Ở lại bên cạnh tôi
← Ch.60 | Ch.62 → |
Bờ môi nóng bỏng áp xuống, vị ngọt ngào dù đã xa cách từ lâu vẫn còn đó, như mật, tựa đường, là cơn nghiện đã ngấm sâu vào cốt tủy. Môi răng chạm nhau, hơi thở dần sâu, dần nặng, rung động bên màng nhĩ, thanh thế to lớn che lấp đi mọi âm thanh khác.
Cánh tay Trần Tĩnh An cầm điện thoại lơ lửng giữa không trung, tê mỏi và cứng đờ.
Giờ mới nghĩ lại, anh trả lại điện thoại cũng chỉ là để rảnh ra một tay mà thôi.
"Đủ rồi."
Trần Tĩnh An chống lên 𝓃*gự*↪️ Thẩm Liệt, hơi thở vẫn có chút loạn.
Cô lúc này mới có sức để nhìn vào điện thoại, mới phát hiện nó đã sớm bị ngắt, ngay từ lúc Thẩm Liệt lấy qua.
Không phải là anh không khốn nạn đến mức làm ra chuyện đó, mà có lẽ phần nhiều là do tính chiếm hữu, anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào mơ tưởng đến cô.
Trần Tĩnh An điều chỉnh lại hơi thở, ngẩng đầu đối diện với Thẩm Liệt, trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ thanh lãnh: "Anh không phải đã hỏi tôi chia tay xong thì chọn loại hàng gì sao? Không có, tôi vẫn luôn một mình. Triệu Gia Thụ chỉ là tiền bối, còn anh ấy chỉ là người ghép bàn ăn cơm cùng mà thôi."
"Không có bạn trai, cũng không có vị hôn phu nào cả."
Giọng cô nghe có vẻ quá đỗi bình tĩnh, ổn định, chỉ đơn thuần là trần thuật sự thật.
Chuyện giữa họ không nên lôi kéo người khác vào.
"Chiếc nhẫn là chuyện gì?"
Thẩm Liệt nắm lấy ngón tay cô, dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp út, thong thả xoay tròn, hết vòng này đến vòng khác.
"Cái này sao? Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh không biết, nhẫn chẳng qua chỉ là một món đồ trang sức nhỏ. Tôi đeo nó chỉ là để đỡ phiền phức thôi." Trần Tĩnh An nói.
Đối với người khác, cô thấy thì sẽ né xa ba thước.
Nhưng những người khác không phải là Thẩm Liệt. Đối với anh, nó lại có tác dụng ngược lại. Người như anh, khi nào quan tâm đến những quy ước tầm thường? Người khác đối xử thế nào, anh khi nào để ý chứ.
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
Thẩm Liệt cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trơn, bên môi bật ra một tiếng cười khẩy, có chút ý vị tự giễu.
Chỉ vì một món đồ chơi nhỏ như vậy mà làm ầm đến mức hơi quá đáng.
Đến bây giờ, cả hai đều có chút mệt mỏi.
"Đừng động đậy, cứ như vậy, để tôi ôm một lát." Mày mắt Thẩm Liệt giãn ra, sự uất ức tan biến. Anh rất muốn ôm cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, cảm nhận nhiệt độ của cô. Cô trông gầy đi không ít, dường như chỉ còn lại một bộ xương.
Trần Tĩnh An quả thực không động đậy, cô đứng thẳng, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc: "Nhưng làm sao bây giờ, tôi không muốn cho anh ôm."
Có chút lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả gió đêm thu.
"Cho dù tôi không muốn, anh vẫn sẽ ôm đúng không? Giống như anh vẫn luôn làm như vậy."
Bất kể cô có đồng ý hay không, chỉ cần anh muốn là đủ rồi.
Mọi sự ngọt ngào đều tan biến vào khoảnh khắc này.
Chiêu này Thẩm Liệt đã sớm lĩnh giáo qua. Giây trước còn lăn giường triền miên đến 🌜ⓗ●ế●✞, giây sau cô có thể lạnh lùng nói lời chia tay. Cô luôn rất giỏi việc này.
Trần Tĩnh An khẽ chớp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng: "Thật ra, suốt những tháng ngày qua... tôi quả thực có nghĩ đến anh. Tôi không hề trốn tránh chuyện đó. Tôi từng tự hỏi, liệu có phải tôi quá nhẫn tâm, quá tuyệt tình? Rằng nếu tôi chịu bước ra một bước thôi... thì liệu kết cục có thay đổi không? Thẩm Liệt, tôi đã nghĩ rất nhiều, có những đêm mất ngủ chỉ vì những câu hỏi ấy."
Cho nên cô đã liều mạng luyện tập, từ chối những suy nghĩ làm lung lay ý chí của mình. Nhưng khi đêm về nằm trên giường, yên tĩnh không có việc gì để làm, những ý nghĩ đó lại như không có chỗ nào không len lỏi vào được.
Nhưng bây giờ, cô rất may mắn.
Trong mắt Thẩm Liệt là một tầng tối sâu hun hút, như có thứ cảm xúc đang dần được vẽ nên, từng nét từng nét rõ ràng.
Không nhìn thấy, cũng không chạm đến được.
Trần Tĩnh An làm như không thấy, tiếp tục nói: "Thật ra tôi nên cảm ơn anh, cảm ơn anh lần này, đã hoàn toàn cắt đứt chút hy vọng còn sót lại của tôi. Để tôi biết anh vẫn là anh, là tên khốn đã bức ép tôi ngay từ đầu. Anh ngậm thìa vàng sinh ra, trong mắt anh, tôi được xem là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi anh chưa chơi đủ, không nỡ vứt bỏ mà thôi."
Ánh mắt Thẩm Liệt khẽ động, cười nhạt một tiếng: "Trần Tĩnh An, lương tâm của em bị chó ăn rồi."
"Nếu tôi thật sự coi em là một món đồ chơi, thì bây giờ em không phải ở đây đâu. Chỗ em nên ở là Thiển Loan, giam cầm một người không khó, có rất nhiều thủ đoạn và phương pháp. Nếu em thật sự là món đồ để mua vui, thì bây giờ em nên nằm trên giường, chỉ cần tôi muốn, em phải cởi từng món đồ một."
"Cho nên tôi còn phải cảm ơn anh sao? Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã cho tôi ra khỏi nhà, cho tôi rời kinh thành tham gia lưu diễn, đến bây giờ còn có thể may mắn đứng ở đây, nói những lời không hay với anh."
Trần Tĩnh An miệng cứ gọi "Thẩm tiên sinh".
Lễ phép thì có thừa, nhưng lời nói ra lại câu nào câu nấy làm tổn thương người khác.
Thẩm Liệt nhìn chằm chằm vào cô, hoang mang không hiểu đôi môi ɱề_ⓜ Ⓜ️_ạ_𝖎 ngọt ngào mà anh vừa hôn, sao lại có thể thốt ra những lời sắc như dao.
"Em cũng không cần phải tự hạ thấp mình như vậy."
"Không phải là tôi tự hạ thấp mình. Là anh đang hạ thấp tôi.
Thật sự... anh khiến tôi cảm thấy, một người bình thường như tôi thì không xứng có được tôn nghiêm, không xứng đáng được tôn trọng. Không ai quan tâm chúng tôi nghĩ gì, cảm thấy thế nào. Tựa như chúng tôi chỉ là những cái ký hiệu, từ lúc sinh ra đã bị đóng dấu là thấp kém, là những kẻ để các anh tuỳ ý đùa bỡn, giẫm đạp. Anh có thấy lời tôi nói khó nghe không? Chỉ mới nghe thôi đã thấy khó chịu rồi, đúng không?"
Thẩm Liệt rất ít khi cảm thấy bất lực như bây giờ, giọng nói hạ thấp xuống: "Em đến dạy tôi đi."
"Ở lại bên cạnh tôi, dạy tôi cái gì là tôn trọng."
"Tôi không cần."
"Chỉ cần anh muốn, chắc chắn sẽ có cả đống người bằng lòng, nhưng không phải là tôi."
Trần Tĩnh An đối diện với anh, nhẹ giọng nói: "Anh không phải đã hỏi tôi sinh nhật ngày đó đã ước điều gì sao? Lúc đó, tôi đã ước chúng ta có thể kết thúc một cách bình yên, viên mãn. Nhưng bánh kem quá lớn, lần *****ên không thể thổi tắt nến, tôi đã có cảm giác, điều ước này có lẽ không thực hiện được."
Có một số chuyện đều có điềm báo.
Bắt đầu không như ý cô, kết thúc cũng vậy.
"Cho nên là trước sinh nhật đã nghĩ kỹ rồi?" Giọng anh trầm thấp khàn khàn, như thể đã mất hết sức lực.
Giống như một chiếc boomerang, qua lại, dao cùn cắt thịt.
"Phải, mỗi ngày ở bên cạnh anh, mỗi một ngày, trên đầu như có một thanh đao treo lơ lửng, tôi không biết khi nào nó sẽ rơi xuống."
"Ngay cả bây giờ?"
"Phải, tôi không có cách nào quên được chuyện trước đây."
Bây giờ cô còn có thể nói chuyện với anh, đơn giản là vì ỷ vào việc anh vẫn còn chút thích mình. Khi nào chút thích đó không còn nữa, cô còn lại được cái gì?
"Trần Tĩnh An, tôi trước nay chưa từng thích một người như vậy, cả đời này có lẽ cũng chỉ có lần này thôi."
Thẩm Liệt biết rõ mình là một tên khốn, không có lòng thương hại, trước nay vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Thích là phải cướp về, dùng chút thủ đoạn cũng chẳng sao. Trên thương trường là vậy, trong mối tình này lại càng như thế.
Ban đầu có lẽ chỉ là cướp đoạt, rất khó nói, đến cuối cùng có phải là thật lòng không.
Trần Tĩnh An dời tầm mắt, lạnh lẽo vô tình: "Thế thì sao, anh thích, tôi cũng phải thích à?"
"Câu hỏi hay." Thẩm Liệt thở nhẹ ra một hơi giận, cũng cười, "Đúng vậy, tôi thích em, thì liên quan gì đến em."
Thời gian trở nên thật chậm, mỗi phút mỗi giây đều đặc biệt dài.
Dưỡng khí trong không khí trở nên loãng, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, dày vò đau khổ.
Trần Tĩnh An nhắm mắt, nói ra câu cuối cùng: "Thẩm Liệt, cứ như vậy đi, đừng để tôi coi thường anh."
Cô biết những lời này của mình làm tổn thương người khác đến mức nào.
Người ở địa vị cao, sao có thể cho phép bị hạ thấp đến như vậy.
Thẩm Liệt chỉ nhìn cô, dường như muốn xuyên thủng cô.
Trầm mặc đã lâu.
Mãi cho đến khi lực đạo trên eo biến mất, anh buông cô ra, khẽ cười một tiếng, lại trở về dáng vẻ nho nhã, thanh tú, dường như tất cả những gì vừa xảy ra là do một người khác làm. Anh chỉnh lại chiếc áo khoác bị xộc xệch của cô, vuốt phẳng từng nếp nhăn, cuối cùng, vén tóc mai bên tai cô, lòng bàn tay lướt qua vành tai, thật cẩn thận, dịu dàng đến tận xương tủy.
Làm xong những việc đó, mới thấy hài lòng.
"Như vậy, điều ước sinh nhật của em có phải đã thực hiện được rồi không?"
← Ch. 60 | Ch. 62 → |