tay ấn lấy huyệt Thái dương, có chút đau đầu, như là kim châm vậy.

Cửa thang máy mở ra, trợ lý Từ hấp tấp đi vào, như là chạy thẳng vào phòng làm việc của Chu Hàn, Lâm Lệ đi làm trở lại, cô phát hiện ra công việc của trợ lý Từ dường như bận rộn hơn so với trước đây, còn về phần tại sao Lâm Lệ lại chú ý tới, đó là bởi vì trợ lý Từ trực tiếp ôm đồm rất nhiều công việc của cô, có đôi khi anh ta phải tự tay đi photo tập tài liệu nào đó.

Lâm Lệ vô thức hiểu được đây là vì Chu Hàn cố ý tránh mặt cô, cho nên mỗi lần thấy bộ dạng vội vàng của trợ lý Từ như vậy trong lòng không khỏi có chút áy náy, cho nên thấy trợ lý Từ đi ra từ phòng làm việc của Chu Hàn, trên tay còn ôm một đống tài liệu ra khiến cho người ta có chút sợ hãi, Lâm Lệ vội gọi anh ta lại, "trợ lý Từ, có cái gì cần tôi hỗ trợ không?"

Trợ lý Từ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói thầm, "Vốn chính là chuyện của cô."

Giọng của anh ta quá nhỏ, Lâm Lệ không có nghe được tiếng gì, "Cái gì?"

Trợ lý Từ cười khổ một cái, lắc đầu chỉ nói không có gì, ai khiến anh nói lung tung, hiện đang hối hận cũng không có thuốc hối hận rồi!

Lúc xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay đầu nhìn Lâm Lệ, hỏi: "thư ký Lâm, cô thật sự muốn hỗ trợ sao?'

Lâm Lệ gật đầu, đưa tay chuẩn bị đón lấy văn kiện trong tay anh, lại bị trợ lý Từ giơ tay làm dấu dừng lại, chỉ nghe thấy anh ta nói: "thư ký Lâm, nếu cô thật sự muốn giúp, thì cô đừng cãi nhau với Chu tổng nữa, nhanh chóng làm hòa đi, tôi có cả tá việc phải làm, cứ hành hạ như thế, ngay cả thời gian hẹn hò bạn gái cũng không có, tôi nào biết cô không uống ca cao nóng!"

Lâm Lệ sửng sốt, ca cao nóng... Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thì ra là chuyện 'bạn tốt' đêm hôm đó là như vậy, sau khi hiểu được thì chuyển sang tức giận liếc trắng anh ta, trong lòng một chút áy náy kia cũng không còn, xoay người trực tiếp đi về vị trí của mình.

Trợ lý Từ thấy thấy thế, cuối cùng đành gãi đầu ôm lấy tập tài liệu đi thẳng xuống lầu lần nữa.

Nhức đầu kéo dài cho đến khi tan làm cũng không có chuyển biến tốt, đầu đau sợ là dấu hiệu của bị cảm cúm, giơ tay lên nhìn đồng hồ, xác định nếu hiện tại mình không đi nhà trẻ đón thằng bé thì sẽ muộn, cũng chẳng quan tâm đến đau đầu, trực tiếp thu thập đồ đạc rồi vội vàng tan sở.

Khi xe đến nhà trẻ đúng lúc chuông tan học vang lên, phụ huynh đứng đầy cửa để đón con cái, sau tiếng chuông vang lên thì cổng lớn nhà trẻ được mở ra, một phút đồng hồ sau đã thấy bên trong bao nhiêu bạn trẻ đi ra, trên mặt mỗi đứa bé đều là nụ cười vui vẻ cao hứng.

Dĩ nhiên là Chu Gia Bân cũng là một trong số đó.

Đứa bé ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Lâm Lệ đúng đó, chạy về phía cô, sau đó một tay ôm lấy chân cô, trong khoảng thời gian này dường như đứa bé này bắt đầu phụ thuộc vào Lâm Lệ, bình thường cũng đặc biệt thích bám lấy cô, dĩ nhiên cả người so với trước kia tinh thần sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không buồn bực như trước, có đôi khi sẽ nằm trong ngực Lâm Lệ kể với cô chuyện thú vị ở trường học, sau đó thời gian bé cầm mô hình robot biến hình không rời tay ngày càng ít, từ lời của bé, cũng biết bé ở nhà trẻ cũng có mấy bạn tốt, mỗi lần trở về đều nhắc tới bọn họ.

Thay đổi như vậy làm Lâm Lệ thấy thật vui mừng, vui mừng thay cho nó.

"Dì à, hôm nay con muốn ăn KFC có được không?" Ngồi ở ghế kế bên, sau khi buộc dây an toàn bé ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Lệ hỏi.

Lâm Lệ cười nhạt hỏi, "Tại sao đột nhiên muốn ăn cái kia?"

"Bởi vì Trương Gia Mạnh nói tối hôm ba mẹ bạn ấy dẫn bạn ấy đi ăn hamburger, còn nói hamburger ăn rất ngon." Bé thành thực trả lời, thật ra thì bé cũng không thèm để ý cái gì hamburger ăn ngon, bé hâm mộ Trương Gia Mạnh được bố mẹ dẫn đi, nếu mà dì Lệ cũng có thể dẫn nó đi, vậy cũng tốt.

Vừa lái xe, Lâm Lệ vừa đáp: "Thứ kia ăn không ngon, không tốt cho sức khỏe."

Bé nghe vậy chỉ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé có chút ảm đạm.

Lâm Lệ liếc mắt nhìn bé, khóe miệng cười nhạt, thời điểm thấy đèn giao thông đổi đèn, chỉ nói: "Thỉnh thoảng đi một lần thì được, nhiều thì không được."

Đứa bé ngẩn người, phản ứng lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười thật tươi, cao hứng lớn tiếng nói: "Cảm ơn dì!"

Lâm Lệ cũng cười, duỗi tay sờ sờ đầu của bé.

Đưa bé đi đến KFC, gọi vài thứ ngon, bé được ăn rất vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, Lâm Lệ ăn mấy miếng khoai tây, nhưng không có khẩu vị, sau đó cũng không động vào.

Cho bé ăn xong, sắc trời bên ngoài cũng đã màu đen rồi, ban ngày mùa đông cũng quá ngắn.

Bởi vì chỗ đậu xe khó tìm, xe đỗ ở chỗ hơi xa, Lâm Lệ nắm tay bé đi từ từ, gió lạnh thổi qua, không chịu nổi cái lạnh, Lâm Lệ nghiêng đầu hắt xì mấy cái.

Bé nhìn cô, nghiêng đầu hỏi: "Dì, dì bị cảm sao?"

Lâm Lệ đưa tay che miệng gật đầu, chỉ đáp: "Hình như vậy."

"Con đưa dì đi khám bác sĩ, cô giáo nói bị bệnh đi bác sĩ sau đó sẽ khỏi rất nhanh." Bé có vẻ nghiêm trang khi nói.

Lâm Lệ trong lòng ấm áp, có chút thương yêu, sờ sờ đầu nó nói: "Dì trở về uống thuốc cảm cúm là được, uống là khỏi thôi, nhưng mà buổi tối Tiểu Bân phải ngủ một mình, bởi vì dì bị cảm, không thể lây bệnh cho Tiểu Bân."

"Con không sợ, con là con trai!" Bé nhìn Lâm Lệ, trên mặt là thật tình.

Lâm Lệ cười, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn nó nói: "con trai đều ngủ một mình."

Thằng bé cắn môi, im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Được rồi." Thật ra thì bé không sợ, chẳng qua là thiếu hụt cảm giác an toàn.

Lâm Lệ cười cười, một lần nữa đứng dậy dắt tay của bé tiếp tục đi về phía trước, khi ngẩng đầu lên có chút sửng sốt, có chút bất ngờ khi thấy người trước mắt.

Trình Tường đứng cách Lâm Lệ khoảng 10 bước chân, đầu tóc có chút lộn xộn không chịu nổi, quần áo trên người cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, đèn đường chiếu rọi xuống, cả người nhìn qua có vẻ có chút tái nhợt, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Trình Tường cũng có chút bất ngờ, nhìn Lâm Lệ một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, thấp giọng gọi khẽ, "Lâm Lệ..."

Lâm Lệ lấy lại tinh thần, chỉ nhàn nhạt gật đầu, thu hồi ánh mắt, nắm tay đứa bé định đi tiếp.

Đứa bé dường như cũng cảm thấy không khí có chút gì đó khác lạ, mắt đen nhánh chỉ mở to, không nói gì.

Khi đi đến bên cạnh Trình Tường, chỉ nghe thấy Trình Tường nói: "Lúc nào cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"

Lâm Lệ vẫn bước tiếp, còn chưa kịp đáp lại, lại nghe thấy: "Coi như là bạn bè bình thường."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)