Vay nóng Tinvay

Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 60

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 60
Bài viết giấu tên
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Ăn cơm tối xong, cô giúp việc còn đang thu dọn bát đũa trên bàn.

Lâm Lệ muốn giúp đỡ, lại bị mẹ Chu kéo sang một bên, nói đã lâu rồi không gặp cô, muốn nói chuyện.

Hai người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, mẹ Chu quay đầu liếc nhìn hướng thư phòng, sau đó liếc nhìn Tiểu Bân ngồi bên cạnh xem phim hoạt hình, nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Lệ: "gần đây Chu Hàn làm sao vậy."

Lâm Lệ hé miệng khẽ mỉm cười, nhìn bà nói: "Mẹ, đây không phải rất tốt sao."

"Ừ ừ ừ, rất tốt rất tốt." mẹ Chu gật đầu lia lịa cười nói: "có điều là mẹ thấy lạ quá, Chu Hàn cái đầu gỗ kia làm sao lại đột nhiên chuyển biến quá như vậy."

Lâm Lệ chỉ cười cười, cũng không nói. Thật ra thì cô cũng không rõ, gần đây thái độ Chu Hàn đối với thằng bé rõ ràng tốt lên rất nhiều, mặc dù không nói cười tùy tiện, nhưng là ai cũng đều cảm giác được anh thay đổi, không hề bài xích rõ ràng giống như lúc trước, ánh mắt nhìn thằng bé mặc dù vẫn nghiêm túc, nhưng không hề lạnh lùng nữa.

Thật ra thì cô có nghĩ muốn hỏi anh tại sao, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng được, cô cảm thấy cần gì phải đi hỏi rõ ràng như vậy, kết quả hiện tại như thế là tốt, như ý mọi người là được rồi.

"Lâm Lệ a, lúc trước mẹ nói những lời đó con đừng để trong lòng, mẹ gấp gáp quá." Mẹ Chu lôi kéo tay cô nói.

Lâm Lệ lắc đầu, cầm tay bà, "con không có."

"Mẹ biết, con là cô gái tốt." Đề tài này nếu nói thêm chút nữa sẽ trầm trọng, mẹ Chu liền chuyển đề tài: "Tiểu Lệ, con và a Hàn tính toán lúc nào sinh em gái cho Tiểu Bân a?"

Lâm Lệ sững người, chỉ cảm thấy đề tài này bà xoay chuyển cũng quá nhanh, mặt nhất thời có chút nóng rang.

"Mẹ, như thế nào lại nói đến chuyện này." Lâm Lệ quay mặt đi, không dám nhìn bà.

Thấy cô xấu hổ, mẹ Chu cười, vẻ mặt không cho là đúng nói: "đây có cái gì đâu, chuyện sớm hay muộn thôi, dù sao các con vẫn phải có một đứa con của mình."

Về cái đề tài này Lâm Lệ bị hỏi đến mặt đỏ tới mang tai, khi quay đầu đi vừa vặn đối diện với ánh mắt của đứa bé kia, đôi mắt to đen nhanh lúc này đang nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt dường như có chút lo âu và căng thẳng.

Đột nhiên Lâm Lệ nhớ tới ngày đó thằng bé hỏi cô là có phải là vì cô có em gái rồi cho nên mới không cần nó không, nghĩ rằng sợ là vừa rồi nó nghe được lời bà nội nói, cho nên nhạy cảm suy nghĩ nhiều rồi.

Lo lắng thằng bé hiểu lầm, Lâm Lệ vội quay đầu nhìn mẹ Chu nói: "Mẹ, con và Chu Hàn tạm thời chưa tính đến, chúng con có Tiểu Bân là đủ rồi."

"Này ——" mẹ Chu còn muốn nói điều gì, lại bị Lâm Lệ ngắt lời.

Lâm Lệ cho thấy thái độ của mình, "mẹ, hiện tại con chỉ muốn sống chung ổn thỏa với tiểu Bân, những chuyện khác sau này hãy nói đi." Nói xong quay đầu nhìn thằng bé khẽ mỉm cười.

Thấy thế, mẹ Chu cũng đã nhìn ra điều gì, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, vỗ nhè nhẹ tay Lâm Lệ, "Làm khó con rồi."

Cuộc sống cứ không nhanh không chậm trôi qua thật yên lặng như vậy hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này tình cảm giữa thằng bé và Lâm Lệ đã tốt hơn rất nhiều, cả người cũng cởi mở hơn chút ít, có đôi khi ở cùng Lâm Lệ sẽ chủ động đưa đồ vật nhỏ thủ công ở nhà trẻ cho Lâm Lệ, Lâm Lệ hỏi thằng bé chuyện trong trường học, nó cũng sẽ nói với Lâm Lệ một chút, hiện tại nhìn thấy Chu Hàn cũng sẽ không sợ sệt như trước, trong khoảng thời gian này thằng bé có thêm một công việc, đó chính là đưa cà phê cho Chu Hàn.

Mới đầu còn cần Lâm Lệ ở bên cạnh khích lệ, khi đưa vào phải có Lâm Lệ bên cạnh mới yên, tâm, về sau từ từ không cần nữa, đến giờ sẽ nhờ Lâm Lệ pha cà phê, sau đó tự mình bưng tới thư phòng cho Chu Hàn.

Trong khoảng thời gian này người thay đổi dĩ nhiên không chỉ có thằng bé, Chu Hàn cũng có chút thay đổi, mặc dù chỉ là thay đổi rất nhỏ, nhưng Lâm Lệ biết, đối với thằng bé mà nói đã là đủ, đối với Chu Hàn mà nói cũng là cố gắng hết sức.

Thay đổi lớn nhất của Chu Hàn chính mà trở về nhà sớm vào buổi tối, không hề mỗi ngày bận đến nửa đêm khi thằng bé ngủ mới trở về, bây giờ phần lớn công việc anh sẽ mang về nhà, cố gắng sẽ về nhà trước khi thằng bé đi ngủ, để cho nó có cơ hội nói chúc anh ngủ ngon, thật ra lúc ban đầu Chu Hàn còn chưa quen được cho lắm, chỉ cứng ngắc gật đầu ý bảo mình nghe được, về sau từ từ thích ứng, phản ứng đã tự nhiên hơn, đôi khi sẽ nhẹ giọng đáp lại thằng bé một tiếng chúc ngủ ngon.

Thật ra thì nếu có thể bình yên sống như vậy thì tốt quá, thậm chí Lâm Lệ cảm thấy mình đã từ từ dứt bỏ được quá khứ, bắt đầu đối đãi nghiêm túc với cuộc hôn nhân của mình và Chu Hàn, trong khoảng thời gian này luôn luôn có một loại ảo giác, có lẽ cô có thể trải qua cuộc sống bình yên như vậy cùng Chu Hàn.

Thế nhưng bất ngờ sở dĩ được gọi là bất ngờ đó là vì nó đến nhanh đến mức khiến cho người ta có chút không kịp phản ứng, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, chuyện đã không thể tránh được, mình chỉ có thể tiếp nhận.

Có một số việc tưởng chừng mà mình che giấu không nói ra là có thể giấu kín đến chết, nhưng lúc mọi chuyện bị phanh phui, uy lực kia vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Lâm Lệ và Tiểu Bân ngồi trên giường nhỏ của thằng bé, thằng bé mở to mắt nhìn cô, bộ dáng kia giống như là có nghi vấn.

Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, khóe miệng tận lực hé ra nụ cười, chẳng qua là nụ cười khổ sở có chút khó coi.

"Dì à." Tiểu tử nhẹ nhàng gọi cô.

Lâm Lệ nhẹ giọng "Ừ, sao thế?"

Thằng bé nhìn cô có chút ngây thơ hỏi: "Hai ngày này tại sao không để cho con tới trường học?"

"Trường học hai ngày này nghỉ, cho nên không cần đi học." Lý do như vậy, chính Lâm Lệ cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng bây giờ không nghĩ được lý do gì tốt hơn để nói cho nó, nó còn nhỏ như vậy, ngây thơ hồn nhiên như vậy, cô thật không muốn nhìn nó phải đau lòng, nhất là nó lại nhạy cảm và trưởng thành sớm như thế.

"Là thật sao?" Thằng bé nghi ngờ, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng cô giáo không có nói a."

Lâm Lệ không đành lòng lừa gạt thằng bé, nhưng là vì muốn tốt cho nó, thấy làm như vậy là lựa chọn tốt nhất: "Cô giáo con gọi điện thoại cho dì, nói mấy ngày nữa mới phải đến trường, trong khoảng thời gian này trường học được nghỉ, không cần đến trường."

"Nha." Thằng bé bán tín bán nghi gật đầu.

Lâm Lệ cùng thằng bé đọc sách, thấy nó lấy tay xoa xoa mắt, đoán là nó mệt mỏi, liền nói: "Mệt sao? Nằm xuống nghỉ một lát đi."

Thằng bé thật sự mệt mỏi, bình thường ở nhà trẻ đều có giờ nghỉ trưa, nó không có phản đối, gật đầu, cởi áo ngoài thả vào cái ghế nhỏ bên giường, sau đó mới nằm xuống kéo chăn đắp, nhắm mắt vẫn không quên bảo Lâm Lệ: "Dì, hai giờ rưỡi nhớ gọi con." Bình thường ở trong trường học dậy vào lúc hai rưỡi.

Lâm Lệ mỉm cười gật đầu, "được."

Đắp chăn cho thằng bé, Lâm Lệ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Đứng ở sân thượng ngoài phòng khách, Lâm Lệ nhìn thấy mấy xe phỏng vấn đang đỗ ở cửa tiểu khu, đều là người của giới truyền thông bát quái đang chờ trực.

Hồi tưởng lại tình cảnh hai ngày trước bị đám ký giả kia vây bắt ở cửa suýt chút nữa không đi được, đến bây giờ Lâm Lệ vẫn còn kinh hãi.

Cô và Chu Hàn cũng không ngờ tới thân thế Tiểu Bân sẽ bị người khác tuôn ra, hơn nữa còn đăng lên internet, chỉ trong một buổi tối cơ hồ toàn bộ Giang Thành đều biết chuyện.

Buổi tối ba ngày trước, có người giấu tên đăng một bài viết lên diễn đàn Giang Thành, bên trong có chuyện video khiêu dâm của Lăng Nhiễm, còn lôi chuyện Lăng Nhiễm lấy dao đe dọa An Nhiên ở bệnh viện ra viết, chỉ là không ngờ rằng kể nặc danh kia còn bới móc cuộc hôn nhân của Lăng Nhiễm và Chu Hàn, tỉ mỉ đến mức phô bày ra ánh sáng toàn bộ cuộc sống thối nát trước kia của Lăng Nhiễm khi ở Mỹ, càng sâu hơn nữa chính là thân thế Tiểu Bân, thì ra trước đây khi Lăng Nhiễm còn là vị hôn thê của Tô Dịch Thừa đã sớm lén qua lại với người phục vụ ở quán rượu, sau đó khi Tô Dịch Thừa đơn phương giải trừ hôn ước, cô ta theo Chu Hàn đi Mỹ, tám tháng sau khi sang Mỹ với Chu Hàn thì sinh ra tiểu Bân ở một bệnh viện Newyork.

Người giấu tên kia dường như hiểu rất rõ chuyện của Lăng Nhiễm, kể ra cụ thể thời gian Lăng Nhiễm gặp gỡ người phục vụ ở quầy rượu trước kia, như vậy lại tính ra đứa bé không phải là con của Chu Hàn, lại càng không phải của Tô Dịch Thừa, mà là con ruột của tên phục vụ ở quầy rượu!

Trước đó vì vụ án cưỡng dâm mà tinh thần Lăng Nhiễm đã trở nên không tỉnh táo, hiện tại được sắp xếp ở một viện điều dưỡng trị liệu, kết quả là hiện tại tất cả mũi nhọn đều chỉ dồn sang Chu Hàn, hai ngày qua có rất nhiều phóng viên, nhiều đến mức làm cho người ta không dám ra cửa, ngay cả cửa công ty cũng bị vây tới mức nước chảy không lọt, thậm chí trợ lý Từ suýt chút nữa cãi lộn với những người đó, mà Chu Hàn cũng chỉ có thể bảo trợ lý Từ chuyển công việc đến cho anh qua phương thức gửi bưu phẩm.

Chuyện này giờ đã quá ồn ào rồi, dĩ nhiên cũng quấy rầy đến cơ quan đại viện bên kia, xế chiều hôm đó ba Chu tự mình gọi điện thoại tới, là cô nghe máy. Cô nghe ra giọng điệu ba Chu lúc ấy rất nghiêm túc, pha lẫn uy nghiêm làm cho người nghe sợ hãi, thật ra thì ba Chu cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô gọi Chu Hàn tới nghe điện thoại.

Cô có thể tưởng tượng điện thoại bên kia ba Chu sẽ hỏi cái gì, thấy Chu Hàn im lặng một lúc lâu, chỉ nói một câu: "Tiểu Bân là con trai của con."

Cô không biết bên kia ba Chu trả lời như thế nào, bởi vì sau khi nói xong Chu Hàn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đứng ở trước cửa sổ sát đất, Lâm Lệ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi về hướng thư phòng bên kia.

Đưa tay gõ cửa thư phòng, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, cô trực tiếp mở cửa đi vào.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Chu Hàn không ngồi ở sau bàn làm việc, lúc đang nghi hoặc, cô nâng mắt nhìn thấy anh đứng ở trước cửa sổ, trên tay cầm điếu thuốc, đang nhìn phía ngoài, cả người có chút thất thần.

Lâm Lệ bị mùi khói thuốc tràn ngập trong phòng kia làm sặc, che tay ho lên, "Khụ khụ.... Khụ khụ...."

Nghe tiếng, lúc này Chu Hàn mới xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô.

Lâm Lệ cố nén ho khan, đi về phía anh, đến gần mới phát hiện trên mặt đất tất cả đều là tàn thuốc, ít nhất cũng có mười mấy đầu mẩu thuốc lá.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)