Truyện:Đêm Hè Dịu Dàng - Chương 094

Đêm Hè Dịu Dàng
Trọn bộ 198 chương
Chương 094
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)

"Khương Bách Xuyên rất tích cực để các trợ thủ ra trận."

Hạ Vãn Chi cầm bút vẽ huơ huơ vài cái trong không khí: "Nhưng đáng tiếc, bọn họ bị ⓣ-ıê-⛎ 𝐝i-ệ-т toàn bộ."

Vân Lệ gãi gãi má: "Cũng không hẳn là 🌴.ℹ️.ê.υ 🅓.❗ệ.𝖙 toàn bộ, tớ vẫn rất thích Triêu Triêu, Mộ Mộ, hơn nữa tớ đã nói tớ sẽ suy nghĩ."

Trong lòng vẫn chưa chuẩn bị xong, cô cần một thời gian để bình tĩnh.

Hơn nữa chuyện của Lương Kính vẫn chưa xử lý xong hoàn toàn.

Khương Bách Xuyên có thể không để ý.

Nhưng cô muốn bước đến bên anh một cách sạch sẽ, quang minh.

"À, vậy là cậu thừa nhận có ý với Khương tổng rồi chứ gì?" Hạ Vãn Chi cười, dùng bút chọc chọc tóc, xoay người tiếp tục vẽ.

Vân Lệ cười cười, không nói gì.

Trúc Tử đi du lịch vẫn chưa về, hôm nay Vân Lệ nghỉ bán, đặc biệt đến chỗ Hạ Vãn Chi giải khuây.

Sau cuối thu, trời tối rất nhanh, tháng mười vèo một cái đã qua.

Một tháng trôi qua, trước cửa sổ kính chất đống mười sáu bức tranh.

Vân Lệ bưng cà phê đi tới ngắm nghía mấy bức tranh xếp ngay ngắn, bức đầu tiên và bức Hạ Vãn Chi đang vẽ có sự khác biệt rõ rệt về dung mạo, Vân Lệ kinh ngạc thốt lên: "Kỹ thuật của cậu có thể đến cục công an làm họa sĩ phác họa chân dung được rồi đó?"

Hạ Vãn Chi chuyên tâm đi nét, một lúc sau mới trả lời: "Nếu tớ có kỹ thuật đó còn cần phải vẽ từng bức một sao?"

Cô thở dài thườn thượt: "Tớ mà giỏi như vậy thì tốt rồi."

Vân Lệ vỗ vai cô: "Đừng vội, từ từ thôi, Tạ Kỳ Diên thủ đoạn cao minh như vậy còn bó tay, cậu không cần áp lực lớn như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại ——"

Vân Lệ chuyển chủ đề, giọng điệu pha chút phấn khích, Hạ Vãn Chi dỏng tai lên.

"Mẹ của Tạ Kỳ Diên thật xinh đẹp." Vân Lệ cảm thán không thôi.

Hạ Vãn Chi: "..."

"Cậu với Tạ Kỳ Diên điều kiện ưu việt như vậy, nhất định phải sinh một đứa con gái mới được." Vân Lệ chậc chậc cảm thán.

Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười, dùng vai huých cô một cái: "Mới đâu vào đâu chứ."

"Cái gì mà đâu vào đâu, hai người ngày ngày như hình với bóng, rải cẩu lương khắp thế giới, sao hả, vẫn chưa tu thành chính quả à?" Chuyện phiếm giữa bạn thân không ngoài mấy thứ đó, chỉ cần không phải chuyện của mình, mặt lúc nào cũng dày.

Quả này là quả gì, Hạ Vãn Chi nghe một cái là hiểu ngay.

Cô ho nhẹ: "Không vội."

Vân Lệ cố nín cười, giả vờ kinh ngạc: "Không thể nào, với tốc độ của hai người không phải là phải 'phóng' một con tàu vũ trụ rồi sao?"

Nước tẩy trang

Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn 🌜.𝒽.ế.𝖙: "Chuyện của cặp đôi nhỏ cậu bớt tò mò đi!"

Vân Lệ cười không ngớt, ở đây chơi với Hạ Vãn Chi hơn nửa ngày, chập tối vừa chuẩn bị đi thì thấy cửa nhà Hạ Vãn Chi mở từ bên ngoài.

Tạ Kỳ Diên xuất hiện rạng rỡ với chiếc áo vest vắt trên tay.

Vừa tan làm đã đến chỗ Hạ Vãn Chi điểm danh, hai người này chẳng khác gì sống chung.

Căn nhà đối diện chỉ là đồ trang trí.

Nhưng đây có lẽ là trò lạt mềm buộc chặt của Tạ Kỳ Diên, hoặc là thú vui giữa hai người họ.

Vân Lệ không hiểu, cười nói vọng vào phòng khách: "Hoàn Tử, bạn trai cậu tan làm rồi."

Hạ Vãn Chi vẫn đang chuyên tâm vẽ tranh, nghe thấy nhưng không lên tiếng.

"Ở lại ăn tối nhé?" Tạ Kỳ Diên lịch sự hỏi, giọng điệu như chủ nhà.

Vân Lệ xua tay: "Cẩu lương nhận đủ rồi, không làm kỳ đà cản mũi nữa."

Người vừa đi, Tạ Kỳ Diên đi rửa tay, vừa đi về phía Hạ Vãn Chi vừa tháo cà vạt. Đến khi đứng sau lưng Hạ Vãn Chi, cúc áo sơ mi đã cởi hai chiếc, để lộ xương quai xanh ℊợ●❗ c●ả●〽️, như thể muốn dùng mỹ sắc ⓠ𝐮🍸ế-n 𝖗-ũ người.

Hạ Vãn Chi rõ ràng cảm nhận được anh đến gần nhưng vẫn bị anh dọa giật mình, nũng nịu nói: "Anh làm gì vậy?"

Tạ Kỳ Diên không nói hai lời, lấy cây bút vẽ trong tay cô ra, sau đó dùng cà vạt trong tay quấn lên, nắm lấy tay kia của cô gộp lại vòng ra sau lưng.

Rồi...trói lại.

Hạ Vãn Chi ngẩn người một lúc.

Tạ Kỳ Diên chậm rãi thắt một nút 🌜♓ế·†.

Hạ Vãn Chi giãy giụa rồi phát hiện không giãy ra được mới nhận ra Tạ Kỳ Diên đang chơi trò trói buộc thật.

"Anh, anh, anh...làm gì ——"

Môi cô bị cưỡ𝓃·ɢ é·🅿️ khép lại.

Tạ Kỳ Diên bóp cằm cô, rồi mạnh mẽ ⓗ*ô*ռ lên, phát ra một tiếng "chụt" rõ to.

Hạ Vãn Chi: "..."

Tạ Kỳ Diên cúi mắt, đôi đồng tử đen láy ngập nước như ánh xuân, nhưng lại xen lẫn oán khí dày đặc: "Hạ Vãn Chi, nếu không yêu thì cứ nói thẳng."

"Yêu mà." Kệ anh bị chập mạch ở đâu, dỗ trước đã rồi nói sau.

"Yêu không?" Yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ động, đầu ngón tay vu/ốt ve môi cô, "Vậy vừa rồi sao không để ý đến anh?"

Tạ Kỳ Diên tái diễn lần thứ hai: "Ba tiếng không trả lời tin nhắn, cô Hạ, anh cảm nhận sâu sắc sự lạnh nhạt của em đối với anh."

Vừa rồi Vân Lệ nói với cô là anh đã về.

Hạ Vãn Chi còn chẳng thèm nghe.

Tạ Kỳ Diên cảm thấy tủi thân.

Hạ Vãn Chi thầm trợn mắt: "..."

Diễn xuất này có thể cân nhắc tiến vào ngành điện ảnh rồi.

Chuyển đổi giữa chó sói lớn và chó sữa nhỏ trong một giây.

"Ngoan, em đang vẽ mà." Hạ Vãn Chi hơi nhón chân, ngẩng cằm lên cọ cọ vào môi anh.

Tháng mười một rồi, nhiệt độ giảm xuống, Tạ Kỳ Diên vừa từ bên ngoài về, nhiệt độ trên môi lành lạnh, lại còn 𝖒ề*〽️ ɱạ*𝒾, giống hệt thạch Q dẻo.

Hạ Vãn Chi li. ếm li. ếm.

Đầu bị một bàn tay mạnh mẽ ấn xuống, Hạ Vãn Chi bị ép trao đổi hơi thở, ⓗ●ô●𝖓 một nụ 𝐡_ô_𝓃 kiểu Pháp nồng nhiệt.

Cổ họng hơi khô nhưng môi lại ươn ướt.

Hạ Vãn Chi kêu lên: "Đừng..."

"Đừng cái gì, nếu em từ chối thêm lần nữa là anh sẽ không tha đâu." Tạ Kỳ Diên bế ngang người cô lên đi thẳng đến sofa.

Vừa bế vừa tiếp tục ♓ô-𝐧-.

Hạ Vãn Chi: "..."

Phòng khách vang lên tiếng tặc lưỡi liên tục.

Không khí mập mờ, âm thanh vấn vương.

Mười phút sau, Tạ Kỳ Diên cố gắng điều hòa hơi thở.

Hạ Vãn Chi hé môi thở d/ốc, tay vẫn bị trói, cả người nằm nhoài trên người Tạ Kỳ Diên.

"Thế nào?" Tạ Kỳ Diên muốn hỏi cô còn dám không.

"À, mềm." Hạ Vãn Chi hiểu sai ý, cứng rắn nhận xét một câu, "Lúc anh không nói chuyện, miệng thật mềm."

"Cũng có chỗ không mềm." Tạ Kỳ Diên vòng ra sau lưng cởi cà vạt cho cô.

Hạ Vãn Chi: "..."

Đừng nói nữa, cô cảm nhận được rồi.

"Đừng động, từ từ đã." Tạ Kỳ Diên ôm eo cô.

Thời gian này cô ngoài việc dồn toàn bộ tâm sức vào vẽ tranh còn phải lo chuyện của Vân Lệ.

Anh là đàn ông, không hiểu tại sao phụ nữ nói chuyện với nhau có thể nói cả ngày cả đêm không ngừng.

Tình địch lớn nhất của Tạ Kỳ Diên chính là Vân Lệ.

Anh chỉ mong Khương Bách Xuyên, cái đồ chó đó, mau chóng thu phục Vân Lệ.

Vì vậy anh còn cố ý mách nước cho Khương Bách Xuyên.

Nhưng dường như không hiệu quả lắm.

"Vài ngày nữa là sinh nhật ông ngoại em..." Hạ Vãn Chi nói chuyện chính.

Đầu óc Tạ Kỳ Diên căng như dây đàn, vẫn chưa hồi phục, lúc này phản ứng hơi chậm: "Em vừa nói gì?"

Giọng khàn khàn, rõ ràng là cố nhịn rất khổ sở.

Hạ Vãn Chi hơi đỏ mặt: "..."

"Em nói, vài ngày nữa là sinh nhật ông ngoại em, em phải đi nước ngoài." Hạ Vãn Chi cảm thấy đùi anh cấn quá, hai tay cọ cọ vào vai anh điều chỉnh tư thế ngồi.

Đáp lại là một tiếng r/ên rỉ trầm thấp, Tạ Kỳ Diên không chịu nổi, siết eo cô lại không cho cô nhúc nhích.

"Đau!" Hạ Vãn Chi nhăn mày, kêu khẽ, cố gỡ tay anh ra.

Tạ Kỳ Diên nhéo cô một cái: "Còn chưa làm gì mà đã đau."

Hạ Vãn Chi trừng mắt.

Tạ Kỳ Diên lập tức xin lỗi: "Anh sai rồi, để anh cho em nhéo lại."

Hạ Vãn Chi không nhéo, cố gắng lờ đi cảm giác cấn người, nghiêm túc nói: "Anh nghe thấy không, em nói em phải đi nước ngoài, ít nhất một tuần mới về."

Tạ Kỳ Diên thở dài: "Sinh nhật ông bà ngoại em gần nhau thật."

Nói xong lại lạc đề: "Giống tụi mình vậy."

Hạ Vãn Chi cười không nhịn được: "Em với anh cách nhau tận nửa năm đấy!"

"Anh sinh vào lập đông, em sinh vào lập hạ, đúng là trời sinh một cặp." Ánh mắt Tạ Kỳ Diên tràn đầy tình cảm.

Hạ Vãn Chi: "..."

Người này tán tỉnh không biết mệt à.

"Em đang nói chuyện nghiêm túc mà..."

"Nghe thấy rồi, em đi ngày nào, anh sẽ sắp xếp lịch cho chuyến đi của chúng ta." Tạ Kỳ Diên cười rạng rỡ, nhân lúc Hạ Vãn Chi còn ngẩn ra liền ♓.ô.п thêm cái nữa.

Hôn không bao giờ đủ, thật sự không đủ.

Thậm chí còn muốn nhiều hơn.

Nhưng anh phải giữ kẽ.

Phải giữ kẽ.

Nếu không Hạ Vãn Chi sẽ chửi anh là đồ hư hỏng, đồ lưu manh.

Trong nhà, công chúa có thể hư, có thể lưu manh.

Nhưng anh thì không được.

Chương (1-198)