← Ch.17 | Ch.19 → |
Yến Kiều An: Hoan Hoan, người giới thiệu nhà cho tớ trước đây, là Chu Ngôn sao?
Lâm Hoan: Đúng rồi, sếp của tớ đấy, chứ nguồn nhà tốt như vậy, người thường làm sao kiếm được?
Yến Kiều An: Tớ cứ tưởng là Trình Hạo!
Lâm Hoan: Hehe... Vừa nãy Trình Hạo hỏi tớ mới biết, hôm trước ăn sáng tớ quên chưa gửi WeChat của cậu cho anh ấy... nhưng mà vừa gửi rồi, lúc anh ấy thêm bạn cậu nhớ đồng ý nhé!
Yến Kiều An: Trời đất ơi...
Tôi cầm điện thoại, nhớ lại mấy chuyện oái oăm xảy ra mấy hôm nay, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Nhưng mà...
Dì Vương nói Chu Ngôn ở ngay tầng dưới, độn thổ xuống chẳng phải lại lọt nhầm vào phòng anh ta nữa sao...
Cứ nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ này, tôi lại thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sau một hồi bão tố trong lòng, tôi tự an ủi mình, chắc chắn là do mấy ngày nay bận quá, lại thêm việc ngủ không đủ giấc, tế bào não thiếu dinh dưỡng rồi.
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy chuẩn bị đi tắm, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt.
Phòng tắm được trang trí tinh xảo, chỗ nào cũng toát lên vẻ ấm cúng. Tôi chỉ thấy, ngoài việc ở quá gần Chu Ngôn ra thì chỗ nào cũng đáng sống.
Vừa tắm xong, tôi chuẩn bị tắt vòi hoa sen thì phát hiện cái thứ này bị hỏng, hoàn toàn không thể tắt được.
Tôi liền cuống lên, không kịp lau khô tóc, khoác vội một chiếc váy ngủ rồi lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho dì Vương.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, gọi mãi mà dì Vương không nghe máy.
Tôi mới đến đây ở ngày đầu tiên, chưa biết số liên lạc của thợ sửa chữa, bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho Chu Ngôn.
Chuông reo khoảng hai mươi giây, đầu dây bên kia mới bắt máy.
Giọng nói trầm thấp, lười biếng từ loa điện thoại vọng ra: "Có chuyện gì?"
"Tổng Giám đốc Chu, xin lỗi đã làm phiền anh. Vòi hoa sen trong phòng tắm nhà tôi hình như bị hỏng, bây giờ không tắt được, nước cứ chảy hoài. Tôi gọi cho dì Vương không được, anh có số điện thoại của thợ sửa chữa không? Cho tôi xin số để tôi gọi hỏi xem."
Chương 17
Bên tôi tiếng nước chảy ồn ào, tôi bất đắc dĩ phải nói to hơn, nhưng khi truyền đến tai Chu Ngôn, chỉ còn lại giọng nói hoang mang, bất lực của một cô gái.
"Giờ này khó tìm thợ sửa chữa lắm, tôi lên xem giúp cô trước." Chu Ngôn nói xong liền cúp máy.
Tôi cũng không muốn làm phiền người khác, lại quay vào phòng tắm bấm đi bấm lại cái công tắc vài lần, thấy vẫn vô ích, tôi đành phải đi ra ngoài lần nữa.
Tôi gần như dựa vào cửa để đợi, tiếng gõ cửa vừa vang lên nửa tiếng, tôi liền mở cửa ngay lập tức.
Bàn tay đang giơ lên của Chu Ngôn khựng lại giữa không trung, anh khẽ cười: "Đang đợi à?"
Tôi cười gượng gạo, chỉ vào phòng tắm: "Chỗ đó."
"Căn hộ của chúng ta bố trí giống nhau, tôi biết chỗ đó ở đâu." Chu Ngôn nói rồi đi lướt qua tôi, sải bước vào phòng tắm.
Tôi theo sát phía sau anh. Lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng chất liệu cotton, quần đùi đen dài đến đầu gối, trông có vẻ như tùy tiện mặc đại rồi vội vàng chạy đến.
Chu Ngôn dừng bước ở cửa phòng tắm, tôi cũng đang lơ đãng nên đâ·ɱ sầm vào lưng anh.
Hai b** ng*c mề.𝖒 ⓜạ.i, đụng trúng tấm lưng rắn chắc.
Chu Ngôn cứng người, tai anh bỗng chốc đỏ ửng.
Anh quay đầu nhìn xuống trang phục của tôi, ánh mắt có chút mơ hồ: "Không, không đụng đau cô chứ?"
Nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên lo lắng, tôi vội vàng lắc đầu.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |