Truyện:Đêm Hè Dịu Dàng - Chương 062

Đêm Hè Dịu Dàng
Trọn bộ 198 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)

Chưa từng có ai nói anh và mẹ mình rất giống nhau.

Tính ra, cũng đã hai mươi năm rồi.

Hai mươi năm quá dài, dài đến mức ký ức của anh về Diêu Cầm đã trở nên mơ hồ.

Từ năm 5 tuổi bị nhẫn tâm đ●ư●𝒶 ⓥ●à●𝐨 nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên chưa từng gặp lại mẹ mình.

Bên cạnh anh chỉ còn lại tấm ảnh này.

Tạ Kỳ Diên không biết Diêu Cầm bây giờ trông thế nào, ký ức của anh về bà vẫn dừng lại ở hai mươi năm trước.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được ông Tạ trực tiếp sắp xếp làm phó tổng giám đốc ở chi nhánh nước ngoài của Tạ thị, từ lúc đó anh bắt đầu cử người đi dò la trong nước.

Dò la nhiều năm không có kết quả, mãi đến khi anh về nước tiếp quản Tạ thị, bắt đầu điều tra từ Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu.

Anh như một người ôm chấp niệm chèo thuyền độc mộc giữa đại dương bao la không thấy bến bờ, lạc mất phương hướng, không thể quay đầu.

Mấy tháng qua anh nhận được vô số manh mối, nhưng khi anh tưởng sắp có tiến triển tiếp theo, những con sóng vô danh lại h⛎ⓝ●🌀 h●ă●п●ɢ vỗ vào chiếc thuyền độc mộc của anh, lần này đến lần khác dập tắt hy vọng anh khó khăn lắm mới nhen nhóm được.

Mỗi lần thất vọng, giọng nói trong đầu lại càng thêm mạnh mẽ.

Giọng nói đó bảo anh, mẹ anh không cần anh nữa.

Nhưng rõ ràng biết là vậy nhưng anh vẫn muốn tìm thấy bà.

Đặc biệt là sau khi biết năm đó Hầu Mộng Thu đã dùng những thủ đoạn hèn hạ để ép bà rời đi, quyết tâm tìm thấy bà của anh lại càng thêm mãnh liệt.

Anh muốn biết bà có bình an không.

Cũng muốn hỏi bà, năm đó tại sao lại bỏ anh lại nhà họ Tạ.

Rõ ràng anh rất ngoan.

"Bà ấy là mẹ tôi." Giọng nói trầm ấm của Tạ Kỳ Diên vang lên bên tai Hạ Vãn Chi.

Vì động tác lột áo anh vừa rồi, Hạ Vãn Chi ở rất gần anh, gần đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ nỗi buồn ẩn giấu trong mắt anh.

Đó là một loại cảm xúc mà ngay cả tròng kính cũng không thể che khuất.

Hạ Vãn Chi thở chậm lại, nghiêm túc nghe anh nói.

"Bà ấy tên là Diêu Cầm, trong ảnh, bà ấy mới hai mươi bảy tuổi." Tạ Kỳ Diên cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc trong lòng.

Tấm ảnh polaroid này là do anh chụp cho Diêu Cầm vào năm sinh nhật năm tuổi của mình.

Khi đó là mùa xuân, Tạ Thiên Tề còn chưa bỏ rơi họ.

Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi: "Tôi muốn nhờ cô dựa theo dáng vẻ của bà ấy, vẽ hàng ngàn hàng vạn bức tranh về bà ấy."

Kiếm tiền ngay

Bàn tay Hạ Vãn Chi cầm tấm ảnh khẽ co lại, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Cô nghe ra được sự chấp niệm sâu sắc của anh đối với mẹ mình trong câu nói này.

Hàng ngàn hàng vạn bức tranh về bà ấy.

Hàng ngàn hàng vạn dáng vẻ khác nhau của bà ấy.

Không chỉ là Diêu Cầm hai mươi bảy tuổi.

Thứ Tạ Kỳ Diên muốn biết hơn cả là Diêu Cầm bây giờ trông thế nào.

"Hạ Vãn Chi, cô có thể làm được, phải không?" Ánh mắt anh rất nóng rực, mang theo sự khẩn thiết sâu sắc, anh biết cô có thể hiểu ý anh.

Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, khẽ thở dài một tiếng: "Ừ, tôi có thể."

Cô không biết anh nhìn ra cô có khả năng này từ đâu, cũng không biết tại sao anh lại tin tưởng cô đến vậy, nhưng sự thật là, kỹ năng vẽ của cô quả thực có thể thông qua một tấm ảnh suy ra được Diêu Cầm bốn mươi bảy tuổi trông thế nào.

Chỉ là...đây là một quá trình dài.

Từ hai mươi bảy tuổi đến bốn mươi bảy tuổi, mỗi bức tranh trong khoảng thời gian này đều không thể thiếu, cô phải dựa vào bức tranh trước đó để so sánh, tìm ra chi tiết rồi từ từ vẽ bức tiếp theo.

Nhưng cũng có thể suy đoán sai.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tạ Kỳ Diên: "Cảm ơn."

Hạ Vãn Chi nhìn anh không nói gì, như thể qua con người anh hiện tại nhìn thấy cậu thiếu niên kiên cường bất khuất quỳ trong sân năm nào.

Dưới vẻ ngoài mạnh mẽ đến đâu cũng ẩn chứa một trái tim yếu đuối.

Không phải lần đầu tiên Hạ Vãn Chi có cảm giác xót xa này đối với anh.

"Đại ân không cần cảm ơn, nể mặt em gái nhà họ Hạ tận tâm tận lực như vậy, sẽ không yêu cầu cô 👢ấ_🍸 ✝️_𝒽â_ⓝ 🅱️_á_⭕ đá_ⓟ nữa."

Không khí nặng nề bị một câu nói lười biếng của anh làm tan biến.

Hạ Vãn Chi ngẩn người: "..."

Như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Tạ Kỳ Diên vẫn là Tạ Kỳ Diên miệng lưỡi sắc bén đó chứ không phải Tạ Kỳ Diên vừa mới để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cô.

Hạ Vãn Chi bật cười, không nặng không nhẹ đá vào chân anh một cái: "Vậy thì anh đứng dậy đi, tôi về đây."

Tạ Kỳ Diên đứng dậy tiễn cô, tiện thể cầm theo hai hộp quà mang từ Nam Thành xa xôi về.

Tưởng chỉ tiễn đến cửa, không ngờ người này lại rất tự nhiên mang theo đồ đi thẳng từ căn hộ bên này sang căn hộ bên kia.

Tạ Kỳ Diên nghiêm túc: "Hầu hạ đại tiểu thư là phúc của tôi."

Khóe miệng Hạ Vãn Chi khẽ giật: "Tôi cảm ơn anh."

Người này quen thói nói bóng nói gió.

Nhưng cũng chính vì vậy nên Hạ Vãn Chi mãi mãi không nhìn thấu anh.

Cả đêm hôm đó, Hạ Vãn Chi vẫn đang tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra.

Làm bạn gái Tạ Kỳ Diên, vẽ tranh cho Tạ Kỳ Diên.

Chỉ riêng hai chuyện này đã đặt nền móng cho việc sau này cô phải ngày ngày ở cùng Tạ Kỳ Diên.

Không biết từ lúc nào, Tạ Kỳ Diên đã âm thầm len lỏi vào cuộc sống hàng ngày của cô.

Nằm trên giường không ngủ được, Hạ Vãn Chi mới nhớ ra còn chưa mở hai hộp quà Tạ Kỳ Diên tặng mình, thế là bật dậy chạy ra ngoài ngồi trên ghế sofa, lòng đầy cảm xúc khó tả mở quà.

Hộp trên cùng là bánh ngọt tinh xảo của Nam Thành, giống hệt hộp của Tạ Đàn.

Còn hộp còn lại...

Hạ Vãn Chi nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Một hộp đường đỏ hoa hồng cổ truyền.

Tai đột nhiên hơi đỏ lên.

Đêm hôm khuya khoắt, lòng bất giác có chút ấm áp.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Hạ Vãn Chi lại chạy về phòng ngủ vùi mình vào chăn, đạp chân vài cái, một lúc lâu sau mới lật người lại nhìn lên trần nhà thở dài một hơi.

Xong đời rồi, trong đầu toàn là Tạ Kỳ Diên.

Sáng hôm sau, Hạ Vãn Chi mặt nghiêm túc dốc hết tinh thần vào công việc, mong dùng công việc để quên đi mọi chuyện. Nhưng vừa mới vào trạng thái chưa bao lâu, Trúc Tử đã cách cửa kính phòng vẽ ra hiệu cho cô: "Chu Dục đến rồi."

Tâm trạng Hạ Vãn Chi lập tức tụt dốc.

Vốn dĩ đã vì tối qua mơ thấy Tạ Kỳ Diên mà nghẹn một cục tức, bây giờ Chu Dục đến cô càng thêm tức giận.

"Anh đến làm gì? Còn đến làm gì? Không thể làm một người yêu cũ bình thường sao? Nhất định phải ép tôi dùng bút đâ·m mù mắt anh anh mới chịu ↪️♓_ế_т tâm đúng không? Hành vi của anh bây giờ là quấy rối tình d/ục, còn không đi tôi báo cảnh sát đấy!"

Chu Dục rõ ràng không phản ứng kịp, nghi hoặc Hạ Vãn Chi có phải bị thứ gì đó nhập vào không: "Vãn Chi..."

"Tôi không nghe, tôi không muốn nghe! Trúc Tử, mở cửa đuổi chó!" Hạ Vãn Chi một tay chống nạnh, một tay chỉ ra cửa một cách bá đạo.

Trúc Tử chớp mắt, thầm nghĩ sếp của mình vậy mà lại có một mặt bá đạo như vậy, phấn khích đáp một tiếng: "Vâng!"

Sắc mặt Chu Dục lập tức sụp xuống: "Anh hỏi xong rồi đi ngay!"

Hạ Vãn Chi cũng nghiêm mặt: "Nhanh lên."

Chu Dục thả lỏng nắm đấm s*iế*𝖙 ⓒ*♓*ặ*𝖙, trầm giọng: "Chuyện em với Tạ Kỳ Diên ở bên nhau...không phải thật đúng không?"

Tối qua Tạ Lâm gửi ảnh cho anh ta, anh ta đã không tin, anh ta không thể tin, càng không thể chấp nhận cô ở bên người khác.

Hạ Vãn Chi lập tức bị câu nói này của anh ta làm cho tức cười: "Thật như chuyện anh ngoại tình vậy."

"Anh không tin!" Mặt mày Chu Dục căng thẳng, lập tức lao đến trước mặt Hạ Vãn Chi nhìn cô thật sâu, "Đây không phải thật..."

Hạ Vãn Chi vô cùng bình thản: "Gặp phụ huynh rồi, ở cùng nhau rồi, hô*n hít ô*m ấ*p bế bồng chuyện gì cũng làm rồi, năm nay đính 𝐡.ôռ., sang năm cưới, năm sau nữa sinh hai thằng c* bụ bẫm, đến lúc đó anh sẽ tin."

Lời vừa nói xong, cửa vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

Đồng tử Hạ Vãn Chi đột nhiên trợn tròn, dây thần kinh não đột nhiên đứt lìa.

Cô vừa nói gì vậy.

Có thể ban cho cô một hệ thống quay ngược thời gian để cô nói lại không.

Khoảnh khắc không khí đông cứng lại, Trúc Tử vốn còn đang đứng một bên cổ vũ liền vò đầu bứt tai trốn vào phòng trưng bày sắp xếp tranh.

Đây là cảnh tượng lúng túng khó đỡ gì vậy.

Cô cũng thấy lúng túng thay sếp của mình.

"Em họ Chu còn chưa đi à, làm Hoàn Tử nhà tôi không vui, cẩn thận ngày mai sinh hai thằng c* bụ bẫm ra làm cậu tức 𝖈·𝐡·ế·ⓣ đấy." Tạ Kỳ Diên lười biếng đi vào, vẻ mặt khổ sở, "Đúng là gây chuyện cho tôi."

Hạ Vãn Chi: "..."

Chu Dục bị sỉ nhục một trận, ⓝ●g●ⓗ1ế●𝓃 răռ●g nghiến lợi muốn xông ra cửa, khoảnh khắc đó lại bị Tạ Kỳ Diên chặn lại.

Lần này không còn là giọng điệu bỡn cợt nữa.

"Nếu còn có lần sau, cậu thử xem."

Đây là lời đe dọa và cảnh cáo rõ ràng.

Chương (1-198)