Vay nóng Homecredit

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 092

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 092
Tiền duyên thiên - 4: Ác mộng bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Shopee


"Oa, nơi này thật sự rất cao, có thể nhìn thấy cả kinh thành!" Triệu Lăng Nhi bước lên bậc thềm đá cuối cùng, nhẹ nhàng đi trên hành lang hẹp, lớn tiếng cảm thán.

Thác Bạt Phong đi bên cạnh nàng, nhìn bóng dáng nhỏ xinh và dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn ngây ra, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra mấy phần sủng nịnh cùng nhu tình, tuy nhiên chính hắn cũng không cảm thấy.

"Hoàng thượng, lúc đó ngài sai người kiến tạo tòa tháp cao mười tầng này chính là để ngắm nhìn kinh thành sơn thủy tú sắc hay sao?" Triệu Lăng Nhi đột nhiên ngừng lại, thu hồi tầm mắt trở lại trên người Thác Bạt Phong.

Ánh mắt trong suốt thanh linh, không mang theo bất cứ tà niệm nào làm Thác Bạt Phong bị mê hoặc.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài làm sao vậy?" Thấy Thác Bạt Phong thật lâu không có phản ứng, Triệu Lăng Nhi cất cao giọng.

Thác Bạt Phong bừng tỉnh, suy nghĩ tỉnh táo trở lại, hắn ôm nàng dựa lên lan can, "Thích không?"

"Đương nhiên!" Triệu Lăng Nhi mỉm cười ngọt ngào, hiển nhiên thái độ vừa rồi của Thác Bạt Phong không ảnh hưởng gì đến nàng.

"Triệu quốc cũng có một tòa tháp cao mười trượng mà."

"Ân, nhưng nơi đó cũng lâu rồi chưa được sửa chữa, rách mướp lắm rồi, hơn nữa, phụ hoàng chưa bao giờ cho ta tới đó."

"Ngươi thật sự chỉ là công cụ của Triệu Huân Ngâm?" Mắt hắn dị thường bình tĩnh, dung nhan tuấn mỹ thập phần lạnh lùng.

Triệu Lăng Nhi trầm ngâm, cuối cùng gật đầu, yếu ớt nói: "Ngoại công của ta vốn là công bộ thượng thư, có lần đã phạm sai lầm làm cho phụ hoàng giận dữ, đày ông đi ra biên thùy; từ đó về sau, địa vị của mẹ ta trong cung cũng tụt dốc thê thảm, chẳng những phụ hoàng lạnh nhạt nàng mà các tần phi khác cũng thường xuyên khi dễ nàng, ngay cả ta cũng không ngoại lệ."

"Bởi vậy ngươi liền cần lao luyện võ, học tập các loại binh pháp và chiến thuật, hy vọng có được sự sủng ái của phụ hoàng?"

"Không phải sủng ái, là coi trọng, càng là vì mẹ ta! Lần đầu tiên hắn thấy ta mặc quân trang thì vô cùng kinh ngạc. Lúc ấy, hắn đang tiễn đưa Triệu quân, biết ta muốn đi thì bàng hoàng há hốc mồm."

"Cuối cùng thì sao? Ngươi làm sao thuyết phục hắn?" giọng điệu Thác Bạt Phong rất bình thường, giống như đang nói chuyện phiếm vậy.

"Sự liều mạng của ta làm phụ hoàng giận dữ, đồng thời cũng làm ông tò mò, trong lúc đó, một vị tướng quân đã ra mặt nói tốt cho ta, cuộc đời hành quân của ta mới chính thức bắt đầu!" Vị tướng quân kia nhất định chính là Vương Cảnh, nghĩ đến A Cảnh ca luôn luôn yêu thương mình, trên mặt Triệu Lăng Nhi lập tức lộ ra nụ cười.

"Xem ra, ngươi đối vị tướng quân kia rất có hảo cảm?"

"Đương nhiên! A Cảnh ca ngay từ đầu chính là ân nhân của ta."

A Cảnh ca! Chẳng lẽ ý nàng nói Vương Cảnh? Thác Bạt Phong nhíu mày. Hắn nghe nói Vương Cảnh của Triệu quốc quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dũng mãnh thiện chiến, dũng cảm kiên nghị. Không biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ áp lực đè nặng trong lòng, làm hắn phi thường khó chịu.

"Trước kia, ta chỉ có mẫu thân, sau lại có A Cảnh ca, hiện tại lại có Hoàng thượng, xem ra lão thiên gia đối ta còn là rất tốt!" Triệu Lăng Nhi ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, lúm đồng tiền say lòng người.

Cực lực ngăn chặn cảm giác nặng nề, Thác Bạt Phong nhìn về phía Triệu Lăng Nhi, cúi đầu hỏi: "Lăng nhi có thích trẫm hay không?"

Nghe hắn trực tiếp hỏi vấn đề này, khuôn mặt Triệu Lăng Nhi ửng hồng nhưng cũng thành thật trả lời: "Thích!"

Khóe miệng Thác Bạt Phong hơi cong lên, "Thích nhiều không?"

"Ách, Hoàng thượng và mẫu thân đều quan trọng như nhau!"

"Hóa ra còn có người có cùng vị trí với trẫm sao? Trẫm cứ cho rằng trẫm là quan trọng nhất trong lòng ngươi cơ!" Tiếng nói lộ ra vẻ khổ sở.

Triệu Lăng Nhi nhìn lại hắn. Một lúc sau, hai cánh tay vòng ra sau lưng hắn, tựa đầu trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Đối với mẫu thân, là hiếu thuận và kính yêu; đối với A Cảnh ca, là sùng bái và kính trọng; đối với Hoàng thượng, là... yêu, kìm lòng không đậu."

Thác Bạt Phong nghe xong thì không lập tức đáp lời, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa đi rất nhiều, dường như trong con ngươi đen cũng lóe ra sóng ngầm.

Hắn một tay giữ vai nàng, một tay nâng mặt nàng lên, lúc nàng còn đang kinh ngạc thì môi hắn đã giữ lấy môi nàng.

Tim Triệu Lăng Nhi đập nhanh, nàng căn bản không thể ngăn thế tấn công bá đạo cuồng nhiệt của hắn, thân thể mềm mại xụi lơ trong ngực hắn. Nàng đã hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, hoàn toàn rơi vào nụ hôn của hắn.

Mãi đến lúc hai người đều không thể hô hấp mới tách ra.

Triệu Lăng Nhi hồng phấn xinh tươi, hai mắt mê mang, hiển nhiên còn chưa khôi phục từ cảm xúc mãnh liệt vừa rồi.

"Lăng nhi càng ngày càng thông minh, đã biết làm sao đáp lại trẫm!" Thác Bạt Phong một lần nữa ôm nàng vào trước ngực.

Triệu Lăng Nhi không nói, tiếp tục khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, thổ khí như lan, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, Triệu Lăng Nhi vùi đầu trước ngực Thác Bạt Phong, không phát hiện ra trong đôi mắt hắc đồng sâu thẳm kia hiện lên một tia quang mang quỷ dị.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Nương nương, thư của ngài!" Tiểu Thiến cầm một phong thư kích động chạy vào trong điện.

Triệu Lăng Nhi lập tức nhận lấy, kích động mở ra.

Tiểu Thiến vẫn đứng một bên quan sát Triệu Lăng Nhi. Thấy nàng dần lộ vẻ hân hoan hưng phấn, vì vậy hỏi: "Nương nương hình như tâm tình rất tốt!"

"Hoàng thượng cũng không gạt ta, Thác Bạt quân chẳng những rút lui, còn theo Triệu quốc ký kết điều ước vĩnh viễn không xâm phạm, A Cảnh ca còn chúc mừng ta tìm được một phu quân vĩ đại như Hoàng thượng!" Triệu Lăng Nhi nhìn lại bức thư trong tay, sung sướng nói.

"Đúng vậy, nô tỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoàng thượng đối tốt với nương nương nào như vậy. Đối với hậu cung, Hoàng thượng vẫn luôn tuân theo truyền thống, chính là từ sau khi nương nương xuất hiện, Hoàng thượng không còn có cưng chìu nương nương ở các cung khác nữa." Tiểu Thiến nói đầy hoan hỉ và hâm mộ.

Triệu Lăng Nhi vừa nghe, trên mặt vui vẻ càng đậm, nội tâm cũng ngọt ngào. Đúng vậy, nửa tháng nay, ban ngày hắn nếu có rãnh rỗi thì mang nàng đến các địa phương hậu cung du lãm ngắm cảnh; ban đêm, nàng mỗi đêm đều ở Dực Khôn cung, cùng hắn trèo lên đỉnh dục vọng.

Trừ lần đó ra, hắn còn bảo vệ nàng không bị các tần phi khác khi dễ ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nàng ba phần.

Ngắn ngủn nửa tháng, nàng dĩ nhiên lâm vào tình võng của hắn. Hắn - nhu tình, hắn - sủng nịch, hắn - thương yêu, mỗi lần đều làm nàng cảm động không thể tự kềm chế, nàng hốt nhiên phát hiện, bản thân cũng không dè chừng hắn nữa.

Cảm giác bên hông có thứ gì quen thuộc chạm vào, cảm giác trên gáy truyền đến một khí tức cực nóng, Triệu Lăng Nhi lập tức thanh tĩnh. Lúc nhìn thấy nhân ảnh quen thuộc bên cạnh thì vui mừng hô lên, "Hoàng thượng, ngài hạ triều?"

Thác Bạt Phong ngẩng mặt lên, nhìn nàng nhẹ nói: "Rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến Lăng nhi trầm mê như thế, ngay cả trẫm xuất hiện lâu như vậy cũng không cảm thấy?"

Triệu Lăng Nhi giơ bức thư trong tay lên: "Hoàng thượng, A Cảnh ca hồi âm cho ta!"

"Vậy sao? Hắn nói gì thế?" Trên tuấn nhan của Thác Bạt Phong ngoài một chút tò mò ra thì không còn bất kỳ biểu hiện nào khác.

"Hắn nói, Triệu quốc giờ rất ổn định, còn nói... còn nói chúc mừng ta!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Triệu Lăng Nhi ngày càng nhỏ, gần đây nàng rất hay đỏ mặt.

"Hắn chúc mừng Lăng nhi cái gì?"

"Hắn nói, tìm được phu quân vĩ đại như Hoàng thượng, đạt được thánh sủng trước nay chưa từng có chính là phúc khí kiếp trước Lăng nhi tu luyện được!" Triệu Lăng Nhi nói lại nội dung trong thư, sau đó ẩn tình đưa mắt nhìn Thác Bạt Phong.

"Vậy Lăng nhi thì sao? Trẫm yêu ngươi như vậy, Lăng nhi phải báo đáp trẫm thế nào?"

Triệu Lăng Nhi im lặng một lúc, sau đó ngước mắt nhìn vào mắt hắn, tiếng nói mềm mại nhưng vô cùng kiên định: "Sự ưu ái của Hoàng thượng, Lăng nhi khắc sâu trong tâm khảm... chỉ khi biển cạn đá mòn mới thay đổi!"

Biển cạn đá mòn mới thay đổi! Biển cạn đá mòn mới thay đổi! Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nghe lời thề này, Thác Bạt Phong ngây người ra.

Triệu Lăng Nhi cảm xúc phập phồng, nàng vốn tưởng rằng một năm sau sẽ tới Yến quốc hòa thân, gả cho Yến Đình Phái, không ngờ mới ngắn ngủi có nửa tháng nàng đã yêu nam nhân trước mắt này, nam nhân làm nàng toàn tâm toàn ý yêu, nguyện ý vì hắn hy sinh!

Vì hắn sinh, vì hắn tử! Triệu Lăng Nhi không khỏi âm thầm run lên, bản thân sao tự dưng lại nghĩ tới điều này. Từ trước tới giờ, nguyện vọng của bản thân đều là cố gắng làm cho bản thân mạnh mẽ, bảo vệ mẫu thân khỏi bị khi dễ, nhưng nàng vừa mới phát hiện tôn chỉ của nàng tựa hồ đã thay đổi.

Trước kia vô luận hành quân bao lâu, nàng đều giành thời gian nhớ về mẫu thân, nhưng hiện tại thì sao? Đã bao lâu? Tựa hồ đã vài ngày nàng không nghĩ gì tới mẫu thân, cả đầu óc nàng đều đã bị bóng dáng Thác Bạt Phong lấn chiếm.

"Lăng nhi, ngươi lại thất thần rồi!" Thác Bạt Phong nói.

"Ta... Hoàng thượng, xin lỗi!"

"Chỉ một câu xin lỗi thôi sao, Lăng nhi không có thành ý sao!"

"Vậy Hoàng thượng muốn ta như thế nào đoán thành ý?" Rũ bỏ tư tự, Triệu Lăng Nhi khôi phục vẻ ngây thơ tinh nghịch.

"Ân..." Thác Bạt Phong lại gần nàng, nói nhỏ hai câu vào tai nàng.

Triệu Lăng Nhi nghe xong, hờn dỗi một câu, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa vui sướng.

Khóe miệng Thác Bạt Phong lộ ra nụ cười quỷ dị, ngắm nhìn nàng, cuối cùng nói: "Lăng nhi, ngày mai trẫm có việc phải xuất cung, hai ngày sau mới trở về."

Triệu Lăng Nhi vừa nghe, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ buồn bã.

"Không nỡ rời xa trẫm?" Thác Bạt Phong đã lưu ý đến.

"Ân!" Triệu Lăng Nhi thành thật gật đầu. Nửa tháng nay nàng đã sớm thành thói quen làm bạn với hắn cả đêm lẫn ngày.

"Đồ ngốc, một ngày một đêm mà thôi, nếu nửa đêm ngủ không được, thì hãy trở về chỗ cũ của trẫm và ngươi để giải tương tư chi khổ!"

"Chán ghét!" Nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn, Triệu Lăng Nhi đỏ bừng mặt mũi.

Hai người tiếp tục liếc mắt đưa tình, cho đến Tiểu Thiến tới bẩm báo ngọ thiện đã chuẩn bị xong, Thác Bạt Phong mới ôm Triệu Lăng Nhi cùng đi tới thiện thính.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Trong cung điện xa hoa phi thường yên lặng, Triệu Lăng Nhi buồn bã không vui tựa lên ghế, trên mặt hiển lộ niệm tình.

Tiểu Thiến đến gần nàng mấy lần nhưng lần nào cũng lại lẳng lặng quay đi.

"Tiểu Thiến, ngươi... có phải có chuyện gì hay không?" Phát hiện Tiểu Thiến tâm sự nặng nề, bộ dáng muốn nói lại thôi, Triệu Lăng Nhi mới hỏi.

Tiểu Thiến dừng lại một chút, quay qua quay lại một hồi mới nói, "Nương nương, kỳ thật... kỳ thật hôm qua Hoàng thượng đã trở lại!"

"Ngươi nói gì?" Triệu Lăng Nhi lập tức tọa thẳng thân thể.

"Lúc sáng nô tỳ tới ngự thiện phòng, nghe thấy cung nữ Tiểu Thúy của Đường Lê cung phân phó hôm nay chuẩn bị thức ăn thật phong phú cho Lê phi nương nương, bởi vì... bởi vì Hoàng thượng tối qua ngủ tại Đường Lê cung!" Tiểu Thiến ấp a ấp úng, mãi mới nói được hết câu.

Triệu Lăng Nhi nghe xong, cả người giống như bị lôi điện đánh trúng, chấn trụ. Hóa ra, hắn không phải chưa về cung mà là không tới tìm bản thân.

Buổi sáng hôm qua nàng nước mắt lưng trọng tiễn hắn đi, sau đó vẫn một mực ở trong điện đếm thời gian hắn trở về, không thể ngờ nghênh đón nàng lại là tin tức làm nàng tan nát cõi lòng!

"Nương nương..." Thấy Triệu Lăng Nhi cả người ngây dại, Tiểu Thiến lo lắng an ủi, "Nương nương, không chừng những gì Tiểu Thiến nghe thấy là sai. Hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, làm sao có thể cưng chìu người khác? Nương nương có nhớ lần trước Hoàng thượng hồi cung liền lập tức đến tìm nương nương không? Cho nên nô tỳ cho rằng, Hoàng thượng có việc nên tạm thời trì hoãn, lùi thời gian hồi cung lại."

Thấy Triệu Lăng Nhi không nói, Tiểu Thiến tiếp tục: "Nương nương, không bằng nô tỳ đưa ngài đến Dực Khôn cung!"

Không sai, đi Dực Khôn cung. Chỉ cần đến đó sẽ biết hắn rốt cục là đã về hay chưa. Nhưng không biết tại sao Triệu Lăng Nhi lại không muốn đi. Có lẽ nàng sợ, nàng sợ những điều Tiểu Thiến vừa nói là sự thật!

"Nương nương, đừng suy nghĩ miên man, nào, nô tỳ cùng người qua, nô tỳ nghĩ Dực Khôn cung nhất định rất an tĩnh, bởi vì Hoàng thượng không có ở đó!" Tiểu Thiến vừa nói vừa đỡ Triệu Lăng Nhi.

Triệu Lăng Nhi thì cứ ngơ ngác như vậy, tùy ý Tiểu Thiến đưa nàng ra khỏi Bách Hợp cung.

Dọc đường đi, nàng thấp thỏm bất an. Khi thì cuồng tưởng, vạn nhất hắn ngày hôm qua thật sự đã trở về, bản thân cần phải làm sao bây giờ? Làm sao đối mặt hắn? Bên trong nàng lại ra sức an ủi bản thân, hắn nhất định còn chưa hồi cung.

Bách Hợp cung chỉ cách Dực Khôn cung có hai khắc đi bộ, nhưng lần này nàng tưởng như xa vô tận, thời gian trôi qua cũng chậm rãi vô cùng.

Thật vất vả, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy tấm biển có ba chữ to "Dực Khôn cung" trên cao.

Không do dự giống khi nãy nữa, lần này, nàng cấp bách đi vào đại điện.

Trong điện im ắng, một bóng người cũng không có. Chẳng lẽ hắn còn chưa có trở lại?

Vòng qua một hành lang gấp khúc thật dài, nàng dừng lại trước tẩm phòng của hắn, sau đó quay đầu lại, nói với Tiểu Thiến: "Ngươi ở lại bên ngoài chờ ta!"

Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy cửa ra, vượt qua cánh cửa, đi vào.

Bên trong phòng phi thường an tĩnh, ngăn chận bối rối nàng từng bước từng bước đi về phía trước. Dần dần, nàng hình như nghe được thanh âm nho nhỏ, một hồi tiếng ngâm gọi xa lạ mà quen thuộc. Sau đó, nàng đi đến... thấy... trên chiếc giường lớn, hai thân hình quang lỏa đang gắt gao giao triền chung một chỗ.

Không cần nhìn mặt nàng cũng rõ ràng, người đang không ngừng chuyển động lưng kia là ai, bởi vì thân hình mạnh mẽ cường tráng này đã nửa tháng nay làm nàng hàng đêm mê luyến.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy trong phòng lạnh ngắt, dường như có một luồng không khí lạnh như băng ập vào, khí tức lạnh lùng ngày càng đậm, ngày càng nặng, dần dần hình thành một tầng băng ngàn năm bao vây lấy nàng.

Nàng giống như bị nhốt trong một hầm băng kín bưng. Rất lạnh! Rất lạnh! Lạnh đến mức làm máu trong người nàng đọng lại, cơ thể bên ngoài cứng ngắc, bên trong run rẩy.

Trong lòng giống như có ngàn vạn con dao sắc bén đang đâm cắt. Đau quá! Tại sao lại đau như vậy? Tại sao?

Triệu Lăng Nhi thống khổ nhíu mày, khuôn mặt cũng vì khổ sở mà nhăn nhúm lại. Phảng phất như có một cỗ lực lượng từ phía trước đánh tới khiến cả thân thể nàng lảo đảo về phía sau. Phịch một tiếng, nàng té ngã trên mặt đất.

Lại là một hồi đau nhức! Lần này, là đau đớn từ mông truyền đến! Mặt đất rõ ràng có trải thảm mềm mại, vì sao nàng lại cảm thấy đau đớn?

Không chỉ là cái mông đau, nàng phát giác, chân cũng đau, tay cũng đau, còn đau đầu nữa, toàn thân đều đau, đau đớn nhất chính là ngực!

"A!" Nàng hai tay ôm đầu, thê lương kêu lên.

Đáng tiếc, tiếng kêu của nàng tựa hồ không ai nghe; hành động của nàng, cũng tựa hồ không ai thấy.

Hai người trên giường vẫn lửa nóng giao quần, tiếng ngâm gọi ngày càng vang dội, lan tràn cả tẩm phòng, dung hợp trong không khí lạnh như băng đó, tối hâu, vọng tới tai Triệu Lăng Nhi.

"A..." lại là một tiếng thét chói tai, Triệu Lăng Nhi ngã về phía sau, hôn mê.

Lúc Triệu Lăng Nhi mở mắt ra, phát giác trên đầu là một đỉnh màn màu vàng, ánh mắt chuyển sang phải liền bắt gặp một nhân ảnh quen thuộc.

Nhìn hắn cả người chỉ có một mảnh tiết khố, đầu óc Triệu Lăng Nhi lại hiện ra hình ảnh vừa rồi, trong lòng lại đau đớn.

"Tỉnh rồi?" Thác Bạt Phong quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng, tuấn nhan không chút biểu tình.

Triệu Lăng Nhi chống hai tay xuống giường, ngồi dậy, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào hắn, đôi môi khô héo từ từ hé mở, "Hoàng thượng, ngài đã nói sau này sẽ chỉ yêu thương một mình Lăng nhi, từ Lăng nhi ra sẽ không cưng chìu ai khác."

Trên mặt Thác Bạt Phong lộ ra nụ cười khinh miệt, "Vậy sao? Trẫm nói bao giờ vậy?"

"Hoàng thượng thường xuyên nói điều đó với Lăng nhi, đặc biệt là vào buổi tối, ở trên chiếc giường này!" Khuôn mặt vốn tái nhợt của Triệu Lăng Nhi càng thêm mất huyết sắc. Hiển nhiên câu hỏi của Thác Bạt Phong đã làm đau nàng.

"Trẫm hình như còn chưa nói cho Lăng nhi biết, những lời này trẫm đã nói rất nhiều lần, đặc biệt là ở trên chiếc giường này, cùng với vô số tần phi, nói vô số lần rồi!" Nụ cười khinh miệt ngày càng đậm, tựa hồ như giễu cợt Triệu Lăng Nhi không biết tự lượng sức mình.

Nghe xong, Triệu Lăng Nhi mở to mắt, cơ hồ không thể hô hấp.

Lại lần nữa liếc nàng liếc mắt, hắn đứng dậy, hướng ra phía ngoài hô một câu.

Lâm công công lập tức đi vào, mắt nhìn thẳng thay quần áo cho hắn.

Triệu Lăng Nhi lẳng lặng ngồi trên giường, dại ra mà nhìn. Nàng chỉ cử động do ngồi quá lâu, cơ thể bị tê cứng đi, nhưng nàng không cảm thấy đau nhức, bởi vì cảm giác đau đớn trong tâm nàng đã bao phủ toàn thân mất rồi.

Lâm công công đi ra ngoài, mắt thấy hắn cũng muốn rời đi, Triệu Lăng Nhi nhảy xuống giường nhanh như chớp, chạy tới bên cạnh hắn, gắt gao túm trụ hắn, "Hoàng thượng đừng!"

"Buông tay!" tiếng nói lãnh liệt, so sánh ngàn năm hàn băng còn có phần hơn.

"Hoàng thượng, tại sao lại như vậy? Ngài thay đổi rồi!" Triệu Lăng Nhi không những không tha, còn túm càng chặt hơn.

"Thay đổi? Trẫm cho tới bây giờ vốn là chưa từng thay đổi!"

"Hoàng thượng chẳng lẽ quên khoảng thời gian khoái nhạc nửa tháng nay của chúng ta?l

"Khoái nhạc? Ha ha!" Thác Bạt Phong hốt nhiên cười lạnh, "Quả thực nhàm chán xuyên thấu!"

Ngay sau đó hắn xoay người lại, ngón tay thon dài nâng cằm Triệu Lăng Nhi lên, "Ngươi ở trên giường đúng là không tệ, rất phù hợp khẩu vị của trẫm. Tuy nhiên, thức ăn có ngon miệng đến đâu mà ăn nhiều cũng sẽ chán. Huống hồ ngươi giống như một thanh gỗ vậy, trẫm quay ngươi đã thấy chán rồi! Mới vừa rồi có nhìn thấy không? Di phi như vậy mới gọi là nữ nhân! Ngươi? Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu biết!"

"Không phải Hoàng thượng đã nói ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần hưởng thụ thật tốt thôi sao." Triệu Lăng Nhi đến giờ vẫn không nhận ra quỷ kế của hắn.

"Ha ha ha!" Thác Bạt Phong buông tay ra, ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Hoàng thượng, van cầu ngài, nói cho Lăng nhi, tới cùng chuyện gì xảy ra? Hoàng thượng!" Triệu Lăng Nhi lại lần nữa lay động cánh tay hắn.

"Cút ngay!" Thác Bạt Phong vung mạnh tay, Triệu Lăng Nhi bất ngờ không kịp phòng, liền ngã xuống đất.

"Hoàng thượng!" Mắt thấy hắn lại muốn cất bước, Triệu Lăng Nhi không còn kịp nữa đứng lên, lập tức vươn hai tay, ôm lấy chân hắn.

"Triệu Lăng Nhi, trẫm đối với ngươi không còn có chút hứng thú nào nữa! Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy biến khỏi tầm mắt của trẫm!"

"Đừng! Hoàng thượng! Xin hãy nói cho Lăng nhi, Lăng nhi tới cùng làm sai cái gì? Tại sao phải đối xử với Lăng nhi như vậy? Van cầu ngài nói cho Lăng nhi, Lăng nhi nhất định sẽ sửa, vô luận như thế nào, Lăng nhi nhất định làm theo!"

Vô luận như thế nào, nhất định làm theo? Ha ha, rốt cục cũng nói ra những lời này! Thác Bạt Phong đưa mắt xuống nhìn nàng, gằn từng tiếng nói: "Trẫm muốn ngươi lập tức trở về Triệu quốc, hòa thân gả cho Yến Đình Phái, sau đó làm theo an bài của trẫm, làm Yến quốc sụp đổ!"

Trên phương diện tình yêu, Triệu Lăng Nhi có lẽ là ngây thơ, nhưng khi nghe đến đó, nàng lập tức tỉnh ngộ.

Hóa ra tất cả đều chỉ là một âm mưu, một quỷ kế đã sớm bày ra đợi nàng rơi vào.

"Sao? Không phải nói cái gì cũng làm sao? Ngươi chỉ cần làm theo chỉ thị của trẫm, ngày Yến quốc rơi vào tay Thác Bạt hoàng triều cũng là ngày ngươi trở lại bên trẫm!" Thác Bạt Phong tự tin nói.

Đáng tiếc, hắn chỉ thấy Triệu Lăng Nhi đứng lên, đưa tay gạt nước mắt, hận hận nhìn hắn, nộ xích, "Thác Bạt Phong, đồ hèn hạ!"

Biến hóa của nàng làm Thác Bạt Phong chợt hoảng hốt, rất lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Đau đớn trong lòng đã bị phẫn nộ lấn át, Triệu Lăng Nhi lạnh lùng nhìn hắn, rất nhanh lao ra ngoài.

Nhìn cánh cửa vẫn đang đong đưa, nhớ lại nàng vừa mới rời đi không hề lưu luyến, Thác Bạt Phong càng thêm kinh hoảng ý loạn. Tại sao lại như vậy? Nàng rõ ràng đã trúng mị tâm chú, vì sao lại biểu hiện như vậy?

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hôm nay trời trong nắng ấm, nhưng Triệu Lăng Nhi không hề thấy ấm áp.

Từ chối mấy ngày, nàng vẫn là đầu hàng. Biết rõ tất cả đều là quỷ kế, biết rõ hắn là tên ác ma, nàng vẫn không thể kiềm chế được bản thân, đáp ứng yêu cầu ma quỷ đó.

"Lăng nhi, nhất định phải nhớ trẫm đó!" Thác Bạt Phong nói nhỏ bên tai nàng, bộ dáng thâm tình chân thành, tuy nhiên chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra dưới đáy đôi con ngươi đen thâm thúy kia cất giấu đắc ý vô cùng.

Triệu Lăng Nhi không nói gì, chậm rãi đi tới xe ngựa.

"Lăng nhi, nhớ đến trẫm! Còn có, trẫm sẽ dùng bồ câu đưa tin liên lạc với ngươi, ngươi hãy tùy thời bẩm báo tình huống cho trẫm!"

Thấy nàng vẫn im lặng không nói, Thác Bạt Phong tiếp tục: "Ngoan, thời gian trôi qua rất nhanh thôi, chỉ cần ngươi thật tốt phối hợp với trẫm, không tới nửa năm sẽ được trở lại đây, đến lúc đó ngươi sẽ là duy nhất của trẫm."

Duy nhất! Duy nhất! Biết rõ kiêu lời hứa này của hắn, nhưng nàng cũng tin.

"Hoàng thượng, ta đi, bồ câu đưa tin liên lạc!" Lại lần nữa thật sâu địa nhìn hắn liếc mắt, Triệu Lăng Nhi kéo xuống màn xe.

Nhìn theo xe ngựa dần xa, đáy lòng Thác Bạt Phong dĩ nhiên nổi lên một tia phiền muộn, còn có luyến tiếc không bỏ.

Hắn cứ đứng như vậy, mãi đến khi xe ngựa đã biến mất khỏi tầm mắt cũng không cách nào phục hồi tinh thần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-133)