Bị cưỡng ♓ô·𝐧 có thích không?
← Ch.30 | Ch.32 → |
Cầm thú?
Từ trong cổ họng bật ra một tiếng cười cực nhạt. Trần Tĩnh An quả thực đã uống quá nhiều, khuôn mặt bị men rượu hun đến đỏ bừng. Thẩm Liệt cúi người, nhéo chóp mũi cô. Cô thở không nổi, đưa tay vỗ vào tay anh. Anh mới chậm rãi hỏi: "Ai là cầm thú, Trần Tĩnh An, uống rượu vào gan to ra à?"
Thở không nổi, cô há miệng. Chẳng mấy chốc, Thẩm Liệt đã buông tay.
Trần Tĩnh An không phải là không nhận ra người trước mắt là ai, chỉ đơn thuần là không muốn nhắc đến tên anh. Hai chữ "cầm thú" hợp với anh vừa đúng lúc. Cô cảm thấy thật phiền, mình giống như một con diều bị thả, vừa cảm nhận được tự do, lại bị anh thu dây giật phắt về.
Nơi này quá ồn ào, nếu không phải đến tìm Trần Tĩnh An, anh cũng không đặt chân đến. Người đã tìm được, tuy là một con ma men, cũng nên mang về.
"Đi thôi, đưa em về."
"Tôi không đi." Trần Tĩnh An lắc đầu, theo bản năng muốn đẩy Thẩm Liệt ra để quay lại phòng. Trong lúc hỗn loạn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Nguyễn Linh đang gọi mình, giọng oán trách hỏi sao đi vệ sinh lâu như vậy còn chưa về.
Cô đẩy không nổi người trước mặt, tay lại bị anh nắm chặt.
Thẩm Liệt tay kia cầm điện thoại, hờ hững nói rằng đã tìm được người, bảo tài xế lái xe đến đợi ở ven đường.
Trần Tĩnh An nghe anh vẫn cứ sắp đặt mọi thứ như trước đây. Việc cô có muốn về hay không dường như chẳng quan trọng, chỉ cần anh nói một câu "về đi", dù là hướng đông hay tây, cô cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Nỗi oán giận bị đè nén từ lâu giống như một ngọn núi lửa âm ỉ bất ngờ phun trào. Cô giật tay ra, giấu ra sau lưng, kiên quyết không để anh dắt đi.
Thẩm Liệt hơi sững người.
Bên kia điện thoại, Kỷ Hoằng nghe thấy bỗng nhiên yên lặng liền lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi nói, tôi không đi, anh có nghe tôi nói không?" Trần Tĩnh An mím môi, kiên quyết nhìn thẳng vào anh, như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng, vẫn cố gắng dùng sừng để chống lại kẻ săn mồi.
Dù cho sức phản kháng ấy nhỏ bé đến mức gần như chẳng có ý nghĩa.
"Thẩm tổng, có cần tôi qua đó không?" Kỷ Hoằng lại hỏi.
Một tia sáng mờ tối thoáng qua trong đáy mắt Thẩm Liệt. Anh đối mặt với cô một lúc, rồi mới hờ hững trả lời: "Không cần."
"Vậy xe có cần tới đón không ạ?"
"Chờ mười phút. Gặp phải một con ma men."
Ừm? Kỷ Hoằng không hiểu, bên kia đã dứt khoát cúp máy.
"... Thẩm tổng?" Nguyễn Linh cuối cùng cũng không yên tâm, đoán Trần Tĩnh An uống say lạc mất đường nên đi tìm. Vừa tới gần khu vực nhà vệ sinh đã thấy Thẩm Liệt, cô ấy liền sững người.
Ánh đèn mờ, giấy dán tường kiểu cũ, nơi này thật sự chẳng hợp với khí chất của Thẩm Liệt chút nào. Mà Trần Tĩnh An thì lưng dựa vào tường, hai người đứng rất gần, không khí vừa mờ ám vừa kỳ lạ.
Thẩm Liệt hơi nghiêng đầu.
Nguyễn Linh theo phản xạ đứng thẳng, lên tiếng: "Anh có lẽ không nhớ tôi, tôi là bạn cùng phòng của Tĩnh An, Nguyễn Linh, chúng ta đã gặp rồi."
"Tôi nhớ, chào cô." Anh đáp, giọng lịch sự.
"Chúng tôi chỉ đang tụ tập cùng bạn học, chơi vui quá, Tĩnh An không may thua nhiều nên uống hơi nhiều." Nguyễn Linh vội vàng giải thích."Thẩm tổng, anh tới là..."
"Đón cô ấy về."
"Tôi không về!" Trần Tĩnh An nhíu mày phản bác.
Giọng cô không lớn, nhưng lại lạnh lẽo và kiên định, không ai có thể phớt lờ.
Thẩm Liệt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt cụp xuống, quầng thâm dưới mắt càng khiến anh trông mệt mỏi. Nhưng trên mặt lại không có chút tức giận nào, ngược lại, giọng nói mang theo chút ý cười như trêu đùa con nít: "Sao vậy, chưa uống đủ à?"
"Tôi nói tôi không về. Mười phút cũng không về, mười tiếng cũng không!" Trần Tĩnh An lặp lại từng chữ, giọng nói đầy cố chấp.
Dựa vào đâu mà cô phải nghe theo anh?
Chỉ vì anh có tiền, có thế, vô sỉ và khốn nạn?
"Tại sao anh chưa từng nghe tôi nói? Tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi cũng sẽ buồn, cũng sẽ thấy không thoải mái... tôi cũng là con người mà." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng nghẹn ngào. Vành mắt cô đã ửng đỏ."Tại sao anh cứ phải ép tôi?"
"Thẩm Liệt, anh có biết mình đã quá đáng lắm không?" Nói xong, Trần Tĩnh An lại lắc đầu.
"Anh không biết, làm sao anh biết được chứ? Anh còn không có trái tim. Tại sao, tại sao lại là tôi chứ, rõ ràng có rất nhiều người sẵn lòng chơi cùng anh."
"Đồ khốn, anh căn bản không phải là thứ gì tốt! Anh chạm vào tôi tôi đã thấy ghê tởm rồi."
"..."
Trần Tĩnh An muốn trút hết những lời đè nén trong lòng ra. Cô đã nhịn quá lâu rồi, nhịn đến mức gió yên biển lặng, như thể không nghĩ đến nữa, cũng sẽ không khó chấp nhận như vậy.
Nguyễn Linh sững sờ đứng tại chỗ, nghe Trần Tĩnh An liên tiếp trút giận lên Thẩm Liệt. Cô hoảng hốt giải thích: "Cái đó... Thẩm tổng, Tĩnh An say rồi nên nói sảng thôi, anh đừng cho là thật."
"Vậy sao, có câu nói khi say rượu sẽ nói thật lòng." Giọng Thẩm Liệt lạnh lùng.
"Đó đều là nói bậy nói bạ thôi, Tĩnh An, Tĩnh An cô ấy cảm thấy anh đối với cô ấy vẫn rất tốt." Nguyễn Linh vắt óc suy nghĩ ra lời hòa giải, cô ấy nhìn vẻ mặt của Thẩm Liệt, nhưng chỉ nhìn thấy được một bên mặt. Ánh đèn quá mờ, cô ấy không phân biệt được là cảm xúc gì.
"Tôi không có nói bậy bạ, " Trần Tĩnh An nghiêng đầu, cô chỉ vào vị trí trái tim, "Đây đều là lời thật lòng của tôi."
"..."
Nguyễn Linh chỉ ước sao tiểu tổ tông này đừng nói nữa. Cô ấy lo Thẩm Liệt mà nổi giận thì sẽ châm lửa thiêu rụi cả nơi này mất.
"Thẩm tổng, hay là như vầy đi, có tôi ở đây anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Tĩnh An về ký túc xá an toàn."
Thẩm Liệt lười biếng nhướng mí mắt: "Không phiền cô, cô ấy đã say đến thần trí không rõ rồi."
Nguyễn Linh: "... Ồ." Cô vẫn không yên tâm lắm.
"Những lời cô ấy vừa nói cô đều nghe rõ."
Nguyễn Linh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đó đều là lời nói lúc say của Tĩnh An, không thể coi là thật được, anh không phải..."
"Tôi là vậy đó."
"..."
Thẩm Liệt nhếch môi cười một cách nho nhã, cúi đầu nhìn Trần Tĩnh An, giọng nói cũng dịu dàng đúng mực: "Loại khốn nạn vô tâm như tôi, thích nhất là ép người khác làm những việc họ không thích. Nhưng mà hôm nay em không muốn đi cũng không sao, em cứ tự nhiên chơi, tôi có thể ở lại cùng em đến khi tiệc tan, vừa hay cũng làm quen với bạn bè của em một chút."
"Phòng nào?" Thẩm Liệt hỏi Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh trực tiếp ngây người, có chút không biết phải làm sao, ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cảm xúc đã trút ra xong, như một quả bóng bay xì hơi. Trần Tĩnh An đầu óc choáng váng khó chịu, gần như đứng không vững, phải vịn vào tay Thẩm Liệt.
—
Kỷ Hoằng ở bên ngoài đợi sáu, bảy phút. Sau khi nhìn đồng hồ lần thứ hai, thấy Thẩm Liệt dìu Trần Tĩnh An ra, anh ta mới nhận ra con ma men trong điện thoại kia là ai.
Anh ta mở cửa xe.
Trần Tĩnh An quả thực đã say, lên xe không vững, cuối cùng vẫn là bị Thẩm Liệt bế lên xe.
"Lái xe." Thẩm Liệt nói.
Kỷ Hoằng lén lút liếc nhìn ra phía sau. Hai người như bị ngăn cách bởi cả một dải ngân hà. Trần Tĩnh An yên lặng tựa đầu sang một bên, Thẩm Liệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi, khí trường giữa họ hoàn toàn tách biệt, không hề va chạm hay quấy nhiễu nhau, yên ắng đến mức khác thường. Anh đoán rằng giữa họ hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, cụ thể là gì thì không rõ, mà cũng tự nhiên chẳng tiện mở miệng hỏi han.
Trần Tĩnh An cảm thấy khó chịu trong người, nhất là sau khi xe xóc nảy mấy lần, lại thêm mùi xăng nồng nặc khiến cô càng thêm buồn nôn. Xe vừa dừng lại, cô đã vội vàng bước xuống. Kỷ Hoằng lập tức theo sau đỡ lấy cô, hỏi han, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu. Chính cô cũng không nhớ nổi mình đã về phòng bằng cách nào, chỉ biết là lúc ngồi xuống ghế sofa, cô đưa tay day trán, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu đang cuộn lên trong người.
Trong cơn choáng váng, cô lờ mờ nhìn thấy Thẩm Liệt đang đứng cách mình một đoạn. Áo khoác trên người anh đã được cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc sơ mi đen bó sát, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhưng sắc lạnh đang hướng về phía cô.
"Em mà ngủ ở đây thì sẽ không có ai bế em về phòng đâu."
Trần Tĩnh An nằm ngửa, một tay che mắt để tránh ánh sáng chói chang. Bên trong cơ thể như có thứ gì đó đang bốc cháy, khiến cô vừa nóng vừa khát, nhưng lại hoàn toàn bất lực, không biết làm sao để xoa dịu. Cảm giác như cả người đang bị thiêu đốt, khiến cô chỉ muốn cuộn tròn lại như một nhánh lá khô. Bên tai không ngừng vang lên những tiếng nói, dù không nghe rõ nội dung, nhưng giọng điệu thì gay gắt, ẩn chứa sự giận dữ và áp lực khiến đầu óc cô càng thêm hỗn loạn.
"Lên lầu, đừng ngủ ở đây." Thẩm Liệt nhíu mày.
"Trần Tĩnh An, em uống say như vậy, người toàn mùi rượu hôi thối, tôi sẽ không chạm vào em, càng sẽ không bế em lên lầu, em đừng có mà mơ."
"Trần Tĩnh An."
"..."
Tiếng gọi nối tiếp nhau. Trần Tĩnh An buông tay xuống, ngũ quan trên mặt nhăn lại: "Anh ồn ào quá."
Là một vẻ mặt thật sự rất chán ghét.
"..."
Thẩm Liệt giữ vẻ mặt lạnh lùng, mắt dõi theo Trần Tĩnh An đang loạng choạng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng vững, cô lại ngã phịch xuống. Cứ như vậy, cô lặp đi lặp lại, vật lộn trong vô vọng một hồi lâu.
Anh vẫn đứng thẳng bất động, không hề có ý định đưa tay đỡ. Câu nói "anh chạm vào tôi, tôi còn thấy ghê tởm" vẫn như đang vang lên bên tai, sắc bén và rõ ràng, khiến môi anh mím chặt thành một đường lạnh lẽo. Trần Tĩnh An lại một lần nữa ngã khuỵu xuống, anh vẫn không nhúc nhích.
Trần Tĩnh An mệt lả người, không đứng dậy nữa. Một đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm vào Thẩm Liệt, người vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với cô.
Anh bảo cô lên lầu, nhưng lúc cô đứng không vững, lại khinh thường không thèm đưa tay ra giúp.
Như đọc được suy nghĩ của Trần Tĩnh An, Thẩm Liệt vẫn là câu nói đó: "Tôi sẽ không chạm vào em, cũng sẽ không giúp em."
"Vậy thì tôi không lên nữa."
"Không được." Không hề có khả năng thương lượng.
Trần Tĩnh An đơn giản không nghe. Cô nhắm mắt lại, không nhúc nhích, dán vào chiếc sofa 𝐦.ề.m 𝖒.ạ.❗ rồi lơ mơ ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu sau, Thẩm Liệt không thể chịu đựng được nữa đành phải tiến lên, túm lấy quần áo cô định kéo người dậy, thậm chí còn rất chú ý không để chạm vào da thịt.
Dù vậy, cơ thể anh vẫn cách rất xa, như đang ghét bỏ, giống như cô đang ở trong một đống rác, cả người toàn mùi rượu nồng nặc.
Trần Tĩnh An cảm thấy bị sỉ nhục. Một sự sỉ nhục sâu sắc đến mức dù đang say, cô cũng không thể phớt lờ hay quên đi.
Cô bất ngờ túm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh khiến anh buộc phải cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người bị ép sát lại, mặt đối mặt, mắt đối mắt. Khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Dựa vào đâu mà anh muốn chạm thì chạm, không muốn chạm thì lại phủi tay?"
Khoảng cách quá gần, hơi thở phả thẳng vào mặt. Mùi cồn không hẳn khó chịu, ít nhất là trên người cô, nó giống như một cơn nghiện chưa được thỏa mãn, lẩn khuất sự dụ hoặc, khiến người ta bất giác muốn lại gần hơn, muốn lắng nghe, muốn hít sâu, hít thật sâu đến tận đáy phổi.
Thẩm Liệt thoáng ngây ra một giây. Có lẽ là bởi tất cả đến quá đột ngột, cũng có thể... ngay từ khoảnh khắc ấy, anh đã bắt đầu bị mê hoặc.
"Em muốn làm gì?" Yết hầu lăn mạnh.
Trần Tĩnh An nhếch khóe môi: "Anh không phải không muốn chạm vào tôi sao? Tôi lại càng muốn chạm vào."
Thẩm Liệt không hề phòng bị bị đẩy ngã sang một bên sofa. Mặc dù lực đẩy này căn bản không đáng kể, Trần Tĩnh An sợ hãi bò ngồi lên đùi anh, một tay túm lấy cà vạt. Cà vạt đã bị cởi ra, lỏng lẻo treo trên cổ. Một tay cô chống lên 𝐧.ⓖ.ự.🌜 anh, nhìn xuống anh với vẻ kiêu ngạo và quyết liệt: "Thẩm Liệt, tôi cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác bị cưỡng hôn."
"..."
Trần Tĩnh An cúi đầu, mắt có chút mơ hồ. Lúc đầu cô không thể hôn trúng môi, mà dừng lại ở khóe môi. Cô một tay tìm vị trí, môi theo đó di chuyển. Cô không có kỹ thuật gì cả, nói là hôn nhưng càng giống như gặm, lực lúc nhẹ lúc mạnh. Cô không quan tâm, mục đích của cô chỉ là muốn "làm bẩn" Thẩm Liệt.
Anh ghét bỏ cô hôi, không muốn chạm vào, cô càng muốn chạm vào, còn muốn hôn anh, để anh nghe cho rõ, ngửi cho ghê tởm.
Cô đang cưỡng hôn anh, giống như anh đã làm vậy với cô.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khoái trá trả thù.
Trần Tĩnh An ⓗ𝖚ⓝ●ⓖ ♓●ă●𝖓●🌀 hôn xong, chống tay lên n_ℊự_𝐜 anh, cũng 𝒽*υ*ⓝ*𝐠 ♓ă*𝓃*🌀 lau môi: "Anh cảm thấy dễ chịu không? Cảm giác bị cưỡng hôn tốt không? Anh..."
Đáy mắt Thẩm Liệt phủ một tầng u ám sâu thẳm, cánh tay anh dễ dàng siết lấy eo cô, như thể chỉ cần đưa tay là chạm được. Anh nhấc bổng cô lên, nhưng vẫn giữ cô dán sát vào người mình. Hơi thở nặng nề, nhiệt độ cơ thể như bốc cháy. Lời nói của Trần Tĩnh An còn dang dở đã bị nuốt chửng giữa cổ họng. Nụ hôn của Thẩm Liệt thô bạo đến nghẹt thở, không chút kỹ xảo, chỉ có sự chiếm đoạt bản năng. Anh giữ chặt eo cô, ép sát, một tay nắm lấy mặt cô, từng chút từng chút đẩy cảm xúc lên cao. Anh giống như dã thú vừa ngửi thấy mùi máu, càng truy đuổi càng điên cuồng, càng bị kí. ch thích bởi khao khát tàn nhẫn. Anh đã sớm muốn xé nát cô ra, nuốt trọn vào lòng.
Trần Tĩnh An giơ tay đấm vào 𝐧*𝖌ự*𝒸 anh, cô gần như không thể thở nổi. Nhưng rất nhanh, một hơi thở mãnh liệt lại bị cưỡng ép truyền vào. Có một khoảnh khắc tưởng như được giải thoát, nhưng ngay sau đó, anh lại như muốn rút cạn toàn bộ dưỡng khí trong cô, đến cả không khí trong phổi cũng bị cuốn sạch. Lặp đi lặp lại như thế, cô cảm giác mình sắp ngất đến nơi.
Thế nhưng ngay lúc ấy, khi bàn tay nóng rực kia như siết lấy trái tim cô, 𝐥-1-п-𝒽 hồ-п cô cũng bị thiêu đến phát run, bị cuốn vào một trận cuồng phong nóng bỏng, không lối thoát. Cô vùng vẫy muốn bật dậy, nhưng cơ bụng bỗng 💰ı*ế*✝️ ⓒⓗ*ặ*ⓣ, căng cứng như bị kí. ch thích đến cực hạn.
"Thẩm Liệt!" Giọng nói nức nở như sắp khóc.
Trần Tĩnh An không ngừng gọi tên anh, đập vào người anh. Bả vai anh cơ bắp cứng rắn, phảng phất như một tảng đá khó lay chuyển, bàn tay cô đau rát.
Trần Tĩnh An không ngừng gọi tên anh, tay liên tục đấm vào người anh. Bờ vai anh rắn chắc như đá, vững chãi đến mức không thể lay chuyển, khiến lòng bàn tay cô đau rát.
Phải đến lúc ấy, Thẩm Liệt mới như bừng tỉnh. Anh ngừng lại, nhưng hơi thở và thân nhiệt vẫn còn rối loạn, chưa thể lấy lại kiểm soát. Anh vùi mặt vào hõm vai cô, cảm nhận rõ ràng nhịp tim cô đang đập loạn, giọng khàn đặc: "Kỹ thuật hôn của tôi không tệ như em đâu."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |