Vay nóng Homecredit

Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 36

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 36
Xấu hổ và giận dữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Trên đường trở về, Lâm Lệ nghiêng đầu nhìn mãi Chu Hàn, thật lâu sau cô mới lên tiếng: "Thật không nhận ra, thì ra khả năng diễn xuất của anh chuyên nghiệp như vậy!"

Chu Hàn ngoảnh lại nhìn cô, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, khóe miệng như cười như không, nói: "Tôi là thương nhân, chú trọng năng suất và tính giá trị, dứt khoát một lần dù thế nào cũng còn hơn là sau này sửa đi sửa lại!"

Lâm Lệ gật đầu, giễu cợt nói: "cũng đúng, nhất lao vĩnh dật luôn*!"

(TDD: *: làm một mẻ khỏe suốt đời)

Chu Hàn không nhìn lại, tập trung lái xe.

Bầu không khí bên trong xe thoáng cái yên ắng lại.

Không hiểu sao, trong lòng Lâm Lệ cảm thấy có phần không yên, phiền não và bất an vô cùng. Cô biết tâm tình tồi tệ không hẳn bởi cha mẹ cô trở về còn là do chuyện gặp phải mẹ của Trình Tường ở sân bay.

Im lặng một lúc, lúc này Chu Hàn mới mở miệng, mang theo ý cười nói: "Ánh mắt nhìn người của cô thật chẳng ra làm sao cả, nhìn đàn ông không ra gì, giờ nhìn đàn bà cũng không ra gì nốt!"

Lâm Lệ quay đầu nhìn anh, biết những kẻ trong miệng anh là chỉ Trình Tường và mẹ anh ta, đột nhiên mở miệng cười lạnh, giễu cợt châm chọc nói: "Ánh mắt của anh không phải cũng giống vậy sao!"

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Chu Hàn chậm rãi dừng lại, đồng ý gật đầu, một lần nữa quay sang nhìn cô, nói: "Vậy hai người chúng ta coi như cùng nhau lưu lạc thiên nhai đi?"

"Anh cảm thấy vui lắm sao?" Cô lườm anh, quay đầu đi, mặt lạnh không nhìn ra cảm xúc gì nói: "Tôi chẳng thấy chuyện này có cái gì đáng vui vẻ cả!" cái gì mà cùng lưu lạc thiên nhai chứ, nói trắng ra, còn không phải là hai kẻ ngốc đi cùng nhau sao, tin tưởng vào tình yêu để rồi bỏ phí cả tuổi thanh xuân, tiêu tốn tất cả tình cảm, hai kẻ đáng thương, có cái gì mà vui vẻ cơ chứ.

Chu Hàn cũng không tức giận, tự nói: "Không phải là tôi cảm thấy vui vẻ, tôi chỉ cảm thấy cô rất ngốc, thậm chí có thể nói là ngu." ^^!!

Lâm Lệ nhìn lại anh, chân mày nhíu chặt lại, giống như đang muốn hỏi anh có ý gì?

Cột đèn lại chuyển màu xanh, đoàn xe chậm rãi di chuyển lên phía trước, Chu Hàn khởi động xe đi theo, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, miệng nói: "Bởi vì sợ ba mẹ và bạn bè lo lắng, cho nên trước mặt bọn họ cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, cho là mình đã buông tay, đã không còn để ý nữa, sau đó khi quay người sang chỗ khác, thì bản thân mình lại lặng lẽ rơi nước mắt, biết rõ chuyện đã không thể quay lại như lúc ban đầu nữa, cô biết cho dù người nọ đứng trước mặt cô có nói xin lỗi có sám hối thì cũng không thể thay đổi được sự thật này, nhưng mà lại vì trông thấy một người, nghe được một câu nói lại cảm thấy khó chịu mãi như vậy không phải ngu thì là gì?"

Có lẽ là vì anh cũng có trải nghiệm tương tự như vậy, anh luôn có thể nhìn thấu đáy lòng cô đang nghĩ gì, mỗi câu nói đều trực tiếp, trần trụi đâm xuyên phòng bị của cô, sau đó mạnh mẽ cắm sâu vào lòng cô.

Lâm Lệ cắn cắn môi, cho dù anh nói một chữ cũng không trật, nhưng cô không hề muốn yếu thế trước anh, mạnh miệng nói: "Tôi không có, anh đừng có ở đây mà tự cho mình là đúng"

"Có phải là tôi tự suy đoán hay không, trong lòng cô biết rõ, tôi chỉ muốn cho cô biết, buông tay một cách thực sự không phải là nói ngoài miệng, mà là ở trong lòng." Chu Hàn nói xong, cũng không mở miệng nữa, chỉ chuyên chú lái xe.

Lâm Lệ tức giận quay đầu nhìn ra ngoài, thật ra chính cô sao lại không biết những thứ này? Chẳng qua đạo lý này ai cũng hiểu nhưng mấy ai làm được.

Lâm Lệ còn đang chìm trong cảm xúc của chính mình, Chu Hàn đã lái xe quay về công ty, từ ghế sau lấy công cặp công văn, quay lại vẫn thấy Lâm Lệ ngồi ở tư thế như cũ, im lặng một lúc nói: "Tôi không có thời gian đưa cô về, cô hãy tự lái xe đi về trước đi" Vừa nói vừa mở cửa xe, đi vào công ty.

Lúc này Lâm Lệ mới phục hồi tinh thần lại, hóa ra là đã đến công ty từ lúc nào. Ở lại trong xe thêm một lúc, Lâm Lệ không quay về mà rút chìa khóa ra, xuống xe đi vào công ty.

Lúc Chu Hàn cầm cặp công văn đi vào phòng hội nghị, phía sau còn có trợ lý Từ, thấy cô đi từ trong thang máy ra, Chu Hàn cũng chỉ hơi sửng sốt, sau đó cũng không nói thêm cái gì, cầm lấy tài liệu đi vào phòng hội nghị. Trợ lý Từ thấy cô như thấy cứu tinh, vốn đang buồn khổ lại chợt thấy hi vọng, vội vàng đưa tất cả đồ trên tay cho Lâm Lệ: "Hội nghị sắp bắt đầu, cô mau vào trong đó ghi chép đi". Nói xong liền cùng Chu Hàn đi vào phòng họp.

Lâm Lệ thậm chí còn không có thời gian phản ứng, nhận lấy máy tính chỉ có thể đi theo bọn họ vào phòng họp.

Cái hội nghị này diễn ra gần ba tiếng đồng hồ, chủ yếu là bàn về kế hoạch, tiến độ của quý tới, Lâm Lệ không khỏi nghĩ, Chu Hàn cũng thật sự bình thản, rõ ràng ở công ty có một hội nghị quan trọng như vậy mà còn khăng khăng lái xe đưa cha mẹ cô ra sân bay.

Ngày hôm nay là ngày Lâm Lệ bận rộn nhất, tài liệu cứ hết tập này đến tập khác, bên này còn chưa kịp sửa xong, bên kia đã lại mang tới, cả một ngày, bận rộn đến mức Lâm Lệ không rảnh suy nghĩ tiếp những thứ khác, cả người mệt mỏi muốn rã rời.

Hoàn thành xong tập tài liệu cuối cùng, cả người Lâm Lệ ngã ra phía sau, ngửa đầu nhắm mắt lại, không muốn động đậy nữa. Chu Hàn cầm lấy tài liệu từ trong phòng làm việc bước ra, vừa lúc nhìn thấy Lâm Lệ nhắm mắt ngửa đầu tựa vào kia, không biết là đã ngủ thiếp đi hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, tiến lên, đưa tay gõ gõ mặt bàn.

Lâm Lệ chợt mở mắt ra, thấy trong tay anh là xấp tài liệu, không khỏi hỏi: "Còn có tài liệu muốn chỉnh sửa nữa sao?"

Chu Hàn cười, đưa cho cô tập tài liệu, nói: "Những thứ này, hội nghị ngày mai sẽ cần đến, sáng sớm cô hãy phát cho mọi người"

Nghe anh nói thế, Lâm Lệ yên tâm, đưa tay nhận lấy, phối hợp nói: Anh còn giao công việc cho tôi nữa tôi cũng không giúp anh làm, bây giờ là mấy giờ rồi anh có biết không?"

Nghe vậy Chu Hàn nâng tay nhìn đồng hồ, thì ra thấm thoát đã gần 10 giờ tối rồi, thả tay xuống nhìn Lâm Lệ, nói: "Thu dọn đồ đi, chuẩn bị trở về!" nói xong liền trở vào trong phòng thu dọn đồ đạc. Lâm Lệ sớm đã muốn về rồi, chẳng qua công việc không ngừng tới tấp đưa tới đây, làm hại cô còn không có cả thời gian đi vệ sinh. Chờ Lâm Lệ đại khái dọn dẹp đồ trên bàn xong xuôi, sau đó lại đi phòng vệ sinh rửa tay trở lại, Chu Hàn đã chuẩn bị xong, cầm cặp công văn đứng đợi cô trước bàn rồi, trong tay cầm điện thoại đi động của cô, nhíu mày.

Lâm Lệ tức giận tiến lên, khó hiểu nhìn anh: "Anh cầm cầm điện thoại của tôi làm gì?"

Chu Hàn đưa điện thoại lại cho cô, thẳng thắn nói: "Lúc cô không có ở đây tôi đã nhận điện thoại dùm cô!"

"Ai vậy!" Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, mở máy chuẩn bị xem lịch sử trò chuyện, lại nghe Chu Hàn nói: "Trình Tường!"

Ngón tay cô đang bấm điện thoại bỗng dưng dừng lại, một lúc lâu không phản ứng, chỉ sững sờ đứng đó. Chu Hàn đem vẻ mặt của cô bây giờ thu vào trong đáy mắt, ôn hòa nói: "Nếu cô muốn gọi lại cho anh ta___!"

" Tôi không định gọi!" không chờ anh nói xong, cô đã nhanh chóng phản bác lại: "Sao tôi phải gọi lại cho anh ta, tôi nói, tôi đã quên người này rồi!"

Chu Hàn nhìn cô, nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô muốn gọi lại cho anh ta thì thật xin lỗi, tôi đã xóa lịch sử cuộc gọi đó rồi!"

Lâm Lệ sửng sốt hồi lâu, hỏi: "Anh đã xóa lịch sử cuộc gọi đó rồi còn muốn nói cho tôi biết để làm gì?"

Chu Hàn nhún nhún vai, nói: "Xóa lịch sử cuộc gọi là không muốn lát nữa cô ngây ngốc đi gọi lại nữa."

Lâm Lệ liếc trắng anh, cầm điện thoại để vào trong túi áo, lấy túi xách trên bàn, nói: "Anh làm như mình thông minh lắm vậy, mẹ của tiểu Bân chẳng phải cũng phiền như vậy sao, vậy sao anh còn muốn nhận điện thoại của cô ta!" vừa nói, vừa đi về phía thang máy.

Chu Hàn sửng sốt, nở nụ cười, đuổi theo bước đi của cô, nói: "Cô có phát hiện không, hiện tại hai chúng ta như là cứ lấy việc móc vào nỗi đau của đối phương làm thú vui vậy!"

"Đó là anh, đừng có lôi tôi vào" Lâm Lệ liếc anh, liền bước vào thang máy "Tôi không biến thái như vậy!"

"Không phải là tôi đã bị cô đâm không ít sao?" Chu Hàn cũng đi vào thang máy, đưa tay nhấn tầng trệt.

Lâm Lệ không trả lời, khóe mắt liếc anh, trên miệng mang theo nụ cười.

Thật ra, nghĩ tới đó cũng cảm thấy có chút buồn cười, đúng như anh nói, hai người họ có trải nghiệm tương tự, không ai hơn ai cả, cũng bởi vì đều có cái quá khứ không vui như vậy, bọn họ luôn có thể liếc thấy đau đớn trong mắt của nhau, ngôn ngữ lại sắc bén, có muốn tránh đi cũng không có chỗ để trốn tránh.

Hai người ăn xong bữa khuya khi về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ đêm, hôm nay Lâm Lệ không muốn làm gì cả, mở của phòng liền bước vào đi ngủ, lúc đang bước vào lại nghe Chu Hàn từ phía sau cười như không cười nói: "Tối này không tới phòng tôi nằm trên đất sao"

Nghe vậy, Lâm Lệ không quay đầu nói thẳng: "Tôi cũng không phải bị thần kinh!", trực tiếp mở cửa đi vào phòng.

Chu Hàn nhìn cánh cửa bị đóng lại, cười đến có thâm ý khác.

Trong phòng, Lâm Lệ cởi áo liền bước vào phòng tắm, đến đồ ngủ cũng không cầm theo, ngày hôm nay cô thật sự là quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn tắm rửa sau đó lên giường ngủ một giấc.

Tắm qua loa, Lâm Lệ khoác chiếc khăn tắm đi ra, lúc mở tủ quần áo bỗng ngây ngẩn cả người, bên trong rỗng tuếch, bây giờ mới nhớ ra tối hôm qua dưới sự đốc thúc của mẹ, cả đêm cô đã đóng gói toàn bộ hành lý của mình sang phòng của Chu Hàn rồi, ngay cả đồ ngủ cũng không để lại!

Đầu óc cô vốn đang vô cùng mỏi mệt bỗng thanh tỉnh không ít, cả người gần như sắp khóc thét lên, cúi nhìn bộ dạng bậy giờ của mình, lại quay sang nhìn cái tủ rỗng tuếch kia, Lâm Lệ tức giận tới mức dậm chân.

Chu Hàn tắm rửa xong, cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cánh cửa phòng đang khép kín, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười giảo hoạt.

Đợi khi mái tóc cũng gần khô rồi, tiếng gõ cửa đáng lẽ phải vang lên lại không thấy đâu, chân mày khẽ nhăn lại, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cứ thế là ngủ rồi?" nghĩ tới liền mở cửa đi ra ngoài xem chút, cánh cửa vừa mở, đã thấy Lâm Lệ túm khăn tắm, cánh tay đang giơ lên gõ.

Chu Hàn đứng sững, sau đó khóe miệng cong lên thành nụ cười, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó mới chậm rãi mở miệng, nói: "Tìm tôi có việc!"

Lâm Lệ bị anh nhìn có chút không tự nhiên, một tay nắm cái khăn, một tay lại cật lực kéo kéo chiếc khăn xuống, cảm thấy vô cùng thiếu an toàn. Thực sự là cô đã đứng bên ngoài phân vân rất lâu rồi, thực sự là rất xấu hổ.

Thấy cô đỏ bừng cả người, nụ cười trên mặt Chu Hàn càng rõ ràng, lại cố ý hỏi: "Tìm tôi có việc sao? Hay là tối nay muốn tới chỗ tôi ngủ trên đất!"

Lâm Lệ trừng anh, khẳng định nói: "Anh cố ý!"

Chu Hàn ra vẻ vô tội: "Tôi cố ý cái gì?"

Lâm Lệ không có thời gian đấu võ mồm với anh, giờ phút này cô hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có quần áo mặc trước đã!

Không thèm quan tâm nhiều, trực tiếp đẩy anh ta ra đi thẳng vào trong phòng chứa quần áo, cũng chẳng quan tâm nhìn, cầm quần áo đi ra khỏi phòng.

Một bên, Chu Hàn thật sự nhịn không được, bật cười to.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)