Truyện:Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt - Chương 07

Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt
Trọn bộ 59 chương
Chương 07
Ngủ nướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

<images>Chương 7: Ngủ nướng

"Ăn ngon uống ngon, còn kiếm được cả bạn trai"

# editor: ilovesther_

Chiều tối, Triệu Mục Trinh trở về, ngoài kem ra còn mang theo một con mèo ta.

Dáng không lớn lắm, bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt mèo màu hổ phách sáng rực, kêu lên một tiếng vô cùng êm ái.

Ước Tây ngồi xổm xuống, vừa ngắm mèo vừa m*t cây kem ngọt trong tay, đôi môi căng bóng hồng hào khẽ mím lại vì lạnh. Cô ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

"Triệu Mục Trinh ơi, cậu vì tôi mà đi trộm mèo hả?"

Giọng nói có xu hướng cảm động, nhưng Triệu Mục Trinh - người bị gán cho tội danh ăn trộm đã kịp thời ngăn lại.

"Mượn thôi, mèo nhà Hồ Hướng Thiên."

Ước Tây "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Nó tên là gì vậy?"

Triệu Mục Trinh: "Đỗ Đen."

Ước Tây nhìn bộ lông đen nhánh của nó, khoé miệng cô khẽ giật, không giấu nổi vẻ ghét bỏ lẫn thương hại,  "Đặt tên cũng tiện thật."

Ước Tây đối với mấy loại thú cưng như chó mèo không quá yêu hay ghét, ấn tượng sâu sắc nhất về mèo chỉ dừng lại ở con Ragdoll kiêu kỳ mà bạn trai Bặc Tâm Từ nuôi.

Đôi mắt xanh trong veo, 🍳-uÿế-ⓝ r-ũ đến mức hút hồn, lại thêm có đủ thứ tính xấu khó chiều, nên được đặt cho biệt danh —— Triệu Ước Tây của giới mèo.

Mèo Ragdoll tên thật là Winter. Bặc Tâm Từ, người chị em thân thiết hở tí là xưng hô "mẹ con" với Ước Tây, thích nhất là ôm con mèo này đi khoe khoang khắp nơi.

Cô ấy cảm thấy câu nói lãng bạn nhất mà bạn trai từng nói chính là —— "Sau này tụi mình sinh một bé gái giống như Triệu Ước Tây nhé". Bặc Tâm Từ cảm động đến nỗi mất trí hét lên,  "Aaaaa, con gái tôi là đẹp nhất trần gian!"

Ước Tây đặt rất nhiều kỳ vọng vào Đỗ Đen.

"Nó bắt chuột giỏi lắm hả?"

Triệu Mục Trinh cố ý để lại một miếng đuôi cá kho từ bữa tối, đặt vào bát thức ăn mèo, như thể đang chiêu đãi một mãnh tướng trước khi lâm trận. Anh tìm thêm một cái bát cũ nữa, rót nước quá nửa rồi đặt cạnh bát thức ăn.

Mức độ chiêu đãi coi như đã đạt chuẩn.

Hai người họ ngồi xổm cạnh nhau, cùng nhìn con mèo đen nhỏ hì hục gặm xương cá.

Triệu Mục Trinh cũng không chắc chắn lắm.

"Hồ Hướng Thiên nói mẹ của Đỗ Đen bắt chuột rất giỏi, Đỗ Đen chắc ít nhiều cũng có gen di truyền."

Ước Tây nghe xong rất không hài lòng: "Mẹ nó giỏi sao cậu không mượn mẹ nó, mượn con nhỏ này có đáng tin không? Đừng nói nó còn chưa cai sữa nha?"

Mèo con bé nhỏ không hề hay biết rằng, trong lúc nó đang say sưa ăn uống ngon lành, chị gái xinh đẹp bên cạnh vừa xem nó mukbang vừa ghét bỏ muốn trả hàng.

"... Cai sữa rồi, " Triệu Mục Trinh ngừng hai giây,  "nó ăn được cá rồi mà."

Ước Tây không tin lắm,  "Nó được việc thật không đó? Không mượn mẹ nó được hả?"

"Được, nhưng mượn cũng vô ích. Mèo già sống ở nhà Hồ Hướng Thiên nhiều năm rồi, quen đường về nhà, dù có mượn thì tối nó cũng sẽ tự chạy về."

Ý anh là mèo con chưa quen nhà, lừa tới đây chiêu đãi một miếng đuôi cá ngon lành, nó sẽ ngoan ngoãn làm việc.

"Thôi được rồi."

Ước Tây thỏa hiệp, đưa hai ngón tay v**t v* đầu mèo con, giọng ngọt ngào cổ vũ: "Đỗ Đen, ăn no rồi phải cố gắng lên nhé."

Triệu Mục Trinh liếc sang chỗ khác, khẽ mỉm cười.

Mỗi tối Triệu Mục Trinh sẽ nhốt Đỗ Đen vào phòng Triệu Ước Tây, kỳ vọng mãnh tướng tí hon này một mình 𝐭_ℹ️_ê_⛎ ԁ_1ệ_𝖙 kẻ thù, nhưng hai ngày đầu không hề có động tĩnh gì.

Đến sáng sớm hôm sau, cửa vừa mở, Đỗ Đen len qua khe cửa phóng vụt ra ngoài. Ước Tây nhìn con mèo đen nhỏ thảnh thơi nằm dưới gốc cây lựu hóng mát, quay đầu hỏi Triệu Mục Trinh:

"Nó mới tới nhà cậu nên chưa thích nghi được hả?"

Triệu Mục Trinh cũng chưa từng nuôi mèo, nói có lẽ vậy.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng thời cấp ba của anh không hề nhàn rỗi.

Buổi sáng, trong sân vang lên tiếng củi cháy lách tách dưới bếp đun nước, cả nhà họ Triệu đã ăn sáng xong. Ước Tây vẫn mặc đồ ngủ, đi vệ sinh xong lại định quay về phòng ngủ nướng tiếp.

Gặp Triệu Mục Trinh cô cũng chỉ nói đôi câu, lười tính toán chuyện con mèo với anh nữa. Mơ màng đi đến trước cửa phòng, Ước Tây chợt nhớ ra điều gì đó, lại đi xuống hành lang gọi người.

"Triệu Mục Trinh."

"Ừm?" Anh đứng trước ô cửa sổ nhỏ, quay đầu lại, áo phông trắng và quần thể thao xám dài, vừa tràn đầy sức sống vừa sạch sẽ gọn gàng.

"Khi nào tôi ngủ dậy có thể dùng máy tính của cậu chơi game không?"

"Được."

Ước Tây không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy.

"Vậy mật khẩu..."

Anh nhìn đồng hồ cơ màu đen đeo trên cổ tay, rõ ràng đang vội.

"Không có mật khẩu, cậu mở lên là dùng được."

"Ồ."

Nhìn bóng lưng anh gấp gáp xuống lầu, Ước Tây lại có một cảm thán mới. Ở trấn Thường Vu này đêm đến không cần khoá cửa, gọi là dân dã chất phác. Vậy Triệu Mục Trinh đến máy tính cũng không đặt mật khẩu thì nên gọi là gì nhỉ?

Ước Tây đã hẹn Bặc Tâm Từ lập đội chơi game bắn súng, hai người ở sảnh chờ tán gẫu trong lúc đợi nhóm bạn của bạn trai Bặc Tâm Từ.

Đối với Bặc Tâm Từ, không có mối ⓠ●⛎●🅰️●ⓝ 𝖍●ệ nam nữ nào là bạn bè trong sáng, ngay cả giọng điệu cũng ẩn ý mập mờ:

"Thủ khoa kia dễ nói chuyện vậy á? Mỹ nhân kế thành công rồi à?"

Ước Tây nhớ lại hình ảnh mình sáng nay, mặt chưa rửa răng chưa đánh, tóc trên đỉnh đầu có khi còn dựng ngược lên, chẳng dính dáng gì đến từ "mỹ nhân kế" cả.

Cô không nhịn được khen Triệu Mục Trinh: "Mượn máy tính thôi mà, cậu ấy vốn dĩ đã dễ nói chuyện rồi. Với cả trong máy cậu ấy chẳng có gì mờ ám đâu."

Bặc Tâm Từ hét lên: "Không thể nào!"

"Không có cái máy tính nào của đàn ông là sạch sẽ cả! Cậu đoán xem lần trước tớ nhìn thấy gì trong máy của Bành Duy Châu? "🍳⛎●@●ⓝ ♓●ệ ngoại giao các nước" đấy, tớ vừa bấm vào thư mục nước Nhật thôi là bẩn mắt rồi..."

Góc phải màn hình có con trỏ nhấp nháy, QQ của Triệu Mục Trinh có tin nhắn mới từ Hồ Hướng Thiên.

Ước Tây dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Mục Trinh.

[ Bạn cùng bàn của cậu cần bảng thống kê gì đó, có phải cái lưu ngoài desktop không? ]

Triệu Mục Trinh trả lời ngay: [ Phải, cậu gửi cho cậu ấy đi. ]

Ước Tây kéo tệp tin gửi đi, nhìn thấy lịch sử trò chuyện của họ ngày hôm qua. Hồ Hướng Thiên nhiệt tình giống một tên tay sai, nhắn "đại ca đại ca, cho cậu xem cái này hay lắm".

Bên dưới là một file video.

Tên file dài lê thê, tiếng Trung xen lẫn tiếng Nhật, các từ khoá khiến Ước Tây cau mày, da đầu cô tê dại.

Bảy người đàn ông, 〽️·ỹ 𝖓·ữ, độ●𝖙 𝖓ⓗậ●🅿️, đồng phục...

Triệu Mục Trinh lúc đó không thèm để ý, nhưng Ước Tây không nhịn được cơn tò mò nên bấm vào xem. Phải nói là hình ảnh đủ màu sắc, bảo đánh nhau kịch liệt cũng không quá lời.

Trời đánh cái đám Hồ Lô Biến*!*

Chương (1-59)