← Ch.004 | Ch.006 → |
"C. ởi quần áo của nàng ra."
Trình Lê trong khoảnh khắc ngẩng đầu, đồng tử co rút kịch liệt, trong đầu "oanh" một tiếng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, lập tức quay mặt đi.
Tên nam nhân kia đã nhàn nhã ngồi xuống.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
𝒩_ℊ_ự_↪️ Trình Lê phập phồng dữ dội, thân mình г*𝐮*𝐧 rẩ*γ không ngừng, nàng mở miệng chất vấn: "Thần phụ... phạm phải tội gì?"
Tiêu Hoài Huyền lười biếng dựa vào lưng ghế, rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc, giọng nói ngạo mạn lạnh thấu xương, lại vô cùng hờ hững, phảng phất cố ý kéo dài âm điệu, nhưng căn bản không phải trả lời nàng.
"Kiểm tra xem mùi hương trên người nàng là thứ gì?"
Trình Lê bừng tỉnh, nhưng lại càng thêm hoảng loạn.
Những cung nữ bên cạnh cũng vậy.
Huệ Hương, Như Thúy, Xuân Hỉ ba người lập tức quỳ rạp xuống đất, bò về phía hắn, khóc lóc cầu xin:
"Bệ hạ, đó là mùi hương tự nhiên của cơ thể, Thái tử phi trên người chỉ có mùi hương tự nhiên thôi ạ, không phải thứ gì khác!"
"Bệ hạ, ngài không thể......"
"Bệ hạ, Thái tử phi dù sao cũng là Thái tử phi, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngài đừng......"
Vài ma ma và y nữ vâng mệnh, tiến về phía Trình Lê, giữ chặt lấy nàng.
Có người đóng cửa, buông rèm, dựng bình phong lên.
Trong phòng trừ tên nam nhân kia ra đều là nữ tử, nhưng, 𝐪-𝖚🅰️-п ♓-ệ giữa hai người họ là gì? Bọn họ là thúc tẩu!
Hắn là thiên tử, sao có thể ra lệnh c. ởi quần áo nàng! Kiểm tra thân thể nàng!
Nàng hiện tại khốn cùng như vậy, trong mắt hắn chẳng qua là một tù nhân, kẻ sĩ thà ↪️●ⓗế●𝐭 chứ không chịu nhục, hắn cũng không thể đối xử với nàng như thế!
Hắn chán ghét mùi hương trên người nàng, nàng đã cách xa hắn như vậy, không hề đi gặp hắn, chỉ cần không chọc hắn khó chịu là được, mùi hương trên người nàng, thì có liên quan gì đến hắn chứ?
Trình Lê không ngừng giãy giụa, nhưng vốn dĩ thân thể yếu đuối, lấy đâu ra sức lực phản kháng.
"Bệ hạ......"
"Bệ hạ...... Ô......"
Sau tấm bình phong, ba người Huệ Hương muốn cầu xin, nhưng làm sao còn cơ hội, bị người kéo xuống, trói lại, nhét giẻ vào miệng.
Cuối cùng Trình Lê vẫn là khóc, phát ra từng tiếng nức nở yếu ớt.
Quần áo từng cái bị cởi ra, thân hình nhỏ bé 𝐦ề●ⓜ mạ●ı của nàng thỉnh thoảng lại in hình rõ ràng trên tấm bình phong.
Nàng làm sao không biết bên ngoài có thể nhìn thấy những gì.
Trong lòng uất ức, xấu hổ, tức giận, bất lực, sợ hãi, đủ mọi cảm xúc.
Trong phòng hỗn loạn hồi lâu, tiếng khóc nức nở yếu ớt vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, giằng co rất lâu.
Cuối cùng có một ma ma từ sau bình phong nhanh chóng bước ra, đến trước mặt Tiêu Hoài Huyền, cung kính bẩm báo.
"Bệ hạ, trên người Thái tử phi quả thật chỉ là mùi hương tự nhiên của cơ thể."
Sau khi nghe xong, Tiêu Hoài Huyền không nói một lời, nghiêng mắt nhìn ma ma kia hồi lâu, thong thả đứng dậy, lạnh lùng chỉ nói một câu "Đã biết", rồi cất bước rời đi.
Chưa đi được mấy bước, cảnh tượng sau tấm bình phong liền hoàn toàn lộ ra trước mắt đế vương.
Nàng búi tóc đơn sơ, mái tóc đen đã rối bời, ôm chặt quần áo, gương mặt như hoa lê đẫm mưa, cuộn tròn trên mặt đất, đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn đang quay lại.
Đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn lộ ra vẻ quật cường, bất khuất, không cam lòng và phẫn hận, đáng thương đến vậy nhưng lại cố chấp, gầy yếu đến vậy.
Khóe môi Tiêu Hoài Huyền khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời nào với nàng, cất bước chân dài, rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, ngoài viện đột nhiên vang lên một trận ồn ào và náo loạn.
Vài tên binh lính vung kiếm chắn đường.
Giọng Tiêu Tri Nghiên yếu ớt nhưng vô cùng phẫn nộ truyền đến.
"Bảo hắn vào đây!"
"Tiêu Hoài Huyền, ngươi đã làm gì nàng?!"
"Tiêu Hoài Huyền, ngươi đồ súc sinh, ngươi đã làm gì nàng?!"
Sắc mặt Tiêu Tri Nghiên trắng bệch, môi không chút máu, ngồi trên kiệu, được khiêng đến. Thân hình chàng tiều tụy như sắp tan biến, không chút sức lực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan ra, nhưng sự tức giận lại bùng lên đến cực điểm!
Ngoài cửa ngăn cản không chỉ có binh lính, Trương Minh Hiền cũng ở đó.
Thái giám sắc mặt lạnh lẽo: "Điện hạ, nô tài xin khuyên điện hạ đừng nổi giận, càng không nên chọc giận bệ hạ, chọc giận bệ hạ, đối với điện hạ không có lợi."
"Cút ngay!"
Tiêu Tri Nghiên làm sao có thể nghe lọt, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, chàng hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiêu Hoài Huyền.
"Bảo hắn vào đây!"
Giãy giụa và phản kháng đều không khiến binh lính nhượng bộ, nhưng chờ đến khi tên nam nhân bên trong bước ra.
Trong viện lập tức trở nên tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng chửi rủa của Tiêu Tri Nghiên.
"Tiêu Hoài Huyền!"
"Ngươi... cầm thú!"
Trong khoảnh khắc hắn đến gần, Tiêu Tri Nghiên 𝐡⛎_𝖓_𝐠 ⓗ_ăп_𝐠 nắm lấy vạt áo hắn, nhưng chỉ chạm được một chút.
Giây lát sau, Tiêu Tri Nghiên chợt cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị Tiêu Hoài Huyền phản trói lại.
Không chút tình cảm, một sức mạnh rắn chắc, Tiêu Hoài Huyền một tay ném Tiêu Tri Nghiên từ trên kiệu xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, nửa khép mắt, chiếc ủng giẫm mạnh lên cổ Tiêu Tri Nghiên.
Tiêu Tri Nghiên vốn đã suy yếu đến cực điểm, làm sao có thể chịu đựng được như vậy, nửa phần cũng không thể động đậy.
Trương Minh Hiền kinh hãi, sợ bệ hạ nhất thời xúc động, lại gây ra án mạng, ℊ●ℹ️ế●𝖙 Thái tử, vội vàng nhắc nhở.
"Bệ hạ......"
Tiêu Hoài Huyền rũ mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Tri Nghiên, ánh mắt không rõ, vẻ mặt khinh miệt, nghe tên thái giám gọi xong, chậm rãi dời chân, rồi sau đó, nghênh ngang rời đi.
Tiếp theo hắn, thái giám, y nữ, ma ma, binh lính, tất cả đều quay lưng nối đuối nhau.
Mọi người đi rồi, Trần công công và nhóm cung nhân đau lòng đỡ Tiêu Tri Nghiên dậy.
"Điện hạ, điện hạ, người cảm thấy thế nào?"
Một ngụm máu tươi từ miệng Tiêu Tri Nghiên trào ra.
Tiêu Tri Nghiên khó khăn hô hấp, ***** hồi lâu, không trả lời, mãi một lúc sau, mới có thể mở miệng, hỏi chuyện khác: "A Lê thế nào rồi?"
Trần công công đáp: "Thái tử phi vẫn chưa hoàn hồn."
Tiêu Tri Nghiên khó nhọc mở lời lần nữa: "Hắn mang theo y nữ và ma ma, đến làm gì?"
Trần công công trả lời: "Xem ý tứ, dường như cảm thấy mùi hương trên người Thái tử phi có gì khác lạ."
Tiêu Tri Nghiên hiểu rõ, gắng gượng đứng dậy.
"Đỡ ta đi xem A Lê......"
Chàng đến trước phòng Trình Lê, cửa phòng đóng chặt, trong phòng vẫn còn tiếng sụt sịt đứt quãng.
Tiêu Tri Nghiên giơ tay định đẩy cửa, rồi lại buông thõng xuống, đứng ngoài cửa rất lâu sau, mới đau lòng lên tiếng.
"A Lê, là cô sai, cô không nên để nàng đi gặp cái tên súc sinh đó! A Lê.... ."
Cảm xúc mãnh liệt, Tiêu Tri Nghiên lần nữa giơ tay, muốn đẩy cửa.
Trong phòng vang lên giọng Trình Lê mềm ấm.
"Điện hạ đừng vào, A Lê... thực chật vật."
Tim Tiêu Tri Nghiên đau nhói, giọng chàng dịu đi.
"Cô không vào là được."
Trình Lê tiếp tục nói: "Điện hạ trở về đi."
Tiêu Tri Nghiên lần nữa đồng ý.
"Được, tối cô sẽ đến thăm A Lê."
Trong phòng không còn tiếng đáp lại.
Tiêu Tri Nghiên lại đứng ở cửa một lát, thở dài một tiếng, xoay người trở về.
Buổi chiều, trongTriều Dương Cung, tẩm cung của tân đế.
Tiêu Hoài Huyền vừa tỉnh giấc, tay bưng chén rượu dựa vào thành giường.
Phía dưới khom người đứng hai ma ma, chính là hai người hắn mang đi từ Đông Cung khi nãy.
Hai người đều lộ vẻ nịnh nọt, khúm núm cẩn thận, ngươi một lời ta một lời.
"Mùi hương trên người Thái tử phi đúng là hương tự nhiên, nhưng lại là loại hương cực kỳ hiếm thấy, lão nô trước kia chưa bao giờ gặp qua......"
"Lão nô từng gặp qua tất cả phi tần hậu cung của Cao Tổ và tiên đế, không thiếu những nương nương trời sinh lệ chất, sinh ra đã mang hương thơm, nhưng không một ai đặc biệt như nàng, lão nô ngửi, thậm chí có chút mê hoặc tâm trí..."
"Lão nô nghe người ta nói, có những loại hương như vậy, có thể gợi lên..."
Nói đến một nửa, ma ma đang nói chợt ngừng lại, không nói tiếp, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vị đế vương trên giường.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |