Truyện:Anh Và Sao Trời Hôn Em - Chương 10

Anh Và Sao Trời Hôn Em
Trọn bộ 50 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Một lúc sau, cô thấy bên kia hiển thị đang nhập, chắc chắn Chu Hoài Cẩn đã xem rồi.

Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì, cô mặt dày tiếp tục nhắn: “Cô gái trong video muốn làm vợ anh, anh thấy thế nào?”

Chu Hoài Cẩn đang chạy bộ, điện thoại rung lên hai tiếng.

Anh dừng lại, lấy điện thoại ra, một chân đặt lên bồn hoa nghịch điện thoại.

Lần trước về đại viện cùng cô, trên đường cô đã dùng điện thoại của anh, sau đó thì bạn bè trên WeChat của anh liền thêm một người.

Anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm không kiêng nể gì của cô lúc làm trò. Cô căn bản không muốn giấu anh, ngay cả ảnh đại diện cũng là ảnh của cô.

Chu Hoài Cẩn cũng không rảnh để xóa người ta, cứ để tài khoản của cô nằm trong danh bạ vậy.

Ai ngờ cô lại chủ động nhắn tin cho anh.

Thật nhạt nhẽo.

Chu Hoài Cẩn không định trả lời, lại vô tình chạm vào màn hình, nhập vào mấy chữ vô nghĩa.

Anh kiên nhẫn xóa từng chữ một, vừa định cất điện thoại đi thì lại có tin nhắn đến, hỏi nếu cô gái trong video làm vợ anh thì thế nào.

Cái gì vậy?

Anh đột nhiên cảm thấy mình không hiểu được mạch não của cô gái này nữa rồi.

Anh mở video, người *****ên nhìn thấy không ai khác chính là cô gái gây sóng gió này.

Tư Ca hỏi cô gái này có người thích không? Cô gái nói có.

Anh hùng cái thế, hừ.

Chu Hoài Cẩn thản nhiên cười, nếu quay lại ba năm trước, anh sẽ tự mãn vì sự sùng bái của cô.

“Không tốt, xấu. ” Chu Hoài Cẩn lời ít ý nhiều.

“Cô gái này không sợ bị chê xấu, vì có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ. ” Cô trả lời cũng nhanh đấy.

“Nền tảng không tốt, phẫu thuật thẩm mỹ xong vẫn xấu. ”

“Anh sắp ba mươi tuổi rồi, hay là tạm chấp nhận đi?”

“Người muốn làm vợ tôi ít nhất cũng một tiểu đội, không tạm chấp nhận. ”

“Quân nhân vì nhân dân, anh hãy hy sinh một chút, giải quyết vấn đề hôn nhân của nữ thanh niên độc thân đi nhé?”

Anh không nói gì nữa, cất điện thoại vào túi, kéo khóa lại, tiếp tục chạy bộ.

Mấy năm không gặp, càng ngày cô càng nghịch ngợm, nghịch đến mức anh không biết làm sao.

Mắt cô long lanh, lúc giở trò զ𝖚·ỷ quyệt đặc biệt lanh lợi. Môi cô như cánh hoa, hồng hào, nhưng vừa mở miệng thì chẳng có mấy câu tử tế…

Hình ảnh của cô cứ hiện lên trong đầu anh, Chu Hoài Cẩn nhíu mày.

Hàng năm các bộ đều cho nhân viên mới vào bộ tham gia khóa huấn luyện quân sự kéo dài hai tháng, năm đó cô vừa vào bộ đã xin ra nước ngoài công tác, không kịp tham gia.

Lẽ ra, mấy ngày nữa cô sẽ cùng những người mới vào bộ năm nay đi.

Do đặc thù công việc của nhân viên ngoại giao nên khóa huấn luyện quân sự càng nghiêm ngặt hơn. Nhưng Cố Tích Triều yếu đuối như vậy, hai tháng trôi qua, không biết sẽ thành ra thế nào.

Ý của Mạnh Vãn là, ngay cả nơi thường xuyên xảy ra bạo loạn như Nước Y cũng đã đến rồi, thì không cần tham gia huấn luyện quân sự nữa.

Mối q.υa.n ⓗ.ệ giữa cô và Mạnh Vãn trong bộ tuy không cố tình công khai, nhưng cũng không giấu giếm, đồng nghiệp cũng biết ít nhiều.

Cô không muốn vừa trở về đã để lại ấn tượng xấu là được đối xử đặc biệt, nên công việc trong bộ cũng đều làm giống như mọi người, huấn luyện quân sự cô cũng phải tham gia.

Một tuần trước khi huấn luyện quân sự, bộ đặc biệt cho nghỉ phép, để mọi người chuẩn bị.

Cô đặt vé máy bay, về nhà bà ngoại ở Giang Nam một chuyến.

Bà ngoại là nhà ngoại giao đời đầu của Trung Quốc mới, sau khi nghỉ hưu khỏi ngành ngoại giao vẫn luôn làm công tác giảng dạy tiếng Pháp tại Học viện Ngoại ngữ. Ông ngoại và bà ngoại đều là người hoài cổ, sau khi hai người già rồi liền trở về ngôi nhà cũ ở Giang Nam.

Ông ngoại mất khi cô học cấp ba, một mình bà ngoại sống ở ngôi nhà cũ không tiện, Mạnh Vãn đã khuyên bà cụ về Bắc Kinh mấy lần, nhưng đều bị từ chối… bà cụ không nỡ rời xa nơi đã cùng chồng trải qua tuổi thanh xuân và tuổi già.

Cố Tích Triều đi giày vải, khi một chân bước lên phiến đá xanh hơi trơn, cô mới thực sự cảm thấy mình đã trở về.

Trước năm tuổi, cô đã sống ở đây, tuy trẻ con không nhớ nhiều chuyện, nhưng cô vẫn luôn nhớ lúc tết Thanh minh ông ngoại đã bế cô đi mua bánh trôi, bên cạnh cầu nước chảy róc rách là những người phụ nữ mặc sườn xám nói giọng Giang Nam 〽️ề-𝖒 ɱạ-ⓘ, bà ngoại vừa thêu hoa vừa dạy cô tiếng Pháp.

Thời gian cô ở đây chỉ vỏn vẹn vài năm, nhưng sự dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam như thấm vào tận xương tủy của cô, dù sau này được mấy cậu con trai nghịch ngợm trong đại viện che chở mà trở nên hoạt bát hơn, nhưng lúc cười nói vẫn vô tình toát ra vẻ dịu dàng 𝐪-⛎-ÿ-ế-𝓃 𝓇-ũ đó.

Cửa nhà cũ mở ra, cô bước qua ngưỡng cửa mà hồi nhỏ không biết đã bị nó làm cho vấp ngã bao nhiêu lần.

“Bà ngoại. ” Cô khẽ gọi.

“Thất Nguyệt về rồi à. ” Dì Lý vẫn luôn chăm sóc bà ngoại đáp lại: “Đã hẹn với Tiểu Chu chưa, hai người đến một trước một sau à?”

Chuyện Cố Tích Triều về đây trước khi đi nước Y, đã là chuyện của ba năm trước rồi.

Lần này trước khi về nước, cô đã gọi điện thoại cho bà ngoại, nói sau khi về nước sẽ đến thăm bà.

“Anh Tiểu Cẩn cũng ở đây sao?” Cố Tích Triều ngạc nhiên.

“Mấy năm cháu không ở trong nước, nằm nào Tiểu Chu cũng đến thăm chúng tôi hai ba lần đấy. ”

Dì Lý biết tính chất công việc của anh, một năm chẳng có mấy ngày nghỉ, có thời gian rảnh là chạy đến đây, không phải vì cô gái nhà dì ấy thì vì ai chứ?

“Đang nói chuyện với bà cụ đấy. ” Dì Lý vui vẻ dẫn cô vào trong.

Nghe thấy lời của dì Lý, khóe mắt đuôi lông mày của cô đều giãn ra.

Không biết bà ngoại và anh đã nói gì, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, hình như là bà ngoại đang kể cho anh nghe chuyện xấu hổ hồi nhỏ của cô.

Cô còn muốn nghe lén thêm một chút nữa, dì Lý đã đi vào trước: “Bà cụ, Thất Nguyệt về rồi. ”

Cố Tích Triều chỉ có thể đi theo vào trong.

Bà ngoại và Chu Hoài Cẩn đang ngồi trên chiếc ghế cao cổ kính ở chính sảnh. Hôm nay anh ăn mặc thoải mái, thấy cô đến thì bày ra vẻ mặt như cười như không.

“Bà ngoại. ” Lúc nói chuyện với bà ngoại, cô luôn nũng nịu, vừa nói vừa đi đến, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh bà cụ: “Cháu nhớ bà lắm á. ”

“Cuối cùng cũng về rồi, ở bên đó có khỏe không?” Bà cụ rất vui mừng, sờ đầu cô, lại nắm tay cô, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ.

Bà cụ làm công tác ngoại giao cũng luôn quan tâm đ ến các sự kiện quốc tế lớn, biết tình hình ở Nước Y không ổn định, rất nguy hiểm. Từ khi biết cô sẽ đến đó, bà cụ đã lo lắng không yên, ba năm qua luôn nhớ mong cô.

“Bà ngoại, cháu khỏe lắm ạ. ”

Bà cụ thấy cô bình an vô sự, cũng yên tâm, quay đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên nụ cười rõ ràng.

“Hai đứa cố ý cho bà cụ này một bất ngờ đấy à, trở về còn giả vờ đến trước sau. ”

Trong mắt anh ánh lên nụ cười nhàn nhạt, không nói gì, chỉ nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh với nụ cười tươi rói: “Cháu không xấu xa như vậy đâu, là anh ấy nghĩ ra đấy ạ. ”

Anh rất phối hợp: “Trước khi đến đã nói rồi. ”

Bà cụ nhìn hai người, thân thiết như vậy, ngay cả trước mặt người lớn tuổi cũng không kiềm chế được sự nhiệt tình. Bà cụ nhìn Cố Tích Triều: “Mấy hôm trước bà thấy mấy học sinh của bà đăng những câu nói thời thượng trên WeChat, gọi là gì nhỉ, chịu trận? Đúng rồi, Tiểu Chu chính là người chịu trận thay cháu đấy. ”

Cố Tích Triều cười.

Vẻ mặt tươi tắn rạng rỡ, rất xinh đẹp.

Cô đứng dậy cầm ấm trà màu xanh da trời, rót nước cho bà ngoại và Chu Hoài Cẩn.

Vì về nhà cũ cho nên cô ăn mặc giản dị tao nhã, cúc áo và hoa nhỏ trên váy vải lanh cũng rất cổ điển, trên cổ tay trắng nõn đeo chiếc vòng ngọc bích xanh biếc, là do bà cụ mang về khi đi công tác cùng lãnh đạo đến Myanmar hồi còn trẻ.

Bà cụ yêu thương cô, nhưng không c♓❗ề_𝖚 𝒸_♓𝐮_ộռ_𝖌 cô, việc rót trà, thưởng trà, là phải học từ nhỏ.

Chỉ thấy động tác của cô uyển chuyển như nước chảy mây trôi, vô cùng dịu dàng, hai tay dâng chén trà cho bà ngoại, lại rót một chén cho Chu Hoài Cẩn.

Chu Hoài Cẩn không nhận, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn cô.

Ánh mắt Cố Tích Triều trong veo nhìn anh, nhìn vài giây, đôi môi hồng nhạt khẽ mở, nũng nịu nói: “Tay mỏi rồi. ”

Anh liếc cô một cái, nhận lấy chén trà. Quá đáng thật, ngay cả trước mặt bà ngoại cũng dám như vậy.

Bà cụ nhìn họ rồi cười.

Cô hơi đỏ mặt: “Bà ngoại, vừa rồi bà và anh Tiểu Cẩn nói xấu gì cháu thế?”

Bà cụ chỉ cười, cô đành phải nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Anh cũng đang kìm nén nụ cười, trên tay không biết từ khi nào đã có thêm một cuốn sổ.

Cố Tích Triều vừa nhìn đã biết đó là gì rồi, lập tức đi giật lấy.

Anh cũng không giấu, ngang nhiên mở cuốn sổ trước mặt cô ra, tay cô lập tức cứng đờ giữa không trung.

Đó là một cuốn album ảnh, có tất cả ảnh của cô trước năm tuổi và một số ảnh chụp sau khi cô trở về lúc năm tuổi.

Cũng không biết trước khi cô vào, anh đã xem bao lâu rồi.

“Bà ngoại nói hồi nhỏ em rất thích làm đẹp. ”

Ngón trỏ thon dài của anh lướt qua bức ảnh đang mở, tùy tiện chỉ vào một bức.

Lúc đó cô mười lăm mười sáu tuổi, mặc chiếc sườn xám màu trắng vừa vặn, ngồi dưới mái hiên của nhà cũ, ánh mắt ngây thơ nhìn về phía trước, không biết đang nhìn cái gì.

Tính cách anh lạnh lùng, không hứng thú với những câu thơ tình cảm, lúc nhìn bức ảnh này, lại nhớ đến bài thơ “Hẻm mưa” đã từng đọc hồi đi học.

Một cô gái như hoa đinh hương, chất chứa nỗi u buồn.

Anh cười một tiếng.

Cố Tích Triều khẽ hỏi anh: “Cười cái gì?”

Anh không nói, ngược lại còn hỏi cô: “Lúc chụp bức ảnh này, em đang nghĩ gì?”

Cô khom người lại gần anh, vẻ mặt tự nhiên, hạ giọng nói: “Nghĩ đến anh. Năm đó ở đây lâu quá, muốn quay lại tìm anh. ”

Anh ngửa đầu ra sau, tiếp tục lật album ảnh.

Chương (1-50)