Vay nóng Homecredit

Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 23

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 23
Bày tỏ chân tình?
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


"Bậy, các con đây quả thực là quá bậy rồi!" mẹ Chu nghiêm túc trách cứ Chu Hàn, nói: "kết hôn là chuyện lớn như vậy, sao con có thể không thông báo cho ba mẹ hai nhà, ba mẹ nuôi con lớn như vậy, làm như vậy là vì cái gì, còn không là phải là muốn nhìn các ngươi kết hôn, sinh con sao? các con thế mà lại kết hôn cũng không nói cho cha mẹ biết, các con có nghĩ tới cảm nhận của người làm cha mẹ như chúng ta không? Làm như vậy quá bậy bạ rồi!". Có lẽ thật sự giận dữ rồi, hình tượng đoan trang thường ngày cũng thay đổi, mẹ Chu gần như là gầm lên.

Lâm Lệ sửng sốt, nhìn chằm chằm Chu mẹ, mấy lần gặp mặt trước mẹ Chu đối với cô rất tốt, thành ý đó cô có thể cảm nhận được rõ ràng, đây là lần đầu tiên cô thấy bà phát cáu. Đối mặt với sự giận dữ của bà, chưa nói là sợ sệt, nhưng đúng là có phần kinh hãi.

Hôm nay, bị Chu mẹ dọa đến không chỉ có mình Lâm Lệ, ngay cả ba Lâm, mẹ Lâm ngồi một bên cũng không tránh khỏi kinh ngạc, thật lâu mới lấy lại được tinh thần. Bà ấy đã nói như vậy, bọn họ có muốn chen thêm gì nữa cũng không ổn. Ba Lâm ho nhẹ, từ trên ghế salon đứng dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Lệ, nói: "con theo ba vào đây!" vừa nói liền xoay người đi về phòng Lâm Lệ, nhưng đi được nửa đường lại dừng lại, nguyên nhân là ông không biết phòng của cô ở đâu cả!

Quay lại trừng Lâm Lệ, Lâm Lệ biết ý, bước lên phía trước dẫn đường, đưa ba Lâm, mẹ Lâm đến phòng của mình.

Sau khi ba người nhà Lâm Lệ rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con Chu Hàn, mẹ Chu vẫn là vẻ mặt vừa rồi, nghiêm túc lên, nhìn bà thật có chút dọa người.

Chu Hàn sờ sờ lỗ mũi, gãi gãi đầu, cúi đầu lảng tránh ánh mắt sắc bén của mẫu thân đại nhân.

Mẹ Chu liếc nhìn cửa phòng Lâm Lệ vừa đóng lại, vẻ mặt mới dịu bớt, tức giận đánh mạnh lên đùi của Chu Hàn, nói: "con nói xem con gây ra chuyện gì a!".

Chu Hàn mất tự nhiên, ho nhẹ, liếc nhìn mẹ mình, anh nào biết rằng Lâm Lệ kết hôn với anh lại không thèm nói cho gia đình một tiếng đâu!.

"Con nói, con gái nhà người ta, là bảo bối họ nâng trên tay, yêu thương chiều chuộng không hết. Vậy mà con thì sao, nói lừa là lừa người ta về, cũng không chào hỏi một tiếng! Con nói làm sao bây giờ a?" Mẹ Chu hoàn toàn có thể hiểu tâm tình hiện tại của ba mẹ Lâm Lệ, đây là bà không có con gái, nếu đổi lại Lâm Lệ là con gái của bà, kết hôn cũng không thông báo một tiếng cho bà, thì chắc chắn bà đã bị làm cho tức giận đến bất tỉnh rồi.

Thật ra, cái cảm giác này cũng giống như lúc trước, Chu Hàn vì Lăng Nhiễm mà cãi nhau cùng người nhà, thằng bé cũng không thèm nói một lời từ biệt, ngay đêm đó, mang theo Lăng Nhiễm đi Mĩ. Ở nhà, mọi người tìm kiếm ròng rã một tháng trời, tìm muốn điên luôn, lúc đó Chu Hàn mới gọi điện về báo mình đang ở Mĩ. Sau đó kết hôn, sinh con tất cả đều chưa từng nói cho người trong nhà một tiếng. Một lần đi là đi đến bảy năm, khi chúng nó trở về, bà mới biết được thì ra cháu mình đã lớn như vậy rồi, nỗi chua xót này người khác có lẽ không biết nhưng bà thì rất rõ ràng.

Chu Hàn cầm chiếc cặp tài liệu trên bàn trà, đem giấy tờ bên trong lấy ra xem, vốn định hôm nay chuẩn bị ở công ty làm thêm giờ, nhưng lại nhớ tới bộ dáng thằng nhóc đó cầm chặt tay anh ngay hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh thu thập đồ rồi trở về, không ngờ lại gặp ba mẹ của Lâm Lệ tới đây. Nhưng mà nhìn bộ dạng của Lâm Lệ, hiển nhiên cũng đã bị tập kích bất ngờ. Văn kiện trong tay bỗng nhiên bị người ta lấy đi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ mình vẻ mặt tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đanh giọng nói: "Bây giờ là lúc nào mà còn có tâm tư xem giấy tờ hả?".

Nói xong trực tiếp cầm văn kiện trong tay đập mạnh lên bàn trà, làm cho tách trà trên bàn chấn động thiếu chút nữa rớt xuống, cũng may Chu Hàn lanh tay lẹ mắt chụp lấy mới không đem chiếc tách vỡ nát trên sàn.

"Mẹ làm gì vậy?"

Chu Hàn không còn sức lực tranh cãi, ấn ấn giữa mi tâm, hai ngày nay công việc rất nhiều, lại thêm chuyện của Lăng Nhiễm, anh thật sự rất mệt mỏi.

"Còn hỏi mẹ đang làm gì?, chính mẹ cũng muốn hỏi con giờ đây là muốn làm gì đó?"

Mẹ Chu tức giận mắng anh, tiến lên lôi kéo anh đứng dậy, lại nói:

"Con hãy mau đi vào cho mẹ, vợ sắp không còn nữa mà còn muốn xem giấy với chả tờ". Vừa nói vừa đẩy anh đi qua.

"Đi nơi nào a?" Chu Hàn vô lực bị mẹ mình đẩy đi.

"Vợ của mình bây giờ đang bị dạy dỗ ở trong đó, con ngược lại còn có tâm tình ở ngoài này làm việc sao, mau đi vào cho mẹ!".

Nói xong, mạnh mẽ đẩy anh tới trước cửa phòng Lâm Lệ. Trước khi gõ cửa vẫn không quên nhỏ giọng dặn dò nói:

"Đi vào cùng ba mẹ vợ nói cho tốt vào!"

" Nói gì?" Chu Hàn nhìn lại bà hỏi. Mẹ Chu trừng anh, cảm thấy anh như rắm tâm cùng bà bới móc, nói:

"Hãy nói rằng con sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Lệ, sẽ không khi dễ con gái họ, bậc làm cha mẹ chẳng phải chỉ cầu mong cho con gái mình bình an hạnh phúc sao!". Chu Hàn gãi gãi mũi, ở dưới ánh mắt đe dọa của của mẹ, đưa tay gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào. Lúc Chu Hàn đẩy cửa vào, trong phòng mọi người đều sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn.

Chu Hàn hắng giọng, đưa ta đóng cửa lại, ở dưới sáu con mắt soi mói của người trong phòng, thẳng tắp hướng về phía Lâm Lệ đi qua, vươn tay cầm lấy tay của Lâm Lệ, nắm thật chặt. Lâm Lệ ngây ngốc nhìn anh ta, cúi đầu xuống xem tay mình bị nắm thật chặt trong tay anh, không kịp phản ứng hiện tại rốt cuộc là tình huống gì. Theo bản năng muốn rút tay thoát khỏi bàn tay ấy, nhưng sức cô không đấu lại được với anh làm thế nào cũng trốn không thoát.

Ba Lâm, mẹ Lâm cũng bị hành động đột ngột này của anh làm sửng sốt, nhìn chằm chằm vào anh. Không quan tâm giãy dụa của Lâm Lệ, Chu Hàn dùng sức kéo Lâm Lệ ngã về phía mình, tay thuận thế khoác ở sau hông cô, giam giữ không để cô nhúc nhích.

Thấy rằng mình bị yếu thế, Lâm Lệ chỉ có thể ngửa đầu nhìn Chu Hàn hỏi: "Chu, Chu Hàn anh, anh muốn làm gì__?" vừa nói, vừa ngượng ngùng, suy nghĩ muốn tránh thoát khỏi người đàn ông này, mặt cô bất giác đỏ lên, trong lòng nghĩ anh ta thật sự là bị điên rồi, cha mẹ cô còn ở đây, vậy mà lại dám trắng trợn ôm cô! Ngày xưa cô cùng Trình Tường yêu nhau đến mười năm cũng chưa từng to gan làm hành động này trước mặt ba mẹ nữa là. Chu Hàn cúi đầu nhìn cô gái đang nhăn nhó, ngọ nguậy trọng ngực mình, ánh mắt ôn nhu gần như có thể chảy ra nước, nói:

"Anh đến để nói chuyện với ba mẹ".

Lúc Lâm Lệ còn đang sững sờ bởi ánh mắt và giọng nói của anh, Chu Hàn đã quay qua nhìn ba Lâm, mẹ Lâm, kiên quyết nói: "Ba, mẹ con cùng Lâm Lệ kết hôn nhưng không báo cho các ngài là con không đúng, xin đừng trách cứ Lâm Lệ, muốn trách thì cứ trách con là được"

"Cậu....." Ba Lâm nhìn anh, một lúc lâu không nói ra lời.

"Bác trai! Lâm Lệ sở dĩ không dám nói cho hai bác biết thật ra chủ yếu là sợ hai người không đồng ý". Chu Hàn sửa lại cách gọi, nhìn thẳng vào Lâm ba nói:

"Bởi vì cháu đã từng kết hôn rồi còn có con, cháu biết người làm cha mẹ sẽ không bao giờ để con gái mình phải chịu uy khuất như vậy, tâm tình của các bác cháu hiểu, nếu như các bác không chấp nhận thì cháu cũng không thấy bất ngờ, nhưng cháu nói như vậy có nghĩa là dù hai người không đồng ý thì cháu cũng sẽ không buông tay!"

"Chúng ta không đồng ý anh cũng không buông tay? Anh, anh là cái gì? Cường đạo thổ phỉ à?" Ba Lâm trợn mắt nhìn anh ta, nam nhân này quá kiêu ngạo rồi, con gái ông, nếu ông không đồng ý gả thì anh ta có muốn cướp cũng không được!

"Không! Bác hiểu lầm ý của cháu, Lâm Lệ con gái bác, vĩnh viễn cũng là con gái bác, không ai có thể đoạt được, bác là ba của Lâm Lệ, hiển nhiên cũng là trưởng bối của cháu, cũng sẽ là ba của cháu, bác nếu không đồng ý cũng là suy nghĩ tốt cho Lâm Lệ, cháu biết, nhưng là cho dù như vậy cháu cũng không buông tay, bởi vì cháu yêu Lâm Lệ, cháu muốn chăm sóc cho cô ấy suốt đời, cho cô hạnh phúc suốt đời, nếu hai bác phản đối, cháu sẽ cố gắng làm cho hai người vừa lòng, nhưng muốn cháu buông tay thì cháu làm không được!". Nhìn ba Lâm, Chu Hàn nói dị thường kiên định, giọng nói cũng dị thường khẳng định, thái độ lại càng kiên quyết.

Trong ngực Chu Hàn, Lâm Lệ quên giãy dụa, sững người nhìn anh ta thất thần, cảm giác rất không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy. Ba Lâm, mẹ Lâm bị những lời này của Chu Hàn ngây ngẩn cả người, thật lâu mới lấy lại tinh thần, nghe thấy ba Lâm nói: "Cái kia, cái kia, anh đã từng kết hôn, không có người cha nào nguyện ý gả con gái mình cho người kết hôn lần thứ hai!"

"Bác! Cũng bởi vì trước đây cháu từng có một cuộc hôn nhân, cho nên cháu hiểu được đạo lý chung sống trong hôn nhân, so với những người chưa kết hôn có thể càng biết quý trọng những gì mà hôn nhân mang lại, hơn hết còn biết làm thế nào để trở thành một người chồng tốt, cho nên bác không thể chỉ vì những thứ này mà không đồng ý cháu cùng Lâm Lệ kết hôn, cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ, cháu tin tưởng thời gian có thể chứng minh tất cả, thời gian có thể để cho bác thấy cháu yêu Lâm Lệ, còn có thái độ thật tình đối với cuộc hôn nhân này, đến lúc đó cháu tin rằng bác sẽ tiếp nhận cháu". Chu Hàn nói rất thành khẩn, thái độ rất chân thành tha thiết.

Trong phòng, ba Lâm trầm mặc, đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào Chu Hàn, giống như đang xem xét những lời anh nói. Lâm Lệ cho đến khi Chu Hàn nói xong cũng không biết đây hết thảy là xảy ra chuyện gì, càng không hiểu rõ người đàn ông này làm sao lại đột nhiên chạy tới nói với ba cô những lời kỳ quái như vậy, rõ ràng hôn nhân của bọn họ chẳng qua là quan hệ hợp tác, làm theo nhu cầu mới đúng!

Đang lúc trong phòng đều im ắng đến quỷ dị thì điện thoại trong túi áo của Lâm Lệ lại vang lên. Lâm Lệ khôi phục thần trí, vội vàng móc điện thoại từ trong túi sách ra, là An Nhiên gọi tới, nhớ tới chuyện vừa rồi nhờ An Nhiên, vội tiếp điện thoại nói: "An Tử, có tin tức sao?"

"Lâm Lệ! xin lỗi, Tô Dịch Thừa đi xuống dưới thị sát rồi, ta tạm thời không liên lạc được với anh ấy, đoán chừng phải đợi anh ấy buổi tối trở lại, ta sợ mi gấp gáp, cho nên gọi điện nói cho mi một tiếng!" điện thoại bên kia An Nhiên áy náy nói.

"Nga! Như vậy a, vậy thì chờ buổi tối Tô Dịch Thừa trở lại nói sau, cũng không còn cách nào khác!" Lâm Lệ có chút thất vọng nhưng cũng không có biện pháp. Cúp điện thoại, không đợi ba Lâm, mẹ Lâm lên tiếng, Chu Hàn bên cạnh đã mở miệng hỏi trước: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Lệ nhìn anh xong lại liếc nhìn ba nói: "Vốn dĩ nghĩ muốn Tô Dịch Thừa liên lạc với viện trưởng Trần lần trước khám cho ba hôm nay có thể rút thời gian tới giúp ba kiểm tra cặn kẽ, lại không ngờ không khéo như vậy, Tô Dịch Thừa xuống dưới thị sát, xem ra chỉ có thể đợi tới ngày mai vậy".

Chu Hàn nhíu mày: "Bệnh viện nào vậy?" Lâm Lệ ngẩn người, dù không biết hắn hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn thành thực trả lời: "Bệnh viện số năm, bác sĩ Lý khoa ung bướu". Chu Hàn gật đầu, lại để tay bên hông của cô, sau đó hướng phía Lâm ba, Lâm mẹ nói: "Bác trai, bác gái cháu ra gọi điện thoại đã". Sau đó liền mở cửa ra ngoài. Để lại ba Lâm, mẹ Lâm, cùng Lâm Lệ ở trong phòng nheo mắt nhìn.

Chu Hàn sau khi đi ra cũng không lập tức đi gọi điện thoại mà tới tìm mẹ Chu trước, nhưng ở phòng khách tìm một vòng cũng không thấy bà, lúc này mới đi về phòng của Tiểu Bân. Đẩy cửa vào, mẹ mình đúng là ở trong phòng của Tiểu Bân, giờ phút này còn đang lôi kéo nhìn tay của thằng bé, đau lòng, vành mắt đều đỏ lên.

Chu Hàn nhẹ nhàng đi tới đứng ở phía sau mẹ mình, nhẹ gọi: "Mẹ!"

Lúc này mẹ Chu mới quay đầu, nhìn anh hỏi: "Vết thương trên tay thằng bé từ đâu ra?"

Chu Hàn nhìn thằng bé một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Là Lăng Nhiễm!"

"Con đàn bà nhẫn tâm! Mẹ đã biết ngay từ đầu cô ta không phải loại con gái tốt lành gì rồi mà!". Chu mẹ oán hận nói, vươn tay ôm thằng bé vào trong lòng, nhẹ vỗ về lưng nó, đau lòng nói "Con nói người phụ nữ kia sao lại ác độc như vậy, đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể ra tay đánh nó!"

Chu Hàn không trả lời, bình tĩnh đứng ở đó, vấn đề này cũng đã từng hỏi chính mình cũng như hỏi Lăng Nhiễm, rốt cuộc đó là con trai ruột của cô ta, cô ta làm sao có thể ra tay đánh nó! Người với người khác biệt đến như vậy sao? Lâm Lệ chỉ vì không cẩn thận sẩy thai mà tự hành hạ mình đến mức bị bệnh kén ăn, mà Lăng Nhiễm lại có thể một lần rồi một lần đánh con mình!

Mẹ Chu ôm thằng bé một lúc lâu mới lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Chu Hàn, hỏi: "Sao con lại ra đây, thông gia bên kia nói thế nào?"

Chu Hàn mới nhớ tới mục đích của mình, vội hỏi: Mẹ, có phải mẹ biết viện trưởng bệnh viện số năm phải không? Có thể xin ông ta giúp liên lạc với bác sĩ Lý khoa ung bướu được không?"

" Chi vậy?" Chu mẹ nhíu mày hỏi: "Làm sao phải liên lạc bác sĩ Lý làm gì? Người nào đã xảy ra chuyện vậy?"

Xoay người đi ra ngoài để nói cho Lâm Lệ bọn họ chuẩn bị đồ đạc đi bệnh viện, mau sớm sắp xếp các loại kiểm tra."Ba Lâm Lệ lúc trước là bệnh nhân của bác sĩ Lý, lần này tới Giang Thành chính là lo lắng bệnh cũ tái phát muốn kiểm tra cặn kẽ" Chu Hàn nói.

"Mẹ biết, mẹ biết, giờ mẹ sẽ gọi viện trưởng bệnh viện số năm, vợ ông ta là bạn chơi mạt chược của mẹ, mẹ nhờ bà ấy bố trí, nhanh chóng cho nhà thông gia kiểm tra cặn kẽ!" Mẹ Chu vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi áo ra chuẩn bị gọi điện. Chu Hàn gật đầu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)