← Ch.02 | Ch.04 → |
Trong phòng họp.
“Đội trưởng Hứa hôm nay sao thế nhỉ?” Anh không ăn trưa, từ sáng đến giờ chỉ chăm chú vào vụ án, Khâu Chí Tường ôm bát mì ly tranh thủ húp vài miếng cho đỡ đói. Mắt anh ta liếc nhìn về phía khe cửa nhà vệ sinh với vẻ tò mò.
Trong mắt Khâu Chí Tường, Hứa Tinh Thuần không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà quan trọng hơn là con người có chiều sâu. Bình thường làm việc cực kỳ tập trung và nghiêm túc. Tác phong, thái độ và năng lực đều thuộc hàng top. Ngoại trừ đôi khi hơi ít nói ra thì quả thực không có điểm nào để chê.
Không hiểu sao hôm nay lại như vậy, người bình thường luôn nghiêm túc, lúc làm việc cực kỳ cẩn thận cũng rất hiếm khi mắc lỗi, vậy mà khi báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ lại phá lệ mà thất thần mấy lần.
Thậm chí còn phải bất đắc dĩ tạm dừng cuộc họp giữa chừng.
Quá bất ngờ.
“Cô biết là chuyện gì không?” Khâu Chí Tường quay đầu hỏi một cô gái đang làm giám định dấu vết trong phòng kỹ thuật.
Nhắc đến những chuyện bát quái thì tâm trạng ai nấy đều thả lỏng, coi như đề tài trò chuyện khi rảnh rỗi giữa những vụ án. Cuộc thảo luận diễn ra vô cùng hào hứng và đầy sôi nổi.
“Không phải, tôi nói mấy người ở phòng giám định DNA đấy, rảnh rỗi quá nên ngồi tám chuyện à? Kết quả phân tích hiện trường có rồi phải không? Kết quả đối chiếu có rồi đúng không? Phá được án rồi chắc?” Lâm Cẩm trừng mắt nhìn đám người đó rồi ռɢ♓𝖎_ế_𝖓 ⓡ_ă_ⓝ_🌀 nói: “Vụ án này là một vụ xả súng xảy ra giữa khu phố sầm uất, lại thêm thân phận nạn nhân đặc biệt, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Cấp trên yêu cầu trong vòng 48 tiếng phải phá án cho bằng được, vậy mà từng người trong các cậu vẫn còn tâm trạng tám chuyện à!”
Những người khác đột nhiên im lặng, bọn họ lặng lẽ gật đầu rồi lẻn về chỗ ngồi, sắp xếp lại sổ ghi chép để chuẩn bị làm việc.
—
Hứa Tinh Thuần vốc một vốc nước lạnh tạt thẳng lên mặt. Anh tắt vòi nước, cúi đầu, không biểu lộ cảm xúc gì mà nhìn chằm chằm vào mặt đá cẩm thạch tối màu trước mắt. Hai tay chống lên mép bồn rửa, mặc cho những giọt nước còn sót lại làm ướt áo sơ mi.
Có người ho khan hai tiếng không đúng lúc. Lưu Kính Ba đứng bên cạnh nhìn Hứa Tinh Thuần. Nhìn mu bàn tay anh vì dùng sức quá mạnh mà nổi cả gân xanh.
Rõ ràng là đang cố hết sức kiềm chế nhưng vẫn không nén nổi cảm xúc. Vẻ mặt từ trêu chọc chuyển thành cảm thán, anh ta hất cằm lên: “Cậu xem lại bộ dạng của cậu đi, là ai vậy hả?”
Ánh mắt của Hứa Tinh Thuần trầm lắng nhìn thẳng về phía trước. Anh đè nén hơi thở mà không nói một lời.
“Bình tĩnh lại chưa?” Lưu Kính Ba cười khẩy đầy khinh thường, anh ta khịt mũi một tiếng rồi dứt khoát kết luận: “Nhìn cái bộ dạng của cậu là tôi biết ngay, chắc chắn là mối tình đầu rồi, không trật đi đâu được. ”
Là một cảnh sát hình sự giỏi, điều quan trọng nhất chính là có một đôi mắt tinh tường, biết phát hiện mọi manh mối nhỏ nhặt, từ đó tìm ra chứng cứ và phán đoán sự thật dựa trên những chi tiết ấy.
Ngay từ ánh nhìn *****ên khi thấy Phó Tuyết Lê xuất hiện, Lưu Kính Ba đã ngay lập tức nhận ra trong ánh mắt của Hứa Tinh Thuần dành cho người phụ nữ này có một tình cảm đặc biệt rất riêng biệt.
—
Phó Tuyết Lê học cấp hai ở Lâm Thành. Ở thành phố này, hai bên đường trồng những cây bàng cổ thụ cũ kỹ, mùa hè lá xanh rậm rạp, mùa đông cành cây đan xen phủ lên lớp tuyết trắng xóa.
Từ nhỏ cô đã sống cùng chú ruột Phó Viễn Đông, trong nhà còn có một người anh họ. Gia đình họ Phó ở Lâm Thị có chút tiếng tăm, thêm vào đó Phó Viễn Đông thường bận rộn với công việc kinh doanh, không quản lý nghiêm khắc, nên hai người họ lại càng nghịch ngợm hơn. Anh họ Phó Thành Lân của cô từ tiểu học đã thường xuyên tụ tập lập bè kết phái, trốn học, đánh nhau, là một tay đầu gấu nổi tiếng khắp vùng.
Còn Phó Tuyết Lê từ nhỏ đã sở hữu ngoại hình nổi bật, lại nhờ anh họ mà cô luôn là “nhân vật nổi bật” trong lớp, là tâm điểm bàn tán của các cuộc trò chuyện phiếm ngoài giờ học.
Vì thường chơi với các anh chị khóa trên và học sinh trường khác nên người ta đều e dè cô, khiến cô không thể có những người bạn bình thường thực sự. Trong mắt bạn bè cùng lớp và đồng trang lứa, ấn tượng về Phó Tuyết Lê chính là:
Nhà có tiền không thể đụng đến, học kém, thường xuyên có nam nữ học sinh lớp khác đến tìm.
— Tóm lại, cô là một cô gái rất “xấu tính”.
Bộ phim trực tuyến *****ên mà Phó Tuyết Lê tham gia, nhân vật cô đóng chính là một cô gái nổi loạn. Hoàn toàn thể hiện đúng bản sắc, giống như những thiếu nữ hư hỏng trong các bộ phim Hong Kong cũ. Không nhuộm tóc, chỉ mặc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài mịn màng. Đeo vòng bạc, dây đỏ, dây lưng và hút thuốc. Một mình lang thang bên những quán ăn lề đường rực rỡ ánh đèn và uống bia thâu đêm.
Tính cách của cô dữ dội kỳ lạ, nhưng bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu những người đàn ông bị mê hoặc đến điên cuồng.
Cô phô bày sự nổi loạn và tự do bẩm sinh mà cô đã hình thành từ nhỏ một cách trọn vẹn nhất. Không cần diễn xuất, tự nhiên toát ra một vẻ hoang dại và tự do không giới hạn.
Lúc đó theo quy tắc trong giới học sinh, học sinh “xấu” không bao giờ chủ động gây sự với học sinh giỏi. Hai bên đều có niềm tự hào riêng và các mối 🍳υa*𝖓 h*ệ mặc định, bình thường sẽ không có giao điểm nào. Đặc biệt Phó Tuyết Lê còn là thủ lĩnh của nhóm học sinh hư này, một hình mẫu điển hình thường xuyên bị giáo viên phê bình trong lớp, nên càng không thể 𝖌·ầ·𝓃 𝖌·ũ·𝐢 với nhóm học sinh ngoan ngoãn.
Một buổi trưa, trước giờ học tiết *****ên, đài phát thanh trong trường đang phát bài tập dưỡng mắt. Phó Tuyết Lê đeo tai nghe MP3, cô không mảy may quan tâm mà cúi đầu lật truyện tranh, đúng lúc đó cô thoáng nghe thấy tiếng ai đó nhẹ nhàng nói phía sau: “Cho tôi đi qua. ”
Cô cắn một miếng táo rồi lật sang trang tiếp theo của quyển truyện tranh. Đôi mắt liếc thấy có người đứng yên bên cạnh cô.
Phó Tuyết Lê vẫn tiếp tục chăm chú đọc truyện tranh của mình. Đôi môi đỏ hé mở cắn vào miếng thịt quả vàng tươi, hai chân khoanh lại, cánh tay trắng nõn rung rung nhẹ.
“Cho tôi vào được không?”
Cho đến khi giọng nói đó vang lên lần nữa trên đỉnh đầu, cô mới kéo xuống một bên tai nghe rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào người đối diện hai giây có chút mất kiên nhẫn nói, “Nói gì? Lớn tiếng chút!”
Cậu ta là học sinh mới chuyển đến lớp hôm qua hoặc hôm kia. Nhìn bề ngoài đúng chuẩn học sinh ngoan, trước thái độ thiếu kiên nhẫn của cô, cậu ta vẫn không tức giận, lời nói vẫn nhẹ nhàng và đơn giản, “Tôi mang sách vào trong. ”
Năm 14 tuổi, trong lớp học vang lên tiếng chuông ồn ào, cô giáo ôm theo tập bài kiểm tra bước vào lớp. Hứa Tinh Thuần đứng ở lối đi hẹp, trong tay ôm một xấp sách. Gương mặt trắng trẻo và thanh mảnh, cậu ta vừa mới chép bảng xong nên đầu ngón tay vẫn còn vương vãi bụi phấn.
Buổi chiều có gió thổi qua, mang theo ánh nắng ấm áp, lướt qua chiếc áo đồng phục trắng rộng thùng thình của cậu ấy, tạo nên một luồng khí xoáy nhẹ nhàng.
Một cậu trai ngoan ngoãn và thanh tú—đó là ấn tượng *****ên của Phó Tuyết Lê về Hứa Tinh Thuần.
Nhưng không hiểu sao Phó Tuyết Lê luôn có cảm giác đã từng gặp cậu ta ở đâu rồi. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua và nhanh chóng bị cô loại bỏ.
Sau khi ngồi cùng nhau một lúc, Phó Tuyết Lê mới nhận ra Hứa Tinh Thuần thật sự là người rất dễ nói chuyện, cậu ấy chưa bao giờ nóng giận với ai.
Tuy nhiên, ngồi cùng cậu ấy cũng có một điểm làm Phó Tuyết Lê khá phiền lòng, đó là mỗi khi tan lớp luôn có người vây quanh để hỏi đủ thứ chuyện. Nghe nói trước đây cậu ấy là học bá nổi tiếng của cả khối, nhưng không hiểu sao lại đột ngột chuyển lớp.
Có đôi khi tiếng bàn tán về vấn đề học thuật vang lên liên tục bên tai khiến Phó Tuyết Lê khó chịu, cô liền đuổi hết mọi người đi.
Đúng vậy, Phó Tuyết Lê và Hứa Tinh Thuần là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau:
Cô thì lười biếng, tính khí cũng xấu, điều thích nhất là bắt nạt những người ngoan ngoãn.
Chẳng hạn như Hứa Tinh Thuần vậy.
Đôi khi khi cậu ấy bị gọi trả lời câu hỏi trên lớp, khi đó Phó Tuyết Lê sẽ lặng lẽ kéo chiếc ghế phía sau chân cậu ra. Nhìn thấy cậu đứng không vững suýt ngã, cô liền thỏa mãn cười cùng mọi người xung quanh. Cô nín cười, che miệng lại, hả hê như một chú cáo tinh nghịch.
Dần dần Hứa Tinh Thuần đã rất quen với những chuyện đó. Cậu có thể trả lời câu hỏi với gương mặt vô cảm, rồi quay lại xếp ghế cho ngay ngắn trước khi ngồi xuống, cả quá trình bình thản như mặt nước không sóng.
Thỉnh thoảng khi cậu đang gục đầu ngủ gật trên bàn sau giờ học, Phó Tuyết Lê lại bất ngờ lại gần tai cậu hét lớn: “— Thầy giáo đến rồi!” Rồi quay trở về chỗ, tận hưởng khoảnh khắc cậu giật mình tỉnh ngủ nửa mê nửa tỉnh.
Hồi nhỏ Hứa Tinh Thuần rất nhút nhát, cậu là người nghiêm túc và không chịu được bị trêu chọc. Nhưng cậu chưa bao giờ nổi giận với cô, thường chỉ cau mặt rồi lại chú tâm làm bài tập mà không nói gì.
Thời gian dài trôi qua, Phó Tuyết Lê cảm thấy cậu ấy thực ra không hề vô hại như vẻ ngoài. Ngược lại, cậu là một chàng trai có suy nghĩ phức tạp, rất tự kiềm chế và áp chế bản thân. Nhưng cô thì cũng lười suy nghĩ và không muốn mất công tìm hiểu.
Lúc đó học sinh giỏi có nhiều đặc quyền, muốn đổi chỗ ngồi cũng chỉ cần lên phòng giáo viên nhờ thầy cô một lần là xong. Dù Phó Tuyết Lê có làm quá đến đâu thì cậu vẫn không chủ động xin đổi chỗ. Thậm chí trong cả học kỳ tiếp theo, lần nào cũng tình cờ ngồi ngay bên cô.
Theo suy đoán của Phó Tuyết Lê lúc đó, vì ngồi cạnh cô nên sau giờ học sẽ ít người làm phiền, Hứa Tinh Thuần có thể yên tâm tập trung làm bài.
Mọi người đều sợ cô.
Thực ra, nói công bằng thì từ nhỏ Hứa Tinh Thuần đã có diện mạo rất thanh tú. Không phải kiểu đẹp nữ tính mà là nét mặt rõ ràng, càng lớn càng có ánh mắt sâu sắc và điềm tĩnh.
Lúc đó, trong lớp có vài cô gái thích viết truyện ngôn tình bằng sổ tay, trong đó nam chính chính là cậu ấy. Không biết quyển sổ ấy sau này thế nào mà lại đến tay Phó Tuyết Lê, vậy nên cô đứng bên tai cậu, với giọng điệu mỉa mai từng chữ từng câu đọc lên cho cậu nghe.
【Đó là một tiết nghỉ giữa giờ dài, vừa mới tập xong bài thể dục phát thanh của trường. Hứa Tinh Thuần vẫn cầm tấm bảng gỗ đại diện lớp và đi ngang qua cửa lớp chúng tôi. Cậu ấy mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh, ánh sáng tạo ra bóng mờ trên gương mặt dịu dàng nghiêng nghiêng của cậu ấy, trông vừa có cảm giác cô đơn vừa cuốn hút…】
【Hứa Tinh Thuần tiến lại gần, đôi môi 𝐦ảп-♓ κ-𝖍ả-ⓝ-♓ chậm rãi chạm lên má tôi, hơi thở nóng bỏng làm tim người ta loạn nhịp. Yết hầu 𝐠ợ·ℹ️ 𝖈ả·〽️ lên xuống theo nhịp—】
Từng chữ từng chữ được cô đọc lên khiến Hứa Tinh Thuần đỏ mặt đến tận tai, cuối cùng anh bỏ bút làm bài xuống rồi vội vàng dùng tay bịt tai lại thì cô mới chịu dừng.
Mặc dù thường xuyên trêu chọc cậu ấy nhưng thỉnh thoảng Phó Tuyết Lê cũng có chút trách nhiệm, ví dụ như cô mặc định Hứa Tinh Thuần là người mà cô “bảo hộ”.
Hơn nữa, thời học sinh, những cậu con trai như Hứa Tinh Thuần, vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, mỗi lần đều đứng trên bục cờ đại diện lớp phát biểu, mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh, vừa sạch sẽ vừa hiền hòa, đối với các cô gái cùng tuổi luôn có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Không biết lần nào đó cậu lại bị một cô gái có tính cách ngổ ngáo bên lớp khác để ý.
Hôm đó là ngày trực tuần của ban cán sự lớp, tan học rồi nhưng trong lớp chỉ còn lại Hứa Tinh Thuần đang làm nhiệm vụ. Cậu vừa lau bảng xong, tay vẫn cầm cây lau bảng đứng trên bục giảng thì bị một nhóm người bao vây.
Cô gái kia nhuộm tóc màu vàng nhạt, cô ta dẫn theo anh trai học lớp trên đến ép Hứa Tinh Thuần đồng ý yêu đương với mình.
“Làm bạn trai của tôi đi, cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý rồi đấy. ” Cô gái ngẩng đầu áp sát lại, rồi cười tủm tỉm định chạm vào cậu.
Nhưng Hứa Tinh Thuần nhanh chóng tránh né. Cậu không đáp lại mà chỉ cúi đầu xuống, vẻ mặt lạnh lùng không một chút ý cười. Cậu phớt lờ hoàn toàn những lời của bọn họ như thể sự ồn ào đó chẳng liên quan gì đến mình. “Ê, mày câm rồi à? Muốn ăn đòn không?” Nam sinh lớp lớn hơn thấy cậu mãi không lên tiếng thì bắt đầu khó chịu, cậu ta liền đưa tay đẩy mạnh vai cậu. Khi đám người xung quanh còn đang reo hò ồn ào, thì cánh cửa lớp học bất ngờ bị đá tung ra một cách dữ dội. Cánh cửa đập mạnh vào tường rồi bị bật ngược trở lại. Tiếng va chạm vang lên ầm ầm, rung lên dữ dội. Phó Tuyết Lê xắn tay áo, cô đảo mắt tìm thứ gì đó, rồi tiện tay vung cây chổi dựng ở góc tường lên nhằm vào đám người mà quật xuống. Nhìn chằm chằm vào tên con trai đang động chân động tay kia, miệng cô buông lời mắng nhiếc: “Mày bị thần kinh à?! Muốn đánh ai đó, đồ ngu xuẩn!”
Buổi chiều hôm đó, mặt trời dần khuất về phía tây, cô xuất hiện ngược sáng như một anh hùng đột nhiên tới giải nguy vào thời khắc quan trọng trong phim điện ảnh. Hứa Tinh Thuần ngẩn người nhìn chằm chằm cô, khóe môi vốn mím chặt của cậu cũng dần thả lỏng.
Đám người còn lại đều ngẩn người, bị khí thế của Phó Tuyết Lê dọa cho cứng họng. Vài giây sau mới có người chợt nhận ra cô là ai. Cô gái lưu manh kia đương nhiên cũng biết cô, trong lòng tuy bực bội nhưng tự biết không chọc nổi, cô ta chỉ đành cười gượng rồi hỏi: “Gì vậy, chị Tuyết Lê, cậu ta là bạn trai chị à?”
Phó Tuyết Lê nghe chưa hết câu đã bước vội tới, cô kéo mạnh Hứa Tinh Thuần ra khỏi đám người rồi quát thẳng vào mặt bọn họ: “Cút m* mày đi đồ chó 𝖈-𝐡ế-𝖙! Ai là chị mày hả?”
Dù khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không thua kém đám người kia, nhưng đối phương đông người, lúc này không thể đối đầu trực diện. Cô không nói một lời liền kéo cậu theo rồi chạy xuống cầu thang. Sân trường dần vắng bóng người, tiếng radio vang lên bài hát tiếng Quảng Đông của Dương Thiên Hoa. “Chỉ một nụ hôn đã đánh cắp một trái tim, chỉ một nụ hôn đã lấy đi một mạng người…” “Cô ấy thích những nụ hôn nồng cháy nhưng chưa từng yêu ai…”
Chiều tà buông xuống, ánh đèn lờ mờ. Hai bên đường cây cối đan xen, bóng nhánh cây đổ xuống tạo thành những mảng sáng tối đong đưa.
Không biết phải đi về đâu, trên người không mang theo thứ gì, Hứa Tinh Thuần chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng. Cậu cứ thế ngoan ngoãn để cô nắm lấy cổ tay mình dẫn đi.
Cứ như vậy thì tốt biết bao, không cần biết sẽ đi đâu, chỉ có hai người bọn họ, thật tốt.
Phó Tuyết Lê vẫn hầm hầm tức giận, cô bước chân nhanh như có cơn lốc nhỏ dưới chân, lôi kéo cậu lảo đảo suýt ngã.
Suốt dọc đường cô không ngừng lải nhải, vừa tức giận vừa bất lực như thể hận sắt không thành thép, ”Cậu nói xem, sao cậu lại ngốc như thế, trực tiếp từ chối rồi chạy đi chẳng phải là xong rồi sao? Bọn họ dám làm gì cậu chứ? Vậy mà cậu cứ đứng đực ra đó, thật sự muốn làm bạn trai người ta à? Hôm nay nếu không phải tôi quay lại lớp lấy đồ thì cậu định làm thế nào đây?”
Nhưng cậu vẫn không nói gì.
Phó Tuyết Lê dừng bước rồi quay đầu nhìn cậu: “Sao đứng đơ ra thế, cậu ngốc rồi à?”
“Cảm ơn cậu. ” Vài giây sau, Hứa Tinh Thuần bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói khàn khàn và trầm xuống.
Người ta thường nói, không thể ra tay với người đang cười.
Huống chi cậu ấy lại mang dáng vẻ vô tội và yên lặng như thế, mà nụ cười ấy lại khiến người ta không thể rời mắt.
“Cậu còn cười được nữa à. ” Cô vẫn còn tức giận nhưng cơn giận đã nguôi đi quá nửa. Tiếp tục đi về phía trước, cô bỗng nhớ ra gì đó liền quay đầu nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
Hình như ngoài thông minh ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tại sao lại hấp dẫn con gái đến vậy? Hết người này đến người khác thích cậu, thật chẳng hiểu nổi…
Cô âm thầm thắc mắc trong lòng.
Hứa Tinh Thuần cảm nhận được thắc mắc của cô, gương mặt của cậu căng lên, né tránh ánh mắt cô, nhưng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lại vô thức 💰❗·ế·т ⓒ·♓·ặ·† lấy tay cô.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, thiếu nữ khoác lên mình bộ váy trắng và chân váy đen, đôi mắt sáng rực, làn da trắng mịn như cánh hoa, tỏa ra hương thơm dịu dàng. Mái tóc đen 〽️*ề*Ⓜ️ Ⓜ️ạ*𝐢 vô thức buông xuống, óng ánh như tấm lụa trơn bóng.
Có ai đó khẽ nói một câu, Phó Tuyết Lê chìm trong thế giới của riêng mình nên không nghe thấy.
Mà có lẽ, người đó cũng không muốn để cô nghe thấy.
Vì vậy, chiếc dây buộc tóc mà cô làm rơi hôm đó cậu đã nhặt lên… và giữ nó suốt mười năm.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |