Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Thần Bóng Tối - Chương 24

Thiên Thần Bóng Tối
Trọn bộ 48 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)

Siêu sale Shopee


Tay Khang đang rút một khẩu súng từ trong áo ra, nhưng chợt nhớ chuyện gì... Khang bước lại phía bàn làm việc, cậu nghĩ nên dùng súng giảm thanh. Một khẩu súng khác được lôi ra cùng những hộp đạn. Vài kĩ thuật đơn giản, Khang đang nạp đạn vào súng với một vẻ khá bình tĩnh nhưng thực chất, cơ thể đang muốn phát điên lên bất cứ lúc nào.

- Cậu cả. Em sẽ giải thích, em sẽ... - hắn nhìn Khang với ánh mắt khẩn khoản đầy tội lỗi - cậu cả cho em cơ hội... xin cậu, xin cậu tha mạng... - Hắn tiến lại từng bước đến chỗ Khang.

Cạch! Khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên cảnh vệ.

- Câm miệng - Khang rít lên _ Nếu làm người tình của ta thức giấc, ta sẽ băm vằm ngươi ra cả xương lẫn thịt.

Hắn im miệng luôn.

Khang bước đến rất gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đi.

- Cảm giác thế nào?

- Dạ?

- Cảm giác chạm vào người tình của ta... thế nào?

Tên cảnh vệ toát mồ hôi hột, vẫn trả lời thật chậm:

- Phê hơn... dùng chất kích thích...

- Nói tiếp xem... người tình của ta... thế nào?

- Đẹp ạ.

- Thế nào?

- Rất đẹp?

- Vậy thôi?

- Đẹp chết người... à không, chết hàng vạn người... à không... chết hết đàn ông trên thế gian này...

Khang khẽ mỉm cười, chân bước lùi ra xa, súng trên tay vẫn chĩa về phía tên cảnh vệ.

- Được lắm, ngươi phải cảm ơn cái miệng của ngươi đi. Khi bước vào, suy nghĩ đầu tiên của ta là xông đến xé xác ngươi ra thành trăm mảnh đấy... Còn bây giờ... sẽ cho ngươi một cái chết dễ dàng hơn.

Tên kia run bắn lên, nhưng đã biết mình thân mang trọng tội khó cứu vãn, có trách nên trách vẻ đẹp ấy làm mất hết lí trí.

Họng súng của Khang chĩa về phía một cánh tay tên kia:

- Nếu ngươi kêu một tiếng, ta sẽ thực thi hình phạt ban đầu. Phát này tặng cho bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào cô ấy

Một viên đạn bay ra ghim vào tay tên cảnh vệ, nhưng hắn cắn răng và lấy tay kia bịt lại vết đạn đang túa máu tức khắc.

- Phát này tặng cho bàn chân liều mạng dám bước vào phòng ta.

Tên ấy khụy xuống, thêm một phát vào đùi nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng.

- Phát này tặng cho đôi mát hau háu đã nhìn người con gái của ta với ý nghĩ tồi tệ.

Họng súng vẫn chĩa thẳng, kĩ thuật bắn súng của Khang thường chuẩn mục tiêu 90%, lần này chắc hẳn tên này sẽ chết ngay vì viên đạn xuyên qua mắt sẽ đâm thẳng vào trung tâm não. Ngón tay chuẩn bị giật cò súng... thì...

- Máu. Mùi ghê quá!

Đứng chặn họng súng của Khang là... Hải Băng. Khang hạ súng xuống

- Làm em thức giấc sao?

Khang đã tiến lại, 2 tay vòng ôm lấy eo của Băng.

- Ta đang xử kẻ đáng chết thôi. Em muốn xem không?

- Không!

Khang nhếch mép cười, liếc nhìn tên cảnh vệ:

- Mày có thể thôi nhìn người tình của ta hau háu thế không? Cúi lạy cô ấy đi... vì ta sẽ tha mạng cho ngươi tối nay, nhưng sau này, bất kể lúc nào, ta gặp được ngươi trong khu biệt thự. Ta sẽ không nói gì và chỉ rút súng ra thôi. Giờ thì... cút!

Tên cảnh vệ dập đầu vài cái tỏ vẻ biết ơn... rồi khó nhọc đứng dậy lặc chân đi...

- Gía mà em biết được, ta điên tới mức nào khi thấy bàn tay khôngẻ khác chạm vào em. Em là... sở hữu của ta! Chỉ ta thôi!

Bàn tay Khang rời khỏi làn vải mềm. Cậu bước lại nhặt chiếc máy ảnh lăn lóc dưới sàn.

- Một tên cảnh vệ không to gan tới mức dám lén vào phòng ta, trừ khi có chỉ thị từ trên. Coi nào, ai trong khu biệt thự này có quyền ra lệnh muốn có một tấm hình của em nhỉ, người đẹp? Muốn ngắm hay còn có ý định gì khác?... Chà, ta thấy ngày càng mệt rồi đấy.

Khang đã đứng ngay sát Băng, những ngón tay vuốt ve những lọn tóc dài.

- Ngày càng có thêm nhiều kẻ..." say". Em biết không, con trai ngài Ủy viên nói nếu có được em thì dù ai mua em bằng cả một đất nước, hắn cũng nhất quyết không bán và chắc giờ này, hắn đang cho người lùng sục khắp các vũ trường để tìm em đấy. Thật đau đầu... ta lại chỉ muốn em là của riêng ta thôi - Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên làn môi mềm như mọng nước.

..................

Tên cảnh vệ bị một phát súng vào tay và một phát vào đùi nhưng không dám kêu than, đi lặc trên hành lang, máu từ vết thương thấm đẫm quần áo.

- Đúng là khổ đời con mà mẹ. Đau quá mẹ ơi... giờ gặp quản lí lại xong đời cho coi. Con đã nói mẹ bảo" Không được" rồi...... ôi ôi... nhưng sao trên đời lại có người đẹp như thế, bảo con kìm chế sao cho được. Nhẽ ra nên chụp xong rồi chạy luôn... à không, à không. Nhẽ ra nên vào sớm hơn 10 phút thì đã "xong việc", lúc ấy cậu cả có vào thì chết không hối... Trời... giờ nói sao với quản lí đây. Ờ cứ nói lúc chụp bị cậu cả bắt, cậu cả dám đụng vào người của cậu hai, vậy mình thoát tội, ha ha... Ừ, kể ra đụng đến người con gái của cậu cả... ừm... tội cũng hơi hơi nặng...

Hắn đang cố nhấn giọng chữ " hơi" bỗng đứng khựng lại:

- Cậu chủ!- Hắn cúi đầu vì nhận ra Phong đứng ngay trước mặt. Phong đang dựa tường nghe mp3. Tay cảnh vệ không sợ lắm vì biết cậu 2 không quan tâm tới những chuyện linh tinh.

- Em làm nhiệm vụ do quản lí giao nhưng không tốt nên...

Chấn Phong chợt mở mắt, đứng thẳng dậy, không dựa vào tường nữa... Đôi mắt lạnh từ từ đưa ngang... :

- Không - phải - hơi - nặng! Là - rất - nặng! - Phong quay người, bước đi, mắt nhắm nghiền lại...

Tay cảnh vệ vẫn đứng như trời trồng, há hốc miệng. Lần đầu tiên từ khi bước vào khu biệt thự, hắn nghe được giọng nói của cậu hai. Hắn từ từ cúi xuống, nâng một bàn tay lên. Bàn tay run bần bật, đang tím tái... rồi chảy máu thâm đen. Hắn mắt trợn tròn, kinh hoàng tới độ không thể hét lên... bàn tay ấy bốc cháy trong giây lát, bén lửa trên tay áo. Và cũng trong giây lát, quần áo trên người hắn bốc cháy ngùn ngụt, nhiệt độ không phải của ngọn lửa thường, nhiệt độ tỏa ra hàng trăm độ C...

Tên cảnh vệ có lẽ không nhận ra, bàn tay ấy là bàn tay đã chạm vào... người con gái của Chấn Khang.

Trên hành lang, bước chân Phong vẫn đều đều... Đôi mắt từ từ mở ra... trên nền đen sẫm màu cafe, hằn vài tia đỏ...

Sáng mai. Khu B.

- Leader! Leader!

- Mày sốc thuốc à mà mới sáng la ó thế.

- Im đi. Tao đi nghe ngóng thông tin cho đại ca.

- Sao?

- Thời cơ đến. Chiều tối cậu cả sẽ ra ngoài, hình như vụ tàu thiết bị gì đó, nhưng nói chung là sẽ ra ngoài.

- Oa... đến lúc ta trả thù rồi.

- Một tuần nay bị quản thúc chặt đến nghẹt thở. Mới hôm qua bọn chúng điều người đi, hôm nay đã có cơ hội. Đúng là trời giúp mà.

- Phải đấy Leader. Cậu cả lúc nào cũng coi tụi em như lũ chó dại thật khiến người ta khó chịu. Lại còn không thèm tiếp chuyện Leader nữa chớ.

Tên Leader dựa người vào ghế, 2 chân gác lên bàn, điệu bộ coi vẻ thư thái, nhàn hạ:

- Chẳng phải tao đã hứa là sẽ khiến cậu chủ bước chân sang đây tiếp chuyện tao trong thời gian gần nhất sao... dám không coi lời tao ra gì, hắn sẽ phải trả giá. Tốt lắm... Seiky cũng đang đói mà...

...

- Tiểu thư, đi đường này.

- Không cần, tự tôi đi được rồi

- Nhưng bên này mới tới phòng cậu cả ạ. Quản lí dặn em phải đưa tiểu thư đi không...

- Tôi không tìm cậu cả mà. Không sao đâu, cô cứ làm việc đi

- Dạ...

- Không sao mà, có gì tôi chịu cho.

Cô giúp việc đi rồi, Yến Chi quành sang một dãy hành lang khác... Đứng trước phòng 102, Chi vuốt lại tóc, rồi một tay xách túi đồ, một tay lôi gương trong một túi xách ra soi... Chưa bao giờ chuẩn bị gặp một người đàn ông mà Chi lại phải tỉ mẩn như vậy... Xưa nay nhỏ luôn tự tin về vẻ ngoài của mình và cũng chưa một gã đàn ông nào có thể phớt lờ cái vẻ ngoài nổi bật ấy.

Chi mở cửa, bước chân thật khẽ.

Chấn Phong đang ngồi dựa tường dưới khung cửa sổ, laptop kê lên chân và 2 tay lướt trên bàn phím. Ánh sáng màn hình hắt ra làm hiện rõ khuôn mặt lạnh với đôi mắt màu café đặc như chẳng bao giờ chớp, con ngươi chuyển động liên tục theo hình ảnh trên màn hình.

- Chào thiếu gia. Em không làm phiền chứ?

Đôi mắt sững lại trong một giây, nhưng không nhìn lên. Tay Phong vẫn lướt tiếp trên bàn phím như không nghe thấy gì... Chi bước đến gần và ngồi xuống.

- Em định chịu đựng 3 ngày ở nhà rồi mới đến đây, để anh nhớ em. Rốt cuộc mới hết một ngày, đã không chịu nổi... không biết thế này có gọi là kẻ bám đuôi không nữa.

Chi nhìn Phong, cố găng quan sát từng nét mặt thay đổi nhưng sự là khuôn mặt ấy vẫn lạnh băng. Đặt túi đồ xuống đất, nhỏ mở nó ra:

- Chắc anh chưa dùng bữa nào trong ngày phải không. Em thấy giúp việc nói... không thích ăn cho lắm. Có phải đồ ăn ở nhà không hợp khẩu vị không? Em mùa mì Ý nè, nhà hàng Ý này tuyệt lắm đấy. Mình cùng ăn nhé.

Giơ hộp mì và đôi đũa trước mặt Phong, chờ phản ứng của người đối diện. Nhưng một phút trôi qua, Phong vẫn chăm chú với chiếc máy tính, Chi đành bỏ hộp xuống.

- Mình em ăn thì chán lắm... Anh Phong ghét em lắm phải không? Nếu không hài lòng về điều gì thì nói cho em biết đi.

- Ở nhà, em chẳng làm được gì cả, mở mắt ra cũng nghĩ đến... anh Phong, nhắm mắt lại cũng nghĩ đến anh Phong. Em thật hết chịu nổi rồi, lần đầu tiên em gặp một người con trai mà thành ra thế này đấy.

Kệ cho cô con gái của Hoàng Bá Nguyên cứ độc thoại, Phong vẫn phớt lờ như chẳng nghe gì. Chi nói một tràng dài, mỏi miệng thì dừng lại ngắm người con trai trước mặt... Nhỏ xê người lại, gần hơn.

- Anh đang bận sao? Biết rồi. Anh quản lí an ninh khu biệt thự này phải không?

Chi ngó vào màn hình máy xem, rất nhiều con số phức tạp như những dãy mật mã dài dằng dặc.

- Em có học về máy tính nhưng cỡ này cũng chưa hiểu nhiều. Chắc anh Phong giỏi máy tính lắm. Anh học ngành nào thế?

Chi ngước mắt nhìn (gần quá, cách mấy cm thôi) Nhỏ nuốt khan và mắt không dời khỏi Phong

- Không muốn trả lời cũng được, cho em xem anh Phong làm việc chút nha. Em sẽ không làm phiền nữa, chỉ nhìn thôi.

10 phút trôi qua...

15 phút trôi qua...

20 phút...

" Ba ơi... ba có tưởng tượng được có ngày có người đàn ông ngồi sát con gái ba thế này mà nửa giờ đồng hồ rồi cũng không liếc nhìn con lất một lần không... Nhìn anh ấy làm việc chăm chú chưa này, men quá! Con cảm nhận được cả mùi trên áo sơ mi của anh ấy nữa... lạ lắm... quyến rũ chết người... Anh ấy có nghĩ con là kẻ háo sắc không chứ, nãy giờ con cứ nhìn chằm chằm anh ấy thế này mà..."

... Chi hơi xoay người dựa tường ngay cạnh Chấn Phong. giọng nhỏ chậm rãi và lí nhí như chẳng muốn ai nghe.

- Em... mệt... quá... cho em mượn... vai anh Phong... chút...

Thật từ từ, từ từ... Chi nghiêng đầu, nghiêng dần... cho đến khi dựa vào bờ vai rộng, bím tóc nhỏ trượt trên mảnh áo sơ mi, nằm im lặng... Phong vẫn không một hành động phản đối. Đôi tay cậu vẫn làm việc không dừng... Chi khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra hình ảnh nhỏ lúc này... " Cảm giác tuyệt quá... hạnh phúc và an toàn vô cùng... giá mà cứ thế này mãi... giá mà khi tỉnh dậy thấy đôi tay anh ấy... đang ôm mình... giá mà..." Dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Chi đang mơ một giấc mơ đẹp thật đẹp...

Phong thường làm việc nhiều giờ liên tục. Mối quan tâm của cậu lúc này hoàn toàn không một chút liên quan đến cô nàng bạo dạn bên cạnh. Phong thường không thích phòng mình có thêm người, ghét việc kẻ khác chạm vào mình. Nếu Lâm Chấn Đông không muốn cậu giữ quan hệ tốt với con gái Hoàng Bá Nguyên thì Phong đã không để cho Yến Chi sống đến giờ với những hành động tự nhiên thế. Lúc này Phong chỉ coi như Chi không hề tồn tại thôi.

12h trưa. Cô giúp việc bê đồ ăn vào phòng 102. Cô ta định quay ra cúi đầu chúc cậu chủ ngon miệng, nhưng đương nhiên cái cảnh tượng không thể bàng hoàng hơn ấy đập vào mắt cô trước. Cô ta chỉ lắp bắp được vài từ " ôi trời ơi..." rồi quay đầu chạy như bay ra ngoài... Tự dội một cốc nước vào mặt mình để chắc chắn thần kinh mình vẫn bình thường và cô ta nhận ra, mình hoàn toàn không phải đang mơ. Cô ta bỗng gào to lên trong nhà vệ sinh:

- Không thể nào có chuyện đó!!! Không thể!!! Không thể nào!!!!!!!

1h chiều. Chi đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào có hoàng tử và bạch mã giữa vùng thảo nguyên mênh mông vi vu gió.

Phong gõ nhẹ lên phím Enter, trở lại camera ngoài cổng chính, để chế độ tự động. Nhiều giờ ngồi một chỗ làm việc, khá mỏi cổ, Phong lắc nhẹ đầu, vẫn không để ý đến cái đầu đang dựa vào vai mình.

Trong giấc mơ của Chi, nhỏ đang ngồi trên bạch mã, đằng sau là hoàng tử đẹp trai, ngựa phi vun vút trên thảo nguyên đầy cỏ lau.

Cộp!- Á

Phong đột ngột đứng dậy và chẳng quan tâm đến kẻ đang ngủ say bên cạnh. Và Chi bất ngờ mất chỗ dựa đã dập cái cộp đầu xuống sàn. Nhỏ ngóc đầu dạy, tay xoa xoa đầu.

Chi mở mắt, mặt vẫn còn phụng phịu kiểu trẻ con. Nhỏ nhìn Phong đang đi vào phòng trong.

- Anh làm việc qua trưa sao? Lại không ăn uống gì thì lấy sức đâu mà sống... Con người kì lạ...

Chi nhìn đồng hồ:

- Ghê thật, mình ngủ mấy tiếng liền... - Chi liếc chiếc laptop đặt dưới sàn vẫn để chạy.

- Camera ngoài cổng? Biết ngay mà, khách vào phải được sự chấp nhận từ máy tính của anh.

Chi cúi xuống, mắt căng ra nhìn bàn phím phía dưới, những ngón tay sờ nhẹ nhẹ lên những phím bấm trong suốt.

- Thì ra... những phím bấm có bề mặt cảm ứng, kiểm tra cả dấu vân tay người dùng. Loại máy này chưa có mặt trên thị trường.

- Anh... đi đâu thế nhỉ? Không sợ mình nghịch gì sao?

Ngồi một lát, thấy khó chịu, Chi đứng lên rón rén lại phía cửa phòng ngủ... thò đầu vào.... Phòng trong tối om, Chi chỉ thấy đèn phòng tắm sáng, tiếng vòi nước xối xả. Chợt tiếng nước ngưng. Cạch. Cửa phòng tắ mở ra. Mắt Yến Chi tròn xoe... Phong bước ra chỉ với chiếc quần jean chưa gài xong xăng tuy, cởi trần, tóc còn ướt nước, nước nhỏ giọt xuống mặt, xuống cổ, xuống bổ ngực vạm vỡ... Chi nuốt nước miếng, mắt vẫn không chớp. Phong kéo nhẹ chiếc tủ xây âm, vớ đại một chiếc sơ mi rồi mặc vào. Cậu đang bước ra phía cửa, Chi lúng túng vài giây rồi chạy trở lại chỗ chiếc cửa sổ. Để Phong nhìn thấy nhỏ nhìn trộm thế thì xấu hổ quá...

Phong bước ra phòng ngoài, mắt vẫn không một lần liếc nhìn người con gái trong phòng. Cậu dừng lại ở chiếc bàn kính, đưa tay lấy một cốc sữa uống một hơi rồi bỏ lại chỗ cũ.

- Chỉ uống sữa không đủ chất đâu. Nếu anh không thích ăn đồ ăn người làm nấu thì từ giờ em sẽ mua thức ăn nhà hàng đến.

Chi tiến lại gần Phong. Cùng lúc, cậu đi lướt qua mặt Chi không mảy may đoái hoài. Chi thấy hơi khó chịu vì vẫn chưa thể làm Phong chú ý tới mình. Phong lại ngồi xuống dưới chiếc cửa sổ, trước khi đến phòng thí nghiệm, cậu phải khóa hệ thống và chuyển tín hiệu điều khiển đến máy của quản lí. Phong đặt laptop xuống đất, cắm dây sạc vào ở điện rất gần đó và chuẩn bị đứng dậy.

Yến Chi đứng cách chỗ Phong vài bước, nhỏ không thể cứ đứng một bên và độc thoại nhìn Chấn Phong chẳng bao giờ liếc lại mình một lần. Không được! Phải! Không được để yên thế này... Phong đang chống tay đứng dậy và Chi... tiến nhanh đến...

- Oái... Rầm!!

Chi ngã người về phía trước một cách rất tự nhiên, đâm vào người Phong và đẩy cậu chận xuống đất,

Lúc này... Phong đang ngồi dưới đất, đầu bị dập nhẹ vào tường. Chi trận vào người cậu và hai tay đang vúi chặt lấy áo sơ mi của Phong. Nhỏ nhắm mắt... lại cái cảm giác đó nữa... áo anh chẳng khuy hết... mùi trên người anh men-ly vô cùng... ôi ôi...

Thế này thì Phong muốn coi Yến Chi không tồn tại cũng không được nữa. Mùi nước hoa oải hương rất dễ chịu với người thường nhưng vô cùng khó chịu với Phong đang xộc vào cánh mũi cậu... thật không thể chịu đựng thêm! Bàn tay rắn chắc Của Phong túm lấy vai Chi và không dùng hết sức, cậu cũng đẩy được nhỏ ra một cách thô bạo. Chi cảm thấy bị đẩy rất mạnh và toàn bộ cơ thể bị xô ra phía trước... Nhỏ nhìn Pohng, lúng túng. Khi ánh mắt lạnh lùng đó đang dán vào mình. Phong đứng dậy, cơ thể đang cố kìm chế để giữ bình tĩnh. Hai tay cậu giật phăng hàng khuy áo... chiếc sơ mi bị ném văng ra đất. Cậu bước vào phòng trong lấy một chiếc áo khác và trở ra khi tay đang cài khuy.

- Anh... em xin lỗi. Em bị trượt chân (chém gió quá đi)

- Anh... đừng đi... em không cố ý mà...

Vô ích. Phong đi lướt qua nhỏ và mở cửa ra khỏi phòng.

- Hix... mỗi lần chạm vào anh ấy là anh lại thay áo sao. - Chi đưa vạt áo lên mũi - Thơm đấy chứ. Mình mất hàng giờ để chọn nước hoa mà... từ giờ sẽ không dùng loại này nữa ...

* * *


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-48)