Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Nghiệt Xâm Nhập - Chương 16

Yêu Nghiệt Xâm Nhập
Trọn bộ 45 chương
Chương 16
Em trai, như vậy là không được!!!
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Siêu sale Lazada


Cô nhàm chán bước đến văn phòng rộng lớn, ngồi vào sô pha, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trên tường, sau đó vẻ mặt ai oán nhìn về yêu nghiệt, hắn đang thảnh thơi đùa nghịch với cái máy tính.

"Làm sao vậy?" Lục Cẩm chậm rãi đem tầm mắt từ phía máy tính chuyển sang người cô, nhìn cô hỏi.

"Đồng chí Lục Cẩm à, em còn có thể làm sao được nữa, em rất rất nhàm chán..." Cô uể oải đáp: "Anh không có việc gì sắp xếp cho em làm sao?"

"Đến chính anh còn không có việc gì để làm thì sao có thể...", Dường như việc nhìn thấy cô khiến cho ánh mắt ai oán càng được phát ra, Lục Cầm cười cười nói: "Sao em lại quá nhiệt tình làm việc? An nhàn một chút không tốt sao?"

"An nhàn là rất tốt, nhưng làm người cũng không thể lười biếng được." Cô liếc nhìn yêu nghiệt, giọng nói mang đầy khí chất.

"Thật ra, em có thể đi ra ngoài tìm đám dở hơi kia, anh cũng sẽ không cản em đâu." Lục Cầm đưa ra đề nghị.

"Thật vậy chăng?". Cô đưa vẻ mặt đầy phấn khích nhìn yêu nghiệt, tuy rằng mới tách đám cầm thú kia không lâu, nhưng là vì trước kia đã quen với việc mỗi ngày ở cùng một chỗ, cái cảm giác này, đột nhiên không có, nên cũng khó mà thích ứng.

Lục Cẩm nhìn cô, khẽ gật đầu, nói:" Ừ".

"Ha ha" Trong lòng cô vô cùng vui mừng, liền chạy đến trước mặt yêu nghiệt, hôn lên trán hắn một cái, nói: "Lục Cẩm, anh thật tốt, em đi đây." Nói xong, lập tức xoay người chạy nhanh ra cửa.

Dù chạy đi nhưng cô vẫn nghe được tiếng nói của ai đó từ phía sau truyền đến.

"Nhớ rõ buổi tối phải trở về dập tắt lửa."

...

Trong thang máy

Cô đưa mắt nhìn những con số nhỏ dần đi, trong lòng thẩm than. Vì sao yêu nghiệt lại làm việc ở nơi cao như vây, làm hại công ty này mất quá nhiều thời gian cho việc đi lại.

Rốt cục cũng đến tầng dưới cùng, cô lập tức chạy ra, nhưng vừa mới ra khỏi cửa công ty cô đã nhìn thấy người mà mình không bao giờ tưởng tượng đến.

Em trai!!

Vốn tâm trạng đang vui vẻ mà chạy ra khỏi cửa nhưng chỉ một giây khi nhìn thấy em trai chân tự khắc phanh lại, đầu óc trống rỗng chỉ biết đứng im.

Đứng ở cửa, Hướng Văn dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, ánh mắt theo hướng cô mà hướng tới. Nhìn thấy bóng cô, thoáng chốc ánh mắt hắn hiện lên sự vui vẻ, sau đó từng bước một đi về phía ấy.

"Chị, em đã tìm được chị rồi." Hướng Văn đứng trước mặt cô, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đầy vẻ sững sờ.

"Ha... Ha ha..." Cô cười gượng gạo, tự hỏi tại sao em trai lại xuất hiện ở đây.

Chị, chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong, Hướng Văn không đợi câu trả lời, liền nắm tay cô kéo về phía ngoài cửa.

"A..." Cô từng bước một chạy theo phía sau, ánh mắt nhìn vào chỗ mà hắn đang nắm lấy, trong lòng do dự nên làm gì bây giờ? Việc giãy giụa là điều không thể, bởi vì em trai cô nắm tay cô rất chặt, sức cô không thể chống lại. Cho nên, tạm thời cứ để như vậy đi. Hơn nữa, cô cảm thấy em trai đang rất tức giận?!

" Này, em muốn mang chị đi đâu?" Cô ngồi vào trong xe, nhìn em trai "yêu dấu" đang thắt dây an toàn cho cô, cẩn thận hỏi.

"Ăn cơm, " Hướng Văn liếc nhìn cô một cái, cánh tay thon dài cầm lấy vô lăng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn đi ăn cái gì? Sushi?"

" Ý kiến này cũng không tồi" Cô gật gật đầu, tuy rằng bây giờ cô không hiểu em trai đang suy nghĩ gì, nhưng sushi là món cô rất thích, mặc dù chỉ ăn vài cái là đã no.

"OK." Hướng Văn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Em... à không, Hướng Văn, cậu lái xe đi." Cô thật cẩn thận quan sát từng động tác của em trai khi lái xe, trong lòng thật sự là lo lắng, không biết em trai có thể lái xe không? Nếu không thể lái xe mà vẫn cứ lái thì có phải là rất nguy hiểm hay sao?

"Nếu em không biết lái xe, vậy hiện giờ chị đang thấy ai lái? Ma sao?" Hướng Văn liếc nhìn cô, miệng hơi mấp máy,

" Chị làm sao có thể không tin tưởng em được chứ?"

"Ha... Ha ha..." Cô cười gượng vài cái, trong lòng thầm nghĩ, không phải chị không tin em, chỉ vì mặt em hiện lên ba chữ "Không thể tin".

"Chị" Xe đang chạy, Hướng Văn bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

" Gì?" Cô đưa nét mặt khó hiểu nhìn em trai, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hướng Văn quay đầu nhìn về phía cô, im lặng, không nói gì, chỉ đem ánh mắt hướng về phía cô nhìn chăm chú.

"Sao... Như thế nào?" Cô có chút lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ha... Thật vừa kịp, đèn đỏ, chứ nếu không em trai vẫn giữ nguyên như vậy mà nhìn cô, liệu lúc ấy tính mạng cô còn có thể an toàn sao?!

"Quên đi, không có gì." Hướng Văn nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn phía trước, vừa vặn đèn đỏ biến thành đèn xanh.

"..." Em trai thật là kì quái.

Trong một khách sạn cao cấp

"Sao...Sao em lại mang chị tới khách sạn?" Cô bất an đưa mắt đảo quanh một vòng, tuy rằng cô không hề sợ khi đến khách sạn ăn cơm, nhưng điều khiến cô sợ lại là người mang cô tới đây, hơn nữa em trai cô lại còn một mình bao trọn một phòng. Điều duy nhất may mắn là, trong phòng không chỉ có mỗi cô và em trai, còn có những người phục vụ đứng cạnh nữa.

"Bởi vì khách sạn này làm Sushi rất ngon." Hướng Văn giơ tay lên vỗ một tiếng, lập tức có một người mặc mặc Âu phục màu đen đi đến.

Hắn đến bên cạnh.

Hướng Văn nhìn cô, hỏi: "Chị, chị muốn ăn sushi gì?"

" Loại nào cũng được" Kỳ thật cô chưa từng đến khách sạn này ăn sushi bao giờ, vậy thì làm sao cô có thể trả lời câu hỏi được.

"Cho tôi hai phần sushi kia nhé." Hướng Văn quay đầu nhìn về phía người phục vụ nói.

"Vâng, xin quý khách chờ cho ít phút." Người phục vụ hơi cúi đầu, sau đó quay người rời đi.

"Các người ra bên ngoài chờ đi, bao giờ có việc tôi sẽ gọi vào." Hướng Văn mặt không chút thay đổi nhìn chung quanh, liếc mắt nhìn những nhân viên phục vụ. Lập tức cả đám nhân viên cúi chào, sau đó xoay người rời đi. Đợi toàn bộ phục vụ đi hết, Hướng Văn nhanh chóng thay bộ mặt lạnh lùng vừa rồi bằng nét mặt đáng thương nhìn cô nói: "Chị, vì sao thời gian vừa rồi chị lại tránh mặt em?"

"Hả? Chị không có nha." Đương nhiên, điều này là nói dối, nhưng trước mặt em trai cô làm sao có thể nói thật?. Trong thâm tâm, cô đang tự cãi lại bản thân.

"Nói dối, vì sao cả tuần trước em đều không gặp được chị, hỏi viện trưởng, ông ấy cũng không chịu nói cho em biết." Hướng Văn nói tới đây, trong mắt ánh lên tia tức giận, "Chị, nhất định là chị cùng với Lục Cầm đã đi chơi với nhau."

Cô vội ho một tiếng, nháy mắt, trong đầu cô xuất hiện hơn mười lí do thoái thác khi em trai cô đòi làm rõ mối quan hệ giữa cô và yêu nghiệt, nhưng cô thật sự tìm không ra được một lí do thật phù hợp, vì thế, cô cười cười nói: "Hướng Văn, em cũng biết mà...Chị với Lục Cầm hiện đang yêu nhau."

"Em biết". Ai ngờ, Hướng Văn lập tức trả lời, vẻ mặt có chút phẫn nộ.

"Vậy..." Nghe được câu trả lời rõ ràng của em trai, cô ngược lại không biết nói gì tiếp. Bởi vì, cô không thể nói cho em biết rằng: 'Em biết thế sao vẫn còn bám theo chị làm gì?' Cho nên, trong đầu cô nhất thời hỗn loạn, không biết phải nói cái gì, đành phải cúi đầu nhìn bàn tay đang vân vê chén trà.

"Chị, vì sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà chị lại muốn cùng Lục Cẩm ở chung một nhà, trước kia hai người biết nhau sao?" Hướng Văn nhìn sâu vào mắt cô, trong ánh mắt ấy là sự không cam lòng.

"Chuyện này..." Cô gãi gãi đầu. Tuy rằng yêu nghiệt thường cùng cô nói tới chuyện trước kia cô như thế nào, nhưng cô thật sự nghĩ không ra, cô trước đây như thế nào, làm sao quen biết với hắn."Chắc là có biết nhau, hẳn là trước đây, hắn có biết chị, nhưng mà hiện tại chị nhớ không rõ, trí nhớ của chị không tốt lắm, ha ha."

"Chị, chị không thể bị lừa gạt chỉ vì hai ba câu nói của hắn ta, hai người thực tế chỉ mới quen biết nhau vài ngày?" Hướng Văn mang nét mặt 'Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' nhìn cô, như thể trong não cô là những suy nghĩ của một con heo.

"Tôi với em cũng quen nhau rất lâu sao?" Tuy rằng nhủ bụng sẽ không làm em trai bị tổn thương, nhưng cô cảm thấy cần dạy dỗ cậu em trai này một chút, tránh hậu họa về sau.

Hướng Văn tất nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Ý em là, chị cũng phải cho bọn em thời gian, để hai người cạnh tranh công bằng chứ."

"Nhưng hiện tại, sự việc là như thế rồi."Cô nhún vai, nhìn em trai khóe miệng hơi giật giật, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là trẻ con, "Hướng Văn, trên thế giới này, con gái xinh đẹp có đầy rẫy, tội gì cứ phải theo đuổi thứ biết trước là không có kết quả?"

"Xì..." Hướng Văn mang nét mặt nghiêm túc, cố chấp, bị những lời cô nói khiến cho cánh môi hơi mở, thoảng nét cười, hắn nhanh chóng thu hồi nụ cười ấy lại, nhìn cô nói: "Chị, Lục Cẩm có thể ở bên chị, em cũng có thể ở bên chị, gia tộc của em so với của Lục Cẩm không hề kém, đều là dòng dõi quan lại, chị thích Lục Cầm có phải do hắn ta ưu việt hơn người?"

"Ưu việt hơn người?" Cô khó hiểu nhìn em trai, không rõ hắn đang nói tới điều gì.

"Chính là năng lực trên giường". Hướng Văn hào phóng nói ra, không thèm để ý xem những người bên ngoài có nghe được hay không.

"Phụt..." Cô vừa mới uống một ngụm trà, chưa kịp nuốt xuống, đã bị những lời này của em trai làm cho phun ra.

"Chị, chị phải tin tưởng em, em cũng có thể làm được." Hướng Văn thành khẩn nhìn cô, lo ngại là cô sẽ không tin, bổ sung thêm: "Nếu không tin, đêm nay chúng ta có thể thử."

"Cậu điên rồi!" Miễn cưỡng đem ba hồn bảy vía đang bay toán loạn quay trở về, cô trừng mắt nhìn em trai nói: "Em trai, lần sau cậu còn dám nói những lời này, chị cam đoan, nửa đời còn lại của cậu vĩnh viễn sẽ không ra khỏi giường."Nói xong, cô khoa chân múa tay, bẻ ngón tay răng rắc.

Hướng Văn bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói:" Chị, chị làm em thấy sợ đấy."

"Đừng, đừng" cô vội vẫy tay, nhìn em trai, "Lần trước người nhà cậu gây cho chị khiếp sợ đến bây giờ vẫn chưa quên, chị cũng không muốn có cuộc thể nghiệm lần hai đâu."

Trong mắt Hướng Văn hiện lên sự hối lỗi, nói: "Chị, thật xin lỗi, em cam đoan sẽ không có lần thứ hai xảy ra đâu."

"Đừng nói đùa." Cô tuyệt đối không tin tưởng, bởi vì, dù sao em trai vẫn là em trai, làm sao có thể chống lại lão hồ li tinh?

"Lạ thật". Cô không tin vào mắt mình, em trai cô đứng lên, cao quá cô, cô phải ngước lên mới có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy em trai như vậy, trong lòng cô bất đắc dĩ thở dài, sao mà em trai lại lớn nhanh như vậy? Cô quyết định không để ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn ra phía cửa, nói: "Sao Sushi mãi không bưng lên vậy? Chị sắp chết đói rồi."

"Chị, hãy nhìn em." Bỗng nhiên, bả vai cô bị xoay mạnh.

Với nét mặt đầy sự kiên định và cố chấp, Hướng Văn nhìn cô nói: "Chị, em phải thay đổi tình huống hiện tại, sớm đem chị về bên cạnh, như vậy, chúng ta sẽ cùng chung sống hạnh phúc."

Nghe em trai nói vậy, cô trợn tròn hai mắt. Hình như, trước kia, cô đã nghe qua những lời này? Nhưng nghe ở đâu? "Chị, chị có nghe thấy em nói không?" Thấy vẻ mặt lơ đãng của cô, Hướng Văn nổi giận, gầm lên một tiếng, cúi đầu xuống hôn ghì lên môi cô.

Cô nhất thời bị sốc, vội vàng đẩy em trai ra, bối rối nửa ngày sau mới nói được một câu, "Em trai, như vậy là không được."

Nói xong, cô rầu rĩ không thôi, cô choáng váng, cô vừa nói gì vậy?

Hiện tại, Hướng Văn tâm trạng vô cùng tốt, vươn đầu lưỡi nhẹ nhành liếm khóe miệng, cười nói: "Chị, môi chị thật ngọt. Nhưng mà, vừa rồi, chị nói như vậy là không được, vậy phải thế nào mới là được? Là ở trên giường sao?"

"..." Cô @#$%

Cô cảm thấy, không thể để ở cùng tên sắc lang này được nữa, xoay người, mở cửa ra, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi phòng.

Level nguy hiểm của em trai càng ngày càng cao, xem ra về sau phải trốn kĩ mới được!

Vừa rồi tự nhiên bị hắn hôn một cái, may là yêu nghiệt không nhìn thấy, nếu không, cô nhất định phải chết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-45)