Truyện:Nồng Nhiệt - Chương 09

Nồng Nhiệt
Trọn bộ 55 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Suốt năm thứ hai Đại học, ngoài buổi tối hôm sinh nhật của Trình Hựu Linh, Chu Lê không gặp lại Triệu Thầm.  

Nghe nói năm đó anh tạm thời bảo lưu việc học, ở lại nước ngoài, đi sưu tầm và theo học những người thầy nổi danh, đã đi qua rất nhiều nơi. Anh là người có lý tưởng, cô gái như Diệp Thiền mới có thể cùng anh, theo đuổi lý tưởng của mình. Một lần nọ, Chu Lê đã thấy Diệp Thiền biểu diễn piano trên truyền hình. Dưới ánh đèn sân khấu, cô ấy hơi ngước mặt lên, thanh lịch và xinh đẹp như một nàng thiên nga trắng.

Cô dường như có thể thấy cảnh tượng hai người họ nắm tay nhau đi qua thiên sơn vạn thủy, trải hết bãi bể nương dâu, mãi đồng hành cùng nhau.

Ở độ tuổi của bọn họ khi ấy, nếu chỉ nghĩ đến tình yêu thì rõ ràng là khờ dại.  

Kết thúc học kỳ cuối của năm thứ hai, Vương Quyên mang thai con của bạn trai, cô ta quyết định nghỉ học, về nhà kết hô·𝖓 sinh con.

Sau hai năm sống chung trong một phòng ký túc xá, các bạn cùng phòng đều khuyên Vương Quyên, không nên từ bỏ cuộc đời của mình vì 𝖍ô●n nhân và con cái, nhưng Vương Quyên có sự lựa chọn của riêng mình. Nhà bạn trai cô ta ở quê có tiền có thế, cha mẹ anh ta rất hài lòng với cô con dâu này. Ngay khi biết tin Vương Quyên mang thai, họ lập tức đến nhà để hỏi cưới.

Vương Quyên rất thản nhiên, nói rằng dù sao thì sau khi tốt nghiệp mình cũng sẽ lấy chồng, gia đình bạn trai không cần cô ta ra ngoài làm việc kiếm tiền, bây giờ kết 𝖍*ô*ռ hay sau này kết 𝒽.ô.𝖓 cũng không có gì khác biệt.

Tô Tiểu Tiểu quả thực không tài nào hiểu được suy nghĩ của Vương Quyên, cô nói với vẻ không thể tin nổi: "Chẳng lẽ cậu vào đại học chỉ là để sau này lấy chồng sao?"

Tô Tiểu Tiểu nói ngay cả bà ngoại cô ấy còn hiểu được rằng con gái phải tự thân cố gắng và độc lập, ngoại trừ bản thân ra thì không nên trông chờ vào ai khác. Dành cả cuộc đời cho một cuộc ♓*ô*𝓃 nhân rõ ràng là một việc làm cực kỳ ngu ngốc. Những người khác không hiểu thì thôi, nhưng cô ấy không tin một Vương Quyên vất vả mới thi đỗ Đại học B lại không hiểu điều đó.

Ngày Vương Quyên rời đi, bạn trai cô ta đã đãi mọi người trong phòng ký túc xá một bữa, nói là để cảm ơn họ đã chăm sóc Vương Quyên trong suốt thời gian qua, và mời họ tham dự đám cưới.

Địa điểm dùng bữa là một nhà hàng xa hoa, bạn trai của Vương Quyên rất hào phóng, tính cách cũng tử tế, vừa hoạt ngôn lại hóm hỉnh, cũng rất quan tâm chăm sóc Vương Quyên, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn thấy không đáng cho bạn mình.

Trong nhà vệ sinh, Tô Tiểu Tiểu hạ giọng than vãn với Chu Lê: "Cứ làm như người ta chưa từng ăn bữa cơm nào ngon lành ấy, giả vờ giả vịt cái gì chứ. Vương Quyên cũng khờ thật đấy, vất vả học hành mười mấy năm, chỉ vì một gã nhà giàu mới nổi mà uổng phí bao năm đèn sách. Rõ ràng còn trẻ như thế, ngay cả yêu đương cũng chưa được bao lâu mà đã phải làm mẹ, sau này cậu ấy nhất định sẽ hối hận!"

Vương Quyên có hối hận hay không, Chu Lê không biết, nhưng cô có thể thấy, ít nhất bây giờ Vương Quyên đang hạnh phúc, cậu ta đã có được một số thứ mà bản thân mong muốn.  

Trước khi rời trường, Vương Quyên đã trò chuyện với Chu Lê một lần. Sống cùng nhau hai năm, hai người họ hầu như không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Vương Quyên lại nói, cô ta cảm thấy Chu Lê có thể hiểu được mình.

"Tô Tiểu Tiểu cái gì cũng có, cậu ta đương nhiên không thể hiểu được tôi."

Vương Quyên từ nơi tỉnh lẻ đến thành phố lớn, tại ngôi trường đại học mà mọi người đều ngưỡng mộ, cô ta không chỉ học được kiến thức mà còn học được rất nhiều điều khác. Cô ta nói rằng giữa con người với nhau, từ khi sinh ra đã định sẵn con đường mà họ sẽ đi. Có người trên đường té ngã sẽ có người nâng đỡ, đi qua sông sẽ có người giúp bắc cầu, nhưng cũng có những người bị ngã chỉ có thể tự lau vết thương rồi đứng dậy, gặp sông cũng phải tự mình bơi qua.

Con người sống trên đời vốn dĩ đã không công bằng.

"Trước tôi đúng là tôi đã rất nỗ lực học tập. Nhưng đến khi vào Đại học B, tôi mới phát hiện ra năng lực mà tôi tự hào nhất, ở đây chẳng đáng kể là bao. Có rất nhiều người thông minh hơn tôi, cũng có rất nhiều người nỗ lực hơn tôi." Tại Đại học B, Vương Quyên trở nên bình thường, hòa lẫn vào đám đông.

Vận mệnh không công bằng, cô ta cũng nhận thấy rõ sự bình thường của bản thân.

"Chu Lê, cậu và tôi giống nhau, đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải sao?"

Chu Lê trả lời: "Đúng vậy."  

Vương Quyên cười, nụ cười thẳng thắn nhưng ánh mắt lại 𝐦·ê 〽️ⓐ·𝖓g.  

Cuối cùng, Vương Quyên nói: "Chu Lê, cậu thông minh hơn tôi nhiều, cũng mạnh mẽ hơn tôi nhiều, biết đâu sau này cậu sẽ là người thành công nhất trong số chúng ta."

Một năm ấy còn xảy ra rất nhiều chuyện thông thường khác.

Chẳng hạn như có một thanh niên thích Chu Lê, kiên trì theo đuổi cô suốt nửa học kỳ. Đó là một chàng trai hơi nhút nhát nhưng chăm chỉ, học năm thứ ba ngành Công nghệ thông tin, hướng nội ít nói. Anh không biết cách theo đuổi cô gái mình thích, anh chậm chạp, mà Chu Lê còn chậm hiểu hơn, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu vẫn là người đầu tiên phát hiện ra mối tình thầm kín này.

Tại thư viện, khi Tô Tiểu Tiểu lần thứ N phát hiện chàng trai đó ngồi cách bọn họ không xa, cô ấy bèn thì thầm với Chu Lê: "Này, có một chàng trai cứ nhìn nhìn bọn mình suốt." 

Chu Lê nhìn qua, vành tai chàng trai đã ửng đỏ.

Tô Tiểu Tiểu che miệng cười trộm, cô tìm cơ hội gặp anh chàng đó, hỏi anh ta: "Có phải anh thích Chu Lê nhà chúng tôi không?"

Đàn anh kia tránh né rồi ngại ngùng gật đầu, Tô Tiểu Tiểu liền nói: "Nếu anh đã thích thì phải bạo dạn một chút chứ. Anh chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, Chu Lê làm sao biết được anh thích cậu ấy, anh làm sao có cơ hội được."

Đàn anh nửa hiểu nửa không, hỏi: "Thế tôi nên nói sao, làm như thế nào?"

Tô Tiểu Tiểu thấy đàn anh có vẻ thật lòng thích Chu Lê, liền chỉ đạo: "Anh cứ đối xử tốt với cậu ấy là được. Anh đã thích cậu ấy thì chắc chắn cũng muốn cậu ấy được vui vẻ, thế thì cứ làm những chuyện để cậu ấy vui là được!"

Nói xong, cô ấy lại nhắc nhở: "Nhưng mà anh đừng làm gì quá phô trương, Chu Lê sẽ không thích kiểu con trai khoa trương khoe mẽ đâu. Nhắc mới nhớ, Chu Lê thích kiểu con trai như thế nào nhỉ..." Tô Tiểu Tiểu tự mình rối rắm.

Đàn anh đeo kính cúi đầu nhìn cách ăn mặc giản dị của mình, thầm nghĩ riêng điểm không phô trương này, mình lại rất phù hợp.

Ý tưởng mà Tô Tiểu Tiểu đưa ra cho đàn anh chỉ là để anh ta thường xuyên xuất hiện trước mặt Chu Lê. Sau đó tiếp cận dần dần, tìm cơ hội thích hợp, hẹn cô đi ăn và xem phim.

Tuy nhiên Chu Lê luôn bận rộn, đàn anh đã làm theo chỉ dẫn một thời gian mà không tiến triển gì. Ngược lại, sau khi nắm rõ thói quen sinh hoạt của Chu Lê, đàn anh nảy ra ý định phải chăm chỉ học tập, làm sao anh ta có thể không nỗ lực hơn một cô gái chứ? Thấy đàn anh tán tỉnh không có bước tiến, Tô Tiểu Tiểu cũng nóng ruột, cô ấy xúi giục anh ta nên tỏ tình trước. Đàn anh do dự mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Xét thấy Chu Lê là kiểu người tính cách trầm tĩnh, cách thức tỏ tình hoành tráng sẽ không phù hợp. Một ngày nọ, đàn anh liền nhân một buổi chiều tà tìm gặp Chu Lê ở sân thể dục, ấp úng thổ lộ lòng mình.

Tô Tiểu Tiểu đứng quan sát từ xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, còn bất ngờ vì bọn họ hình như còn trò chuyện một lúc.

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có hy vọng, nhưng sau khi Chu Lê đi rồi, đàn anh buồn bã kể lại với Tô Tiểu Tiểu rằng Chu Lê nói cô đã thích người khác.

Ngọn lửa tình yêu của đàn anh vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy tiếc nuối. Ngoài ra, cô ấy luôn nghĩ rằng Chu Lê nói đã thích người khác chỉ là viện cớ từ chối. Tô Tiểu Tiểu thật lòng coi Chu Lê là bạn thân, vì vậy cô ấy hy vọng cô có thể sống tốt hơn. Cô ấy không giấu giếm việc mình đã giúp đàn anh "bày mưu tính kế", còn nói nhiều lời hay ý đẹp về anh ta.

"Chu Lê, cậu thật sự không định cân nhắc một chút nào sao? Mình đã giúp cậu tìm hiểu rồi, đàn anh là một người tốt, anh ấy rất nổi tiếng trong khoa Công nghệ thông tin, bạn học cùng lớp đều nói anh ấy là thần, nhưng anh ấy không phải kẻ lập dị mà rất hiền lành và tốt bụng, mình nghĩ cậu và anh ấy mà ở bên nhau, biết đâu chừng sẽ thích anh ấy thì sao."  

Chu Lê biết Tô Tiểu Tiểu có ý tốt, nhưng cô vẫn nói: "Mình biết anh ấy rất tốt, nhưng mình không thích anh ấy."

Cô trả lời rất kiên định, Tô Tiểu Tiểu không tiếp tục kiên trì.  

Đào Tử đã mang thai và sắp chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn. Chị ấy nói rằng trong ngôi nhà lớn đó còn có những người khác. Vì vậy, sau này không thể thường xuyên gặp Chu Lê nữa.

Chu Lê giúp Đào Tử sắp xếp hành lý, cô hỏi: "Chị thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Đào Tử im lặng ngồi bên giường lớn. Chị ấy không thở dài, chỉ nở một nụ cười chua chát: "A Lê, chị đã cố gắng lắm rồi."

Đào Tử thực sự không biết mình còn phải cố gắng thêm bao nhiêu nữa mới có thể thoát khỏi lồng giam này.

Chu Lê hy vọng vào lúc này bản thân có thể nói ra một vài lời an ủi Đào Tử, cô đã đọc rất nhiều sách, trong sách có rất nhiều chân lý, đúng sai đều được viết rõ ràng. Cô cũng nhớ nhiều câu nói khích lệ bản thân không từ bỏ khi cảm thấy hoang mang trong đời, nhưng khi đối diện với Đào Tử, cô lại không thốt ra được câu nào.  

Cô biết con đường mà Đào Tử chọn là sai, nhưng Đào Tử đã hết cách, cô cũng vậy, có những người thậm chí không còn cơ hội quay đầu lại.  

Trâu Tự đã chia tay với bạn gái.  

Anh chàng thật sự rất thích cô gái đó, nên rất buồn, đã gọi điện thoại quốc tế cho Triệu Thầm để tâm sự: "Tao thích cô ấy, nhưng cô ấy lại thích tiền của tao hơn."

Một câu nói đơn giản rõ ràng, thể hiện nỗi đau của Trâu Tự.  

Triệu Thầm sửa lại: "Đó là tiền của bố mẹ mày."  

Trâu Tự tự nói: "Tao vừa chia tay, thật sự rất đau khổ."  

Triệu Thầm không giỏi an ủi người khác, nhưng Trâu Tự vẫn thích làm phiền anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có chuyện gì, anh chàng đều thích tìm Triệu Thầm, vì Triệu Thầm thông minh hơn, xuất sắc hơn anh chàng. Thật kỳ lạ, Triệu Thầm làm mọi việc đều tốt hơn Trâu Tự, nhưng Trâu Tự chưa bao giờ ghen tị với anh.  

Triệu Thầm thậm chí còn yêu đương giỏi hơn anh chàng, mối ⓠ𝖚*𝖆*п ♓*ệ giữa anh và Diệp Thiền khiến người khác ngưỡng mộ.  

"Hôm đó tao còn gặp Diệp Thiền nhà mày, hai người chia xa lâu như vậy, mà tình cảm vẫn không thấy xa cách nhỉ." Trâu Tự nói với giọng chua chát.  

Triệu Thầm đáp: "Đó là vì bọn tao không rảnh như mày, hãy tìm việc gì đó để làm đi, Trâu Tự."  

Cũng không biết có phải Trâu Tự nghe lọt lỗ tai mấy lời này của Triệu Thầm hay không, mà sau đó anh chàng không làm phiền Triệu Thầm nữa. Trâu Tự gia nhập đội ngũ khởi nghiệp của Dịch Nguy Nhiên, bắt đầu tìm kiếm giá trị cuộc sống.

Trình Hựu Linh tuy sống ở nhà bà ngoại rất vui vẻ nhưng sau đó cô bé vẫn theo bố mẹ dọn khỏi nhà họ Triệu. Sau khi tiếng Trung của cô bé đã tiến bộ, Chu Lê cũng không tới dạy học cho cô bé nữa.

Tô Tiểu Tiểu và bạn trai vẫn ngọt ngào, thỉnh thoảng cãi nhau, hôm sau lại làm hòa. Dần dần, Chu Lê cũng tìm được một số công việc nhẹ nhàng, cô tiếp tục bận rộn vì cuộc sống và học tập.

Một năm ấy, cuộc sống trôi qua rất êm đềm và bình đạm, dù là người bình thường hay không bình thường đều như vậy.

Khi Chu Lê lên năm thứ ba Đại học, xung quanh cô xảy ra một sự việc, đó là Đào Tử mất vì sinh khó. Khi qua đời, chị ấy còn chưa đầy 21 tuổi. Lần cuối Chu Lê gặp chị ấy, ánh mắt lúc đó khiến cô cả đời không thể quên.

Cũng vào năm đó, trong trường lan truyền một tin tức, Triệu Thầm và bạn gái đã chia tay.  

Thời gian cứ thế trôi, vĩnh viễn không vì bất kỳ ai mà dừng lại.

Chương (1-55)