Truyện:Bất Chợt Nảy Sinh - Chương 21

Bất Chợt Nảy Sinh
Trọn bộ 22 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Anh ta đặt một cái túi bên cạnh tôi: "Kiều An, đây là một số đồ dùng sinh hoạt, em giữ lấy, còn chuyện em bị thương ở đầu lần trước, anh thật sự không cố ý, xin lỗi em."

Nhìn vẻ mặt đột nhiên sa sầm của tôi, Phan Mục nói xong liền vội vàng quay người bỏ đi.

Tôi mặt lạnh như tiền.

Tôi cứ tưởng Phan Mục vẫn như lần trước, mang đến cho tôi một ít đồ ăn vặt gì đó, nên tiện tay đưa túi giấy cho Trần Trạch: "Tặng cậu."

Trần Trạch nhận lấy với vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, 𝖗𝐮●ռ 𝖗●ẩ●𝐲 mở ra nhìn: "Ơ... Bác sĩ Yến, cái này hình như không thích hợp lắm..."

Tôi mới cúi xuống nhìn, thấy bên trong là một hộp đường đỏ, bên cạnh là băng vệ sinh ban ngày và ban đêm.

Cạn lời...

Tôi nhanh chóng lấy lại, ho nhẹ một tiếng: "Lúc này không có việc gì, cậu nghỉ ngơi một chút đi."

Trần Trạch đáp lời, sau khi nhìn thấy tôi vào văn phòng, cậu ấy đứng ở hành lang, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin.

Anh, vừa rồi có một bác sĩ họ Phan đến đưa đồ cho bác sĩ Yến, còn là mấy thứ đồ nhỏ nhỏ xinh xinh nữa chứ, anh nguy hiểm lắm đấy.

Chương 19

Chu Ngôn: Học hành cho tử tế đi, đừng lo chuyện bao đồng.

Văn phòng bác sĩ có một tấm kính lớn phía trên, Trần Trạch lén lút chụp ảnh tôi, bấm gửi.

【Hình ảnh】 Anh xem, bác sĩ Yến đang xem đồ bên trong kìa.

Chu Ngôn mở ảnh ra, hai ngón tay di chuyển, trong mắt anh phản chiếu bóng dáng mảnh mai ấy, chiếc áo blouse trắng mặc trên người cô, thắt eo lại nhưng vẫn trông rộng thùng thình, vẻ lãnh đạm, xa cách giữa hàng lông mày cũng được màu trắng xung quanh làm nổi bật lên một cách rõ ràng.

Anh tiện tay lưu ảnh lại.

Khi tôi ra khỏi văn phòng, Trần Trạch vẫn đang nhắn tin, tôi cầm một tập bệnh án đi đến bên cạnh cậu ấy: "Có một ca tiểu phẫu, muốn xem không?"

Trần Trạch nhanh chóng cất điện thoại, gật đầu lia lịa: "Muốn!"

Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Vậy thì đi thôi, phẫu thuật nội soi lồng 𝖓g.ự.🌜, ước tính khi kết thúc thì vừa đúng giờ ăn trưa."

Suốt cả ca phẫu thuật, tôi không có bất kỳ một động tác thừa nào, thao tác rất thuần thục.

Trần Trạch mặc đồ vô trùng đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn tôi, lòng ngưỡng mộ dâng trào.

Ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi còn nói nói cười cười với y tá bên cạnh, bên cạnh bồn rửa tay, tôi quay sang nhìn Trần Trạch: "Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến bệnh viện, tôi dẫn cậu đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm nhé? Vừa tiện đường nhận biết đường đi."

"Vâng!" Trần Trạch cũng đồng ý ngay.

Hai người thay quần áo thường phục, tôi vừa đi vừa nói với cậu ấy về những điểm chính trong thao tác phẫu thuật vừa rồi: "Cậu làm quen dần dần đi, đến lúc nào đó tôi sẽ cho cậu thực hành."

"Vâng, bác sĩ Yến, cô thật sự rất giỏi!" Trần Trạch khen ngợi từ tận đáy lòng.

Tôi mỉm cười: "Giỏi gì chứ..."

Lời tôi còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt đã biến mất hoàn toàn.

Trần Trạch nhìn theo ánh mắt của tôi, lập tức nhìn thấy Phan Mục, người đã đến khoa đưa đồ vào buổi sáng.

Cậu ấy không hiểu rõ mối q⛎🅰️-𝓃 ♓-ệ cụ thể giữa bọn họ, chỉ biết đây chắc chắn là tình địch số một của anh trai mình.

Tôi dẫn cậu ấy đến ngồi ở một góc khuất, ai ngờ vừa ngồi xuống không lâu, Phan Mục đã bưng khay cơm đi theo ngồi xuống bên cạnh.

"Kiều An, đây là sinh viên thực tập mà em hướng dẫn sao?" Phan Mục mắt to, đôi mắt cười lúc này càng thêm thân thiện.

Chương (1-22)