Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh - Chương 06

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
Trọn bộ 43 chương
Chương 06
Sợ hãi tình yêu của anh 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Sau một lúc lâu, phục vụ của Khả Tụng Hiên đã mang đồ ăn tới. Tưởng Chính Tuyền múc một chén cháo trắng, khẽ thổi qua cho bớt nóng rồi mới đưa cho anh trai. Nhiếp Trọng Chi ngồi bên cạnh buồn chán lấy hộp đồ ăn tráng miệng mở ra xem, vừa nhìn thấy bánh sầu riêng, hai mắt liền sáng lên: "Cũng chỉ có Khả Tụng Hiên này là có món bánh sầu riêng xem như tạm ăn được." Hắn đưa tay lấy một cái định bỏ vào miệng, Tưởng Chính Nam lãnh đạm liếc hắn một cái: "Muốn ăn thì tự đi mua mà ăn, đây là gọi riêng cho Tuyền Tuyền đấy."

Một miếng bánh sầu riêng, cũng be bé thế thôi. Nhưng nghe vậy, động tác của Nhiếp Trọng Chi lập tức ngừng lại, cầm miếng bánh sắp vào miệng mình bỏ lại vào hộp bánh: "Nếu đã như vậy thì tôi không giành của Tuyền Tuyền nữa."

Tưởng Chính Tuyền thấy đầu lưỡi của Nhiếp Trọng Chi rõ ràng đã liếm vào miếng sầu riêng rồi cư nhiên còn thả lại hộp. Trong nháy mắt hình ảnh hai người dây dưa đêm đó loáng thoáng hiện lên trong đầu cô càng lúc càng nhiều, cô vội vàng dời tầm mắt đi, không dám nhìn Nhiếp Trọng Chi thêm chút nào nữa: "Em...Em không đói bụng, Nhiếp đại ca cứ ăn đi."

Tưởng Chính Nam và Nhiếp Trọng Chi từ trước đến nay thân nhau còn hơn anh em trong nhà, thong thả uống xong một chén cháo, liền nói với em gái: "Em khách khí với cậu ta làm gì, đem chút canh thừa thịt dư cho cậu ta cũng thấy uổng phí nữa." Dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh, đưa tới bên miệng Tưởng Chính Tuyền: "Nào, ăn một miếng."

Món điểm tâm này của Khả Tụng Hiên làm một cách tinh xảo khéo léo như ở xứ Cảng Thơm (Hongkong), miếng bánh sầu riêng nho nhỏ, phụ nữ cắn một miếng liền vừa miệng. Nhưng vấn đề là miếng bánh này chính là miếng bánh mà Nhiếp Trọng Chi mới bỏ lại vào hộp...

Tưởng Chính Tuyền lại không thể không ăn, hai má ửng đỏ không còn cách nào khác đành phải há miệng.

Đôi môi Tưởng Chính Tuyền đỏ hồng đầy đặn, miệng mở ra hết mức, ẩn ẩn đầu lưỡi phấn hồng. Nhiếp Trọng Chi vốn đang nhàn nhã bắt chéo chân ngồi trên sô pha đối diện giường bệnh. Ánh mắt lơ đãng lướt qua liền nhìn thấy được hình ảnh này.

Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên nhớ tới đêm đó cô hôn lên môi hắn, ngốc nghếch ôm lấy cả người hắn vừa hôn lại vừa liếm. Giây phút ấy trong lòng tựa như có trăm ngàn chiếc móng vuốt nho nhỏ cào khẽ lên tim hắn, khó chịu không nói nên lời. Cổ họng hắn trượt lên lại trượt xuống, không dám nhìn thêm nữa, âm thầm vội rời ánh mắt đi, thực mất tự nhiên mà đổi chân này chéo lên chân kia.

Tưởng Chính Tuyền từ khi Nhiếp Trọng Chi đến đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, vẫn cố hết sức tránh né ánh mắt hắn, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong hắn mau mau rời đi. Nhưng mà Nhiếp Trọng Chi hôm nay lại có vẻ như rất nhàn nhã, ngồi trên sô pha hết câu này đến câu khác trò chuyện cùng Tưởng Chính Nam. Cứ như vậy cho tới lúc gần sẩm tối.

Nhiếp Trọng Chi ở lại mãi tới lúc này, Tưởng Chính Tuyền rốt cuộc không chịu đựng thêm được nữa. Cô thấy bác sĩ y tá đến đây để kiểm tra định kì liền nhân cơ hội nói với Tưởng Chính Nam: "Anh, bây giờ em về nhà, ngày mai lại đến thăm anh."

Lời của cô vừa nói ra, Nhiếp Trọng Chi cũng đứng dậy: "Tưởng, cũng đến lúc mình phải về đây." Tưởng Chính Nam sau trận tai nạn kia vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nói chuyện cả hồi lâu cũng đã cảm thấy uể oải, đành xua tay: "Cũng được, nhân tiện cậu đưa Tuyền Tuyền về nhà giúp tôi."

Cả ngày hôm nay Nhiếp Trọng Chi đợi chính là những lời này, vì thế liền nhận lời ngay lập tức.

Suốt một đường xe chạy, Tưởng Chính Tuyền ngồi ở một bên chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía trước, không hề chớp mắt. Nhiếp Trọng Chi nhìn cô một hồi, chủ động mở miệng: "Tuyền Tuyền, chúng ta tìm chỗ nào tán gẫu chút đi."

Kỳ thật trong nội tâm Tưởng Chính Tuyền đang đấu tranh không ngừng từ đầu tới giờ, cô không muốn mở miệng, chỉ cần trong đầu vừa lóe lên hình ảnh đêm đó, mặt cô liền nóng lên, cảm thấy chuyện như vậy xảy ra vô cùng ngượng ngùng khó xử, cô quả thực không cách nào đem chuyện kia ra nói. Hiện giờ Nhiếp Trọng Chi đã mở miệng, cô chỉ biết gật gật đầu.

Nhiếp Trọng Chi dừng xe ở ven đường, đang muốn đẩy cửa xe đi xuống. Tưởng Chính Tuyền liếc qua thấy tiệm cà phê ở gần đó, cắn môi do dự không thôi, sau mới nhẹ giọng nói: "Nhiếp đại ca, chi bằng chúng ta nói luôn ở trong xe này đi."

Nhiếp Trọng Chi trầm mặc không đáp. Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Tuyền Tuyền, chuyện kia em định như thế nào?"

Cái gì mà định như thế nào? Tưởng Chính Tuyền không hiểu ý Nhiếp Trọng Chi muốn nói, đôi mắt đen láy ngước lên, nhìn về phía Nhiếp Trọng Chi. Ai ngờ Nhiếp Trọng Chi vẫn đang nhìn cô chăm chăm từ nãy giờ, bên trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ dò xét làm cho cô cực kì không tự nhiên. Tưởng Chính Tuyền chợt tránh né ánh mắt đi: "Em không rõ ý anh là gì?"

Đôi mắt của cô trong vắt là vậy, tựa như dòng suối nhỏ chỉ cần nhìn qua là có thể thấy đáy. Cô đêm đó, nằm dưới thân hắn, con ngươi mị hoặc hơi hé mở, ánh mắt mê ly... Nhiếp Trọng Chi thất thần vài giây, mới tỉnh lại từ trong mạch suy tư của mình: "Em muốn giải thích với Diệp Anh Chương về chuyện này như thế nào?"

Giải thích.... Giải thích chuyện đã xảy ra giữa cô và hắn sao? Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có ý niệm sẽ đem chuyện này nói cho Diệp đại ca biết. Không, tuyệt đối không thể để cho Diệp đại ca biết được. Tưởng Chính Tuyền kích động vô thố: "Em.... Em...." Một chữ "Em" hồi lâu cũng không nói được câu tiếp theo.

Biểu tình và phản ứng của cô đã khiến Nhiếp Trọng Chi hiểu rằng cô không muốn để cho bất cứ người nào biết được chuyện này, đặc biệt là Diệp Anh Chương.

Trong nháy mắt kia, trong ngực Nhiếp Trọng Chi bỗng trở nên hiu quạnh, một tư vị không thể nói thành lời. Hắn đã mở miệng thay cô nói trước: "Em căn bản không muốn cũng như sẽ không để cho Diệp Anh Chương biết chuyện này?"

Tưởng Chính Tuyền trầm mặc quay đầu đi, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Nhiếp đại ca, chúng ta có thể xem như chuyện đêm hôm đó chưa từng xảy ra có được không?"

Ý cầu xin quá rõ ràng trong lời của cô. Con ngươi đen như mực tàu của Nhiếp Trọng Chi trầm xuống, tầm mắt hắn có thể nhìn thấy được những ngón tay trắng nõn của cô, đang vô cùng căng thẳng mà giữ chặt lấy chiếc vòng đeo tay.

Thanh âm Tưởng Chính Tuyền lí nhí, vô cùng dè dặt: "Nhiếp đại ca, chúng ta quên chuyện kia đi, được không?"

Những chuyện như thế này, phụ nữ đều nói chúng ta hãy xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn bên đàn ông như nghe vậy thì hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng. Dù sao thân phận cô gái này cũng có chút đặc biệt, là em gái của người anh em tốt nhất của hắn, là người mà hắn đã nhìn cô lớn lên. Hắn đã nhúng chàm cô em gái mà Tưởng Chính Nam vẫn luôn cưng nựng trong lòng bàn tay, nếu để cho Tưởng Chính Nam biết được, cho dù là lúc này đang phải nằm trên trên giường bệnh thì cậu ta cũng sẽ nhảy dựng lên lập tức, đánh cho hắn một trận thân tàn ma dại cũng nên.

Nhưng Nhiếp Trọng Chi lại không biết vì sao trong lòng hắn lại rầu rĩ như vậy, cực độ cực độ không thoải mái, đó là một loại cảm giác mà hắn chưa từng thấy, vừa buồn bực, vừa khó chịu, lại vừa có chút mất mát. Nhiếp Trọng Chi dừng một lát, sau mới phun ra một chữ: "Được."

Nhiếp Trọng Chi nhận thấy tiếng nói hắn vừa dứt, Tưởng Chính Tuyền bên cạnh giống như nhẹ nhàng thở ra, mấy ngón tay trắng bệch cũng buông lỏng khỏi vòng tay.

Cô lại sợ hãi như thế! Sợ hãi hắn nói không đồng ý!

Loại cảm giác không thoải mái càng ngày càng mãnh liệt, trái tim hắn như đang bị ai đó siết chặt, Tưởng Chính Tuyền hóa ra từ đầu đến cuối vẫn chỉ sợ duy nhất một điều, cô chỉ sợ Diệp Anh Chương biết chuyện.

Hai người không nữa mở miệng nói thêm gì nữa, suốt quãng đường còn lại chỉ giữ nguyên im lặng. Tưởng Chính Tuyền cảm thấy không khí có phần kì dị, mỗi giây trôi qua tựa như cả năm trời. Từ sau chuyện kia, cô bây giờ mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi, đều có cảm giác như mình là một con cá đang bị đặt vào lò nướng, dày vò khôn kể.

Đi mãi cuối cùng cũng về được đến nhà. Xe Nhiếp Trọng Chi vừa dùng lại hẳn, Tưởng Chính Tuyền đã nhẹ giọng nói "cảm ơn". Không đợi Nhiếp Trọng Chi phản ứng gì, liền đẩy cửa ra, như một cơn gió, xuống xe rồi chạy vào nhà. Tốc độ nhanh giống như đằng sau có sói già gian ác đuổi theo vậy.

Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của cô biến mất trong sân nhỏ. Cảm giác không thoải mái lại càng quanh quẩn bám chặt ở trong lòng, bây giờ Tuyền Tuyền tránh hắn như tránh rắn rết vậy.

Kỳ thật đã nhiều ngày qua hắn vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra giữa hai người, cũng đã tính đến chuyện chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nếu Diệp Anh Chương để bụng, hắn liền đơn giản cưới cô nhóc kia, cả đời yêu thương chăm sóc cho cô ấy. Dù sao họ đều đã trưởng thành, đến tuổi thành gia lập thất, sớm muộn gì cũng phải kết hôn. Nếu cưới cô nhóc Tuyền Tuyền, có vẻ.... có vẻ cũng không tệ lắm.

Nhưng Tưởng Chính Tuyền vừa mở lời đã nói hắn hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là cô vô cùng để ý đến Diệp Anh Chương kia, để ý quá mức tưởng tượng của hắn.

Nhiếp Trọng Chi thậm chí dám quả quyết một chuyện: Tưởng Chính Tuyền tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện này cho bất cứ người nào biết, cũng có nghĩa hắn vĩnh viễn không cần đi giải thích với Tưởng Chính Nam. Theo lý thuyết, hắn nên cảm thấy vui mừng vì tránh được gánh nặng mới đúng, dù sao chuyện đó đến nước này cũng có thể xem như đã đến lúc phải nói ra rồi.

Nhưng giờ phút này Nhiếp Trọng Chi lại cảm thấy mình thực khó hiểu. Trong lòng hắn buồn bực không để đâu cho hết, lại có cảm giác không cam lòng kì lạ. Hắn chỉ cần nghĩ đến Tưởng Chính Tuyền nói ra câu khi nãy "Nhiếp đại ca, chúng ta xem như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra được không?" Trong lòng hắn liền nổi giận vô cùng, hận không thể tìm tên nào đó cho hắn một trận đòn cho hả dạ, phát tiết cơn giận kia.

Hắn làm sao thế này?!

Nhiếp Trọng Chi hung hăng khởi động xe, chân ga đạp mạnh, vòng tay lái sang con đường vắng người bao quanh thành phố mà chạy như bay.

Diệp Anh Chương ở đơn vị bận rộn thì khỏi nói, bảy tám ngày không liên lạc với Tưởng Chính Tuyền cũng là chuyện vô cùng bình thường. Lần này bởi vì sợi dây đeo tay mà dẫn tới chiến tranh lạnh, hơn nữa Tưởng Chính Tuyền bởi vì áy náy, cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh ta, thế nên hai người họ đã hơn mười ngày mà chưa nói với nhau câu nào.

Ngày hôm đó, Diệp Anh Chương bỗng dưng gọi điện đến cho cô: "Tuyền Tuyền, buổi tối em có rảnh không? Anh đã đặt sẵn nhà hàng, mình cùng đi ăn cơm được không?" Sau một thời gian ngẫm nghĩ lại, Diệp Anh Chương cũng hiểu được ngày đó phản ứng của mình có hơi thái quá. Dù sao Tuyền Tuyền cũng không biết chuyện liên quan đến sợi dây đeo tay đó, có lẽ chỉ là vô tâm ném đi.

Như vậy cũng xem như Diệp Anh Chương nhận sai với cô. Tưởng Chính Tuyền im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng đáp một tiếng "Vâng."

Diệp Anh Chương cúp mày, phó đội trưởng Ngô Thiên Vĩ đang đứng trước anh ta nhân tiện nói: "Đội trưởng Diệp, cũng không thể mải lo công việc mà lạnh nhạt với chị dâu. Vụ án này đã điều tra lâu như vậy, hôm nay ấy mà, anh nhất định phải biểu hiện cho thật tốt đấy."

Mấy người trẻ tuổi trong đội, không phải là độc thân thì cũng là người đang dần trên đường thoát ly khỏi tình trạng này. Vừa nghe đội phó Ngô nói, liền có người nói theo: "Cũng đúng, Ngô đội phó nói tôi lại mới nhớ, chị dâu đã lâu không thấy mang điểm tâm đến cho chúng ta nhỉ."

"Anh phải mau mau nhận lỗi với chị dâu đi, nếu không từ nay về sau bánh ngọt, bánh bích quy, trà sữa của chúng tôi cũng chẳng còn. Vì hạnh phúc của các đồng chí trong đội, anh phải dỗ cho chị dâu vui vẻ đấy."

Lại mồm năm miệng mười? Còn đưa ra đủ loại đề nghị: "Mang chị dâu đi dạo phố mua quần áo. Phụ nữ thích nhất là đi dạo phố, tâm tình đảm bảo sẽ như nở hoa, không vui cũng sẽ phải vui."

"Mời chị dâu đi ăn cơm, đi xem phim."

"Nếu không anh xin mấy ngày nghỉ đưa chi dâu ra nước ngoài du lịch cũng được."

"Tôi cảm thấy mời đi ăn cơm vẫn là được nhất, tìm nơi nào đó có ánh nến lung linh, không khí thật lãng mạn, mua một bó hồng thật lớn, sau đó thật chân thành thật thâm tình mà nói với cô ấy một câu 'Anh yêu em'..."

Cô gái duy nhất trong đội Kỉ Hiểu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng. Cô thấy ánh mắt mọi người lộ ra vẻ đầy ý vị thâm trường, đầu liền ngước lên, khó chịu nói: "Nhìn cái gì vậy, tôi không có bạn trai thì đã làm sao, chẳng phải phim truyền hình đều diễn như vậy sao? Tục ngữ nói, không có kinh nghiệm thì xem nhiều TV một chút. Các anh có hiểu hay không?"

Mọi người đều mỉm cười trêu chọc, nói: "Đúng, đúng, Diệp đội trưởng, chủ ý này hay, chủ ý này rất hay."

"Đúng, cứ theo ý của "nữ hán tử" đi. Tốt xấu gì cô ấy cũng là cô gái duy nhất trong đội chúng ta."

Diệp Anh Chương sau một hồi được các anh em dự mưu, cuối cùng quyết định sẽ mời Tuyền Tuyền đi ăn ở nhà hàng Italy trên đường Vọng Hồ.

Khi bước xuống xe Tưởng Chính Tuyền sửng sốt hồi lâu. Trước đây Diệp Anh Chương nếu có đặt trước, thì đều là những nhà hàng bán toàn thức ăn nhanh, đặc điểm đều là mấy kiểu tốc chiến tốc thắng, cô từ trước đến nay cũng đã quen. Nhưng không nghĩ tới hôm nay Diệp Anh Chương lại hẹn cô đến một nhà hàng lãng mạn như vậy, quả thực là có chút bất ngờ.

Nhà hàng ba mặt là nước bao quanh, tường và sàn đều làm bằng thủy tinh trong suốt, gió khẽ lướt trên mặt hồ, màn sương trắng giống như dải sa mỏng. Không gian lớn như vậy cũng không có được bao nhiêu bàn, ngay trung tâm được trang trí tỉ mỉ bằng những cây xanh, mỗi một bàn đều nằm trong một không gian riêng tư yên tĩnh.

Trong bầu không khí thư thái vang lên những giai điệu giản đơn, giống như những hạt cát nhẹ nhàng chảy xuống bầu dưới của đồng hồ cát, từng chút từng chút một. Trên bàn đặt một chân nến cao, ánh nến lung linh, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Gương mặt mờ ảo của Diệp Anh Chương dần dần hiện lên rõ ràng trong ánh nến, ánh mắt Tưởng Chính Tuyền nhìn vào nét mặt quen thuộc kia, sau đó liền rời mắt đi.

Con người rốt cuộc không thể làm chuyện gì trái với lương tâm mình. Bây giờ cô như vậy lại mặt đối mặt với Diệp đại ca, cô cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-43)