Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 551

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Trọn bộ 600 chương
Chương 551
0.00
(0 votes)


Chương (1-600)

"Không phải là thích hay không, chẳng qua lọ thuốc hít đó..." Tô Tái Tái híp mắt lại, nhìn kỹ trong chốc lát rồi trả lời chắc nịch: "Hình như có l*ï*n*ⓗ h*ồ*𝓃 sống."

"ℒ·𝒾𝐧·♓ ♓ồ·𝓃 sống?!"

Cô vừa dứt lời, cả đám người Nghiêm Thanh cả kinh đứng bật dậy, lại gần màn hình lớn trong phòng hai bước, nhìn kỹ rồi nói: "Sao lại có 𝖑𝐢n.ⓗ h.ồ.𝖓 sống được chứ?! Đây chính là điều tối kỵ đấy."

"Phải mau chóng nói với Hội Huyền Học." Chu Phổ nhíu mày, nhìn sang Thẩm An.

Thẩm An đã đứng dậy, sau khi nhận được ánh mắt của Chu Phổ bèn gật đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa.

... Ngoài cửa chắc chắn có người của Hội Huyền Học.

Nhưng ba người Khúc Nhiên thấy các thầy cô như vậy, có hơi thắc mắc.

Đại Vi nhìn trái nhìn phải, sau đó quay sang nhìn Ôn Liễu, tò mò hỏi: "Cô Ôn, ⅼ_ı𝓃_♓ ⓗ_ồ_𝓃 sống là...?"

"Chính là hồn phách của người sống." Ôn Liễu nhíu mày nhìn lọ thuốc hít kia, dừng một chút rồi quay sang nhìn ba người và nói: "Trước đây thầy đã từng giảng cho các em, trước kia trên phiên đấu giá của hội đấu giá Huyền Học sẽ có khí qu.ỷ, nhưng bây giờ lại rất ít chưa?"

Đại Vi gật đầu, lúc ở trên đường Ôn Liễu đã nói cho cô ấy và Tiểu Tái nghe.

"Sau này, từ khi trong hội đấu giá xuất hiện trường hợp 𝖑❗_ⓝ_𝖍 ⓗồ_n sống bị giả làm khí 𝐪⛎.ỷ thì những cuộc đấu giá kiểu này cũng ít đi rất nhiều." Ôn Liễu nói đến đây, dừng lại, sau đó nhìn lọ thuốc hít thở dài: "Không ngờ hôm nay lại gặp lại."

"Ai nha, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhân lúc này vẫn chưa có ai mua thì mình mua, sau đó thả ⅼ.ⓘ.𝓃.𝖍 ♓.ồ.ⓝ sống bên trong ra được không?" Đại Vi sốt ruột, nhìn trái phải nói.

Nhưng vừa dứt lời, Thẩm An vừa trở về đã lắc đầu tỏ vẻ không được: "Như vậy sẽ chỉ khiến 𝐥ı*ⓝ*h 𝒽*ồ*п sống không nơi nương tựa, nguyên chủ nhẹ thì ngu dại, nặng thì sẽ trở thành người thực vật."

"Phải tìm người, sau đó mở lọ thuốc hít ra và dẫn dắt ⅼ_ⓘ_ռ_𝖍 𝖍_ồ_п sống quay trở lại trong cơ thể đối phương, chỉ là..."

Thẩm An nhíu mày: "Không mở lọ thuốc hít ra thì sẽ không biết được đối phương là ai, mà mở ra thì..."

Tóm lại rất khó chọn.

"Ừm..." Tô Tái Tái nhìn lọ thuốc hít, duỗi tay chọc chọc vào môi rồi nói: "Tôi thì cũng có cách đấy."

Cô vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt quay sang nhìn cô.

Ngô Lục Lục cảm thấy rất có hứng thú với phương diện này, hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Tiểu hữu, là cách gì?"

"Đợi lát rồi nói sau." Tô Tái Tái nói tiếp: "Bây giờ quan trọng nhất là đấu giá được món này, phải chờ nó tới tay mới được."

Lời còn chưa dứt, Ngô Lục Lục đã vỗ ⓝ𝖌.ự.𝐜: "Giao cho tôi đi, coi như là tôi trả học phí, đến lúc đó chỉ cần tiểu hữu cho phép tôi và Viên Tuế cùng làm trợ thủ cho cô là được."

Tô Tái Tái nghe xong thì cười: "Này thì có là gì, đương nhiên là không thành vấn đề."

Ngô Lục Lục có những lời này của cô, quay đầu lập tức tham gia hàng ngũ đấu giá.

Lọ thuốc hít này cao khoảng một ngón tay, rộng hai ngón tay, thân làm bằng thủy tinh thông thường, giá trị nhất là bạch ngọc dát vàng, trên nắp có đính một viên ngọc bích.

Có điều, giữa đá quý và đá quý cũng có sự chênh lệch về giá cả, ít nhất mấy món này không phải đá quý đắt giá gì.

Nếu để trong nhà bình thường, một trăm nghìn thì đương nhiên đáng giá, nhưng đối với những người tới tham gia đấu giá hôm nay mà nói chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Một lọ thuốc hít thì tin chắc chả có gì khó nhằn cả.

Lúc đầu Ngô Lục Lục nghĩ vậy đấy.

Nhưng khi giá cả tăng từ ba nghìn lúc đầu lên đến một trăm hai mươi nghìn, ông ta cuối cùng cũng nhíu mày, cười khẩy một tiếng rồi trực tiếp hét giá lên một trăm năm mươi nghìn.

Quả nhiên, lập tức có người tiếp bước.

Hành động này khiến Khúc Nhiên cũng hiểu ra.

... Có người đang đánh nhịp.

Viên Tuế lập tức rót trà cho Ngô Lục Lục, ngoan ngoãn bê tới trước mặt ông ấy rồi khẽ đặt xuống.

Ngô Lục Lục thấy thế, sắc mặt u ám hơi dịu đi.

Lại tăng lên, trực tiếp tăng tới hai trăm nghìn, hy vọng đối phương sẽ biết khó mà lui.

Ai ngờ, gần như ngay lập tức, màn hình lớn liền hiển thị lên giá hai trăm mười nghìn.

Đại Vi đứng phắt dậy, nhìn ngó ra ngoài cửa sổ, thở phì phò nói: "Đây là ai vậy trời? Rõ ràng là đang gây sự mà."

Không phải là đang gây sự sao?

Hơn nữa, người gây sự không ai khác mà chính là Thịnh Ngạo Tình.

Tần Trác Thắng lúc đầu không phát hiện Thịnh Ngạo Tình đang đua cao thấp với người ta, mãi đến khi lặp lại hai lần mới phát hiện cô ta đang nhằm vào đám Tô Tái Tái.

Tần Trác Thắng không muốn cành mẹ đẻ cành con, nhất là bây giờ không muốn đối đầu với đám Tô Tái Tái nữa, nhịn được một lúc đến cuối cùng mới không kìm được nói với Thịnh Ngạo Tình: "Cô Thịnh, không phải cô không có hứng thú với lọ thuốc hít này sao? Hơn nữa mới chỉ bắt đầu mà thôi, khúc sau còn có nhiều đồ tốt hơn mà."

Chương (1-600)