← Ch.067 | Ch.069 → |
Sau bữa tiệc tối trên du thuyền, Hạ Vãn Chi bay sang Anh ngay trong ngày hôm đó.
Nói là đi chúc mừng sinh nhật bà Becker, bà ngoại đáng kính, bà yêu quý nhất của cô, phu nhân Kiều Thù.
Trước đó dù có đá𝖓·ⓗ ↪️♓ế·𝐭 cũng không chịu sang Anh, vậy mà sinh nhật bà còn mấy ngày nữa, người đã vội vàng lên máy bay.
Đến chó cũng nhìn ra được rằng Hạ Vãn Chi đang cố tình tránh mặt Tạ Kỳ Diên.
Tạ Kỳ Diên thực sự không hiểu nổi.
"Theo tôi thấy, chính là cậu giở trò lưu manh quá đáng nên người ta cố tình tránh cậu đấy." Khương Bách Xuyên đóng vai quân sư đến Lan Đình Biệt Viện làm khách, tiện thể than thở nỗi buồn vô danh của mình.
Tạ Kỳ Diên liếc anh ta một cái, ôm Trường Sinh về phòng, để mặc Khương Bách Xuyên một mình ở phòng khách tự mình buồn bã.
Khương Bách Xuyên quay đầu lại gào lên: "Này, tôi còn chưa nói tôi đến tìm cậu làm gì đâu."
"Rầm—"
Là lời đáp lại đầy yêu thương của Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi đi lần này là cả tuần, mãi đến qua Trung thu mới về.
Phòng làm việc tồn đọng một đống đơn hàng, Hạ Vãn Chi vừa về đã tích cực lao vào công việc, mỗi ngày bận đến ↪️-𝒽ế-t đi sống lại, cơm cũng không qua nhà Tạ Kỳ Diên ăn chực, ngay cả con mèo yêu quý nhất cũng không qua vu/ốt ve vài cái.
Tạ Kỳ Diên mặc một bộ đồ ở nhà ngồi xổm trước ổ mèo của Hạ Trường Sinh trách móc một hồi: "Mày già rồi nên hết sức hút rồi phải không? Hạ Trường Sinh, mày bị ân nhân của mày bỏ rơi rồi."
Trường Sinh nhíu mày một lúc lâu mới liếc nhìn anh một cái.
Sau đó ngáp một cái rồi cuộn tròn lại nhắm mắt ngủ.
Mèo già gần như không thích động đậy, Tạ Kỳ Diên biết mình bị ghét rồi, khẽ thở dài một tiếng rồi ý tứ đi ra phòng khách ngồi.
Trong danh sách Wechat, Hạ Vãn Chi vừa mới đổi ảnh đại diện thành một hình chibi bánh trôi nước, Tạ Kỳ Diên bấm vào trang cá nhân, thấy chỉ có một dòng trạng thái trống trơn.
Nhất thời không biết nên bực bội hay cảm thấy an ủi
Chặn là chặn anh, nhưng lại không phải là anh.
Tạ Kỳ Diên lật qua lật lại điện thoại vài lần, gửi tin nhắn cho Dư Phi bảo ngày mai chuẩn bị một gói quà Trung thu lớn, sau đó lại chuyển sang giao diện của Kỳ Thực bảo ngày mai qua đóng vai.
Hạ Vãn Chi gần đây sáu giờ chiều đúng giờ tan làm, sáu rưỡi về đến nhà liền nhận được tin nhắn của quản gia nhà mình.
Tạ Kỳ Diên: [Phần quà Trung thu sẽ được giao tới trong vòng mười phút nữa
Hạ Vãn Chi: [Không phải Trung thu qua rồi sao?]
Tạ Kỳ Diên: [Gửi bù. ]
Hạ Vãn Chi thầm nghĩ đối phương đúng là quản gia tốt nhất thế giới.
Mỹ phẩm Obagi
Mười phút sau, quản gia Kỳ đeo khẩu trang và mười mấy chiếc hộp xếp ngay ngắn trước cửa nhà Hạ Vãn Chi.
Đồng tử Hạ Vãn Chi co lại: "Cái này... nhiều quá rồi."
Kỳ Thực hơi thở d/ốc, giọng nói nghèn nghẹn qua lớp khẩu trang: "Tôi giúp cô... mang vào nhé."
Người ở trên đó dặn dò nhất định phải vào quan sát kỹ lưỡng.
Đặc biệt là quan sát nhà bếp.
Nhất định phải xem gần đây cô ăn gì.
Vẻ mặt Hạ Vãn Chi đông cứng lại mười giây mới phản ứng, lắp bắp hỏi: "Anh... anh không phải người câm à?"
Kỳ Thực cứng đờ rồi lại trở lại bộ dạng câm như trước.
Khóe miệng Hạ Vãn Chi khẽ giật: "..."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Kỳ Thực tiếp tục gửi báo cáo cho Tạ Kỳ Diên, lần này còn thêm cả đánh giá cá nhân: [Bếp có vẻ lâu rồi chưa sử dụng, trên bàn có đồ ăn mang về từ "Ngự Thiện Phòng", cô Hạ chắc là ngày nào cũng ăn ngoài. ]
Tạ Kỳ Diên hỏi: [Biết nấu ăn không?]
Kỳ Thực, người biết sửa ống nước, im lặng rất lâu: [Biết. ]
Tạ Kỳ Diên tiếp tục ra lệnh: [Sau này mỗi ngày sáu giờ mang nguyên liệu tươi qua đó nấu cơm. ]
Kỳ Thực, nam diễn viên tuyến mười tám biết sửa ống nước lại còn biết nấu ăn: [Vâng. ]
Sáng hôm sau, Kỳ Thực lại một lần nữa nhận được thông báo mới, lại một lần nữa chuẩn bị vào đoàn làm phim.
Người quản lý hỏi anh ta: "Cậu nói thật cho tôi biết, có phải bị đại gia nào đó bao nuôi rồi không?"
Mấy ngày trước vừa mới hoàn thành vai diễn bạch nguyệt quang trong phim, một tuần trước đó vừa mới ghi hình xong một tập chương trình ẩm thực, bây giờ lại có một kịch bản hay, rõ ràng là có người cố tình nhét tài nguyên.
Kỳ Thực: "..."
Kỳ Thực, người bị nghi ngờ được đại gia bao nuôi, tối hôm sau đi nấu cơm cho cô vợ nhỏ của đại gia.
Tuy anh ta không hiểu đây là kiểu thú vui mới gì nhưng anh ta tôn trọng.
Hạ Vãn Chi đi qua rửa một quả cà chua vừa ăn vừa đi dạo, mơ hồ cảm thấy dáng vẻ nấu ăn của vị quản gia này hơi giống một ngôi sao nào đó mình thấy trên TV tối qua.
Chương trình tạp kỹ phát trên TV đó không nổi lắm, nhưng dù sao cũng là chương trình của đài Dưa Hấu, đến giờ là phát, Hạ Vãn Chi cũng không chuyển kênh.
Kỳ Thực nấu cơm xong liền đi, Hạ Vãn Chi nhìn một bàn đầy ắp món ăn không biết bắt đầu từ đâu, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng đi gõ cửa nhà Tạ Kỳ Diên.
"Ăn cơm không, tôi mời." Cửa vừa mở, Hạ Vãn Chi cố tỏ ra bình thản nhiệt tình mời.
"Được thôi." Tạ Kỳ Diên cược xem Hạ Vãn Chi còn chút lương tâm nào không nên hôm nay cố tình không tăng ca.
Sự thật chứng minh, vẫn còn lương tâm.
Hơn nửa tháng không có cơ hội ở riêng, gần đây mỗi lần gặp nhau chỉ là vài câu chào hỏi, Tạ Kỳ Diên thì bận công tác, bận dự án mới, không có thời gian đến phòng làm việc tìm cô. Nếu tối nay cô không chủ động gọi anh qua ăn thì anh cũng định đến gõ cửa rồi.
"Cô đang tránh mặt tôi à?" Tạ Kỳ Diên nói thẳng vào vấn đề.
"Khụ—" Hạ Vãn Chi ho khan một tiếng, chột dạ, "Không có mà."
"Công chúa nhỏ của gia tộc Becker hai tuần trước mới hùng hồn tuyên bố chủ quyền nói tôi là đàn ông của cô, kết quả nói xong liền chạy mất, sao, công chúa nhỏ định bắt cá bỏ đó à?" Tạ Kỳ Diên nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra Hạ Vãn Chi rốt cuộc tại sao lại tránh mặt mình.
Khương Bách Xuyên mỗi ngày bóng gió nói anh giở trò quá lố.
Tạ Kỳ Diên sống c.hế.† không thừa nhận, nhưng ngoài lý do này làm người ta sợ chạy mất, thực sự không còn lý do nào khác.
Hạ Vãn Chi nghe xong đột ngột ngẩng đầu lên, rồi dưới ánh mắt thẳng thắn của Tạ Kỳ Diên suýt nữa đập đầu vào bát.
Hai má rõ ràng ửng hồng.
Sau bữa cơm này, hai ngày sau Hạ Vãn Chi gặp anh ngay cả chào hỏi cũng không.
Tạ Kỳ Diên: "..."
Hạ Vãn Chi đổi giờ tan làm, tiện thể gửi tin nhắn cho quản gia, nhắc nhở đối phương không cần qua nấu cơm nữa.
Trúc Tử thấy cô ủ rũ, không nhịn được hỏi: "Chị ơi, yêu tinh nào hút hết tinh khí của chị rồi?"
Hạ Vãn Chi đột ngột trừng mắt: "Nói bậy gì vậy, chị khỏe re."
"Khỏe cái đầu ấy, nói theo lời chị Vân Lệ, trạng thái hiện tại của chị giống như đang tương tư vậy." Trúc Tử trêu chọc cô một câu.
Hạ Vãn Chi đang định phản bác, nhưng môi mấp máy, lời đến miệng lại thành: "Tương tư là như thế nào?"
Trúc Tử suy nghĩ một lúc: "Lơ đãng, ngẩn người, trong đầu luôn không kiểm soát được mà nghĩ đến một người."
Hạ Vãn Chi trúng hết: "..."
Trúc Tử tổng kết một câu: "Giống như chị vậy."
"Được rồi, được rồi, em lui ra đi." Hạ Vãn Chi vội vàng ngăn lại.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc Tạ thị, Dư Phi đẩy vài video hot cho Tạ Kỳ Diên xem: "Kỳ Thực gần đây được ngài... chăm sóc đặc biệt, trong chương trình ẩm thực phát sóng mấy ngày trước đột nhiên nổi tiếng, rất nhiều người qua đường thích vẻ ngoài của cậu ấy, bây giờ rất nhiều video ngắn hot cũng có cậu ấy, tôi sợ cô Hạ..."
Tạ Kỳ Diên nhíu mày: "Nói trọng điểm."
"Khụ, quản gia Kỳ mà còn lộ diện trước mặt cô Hạ là sẽ lộ tẩy đấy." Dư Phi khéo léo nhắc nhở.
Dù không lộ diện, chỉ cần Hạ Vãn Chi lướt video thấy Kỳ Thực, cũng sẽ phát hiện mình bị lừa.
Dư Phi khẽ thở dài một tiếng.
Sếp nhà mình sắp toi đời rồi.
Lông mày Tạ Kỳ Diên nhíu càng chặt hơn: "Vậy thì cấm sóng."
Dư Phi: "!?"
Lương tâm đâu rồi?
May mà chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hôm sau Dư Phi mang hợp đồng giải ước đến tìm Kỳ Thực, bồi thường đầy đủ.
Kỳ Thực vui vẻ chấp nhận.
Vì một chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng, sau này sẽ có những thông báo tốt hơn chờ đợi anh ta, đối với anh ta, Tạ Kỳ Diên chính là quý nhân của mình.
"Anh Dư yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng, nếu bà Tạ tìm đến tôi hỏi, tôi sẽ nói Kỳ A Diên là anh em sinh đôi của tôi."
Dư Phi: "..."
Im miệng đi.
Bà Tạ... à không, Hạ tiểu thư không phải đồ ngốc đâu.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |