← Ch.13 | Ch.15 → |
Trong ánh nhìn ngưỡng mộ của các bạn học, Triệu Thầm nắm tay Chu Lê bước ra khỏi khách sạn. Anh bước đi chậm rãi, Chu Lê nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh uống rượu à?"
"Ừ, có uống chút chút." Giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi và lạnh lẽo trong đêm thu.
Chu Lê tìm thấy bình nước chuẩn bị sẵn trong xe, lục trong túi mình tìm được thuốc, đưa cho Triệu Thầm rồi nhìn anh uống.
Tối nay Triệu Thầm có buổi tiếp đãi. Sau khi đến nơi thì anh mới nhận ra khách sạn mà Chu Lê nói không xa chỗ này. Tiếp đãi xong, Triệu Thầm liền bảo tài xế ghé qua đây đón cô. Anh nói ban đầu không định uống rượu, nhưng gặp một người bạn nên phải uống hai ly.
Theo tửu lượng trước đây của anh, chỉ uống hai ly thì không sao. Chu Lê nói: "Anh không nên uống."
Triệu Thầm khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Lê. Bàn tay cô nhỏ và 𝐦·ề·𝐦 ɱ·ạ·❗. Giọng anh dịu lại: "Lần sau anh sẽ không uống nữa, em đừng giận."
Chu Lê không phải là người dễ nổi giận, cô chỉ dặn đi dặn lại: "Sau này không được uống nữa."
"Ừm." Anh đáp rồi chầm chậm nhắm mắt lại.
Gió đêm mùa thu hơi lạnh, trong xe ấm áp, tay của Triệu Thầm dần dần ấm lên, kéo theo tay của Chu Lê cũng ấm theo. Tài xế lái xe chạy rất êm, Chu Lê cũng thấy uể oải sau một ngày làm việc, không biết đã tựa vào vai Triệu Thầm ngủ từ lúc nào.
Tới khi tỉnh dậy, xe đã dừng lại, trước mặt là một tòa nhà tráng lệ đang lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong đêm trăng thanh vắng.
Cả hai đều có vẻ mỏi mệt.
Triệu Thầm vừa nới lỏng cà vạt vừa lên lầu, anh ⓒ·ở·❗ á·𝖔 khoác vứt sang một bên, sau đó vào phòng tắm. Chu Lê bật đèn phòng khách, vào bếp mở tủ lạnh.
Triệu Thầm tắm xong đi ra, không thấy bóng dáng Chu Lê trong phòng, anh chỉ lau qua tóc rồi xuống lầu tìm người. Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Chu Lê không thích bật đèn lớn. Cô nói như vậy lãng phí, trong nhà có thể nhìn rõ là được, không cần quá sáng. Vì vậy vào những đêm có Chu Lê, đèn trong nhà luôn chỉ sáng nhẹ như vậy.
Thời gian trôi qua, Triệu Thầm quen dần với ánh đèn như vậy, không quá sáng nhưng rất ấm áp.
Trong bếp, bóng dáng mảnh mai của Chu Lê đang bận rộn, nồi cháo sôi sùng sục. Chu Lê nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, ánh mắt dịu dàng, cô khẽ nói: "Cháo đã xong, anh ăn một ít nhé."
Chu Lê múc một bát rồi đặt lên giữa bàn. Dưới ánh đèn, mặt bên của cô dịu dàng. Cô lau tay chuẩn bị đi tắm, vừa bước ra một bước, Triệu Thầm đã kéo cô vào lòng.
Nụ 𝒽ô.п mềm nhẹ đầu tiên rơi trên môi cô, sau đó là đáp xuống trái tim cô.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Chu Lê tỉnh dậy khi trời vừa sáng. Cô đã quen với tiếng còi xe và tiếng ồn ào của dòng người lúc sáng sớm, ngôi nhà này mở cửa sổ chỉ thấy một màu xanh, tĩnh lặng như tách biệt với thế giới.
Người trên giường vẫn còn ngủ, Chu Lê đã không còn buồn ngủ. Cô nhẹ chân nhẹ tay thức dậy rửa mặt, cả quá trình không phát ra tiếng động dư thừa. Sợ làm người ấy tỉnh, cũng sợ đánh thức ngôi nhà yên tĩnh này.
Thức dậy quá sớm nên Chu Lê không thấy đói, cô lên phòng sách đọc sách một lúc rồi mới xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Ở đây xa khu trung tâm, Triệu Thầm thỉnh thoảng có ngày nghỉ mới đưa cô đến đây, vì vậy nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều. Sau khi làm xong bữa sáng đơn giản, Triệu Thầm cũng đã tập thể dục xong và xuống lầu. Anh nói Trâu Tự tối qua đã gọi điện cho mình, nói hôm nay sẽ đưa bạn gái đến.
Trời thu mát mẻ, Trâu Tự nói sân nhà Triệu Thầm rất đẹp, cực kỳ phù hợp để nướng thịt trong thời tiết như thế này.
Ngoài Trâu Tự và bạn gái của anh chàng, Triệu Thầm còn mời thêm những người bạn khác. Việc mua sắm giao cho tài xế, nấu ăn thì mời đầu bếp tiệc riêng của khách sạn, dọn dẹp và trang trí giao cho người giúp việc trong nhà. Chỉ cần một cuộc gọi của Triệu Thầm, ngôi nhà rộng rãi tĩnh lặng đã bắt đầu bận rộn một cách có trật tự. Anh còn công việc, sau khi gọi điện xong thì vào phòng sách. Chu Lê cầm cuốn sách sáng nay chưa đọc xong rồi tìm một góc yên tĩnh để tiêu tốn phân nửa thời gian.
Gần trưa, bạn bè của Triệu Thầm lần lượt ghé nhà.
Dịch Nguy Nhiên mới từ nơi khác trở về, vừa xuống máy bay đã không về nhà mà chạy đến đây. Anh ta cười bất đắc dĩ: "Trâu Tự cứ giục tao suốt dọc đường, nếu tao quay về nhà một chuyến, chắc chắn nó sẽ cáu cho coi."
Chu Lê chưa kịp hỏi chuyện Dịch Nguy Nhiên, thì Triệu Thầm đã nhẹ nhàng vỗ về cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến công việc."
Dịch Nguy Nhiên để hành lý xuống, mượn phòng tắm để tắm rửa và thay đồ, khi anh ta từ phòng khách bước ra, Trâu Tự mới thong dong dẫn bạn gái đến. Ánh nắng mùa thu rực rỡ, khói bếp tỏa ra trong sân, tiếng cười nói tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Trâu Tự phơi phới, rạng ngời như ánh dương đang ⓣ_ⓗâ_п 𝐦ậ_ⓣ với bạn gái Lục Điềm. Chu Lê ngồi bên cạnh Triệu Thầm, nhìn họ chuyện trò vui vẻ, gần như không lên tiếng.
Đây là buổi tiệc riêng tư, nên mọi người đều rất thoải mái. Những món ăn tinh tế lần lượt được bày lên bàn ăn bằng gỗ trong vườn, Trâu Tự nói muốn nướng thịt, vì vậy trong sân đã đặt sẵn lò nướng, nhưng anh chàng chỉ nướng cho bạn gái hai xiên là mất hết kiên nhẫn. Trâu Tự vừa đi là có đầu bếp chuyên nghiệp tiếp quản, họ chỉ cần chờ đợi để thưởng thức món ngon.
Chu Lê ăn không nhiều, Trâu Tự sợ bạn gái chán, nên bảo cô ấy tìm Chu Lê chơi. Đàn ông và phụ nữ có những chủ đề quan tâm khác nhau, Lục Điềm cảm thấy nhàm chán, tự nhiên bắt chuyện với Chu Lê. Cô ấy có tính cách cởi mở, cũng không để ý đến việc Chu Lê ít nói, chủ động tìm đề tài trò chuyện.
Chu Lê và Lục Điềm không phải mới gặp nhau lần đầu. Trong hai năm qua, mặc dù Trâu Tự không còn quản lý nhiều đến công ty, nhưng trong các cuộc họp định kỳ lớn nhỏ vẫn thường xuyên góp mặt. Vì vậy, Chu Lê đã sớm nghe nói việc anh chàng có bạn gái mới, cũng đã gặp hai lần. Ngược lại, Triệu Thầm thường bận rộn, thời gian 𝖌.ầ.n 🌀ũ.ℹ️ với Chu Lê cũng hạn chế, huống chi là gặp gỡ bạn bè.
Lục Điềm là lần đầu gặp Triệu Thầm, anh đang nói chuyện với Dịch Nguy Nhiên, tay áo xắn đến giữa cánh tay, dáng vẻ thoải mái, nét mặt hòa nhã, đẹp trai đến mê hồn dưới ánh nắng. Cô ấy lại nhìn kỹ Chu Lê, tuy không phải là vẻ đẹp tuyệt sắc, nhưng ngũ quan thanh tú, khí chất trầm tĩnh, cũng không đến nỗi không hợp nhau.
Nhiệt độ dần dần tăng cao, Chu Lê biết các cô gái đều sợ nắng, nên ân cần hỏi Lục Điềm: "Chúng ta vào trong nhà nhé?"
"Huh, vâng." Cảm nhận được sự chu đáo và dịu dàng của đối phương, Lục Điềm bất giác có thiện cảm với Chu Lê.
Đi đến hành lang, Lục Điềm bị một chiếc đèn treo thu hút sự chú ý. Cô ấy không kìm được hỏi: "Chị Chu Lê, ngôi nhà này đẹp quá, chị có thể dẫn em tham quan một vòng không?"
Từ khoảnh khắc bước vào, trong lòng Lục Điềm đã lấp đầy sự tò mò với ngôi nhà xinh đẹp này. Cô ấy đã nghe nói rằng ngôi nhà này do Triệu Thầm thiết kế, gần như mỗi người đã từng đến đây đều phải thán phục sự tồn tại của nó.
"Được." Đối mặt với yêu cầu của Lục Điềm, Chu Lê chẳng có lý do gì để từ chối, nhưng cô thực sự không quen thuộc với ngôi nhà này, đành hỏi: "Em muốn xem chỗ nào trước?"
Đối với Chu Lê, điều này còn xa lạ hơn cả việc nói về thời trang và chăm sóc da, cô chỉ biết rằng Triệu Thầm đã dồn hết tâm huyết vào ngôi nhà này. Chu Lê đã thấy anh thức trắng đêm sửa đi sửa lại bản thiết kế, nhưng không biết hình dáng, trang trí và sắp xếp của các bức tường ở đây đại diện cho điều gì, cũng chưa từng thấy được nội tâm của anh.
Cô chỉ đoán rằng đối với anh, có lẽ đây là một loại kỷ niệm.
"Ha ha, chỗ nào cũng được."
Lục Điềm chỉ nghĩ Chu Lê đang khách sáo. Cô ấy sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều tác phẩm nghệ thuật. Lục Điềm không học về kiến trúc nên không hứng thú với hình dáng không gian và trang trí. Toàn bộ ngôi nhà được thiết kế cực kỳ tối giản, trang trí ít nhưng tinh tế, mỗi món đồ đều là tác phẩm nghệ thuật mà Triệu Thầm đã sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới, Lục Điềm có thể nhận ra nguồn gốc của chúng, cô ấy chân thành ngưỡng mộ sự sâu sắc và độc đáo của Triệu Thầm.
Những điều này thì Chu Lê không hiểu.
Cô đã dẫn Lục Điềm tham quan đơn giản khu vực chung, có nhiều phòng Chu Lê chưa từng vào nên không dám tùy tiện dẫn Lục Điềm tham quan. Tại hành lang tầng hai, Lục Điềm thoáng chốc bị thu hút bởi một bức họa.
Trong bức họa là hình dáng từ phía sau của một người phụ nữ, yểu điệu và mảnh mai.
Cô ấy nán lại nhìn một lúc lâu, miệng lẩm bẩm: "Tác giả của bức tranh này chắc chắn rất yêu người phụ nữ trong tranh."
Lục Điềm cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của họa sĩ khi vẽ bức tranh này, bị cảm giác này chạm đến. Cô ấy hỏi Chu Lê có thể giúp cô hỏi Triệu Thầm, tác giả của bức tranh này là ai không.
Trong toàn bộ ngôi nhà, Chu Lê chỉ biết nguồn gốc của số ít đồ vật, bức tranh này là một trong số đó.
Cô nói với Lục Điềm: "Đây là tranh do Triệu Thầm vẽ."
Buổi tiệc kéo dài đến chiều tối, Chu Lê và Triệu Thầm lần lượt tiễn bạn bè ra về, sau đó tiếp tục ở lại đây để qua cuối tuần.
Trâu Tự khi ra về, phát hiện bạn gái khen ngợi bạn thân của mình không ngớt, trong lòng có phần ghen tị: "Đúng đúng đúng, Triệu Thầm giỏi thật, xây nhà giỏi, vẽ cũng giỏi."
Lục Điềm khoác tay lên cánh tay bạn trai, nhõng nhẽo với anh: "Ôi, anh đừng nghĩ lung tung mà, chỉ là em thấy hâm mộ bạn của anh và chị Chu Lê thôi."
"Chị Chu Lê, gọi cũng thân thiết đấy." Trâu Tự tận hưởng vẻ nũng nịu ngọt ngào của bạn gái, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Điềm nói: "Đúng vậy, em thấy chị ấy rất tốt, hợp với bạn của anh lắm."
Trâu Tự hô●𝐧 lên má bạn gái, giọng điệu ứng phó cho qua chuyện: "Ừ ừ, em nói hợp thì hợp."
Có lẽ là do những gì Lục Điềm nói lúc ban ngày, nên tối hôm ấy, Chu Lê đã nhìn bức họa đó rất lâu. Trước đây cô cũng đã nhìn, nhưng trong người thực sự không mang nhiều tế bào nghệ thuật, nên cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác mà Lục Điềm nói. Không biết có phải vì đã trò chuyện nhiều nên được ảnh hưởng chút nghệ thuật ít ỏi, dường như cô thật sự cảm nhận được chút cảm xúc Lục Điềm đã nói từ bức họa này.
Triệu Thầm tắm xong, đi ra từ phòng tắm bước tới bên cạnh Chu Lê, anh cũng nhìn bức tranh một lúc. Không biết nghĩ đến điều gì, Triệu Thầm gọi dì giúp việc đến, bảo dì ấy tháo bức tranh xuống.
Chu Lê muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của anh khi quay người, cô đã không nói ra.
Sau khi Triệu Thầm về phòng, dì giúp việc cũng mang ghế đến, Chu Lê sợ dì ấy bị ngã: "Dì Vương, để cháu làm, dì chỉ cần giữ giúp cháu thôi."
Nói xong, cô đã bước lên ghế, không cho dì giúp việc cơ hội từ chối.
"Bức tranh này đẹp như thế mà." Sau khi bức tranh được tháo xuống, dì giúp việc mang đi mà lòng đầy thắc mắc.
Chu Lê đứng tại chỗ thầm nghĩ, bức tranh này đúng là rất đẹp. Nếu không phải cô đã nhìn thêm vài lần, có lẽ nó đã không bị thu lại và phủ bụi.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |