Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Tuyệt Vời - Chương 1

Người Chồng Tuyệt Vời
Trọn bộ 9 chương
Chương 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Shopee


"Bị báo đăng như vậy, Lôi Gia chúng ta thật không còn mặt mũi nào nữa?" Lôi Trường Minh, người đúng đầu Lôi gia tức giận đem tạp chí quăng lên trên bàn, gào rít đối với đứa con ngồi ở phía đối diện chính mình.

Tiêu đề trang nhất của tạp chí, đăng nội dung người thừa kế tập đoàn xây dựng có quan hệ đồng tính luyến ái với thư ký của mình, còn phụ thêm ảnh chụp hai người ăn cơm vô cùng thân thiết, tiêu đề rõ to còn thêm nổi bật, Lôi Trường Minh tất nhiên là rất ngứa mắt.

"Người hẳn là phải hiểu rõ hơn con, trên báo đăng cũng không phải là sự thật". Đối mặt với phụ thân rít gào, Lôi Diễm không có gì chột dạ hoặc kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn gương mặt phẫn nộ của phụ thân.

"Không phải sự thật, ngay cả ảnh chụp cũng đã đăng trên trang nhất, con còn nói không phải sự thật!". Lôi Trường Minh lộ ra bộ mặt đỏ như Quan Công, cơ hồ ông đang bị tức giận đến vỡ mạch máu.

"Ba, đó chính là góc độ quay chụp có vấn đề, con và Đông Khang không phải loại quan hệ như ba nghĩ đâu". Lôi Diễm đau đầu xoa dịu cơn giận của ba mình.

Rõ ràng chỉ là ăn cơm bình thường, cùng ở trong một phòng nghiên cứu chút công việc, chăm chú đến nỗi phải chụm đầu ghé tai khó tránh khỏi có vẻ gần gũi, hơn nữa thợ chụp ảnh còn cố ý dựng góc chụp để nhìn bọn họ sẽ tưởng là quan hệ rất có vấn đề, nhưng hắn .... Hắn là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, tất nhiên là yêu phụ nữ, từ lúc khai thiên lập địa đã như vậy, làm sao có thể thay đổi, cùng Đông Khang tuyệt đối không phải có loại quan hệ như lão ba nghĩ.

Phụ thân đang nổi giận ở trước mặt hắn, cũng từng là đối tượng truy đuổi của giới truyền thông, như thế nào hiện tại liền quên đi kinh nghiệm bị giới truyền thông chú ý vu tội cho trong quá khứ?

Cũng là người cùng cảnh ngộ, lão ba hiện tại lại dùng loại tin tức bịa đặt này đến trách cứ hắn, làm hắn không khỏi có chút buồn cười.

"Muốn ba có thể tin tưởng con, trừ phi con có thể chứng minh chính mình trong sạch."

Lôi Trường Minh tức giận, trực tiếp hướng đứa con khai ra điều kiện "Nội trong ba tháng phải cưới lão bà mang về nhà cho ba, ba sẽ tin tưởng con cùng Triệu Đông Khang không có gì".

Lôi Diễm càng nghe đầu càng đau:" Ba, ba làm như vậy không phải là ép buộc con sao?"

Hắn biết mình đã đến tuổi lập gia đình, nên cưới một người vợ cùng sống tới già, nhưng hôn nhân cũng không phải trò đùa, hắn không thể tùy tiện cưới một cô gái để làm báo cáo kết quả công tác nha.

Huống hồ hắn phải làm như thế nào để thuyết phục đối phương cùng mình kết hôn?

Hắn không nghĩ sẽ đem tiền tài quyền thế của bản thân đến dụ dỗ đối phương, lại càng không muốn lấy một người vợ mình không yêu, gật đầu đồng ý lấy chẳng qua do cha mẹ ép buộc.

Suy nghĩ tới đây, hắn cho rằng thôi thì không kết hôn, tạm thời duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất.

"Như thế nào. Yêu cầu của ba con có đáp ứng được không?" Lôi Trường Minh nghe xong lại thấy khó chịu, cho rằng con trai mình trong lòng căn bản là đang có quỷ kế:

" Nếu con thật sự không giống như báo đăng, con hãy dùng hôn nhân để chứng minh mình trong sạch."

"Ba, hôn nhân làm sao có thể trở thành phương thức chứng minh? Điều này thật sự rất vớ vẩn." Hắn khó có thể cố gắng làm theo lời lão ba

"Ý của con, ba là lão già hồ đồ có phải không?" Lôi Trường Minh lửa giận bừng bừng đập xuống mặt bàn.

"Được rồi, được rồi, cha con các người có cần phải trợn mắt nhìn nhau như vậy không?" Lôi mẫu Du Ngọc Mai chịu không nổi phải tham gia vào cuộc trò chuyện của hai cha con; Bà lo lắng nhìn vào mắt Lôi Diễm, đứa con trai mà bà thương yêu.

"Diễm, có lẽ yêu cầu của ba con có chút quá đáng, nhưng con cũng đã tới lúc kết hôn, tìm người sống tới đầu bạc răng long..."

"Anh nào có quá đáng" Lôi Trường Minh bất mãn xen vào.

"Em cùng con trai nói chuyện, anh câm miệng."

Du Ngọc Mai trừng mắt nhìn chồng liếc mắt một cái, đã làm cho hắn im miệng, ngược lại đối với Lôi Diễm dùng lời ngon ngọt:" Ba mẹ đều lớn tuổi, chúng ta đối với con thực sự rất vừa lòng lại cũng không có yêu cầu gì nhiều lắm, chỉ hy vọng chỉ hy vọng phần đời ngắn ngủi còn lại được ngậm kẹo đùa cháu (VN mình hay nói là muốn có cháu ẵm bồng đó)

"Con có thể giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện hay không?"

"Mẹ..."

"Nhanh lên!". Lôi Trường Minh la lớn, lập tức bị tiếng thở dài của Du Ngọc Mai làm xìu xuống.

Lôi Diễm ánh mắt thâm trầm, tầm mắt đảo quanh nhìn cha mẹ.

Khi đối mặt với phụ thân cường thế, hắn còn có thể dùng tính cách ngang ngạnh cùng phụ thân tranh cãi, nhưng mẫu thân ôn nhu khuyên bảo làm hắn khó có thể chống đỡ, sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ mềm lòng thở dài một tiếng.

"Mẹ, con hứa sẽ để tâm tìm kiếm đối tượng lý tưởng".

Dựa vào đầu giường, trên đùi đặt tờ báo mang từ công ty về, tâm tư của Lôi Diễm cũng không đặt trong công việc; Hắn gác chân lên bàn, có vẻ có chút không yên lòng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã bị phụ thân đào tạo trở thành người nối nghiệp, nhận sự nghiêm khắc huấn luyện, cho dù này chương trình học vượt xa cùng trình độ của hắn lúc bấy giờ, hắn vẫn cắn răng chịu đựng cho đến bây giờ

Phụ thân luôn nhắc nhở hắn, nói hắn sau này khi lớn lên phải là người làm đại sự, phải luôn chú ý rèn luyện bản thân, những khó khăn thử thách lại càng mài giũa con người, mặc kệ thầy dạy nói cái gì, yêu cầu hắn làm cái gì, hắn đều cố hết sức để hoàn thành, mà hắn cũng quả thật làm được.

Những gì hắn có hiện nay, phụ thân huấn luyện hắn tất nhiên không thể không có công, hắn cảm tạ phụ thân từng cho hắn sự giáo dục hà khắc, cũng không muốn ngay ngay cả hôn nhân đại sự đều phải chịu sự khống chế của phụ thân,

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của hắn lúc nào cũng chói lọi sinh động, cổ nhân luôn nói sống như vậy mới gọi là sống, nhưng nói khó nghe một chút thì hắn căn bản chỉ là một con rối trong tay ba hắn, đến nửa điểm tự do cũng không có.

Người như hắn sinh rốt cuộc có cái ý nghĩa gì?

Vấn đề này hắn từng hỏi qua chính mình trăm ngàn lần, nhưng thủy chung không có đáp án; Hắn tựa như chỉ biết kiếm tiền, mỗi ngày trừ bỏ kiếm tiền, kiếm tiền vẫn là kiếm tiền, hắn cơ hồ tìm không thấy ý nghĩa tồn tại của chính mình......

"Cộc!"

Từ cửa sổ nhà hắn bỗng nhiên truyền đến một một loạt tiếng động ồn ào, bỗng vang lên giọng một cô gái không thèm kiềm chế nhỏ tiếng mình đi.

"Lôi Diễm, Lôi Diễm!"

Lôi Diễm khẽ nhếch mi, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười ôn nhu yếu ớt.

Là Lục Nhân, cô bé con ở nhà bên cạnh, ước chừng nhỏ hơn hắn tám tuổi; nay là một cô nhóc hai mươi sáu tuổi, lại luôn gọi hắn Lôi Diễm, Lôi Diễm, đúng là nhóc tiểu quỷ!

Hắn từ trên giường bước xuống, bước nhanh đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.

"Có chuyện gì?"

Lôi gia và Đào gia là láng giềng ở cạnh nhau, kiến trúc hai nhà đều là kiểu biệt thự một tầng theo lối cổ, xây dựng trên diện tích không nhỏ, mà phòng hắn và phòng Lục Nhân chỉ cách một bức tường, bởi vậy nha đầu kia mỗi lần muốn nói cái gì với hắn đều nói, còn không muốn người khác biết, từ cửa sổ trực tiếp trèo tường qua, dùng mấy hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ gọi hắn.

"Suỵt! Nhỏ giọng thôi! Anh muốn hại tôi bị phát hiện sao?". Lục Nhân ra sức trèo qua tường, cố gắng nói thật nhỏ.

Tuy rằng nói độ cao của bức tường mới đến phần eo của nàng, nhưng trèo qua thật sự rất vất vả.

"Nếu như bị cha tôi phát hiện tôi "hồng hạnh xuất tường" thì khỏi phải nói? Không bị ông đánh gãy chân mới là lạ."

"Hồng hạnh xuất tường" là để dùng như vậy sao? Lôi Diễm đè nén âm thanh bật cười, mặc dù vẫn đang ung dung nhìn nàng động tác trèo tường thật không văn nhã tí nào.

"Lục Nhân, tôi đã nói qua với cô mấy trăm lần, con gái đừng đem những lời đó nói ra ngoài miệng." Hắn lắc đầu buồn cười, không quên nhắc nhở nàng chú ý hình tượng.

Ba của Đào Lục Nhân là Đào Kính Thăng cùng ba của hắn là bạn tốt đã lâu năm, hai người quen biết ít nhất bốn, năm mươi năm có, tuy rằng Đào gia làm nghề dệt không có quan hệ gì với công việc xây dựng, nhưng Đào thúc với ba cảm tình vẫn tốt đẹp như trước không thay đổi, thường xuyên ghé đến nhà cùng nhau nhớ lại chuyện xưa lúc hai người còn trẻ.

Nguyên nhân chính là quan hệ của hai nhà rất tốt, Lôi Diễm cùng Lục Nhân có thể nói là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tuy rằng hai người có nhiều bất đồng, lại chênh lệch đến tám tuổi, nhưng Lôi Diễm một chút cũng không cảm thấy được cô bé kia có chỗ nào đáng ghét.

Hắn luôn không thể đối Lục Nhân quá mức nghiêm khắc, chẳng qua ngẫu nhiên khi thấy nàng biểu hiện quá mức thô lỗ, hắn vẫn là nhịn không được nhắc nhở nàng vài câu.

Nàng chính là một chút khí chất của thiên kim nhà giàu đều không có, khi nói chuyện không đủ đoan trang, cử chỉ không đủ tao nhã, thực không hiểu được đào thúc như thế nào lại nuôi dưỡng ra một cô gái cẩu thả như vậy?

"Ai nói?" Thật vất vả trèo tường mà qua, Đào Lục Nhân vỗ vỗ hai tay bị bẩn vì leo tường, lấy tay gãi cái mũi có phần hơi ngứa.

"Con bé này, thật sự là...... Một chút bóng dáng của con gái đều không có." Thấy trên chóp mũi nàng dính chút bụi đất, hắn nhịn không được bật cười, xoay người trở về phòng lấy đến một cái khăn tay ẩm mang theo bên mình bước đi thong thả quay về bên cửa sổ.

"Lại đây."

"Làm chi?" Nàng trừng mắt nhìn, vẻ mặt không hiểu.

"Cái mũi dính bụi của cô a!" Tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn lấy một cái khăn tay ẩm, cẩn thận giúp nàng chà lau sạch sẽ.

Lục Nhân thấy hắn cao lớn ở trước mặt mình, động tác mềm nhẹ chà lau cái mũi của mình, trong lòng không khỏi có chút rối loạn; nàng cẩn thận khép hờ mí mắt, không cho hắn thấy chính mình ý loạn tình mê.

Từ nhỏ nàng đã ái mộ diện mạo tuấn tú, ôn hòa của anh trai ở nhà bên, chính là hắn không hiểu tình ý của nàng, còn luôn đối đãi với nàng như một đứa em gái, hại nàng yêu ở trong lòng mà khó mở miệng.

Bất quá mặc dù đã lớn nhưng nàng vẫn giữ vẻ ngượng ngịu, mỗi khi hẹn gặp lại với hắn, vẫn là đem toàn bộ tình yêu của mình giấu vào trong lòng; dù có nói như thế nào nàng cũng là nữ nhân, cho dù hiện tại nữ theo đuổi nam đã là chuyện bình thường không hệ trọng, nàng vẫn không thể vượt qua sự nhút nhát của cô gái rụt rè, để lớn mật thông báo.

Dù sao tình cảm giữa hai người bọn họ vẫn rất tốt, hắn còn có thể lấy khăn tay ướt giúp nàng lau mặt chẳng qua không phải "giống cái kia" như nàng muốn....

"Tôi cũng không phải cố ý." Nàng lẩm bẩm, cảm giác tay hắn rời đi khỏi mặt mình, cảm giác mất mát xâm chiếm làm nàng khẽ thở dài một tiếng.

"Không phải cố ý đã làm như vậy, cố ý thì còn như thế nào?" Lấy khăn tay vừa dùng ném vào thùng rác bên trong phòng."Còn đứng ở đó làm gì, sao không tự mình đi vào?"

"Anh bảo tôi đi vào tôi liền đi vào, vậy tôi đây là cái gì?" Lại dùng giọng điệu yêu cầu nàng làm theo mệnh lệnh nữa chứ? Đại tiểu thư nàng cố tình không nghe theo, hừ!

Lôi Diễm cau mày, ý cười xâm nhập vào đáy mắt."Tốt, vậy đừng vào."

"A?" Lục Nhân hoảng sợ nhảy xuống dưới, có loại cảm giác như bị đuổi; nàng ảo não bĩu môi, mất hết khí phách đi đến cửa phòng hắn.

"Không phải không vào sao?" Lôi Diễm mắt lạnh dò xét nàng, kỳ thật trong lòng nhanh chóng có chút đắc ý cười thầm.

Lòng dạ con bé này quả thật đơn thuần, tùy tiện tìm một phương pháp liền có thể đối phó, đến nay cũng không có gì thay đổi.

"Không tiến vào vậy tôi trèo tường làm gì?" Lục Nhân đảo cặp mắt trắng dã, giờ phút này cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mà mình đến đây."Tôi nghe ba tôi nói, anh cùng bác Lôi cãi nhau?"

Lão ba vì muốn nàng có thêm khí chất của nữ nhi, đặc biệt giúp nàng đăng kí học nấu ăn, không nghĩ tới hôm nay lớp nấu ăn được nghỉ, nàng chân trước vừa mới bước vào gia môn, lão ba liền khẩn cấp cho biết, báo cho nàng tin tức này, theo ba ba miêu tả dường như Lôi gia phát sinh chiến tranh.

Chiến tranh!

Được lão ba miêu tả khoa trương như vậy, nàng không đến xem thử sao được?

Bỏ qua một bên sự tò mò về kết quả của cuộc chiến không nói, cho dù nàng không phải là nữ nhân nhiều chuyện, nàng cũng nên đều là cô gái có đạo nghĩa giang hồ lại đây nhìn xem mới có thể an tâm.

Nhưng mà hiện tại thời gian cũng đã muộn, nàng cũng không muốn ồn ào làm quấy nhiễu đến bác Lôi và mẹ Lôi, cho nên trực tiếp trèo tường mà đến, hắc hắc

"Không, không sao." Hắn nhún vai, an nhàn ngã lên trên giường, mười ngón tay giao nhau đệm ở sau đầu, hoàn toàn không ngại trong phòng còn có một cô gái nũng nịu."Chính là nói chuyện lớn tiếng một chút, Bác Đào suy nghĩ nhiều quá."

"Không có chuyện gì sao lại to tiếng? Các người là cha con đó, không thể không thể nhẹ nhàng nói chuyện để giảng hòa sao?" Bởi vì thật sự cùng Lôi Diễm rất thân quen, hơn nữa nàng cũng không câu nệ tiểu tiết, nàng không chút suy nghĩ đến bên giường Lôi Diễm ngồi xuống, nhịn không được nhắc đi nhắc lại câu nói đó.

"Ta có nhẽ nhàng nói chuyện a, là ba Lôi lớn tiếng trước, ba tôi thích hét to, tôi có biện pháp gì?" Lôi Diễm phiền toái nhắm mắt lại.

"Không đúng, bác Lôi không thể không có việc gì lại quát tháo với anh, chắc chắn phải có lý do?" Lão nhân gia đang nổi giận còn cố tình nói như thế, thân thể vạn nhất xảy ra chuyện gì không may làm sao bây giờ?

"Còn không phải vì mấy tin tức trên báo." Lôi Diễm tức giận nói thật ra.

"Tin trên báo?" Đào Lục Nhân lấy ngón trỏ điểm nhẹ khóe miệng, mi tâm nhăn lại dùng sức suy nghĩ, nhiều lần trừng lớn hai mắt." Anh nói chính là...... Tin tức anh cùng anh Triệu khanh khanh ta ta kia sao?"

"Tôi! Bệnh thần kinh mới cùng tên đó khanh khanh ta ta!" Lôi Diễm ghét làm ra bộ dáng muốn nôn mửa, sau đó vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng."Lục Nhân, cô không lẽ cô cũng tin vào những gì trên tờ bát quái đó viết chứ?"

"Phốc ~~" Lục Nhân nhịn không được phun ra tiếng cười.

Thẳng thắn mà nói, nhìn tấm ảnh cố ý lợi dụng góc độ chụp ra đó, nếu không biết rõ con người hắn thì thật sự sẽ hiểu lầm Lôi Diễm cùng Triệu Ca có quan hệ mờ ám.

"Cười cái gì?" Lôi Diễm ngồi bật dậy, đô mắt mị hoặc nhìn nàng chằm chằm, rất có thể nếu nàng không tin tưởng lời nói của hắn, hắn sẽ một phen bóp chết nàng ngay lập tức.

"Tại sao lại không được cười! Tôi chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy được...... Hoàn toàn không chính xác~~" Nàng cảm giác không tốt chà xát cánh tay.

"Cho nên mới nói, nên mới làm cho ba tôi ngạc nhiên." Như thế cũng tạm được, nha đầu kia cuối cùng cũng chịu nói tiếng người.

"Không thể nói như vậy, anh là con trai độc nhất của bác Lôi, nửa đời sau của ông, ngoại trừ mong đợi vào anh còn có thể mong đợi ai?" Nàng nhỏ giọng nói.

Lão nhân gia quan niệm chính là như vậy, chung quy cảm thấy nhất định phải có người kế thừa gia nghiệp, cũng may trên nàng còn có một người anh trai, bằng không áp lực của nàng cũng sẽ rất lớn.

"Cô từ khi nào biến thành bà già nhỏ vậy?" Lôi Diễm buồn cười liếc mắt dò xét nàng một cái, nhưng mà một cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi, nói những chuyện giống như một lão thái bà, trông rất buồn cười.

"Già? Nếu tôi già thì anh cũng là một ông lão!" Nàng lấy khuỷu tay thúc hắn một cái, con gái đều rất kiêng kị với từ "già" này.

"Úc...... Cô gái này rất bạo lực." Lôi Diễm đau kêu một tiếng, không sợ mất mặt nằm quay về vị trí ban đầu, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nói gì thở dài một hơi.

"Làm chi thở dài?". Nghe hắn thở dài, trái tim của nàng chùng xuống, ngiêng mặt nhìn tuấn nhan của hắn.

Bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp, hàng mi dài cong, đôi mắt sang ngời, mũi cao thẳng, nhân trung cao, dáng vẻ thong mình, bên dưới là đôi môi mỏng mím chặt, các cô gái nhìn thấy không tự chủ được tim đập dồn dập.

Nhất là giống hiện tại như thế này, bộ dáng có chút đăm chiêu, nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tất cả của chính mình, đến đổi lấy giờ phút này xoay quanh ở ý tưởng trong đầu hắn.

"Tôi cảm thấy cha tôi có thể cần đến bác sĩ tâm lí." Đôi mày đẹp chau lại, hắn xoay người ngồi dậy, hai vai buông xuống dưới rõ ràng biểu đạt sự uể oải của hắn.

"Anh bị thần kinh sao, đang yên đang lành làm chi bác Lôi phải tìm bác sĩ tâm lí?" Nàng tức giận mắng.

Đây không phải là Lôi Diễm mà nàng quen biết, dù sao hắn trong lòng nàng vẫn là một người hăng hái, vương giả dễ dàng đem thế giới dẫm nát dưới chân, không dễ dàng gì mang bộ mặt uể oải như vậy?

Có thể thấy được bác Lôi cùng hắn cãi nhau thật sự vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ đã tới quá trình bom nguyên tử nổ mạnh đến nỗi vô cùng thê thảm, làm nàng lo lắng bất an."Cô biết không? Ông ấy thế nhưng muốn tôi nội trong ba tháng kết hôn, tôi nghĩ ông ấy tám phần là điên rồi." Lôi Diễm nắm lên trên giường ôm đầu gối về phía bức tường trước mặt, quyết tâm phát tiết từng chút bất mãn trong lòng.

"Kết, kết hôn?!" Tin này làm Đào Lục Nhân sợ tới mức nói không nên lời há hốc mồm không thể khống chế được nói lắp bắp, thậm chí thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Hắn phải kết hôn?

Với ai?

Tin tức này có uy lực vô cùng mạnh như một khối đạn hạt nhân, không hề báo động trước làm đầu nàng nổ tung, bùng nổ làm nàng choáng đầu hoa mắt, thật sự khó thở. Ngay sau đó trong óc trống rỗng.

"Ừm, kết hôn." Cảm giác hai chữ kia cách hắn rất xa xôi, thật ra mà nói, trong đầu hắn nửa người để chọn làm tân nương đều không có."Cưới một cô gái về nhà làm vợ, cứ như vậy."

Cưới một cô gái về nhà làm vợ?

Ông trời! Ai chính là cái cô gái may mắn kia?

Trong lòng nàng choáng váng khổ sở, dữ dội như cuồng phong, nhưng biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là đang ngơ ngác, ấp úng nói không được nửa lời.

"Lục Nhân? Đào Lục Nhân?" Phát hiện nàng ngốc nghếch, ngơ ngác cũng không nhúc nhích, trong lòng hắn nhất thời muốn đùa giỡn đưa tay lắc lư trước mắt nàng "Hồn đâu nhanh quay về ác ~~ Đào Lục Nhân ai ~~"

Con bé con này sao lại thế này? Bọn họ đã qua tuổi chơi trò người đầu gỗ này lâu rồi mà.

"Tôi ~~" Nàng đột nhiên hoàn hồn, đập vào đôi tay của hắn đang lắc lư ở trước mặt của mình."Quay về cái đầu của anh! Tôi đang yên đang lành ở chỗ này, một sợi lông tơ cũng không mất, đừng nguyền rủa tôi."

"Ha ha! Cô vẫn giống như em gái của tôi, tôi làm sao có thể cam lòng nguyền rủa cô?" Lôi Diễm cười to, đã vơi bớt ấm ức trong lòng.

Lục Nhân chính là Lục Nhân, tuy rằng nàng không có mùi vị nữ nhân, cũng không phải rất lương thiện hay am hiểu ý tứ của người, càng không có sự khôn khéo mềm mại, nhưng nàng lại có thể làm hắn tạm thời quên đi phiền não trong lòng, cùng nhau cười với nàng, cùng nhau ồn ào, đây là bất luận ưu điểm của cô gái nào nào so ra cũng đều rất kém.

Lục Nhân tuyệt đối là độc nhất vô nhị!

Đào Lục Nhân đôi mắt lờ mờ —— Nếu có thể lược bỏ câu nói phía trước, nàng hẳn là sẽ vui vẻ bay lên trời?

Đúng vậy, nàng vẫn biết rõ ràng Lôi Diễm chỉ xem nàng là tiểu muội muội, tiểu muội muội mãi mãi không lớn, hắn chưa từng chú ý tới nàng trưởng thành, năm tháng trôi qua, vẫn là cô gái quen thuộc, vẫn đều là như thế......

"Làm gì? Cùng lão ba cãi nhau chính là tôi, tại sao cô so với tôi còn âm dương kỳ quặc hơn?" Người làm ăn tư duy rất sắc bén, Lôi Diễm không xem nhẹ tình hình trước mắt của nàng, lấy tay chỉ chỉ vào trán của nàng. (Âm dương: ý nói cá tính thất thường)

"Anh mới âm dương kỳ quặc đó!" Lại đập tay hắn, Lục Nhân cố gắng nở một nụ cười nhưng nụ cười kia hơi khó coi một chút, ngữ khí cũng hơi chua sót chút."Tôi, tôi chỉ là đang nghĩ muốn, ba tháng 『 hưu ~~』 nhoáng lên một cái mắt đã trôi qua, anh đến chỗ nào để biến ra một tân nương đến báo cáo kết quả công tác?"

"Cô xem kết hôn đâu có giống như đang xử lý công việc." Lôi Diễm bật cười, nhưng ý cười còn duy trì hai giây, giây tiếp theo đôi mắt bỗng trở nên thâm trầm, nguy hiểm nhìn thẳng nàng."Hơn nữa cô cũng rất xem thường tôi rồi? Lôi Diễm tôi muốn tìm vị hôn thê, không lẽ không có cô gái nào không chịu lấy tôi sao?"

Hắn chăm chú nhìn, làm tim nàng đập lạc nhịp, nàng lập tức vươn tay chặn gương mặt tuấn tú của hắn lại xoay sang một bên.

"Đúng rất đúng, Lôi Đại công tử ngài muốn tìm vị hôn thê, là không sợ không có cô gái nào muốn lấy ngài, nhưng vấn đề là, đó không phải là cuộc hôn nhân mà ngài mong muốn?" Nàng buồn bực chỉ thẳng trọng tâm.

Trực tiếp sắc bén phân tích vấn đề, làm cho trong phòng Lôi Diễm xuất hiện một không gian lặng im ngắn ngủi.

"Lôi Diễm?" Tốt lắm, lần này đổi lại là hắn không nói phải không? Thật sự là đủ rồi!

"Đây là nguyên nhân khiến tôi đau đầu Lục Nhân." Lôi Diễm phá lệ ở nàng trước mặt yếu thế, hắn thật sự thấy chuyện này không có cách, đây hoàn toàn là chuyện hắn thật sự không thể nắm trong tay."Tôi thật sự là không có biện pháp."

Con người đó chính là động vật phức tạp nhất trên thế giới.

Trên thương trường mọi việc rất dễ dàng, dù sao cũng chỉ là giao dịch mà thôi, việc mua bán sẽ do hai bên cùng quyết định lập khế ước, sau khi kết thúc có thể dùng tiền giải quyết, nhưng hôn nhân cũng không đơn giản như vậy.

Hắn có thể tùy tiện tìm một cô gái miễn cưỡng theo ý lão ba, nhưng sau đó thì sao.

Vợ chồng không đồng lòng, không thể không có tình cảm mà sống với nhau cả đời được? Nếu tính cách hai bên thật sự không hợp, có thể dùng phí phụng dưỡng để giải quyết tốt vấn đề, khả năng vạn nhất đối phương lại không đi, lại không cẩn thận có dứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Nếu như thế thì vấn đề này còn phức tạp hơn trăm ngàn lần.

Thấy tinh thần hắn lo lắng, Đào Lục Nhân trong lòng khẩn trương, không cần phải nghĩ ngợi thốt ra.

"Tôi có biện pháp! Hãy đem tôi trở thành tân nương của anh đi."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-9)